616-620

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAPPY NEW YEAR


Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc, đạt được nhiều thành công trong năm nới nha!!!!!

 Chương 616: Thiên Kim Trở Về (5)




Hạ Úc Huân vừa xuất hiện, cơ hồ hoàn toàn không cần nghi ngờ, mọi người chỉ nhìn đôi mắt đặc biệt và hiếm có của cô và Nam Cung Lâm không có sai biệt liền biết, người này tuyệt đối là cốt nhục ruột thịt của Nam Cung Lâm.


Chỉ thấy cô gái khuôn mặt điềm đạm mà đi theo bên cạnh Nam Cung Lâm, vòng eo mảnh khảnh được chiếc váy chiết eo thiết kế ôm càng thêm thon gọn một tay có thể ôm hết, no đủ bao vây bên trong quần áo miêu tả sinh động, dưới làn váy như lá sen to rộng, một đôi chân thon dài thẳng tắp, sau lưng tóc đen như mực, rời rạc tùy ý xù lên như rong biển, đặc biệt đáng chú ý chính là làn da trắng như sứ kia, dưới ánh đen phát ra ánh sáng trân châu trơn bóng, đươc chính màu đỏ của bộ váy tôn lên người như bạch ngọc.

Nhan sắc bắt mắt như vậy người bình thường căn bản không tiếp cận được, nhưng đến trên người cô, lại chỉ thành dệt hoa trên gấm.

Trước khi nhìn thấy, suốt một tháng tất cả mọi người đều đang âm thầm nghị luận và suy đoán vị đại tiểu thư Nam Cung này rốt cuộc dáng vẻ thế nào, cho rằng với gien của Nam Cung Lâm, chỉ cần không phải trường oai, hẳn là sẽ không quá khó coi, hơn nữa, phụ nữ, chỉ cần trang điểm lên một chút, đều sẽ không kém đi chút nào.

Nhưng, tuyệt nhiên không nghĩ tới chính là, vị Nam Cung tiểu thư này cư nhiên sẽ đẹp như vậy.

Thật sự là một mỹ nhân khuynh thành vô song minh diễm động lòng người.

Mới vừa ra mặt, trong hội trường đã có không ít đàn ông nhìn đến thất thần, trong lòng nhịn không được ngo ngoe rục rịch.

Cô gái như vậy, ngồi trên gia tài bạc triệu, lại xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, cơ hồ là khát vọng của mỗi một người đàn ông!

Nếu có thể cưới cô......

Nam Cung Lâm dưới sự nâng đỡ của Hạ Úc Huân đi xuống sảnh tiệc dưới lầu.

Đứng trước micro, Nam Cung Lâm bắt đầu đọc diễn văn: "Vô cùng cảm ơn chư vị bận rộn đã dành chút thời gian tới tham gia tiệc mừng thọ của kẻ hèn này, hôm nay, là tiệc mừng thọ tôi năm mươi tuổi, là ngày đáng kỷ niệm nhất trong cuộc đời tôi, hôm nay, cũng là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, bởi vì ngày hôm nay, tôi muốn cùng mọi người giới thiệu một người, cũng chính là người bên cạnh tôi đây......"

Ánh mắt mọi người đều thừa dịp này quang minh chính đại mà dừng ở trên người cô gái bên cạnh ông.

Đối mặt với ánh mắt như đèn pha, Hạ Úc Huân vẫn luôn duy trì một vẻ bình tĩnh thong dong, mặt đã thôi cười, còn may, nghiêm mặt tựa hồ đã thành thói quen.

Nam Cung Lâm nhìn cô gái bên cạnh, tiếp tục giới thiệu nói: "Con gái tôi, Úc Huân. Bởi vì một vài nguyên nhân, đến một tháng trước mới tìm được nó về. Tôi đã mắc nợ mẹ con bé rất nhiều, cũng mắc nợ nó rất nhiều......"Đây vẫn là lần đầu tiên Nam Cung Lâm công khai nhắc tới vợ mình, mọi người kinh ngạc đồng thời đều có chút cảm khái.

Hạ Úc Huân nắm tay ông, an ủi mà vỗ vỗ.

"Hôm nay, chuyện quan trọng nhất là, tôi muốn nhân cơ hội này, cùng mọi người chính thức tuyên bố, Úc Huân sẽ tiếp nhận chức vụvị trí của tôi, trở thành Chủ tịch của tập đoàn Thiên Lâm." Nam Cung Lâm khí thế như hồng mà nói xong câu đó.

Vừa dứt lời, sau khoảnh khắc yên tĩnh đó là tiếng vỗ tay như sấm cực kỳ nể mặt.

Nam Cung Lâm vừa lòng gật gật đầu, nói: "Hy vọng chư vị nể mặt tôi, có thể chiếu cố con gái tôi nhiều hơn."

Mọi người tất nhiên là sôi nổi đáp lại.

Sau khi I kết thúc tuyên bố quan trọng nhất, chuyện vẫn còn chưa xong.

Nam Cung Lâm bắt đầu mang cô đi khắp nơi kính rượu, nhất nhất giới thiệu với các vị tiền bối cho cô nhận thức.

"Nam Cung tiên sinh ngài quá khách khí, Nam Cung tiểu thư tài mạo song toàn, tiền đồ không thể hạn định!"

"Đúng vậy đúng vậy! Hổ phụ vô khuyển nữ a!"

"Không biết Nam Cung tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn trai chưa?"

......

Hạ Úc Huân mắt thấy lời này nói xong liền thay đổi tình hình, không khỏi có chút vô ngữ......


 Chương 617: Thiên Kim Trở Về (6)


"Ha ha, còn chưa có đâu!" Nam Cung Lâm vẻ mặt từ ái mà nhìn con gái nhà mình, càng nhìn trong lòng càng kiêu ngạo.

Hạ Úc Huân nghe vậy khẽ giật mình, ách, nói như vậy thật sự không sao chứ?





Cô không có bạn trai, nhưng con trai cô đều năm tuổi a......

Những lời này của Nam Cung Lâm liền cùng đạo hỏa tác dường như hoàn toàn kíp nổ hiện trường không khí.

"Ai nha, Nam Cung tiểu thư xinh đẹp như vậy sao lại chưa có bạn trai chứ? Nhất định là tiêu chuẩn quá cao rồi! Không biết đứa con trai vô dụng kia nhà tôi Nam Cung tiểu thư có thể để mắt hay không, năm nay mới tốt nghiệp đại học Columbia, đang chuẩn bị tiếp quản công ty tôi!"

"Lão vương, đứa con trai bảo bối kia của ông vẫn là thôi đi, lần trước không phải nói đã có bạn gái sao? Đổi bạn gái hệt như thay quần áo, mỗi ngày một người!"

"Ai nói! Tôi chưa từng nói qua! Con trai tôi vẫn luôn đọc sách, còn chưa biết yêu đương đâu! Lão Trương ông nhất định là nghe lầm rồi! Ha ha, hay là ông bởi vì con trai nhà mình đã kết hôn, cho nên ghen ghét với tôi a!"

" Tôi ghen ghét với ông, ông lão già không đứng đắn!"

......

Trong bữa tiệc, ai trong nhà có con trai vừa độ tuổi kết hôn đều nóng lòng muốn thử, đã từng kết quá hoặc đính hôn chỉ có thể bóp cổ tay thở dài......

Lúc này, Hạ Úc Huân mới rốt cuộc trong thực tiễn phát hiện chân lý hai chữ kia của Lãnh Tư Thần.

Quả nhiên mỉm cười là vạn năng, lúc lên sân khấu rụt rè cười, đối mặt với tình huống như vậy thẹn thùng cười, đụng tới vấn đề khó giải quyết hoặc là cố ý có tính chất bới móc khiêu khích liền cười nhưng không nói, một bộ cao thâm khó đoán, cuối cùng đều là người ta bị cô cười đến sợ hãi, chính mình đánh bại trận địa......

Ngay lúc Hạ Úc Huân miệng cười có chút cứng ngắc, cách đó không xa trong đám người đột nhiên truyền đến một trận tiếng thét chói tai của các cô gái phạm vi nhỏ, tiếp theo, tiếng bàn tán đột nhiên lớn lên.

Hạ Úc Huân bên này cũng bị động tĩnh phía trước hấp dẫn lực chú ý, cô theo ánh mắt đám người nhìn về phía cửa, giây tiếp theo, sau khi nhìn thấy người đàn ông từ cửa chính đi vào, theo bản năng mà duỗi tay làm động tác chắn ánh sáng......

Mắt chó đều thiếu chút nữa bị lóe mù!

Đại khái là trong khoảng thời gian này ở bệnh viện có Tiểu Bạch thời thời khắc khắc dặn dò, được chăm sóc rất tốt, giờ phút này cả người Lãnh Tư Thần toả sáng, không khí toàn hội trường khai hỏa, khuôn mặt tuấn dật kia làm chùm đèn thủy tinh lộng lẫy bắt mắt trên đỉnh đầu đều có vẻ ảm đạm thất sắc.

Chỉ thấy anh mặc một bộ tây trang cắt may hợp thể, nổi bật vai rộng mông hẹp, hai chân thon dài, dưới ánh mắt kinh ngạc hoặc kích động của mọi người, mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng hướng cô và Nam Cung Lâm đi tới......

Nhưng mà, đây, đều, không, là, trọng, điểm!

Trọng điểm là! Vì cái gì bên cạnh anh cư nhiên mang theo Tiểu Bạch?!

Cái anh gọi là đích thân chăm sóc, chẳng lẽ chính là đem Tiểu Bạch mang theo, ngay cả tiệc cùng nhau tham gia sao?

Hạ Úc Huân đêm nay vẫn luôn mỉm cười thong dong rốt cuộc có một vết nứt.

Trong khoảng thời gian này Lãnh Tư Thần lấy lý do dưỡng bệnh không có tham dự bất luận trường hợp nào công khai, lần này vẫn là lần đầu tiên anh lộ mặt từ mấy ngày nay tới giờ.

Lúc trước có nghe đồn quan hệ giữa Thiên Lâm quốc tế cùng Thiên Úc xảy ra vấn đề, vài hạng mục hợp tác lớn đều rạn nứt, vừa rồi bữa tiệc còn có không ít người suy đoán, tiệc của Nam Cung Lâm anh có thể tới hay không.

Tiệc đã bắt đầu một hồi lâu, vẫn không thấy bóng người, vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ không xuất hiện, nào biết, hắn không chỉ tới, bên người cư nhiên còn mang theo một người khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc ——

Con riêng của Lãnh Tư Thần như trong lời đồn!

So với tai tiếng Lâm Tuyết bạn gái anh gần đây ồn ào huyên náo còn được người ta chú ý tồn tại nhiều hơn!


 Chương 618: Thiên Kim Trở Về (7)


Ánh mắt Lãnh Tư Thần xẹt qua trên người Hạ Úc Huân, xẹt qua bờ vai lỏa lồ mượt mà, vòng eo mảnh khảnh, chân dài trắng nõn cân xứng, đến miêu tả sinh động trước ngực cô......

Chỉ một giây, cũng đã bất động thanh sắc mà lướt qua trên dưới toàn thân cô, hơn nữa đè nén lòng đố kị thiếu chút nữa phát tác ngay tại trận.

Một giây sau, thần sắc anh như thường mà lập tức đi đến trước Nam Cung Lâm, vươn tay, nói: "Xin lỗi, trên đường kẹt xe, đã tới chậm, sinh nhật vui vẻ."

"Cám ơn, cám ơn......" Nam Cung Lâm cười hệt như đóa hoa loa kèn, vươn tay cùng anh bắt tay, đương nhiên, hoàn toàn là nhìn Tiểu Bạch bảo bối bên cạnh anh.

Ánh mắt hai người tương ngộ giữa không trung, một thời gian không tiếng động giao lưu một phen.

[ mấy năm nay đem tôi lừa đủ thảm a! ]

[ ha ha, sau khi mất đi mới hiểu được quý trọng, người trẻ tuổi, ta đây là đang dạy dỗ cậu làm người. ]

[ ông đột nhiên đem gánh nặng này giao cho cô ấy, không sợ cô ấy không chịu nổi sao? ]

[ đó không phải còn có cậu sao? Cậu bỏ được ngồi yên không nhìn đến? ]

[ cáo già! ]

"Tiểu Bạch, đem lễ vật đưa cho ông." Lãnh Tư Thần quay đầu hướng Tiểu Bạch đang bưng lễ vật nói.

"Nam Cung gia gia, sinh nhật vui vẻ!" Hai tay cậu nhóc bưng lễ vật, vẻ mặt trịnh trọng mà nói câu sinh nhật vui vẻ.

Tiểu Bạch hôm nay mặc một bộ tây trang nhỏ cắt may cùng màu cùng loại với Lãnh Tư Thần, hơn nữa khuôn mặt vốn cực kỳ giống, hai người đứng chung một chỗ miễn bàn có bao nhiêu đáng chú ý.

Bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện không chút luống cuống kia khiến người xung quanh nhìn liên tục khen ngợi.Không hổ là nòi giống của Lãnh Tư Thần, tuổi còn nhỏ đã không giống người thường.

Con trai bảo bối xuất sắc này của Lãnh Tư Thần cư nhiên là ở tiệc mừng thọ của Nam Cung Lâm, lại thấy hôm nay Nam Cung Lâm cười đến vui vẻ như vậy, trước đó lời đồn Thiên Lâm và Thiên Úc bất hòa lần này tức khắc tan thành mây khói.

"Được được được, cám ơn bảo bối...... Thật ngoan......" Nam Cung Lâm tự mình tiếp nhận lễ vật, hơn nữa giao cho Đao Sẹo bên cạnh giúp ông cầm.

Hôm nay ngày như vậy, Tiểu Bạch bảo bối không tiện lại đây không thể nghi ngờ là tiếc nuối lớn nhất của ông, nhưng không nghĩ tới cuối cùng Tiểu Bạch cư nhiên dùng phương thức như vậy đi vào tiệc mừng thọ của mình, đối với ông mà nói là sinh nhật vui vẻ rồi.

Tuy rằng không thể nghe được cậu gọi mình là ông ngoại, nhưng ông cũng đã thỏa mãn.

Lãnh Tư Thần tiểu tử thúi này, cuối cùng cũng làm được việc!

Quy quy củ củ đứng ở bên cạnh Lãnh Tư Thần phiên bản nhí ngay cả vẻ mặt thanh thanh lãnh lãnh đều đồng bộ với Lãnh Tư Thần, chỉ ngẫu nhiên lúc nhịn không được nhìn về phía mẹ con ngươi mới có thể sáng lấp lánh, nhưng Tương Nhu lại dặn dò, hôm nay không thể ảnh hưởng đến mẹ, còn phải làm như không quen biết mẹ.

Trong lòng Hạ Úc Huân lúc này tất nhiên cũng không chịu nổi, bất quá, bảo bối nhà mình hôm nay có phải thật sự là quá đẹp trai rồi hay không!

Cô thật thật vất vả mới có thể nhịn xuống không đi qua ôm hôn cậu một cái, còn phải làm bộ làm tịch mà hàn huyên vài câu, sau đó tiếp tục đi xã giao với những vị khách khác.

Nam Cung Lâm bệnh nặng mới khỏi không thể ở dưới lâu, dẫn Hạ Úc Huân chào hỏi vài nhân vật tương đối quan trọng liền bị Hạ Úc Huân cương quyết khuyên đưa lên lầu nghỉ ngơi.

Thấy Hạ Úc Huân đưa xong Nam Cung Lâm từ trên lầu xuống dưới, Lãnh Tư Thần vừa muốn tiến lên cùng cô nói chuyện, lại bị Lam Hạo Dương như con thỏ đột nhiên nhảy ra cuốn lấy, bên cạnh còn có Lam Tu, hai anh em họ mỗi người dắt một bên đem anh kéo vào trong một góc.

"Fuck! Lãnh Tư Thần, anh có phải anh em hay không vậy hả! Chuyện quan trọng như vậy một chút tin tức đều không ra!" Lam Hạo Dương kích động mà xù lông.

Lãnh Tư Thần ném tay cậu ta ra, sửa sang lại quần áo, không nhanh không chậm nói: "Nói cho cậu, khắp thiên hạ đều sẽ biết."


 Chương 619: Thiên Kim Trở Về (8)


Lam Hạo Dương chột dạ mà ho nhẹ một tiếng, đáp: "Tôi cam đoan không đem tin tức đi bán! Tôi thề! Cậu cái tên này, vô thanh vô tức đột nhiên có con trai lớn như vậy, cậu là muốn ép tôi chết a! Anh em nhiều năm như vậy, anh cũng nên thông báo trước cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị tâm lý chứ!"

Lãnh Tư Thần liếc xéo cậu ta một cái, nói: "Tôi có con trai, cậu cần chuẩn bị cái gì?"






"Ha, cậu còn nói lời châm chọc! Vốn dĩ hai ta chưa kết hôn, mỗi lần ba mẹ tôi thúc giục tôi, tôi liền nói Lãnh Tư Thần không phải cũng chưa kết hôn sao? Hiện tại thì tốt rồi, con trai cậu cũng đã xuất hiện! Đêm nay lại còn ầm ĩ tất cả mọi người đều biết, ba mẹ tôi sớm muộn gì cũng sẽ biết, tôi liền sắp không có nhà để về lưu lạc đầu đường rồi? Mọi thứ đều là cậu làm hại! Cậu làm hại!" Lam Hạo Dương vẻ mặt huyết lệ mà phỉ nhổ.

Lãnh Tư Thần: "......"

"Mau mau mau, mau nói cho tôi biết, đứa bé kia rốt cuộc là như thế nào, mẹ đứa bé rốt cuộc là ai? Còn vị Nam Cung đại tiểu thư này, sao tôi lại thấy quen mắt đến vậy?" Lam Hạo Dương người này gì cũng tốt, chỉ là lòng hiếu kỳ quá nặng, cũng chính là tò mò của người phàm tục.

"Nếu tôi không đoán sai mà nói, mẹ đứa bé khẳng định là Hạ Úc Huân biến mất 5 năm trước, tiểu bảo tiêu bên cạnh Lãnh tổng năm đó, về phần vị Nam Cung đại tiểu thư này, còn không phải là vị chủ nhân sao!" Lam Tu bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện sờ sờ cằm, chậm rì rì mà mở miệng nói.

"Anh nói gì?" Lam Hạo Dương nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Tiểu bảo tiêu, mẹ của con Lãnh Tư Thần, hòn ngọc quý trên tay Nam Cung Lâm, ba thân phận này cư nhiên là cùng một người?"

Lam Tu vừa nhớ lại vừa lẩm bẩm tự nói: "Tôi liền nói năm đó sự việc ở Indonesia, ông chủ sao lại để ý cô ấy như vậy, đem tôi mắng máu chó phun đầu, không nghĩ tới cư nhiên sẽ là như thế này......"

"Đúng vậy! Lời anh vừa nói thật đúng là như vậy!" Lam Hạo Dương cũng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói" "Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, còn có tiểu săn sóc đặc biệt kia, tiểu săn sóc đặc biệt cũng là cô ấy! Thì ra lần trước tôi không có nhận sai người, tiểu săn sóc đặc biệt thì ra không phải thế thân, mà là bản chính!"

Lãnh Tư Thần quét mắt liếc nhìn hai người đang kịch liệt thảo luận một cái, nói: "Như vậy, thất bồi."

"Anh thất bồi cái gì chứ? Anh một chữ cũng chưa nói mà!" Lam Hạo Dương ồn ào.

"Nên nói không phải tự hai người đều nói xong sao?"

"......"Mắt thấy vợ và con mình bị một đám người "Vây công", anh sao có thể còn đứng được?

Ba người đều không có phát hiện trong một góc, Lý Triết Vũ trong tay bưng ly rượu, chậm rãi đi ra.

Không nghĩ tới hắn chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh, lại nghe được một tin tức khiến người ta khiếp sợ như vậy.

Cô gái này cư nhiên là tiểu bảo tiêu năm đó của Lãnh Tư Thần? Cô ấy không chết? Còn sinh cho Lãnh Tư Thần một đứa con!

Sách, không biết Thiên Ngưng biết tin tức này, sẽ là vẻ mặt gì đây......

-

À, con trai giữa một đám các chị gái xinh đẹp lộn xộn như cá gặp nước, anh liền trước không nhọc lòng.

Lãnh Tư Thần đang chuẩn bị đi về phía mẹ đứa bé bị một đám đàn ông xum xoe vây quanh, đi chưa được vài bước, lại bị ngăn cản.

"Chậc chậc, đi làm gì chứ? Để phá hư? Tôi khuyên anh tỉnh táo đi! Chắn được lần này, chống đỡ được lần tiếp theo, lần sau, còn có lần sau nữa sao?"

Nhìn Cung Hiền Anh vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, Lãnh Tư Thần mày nhíu chặt.

"Còn nữa, anh lúc này phô trương đi tuyên thệ chủ quyền, khẳng định sẽ bị chán ghét a, cô ấy hẳn là ghét nhất công khai quan hệ với anh! Anh cho rằng cô ấy sẽ thích ở trước mặt mọi người bị gắn cái mác của Lãnh Tư Thần sao?"

"Cung, hiền, anh!"


 Chương 620: Thiên Kim Trở Về (9)


"Ha ha, xem bộ dáng anh tức giận thật sự là quá thú vị! Thì ra Lãnh đại tổng tài cũng sẽ có lúc sợ đầu sợ đuôi do dự không quyết đoán như vậy! A, đây là tình yêu......" Cung Hiền Anh trêu chọc đủ người nào đó, trước khi người nào đó bùng phát liền bỏ trốn mất dạng.

Trơ mắt nhìn những người đàn ông đó với ánh mắt trơ trụi trên người cô, cố tình cái gì đều không thể làm, trong lòng Lãnh Tư Thần một trận bực bội.

Theo bản năng giơ ly rượu trong tay chuẩn bị uống, đột nhiên cảm giác ống quần bị cái gì khẽ động một chút, vừa cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Tiểu Bạch ánh vào mi mắt.

"Tương Nhu!"

Không cần con trai mở miệng, Lãnh Tư Thần cũng biết có ý gì, chỉ có thể biết nghe lời mà buông ly rượu xuống.

"Tương Nhu, tâm tình chú không tốt sao?" Tiểu Bạch chớp đôi mắt hỏi.

"Có chút."

"Tâm tình con cũng không tốt." Tiểu Bạch lắc đầu, thở dài như ông cụ non.

"A? Vì cái gì?" Lãnh Tư Thần đem Tiểu Bạch ôm ngồi lên ghế, mình cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó rất có hứng thú mà nhìn cậu.

Một màn này nhìn khiến khách khứa chung quang đặc biệt là phụ nữ sôi nổi che ngực hô to chịu không nổi, không nghĩ tới Lãnh Tư Thần cũng có một mặt ôn nhu như vậy! Quả thực sắp bị mê chết rồi!

Bảo bối, các dì rất muốn làm mẹ con!

Kỳ thật, đêm nay đáng được chú ý nhất vẫn là bản thân Lãnh Tư Thần, chỉ là, tất cả mọi người biết Lãnh Tư Thần người này tính tình cao ngạo, không có chút thân phận cũng không dám tiến lên tùy tiện cùng anh đáp lời, đặc biệt là phụ nữ, càng không dám dễ dàng tiến lên, để tránh bị đông thành kem que, ở trước mắt bao người xấu mặt.

Lãnh Tư Thần người này cũng sẽ không bởi vì ngươi là phụ nữ liền cho ngươi mặt mũi!

"Con không thích mẹ ăn mặc đẹp như vậy, không thích ánh mắt những người đó nhìn mẹ, không thích mẹ liều mạng làm việc như vậy, đem Tiểu Bạch quên mất, mẹ đã thật nhiều ngay không bên cạnh Tiểu Bạch rồi, Tiểu Bạch mỗi ngày nửa đêm tỉnh lại, mẹ cũng luôn không ở bên người......" Cậu nhóc lúc ở bên mẹ khẳng định là ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ có ở thời điểm này mới bằng lòng thổ lộ tiếng lòng."Nửa đêm không ở?" Ánh mắt Lãnh Tư Thần lập tức hơi nhăn lại.

"Dạ, mẹ luôn ở thư phòng xem tư liệu."

Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng thở ra, anh đều sắp thần hồn nát thần tính.

Tiểu Bạch kéo kéo góc áo Lãnh Tư Thần, nói: "Tương Nhu, chân mẹ hình như bị đau!"

Lãnh Tư Thần nghe vậy lập tức nhìn về phía Hạ Úc Huân, quả nhiên nhìn thấy tư thế đứng của cô có chút kỳ quái, sờ sờ đầu con trai, nói: "Vẫn là con cẩn thận."

"Không có đâu, là con tương đối lùn, vừa rồi lúc đến gần có nhìn chân mẹ có chút sưng." Tiểu Bạch thực khiêm tốn mà nói.

Lãnh Tư Thần nâng nâng tay, ngoài cửa một người trong số bảo tiêu theo lại đây lập tức chạy qua, nói: "BOSS, có gì dặn dò?"

Lãnh Tư Thần ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng dặn dò vài câu, bảo tiêu lập tức không nói hai lời chạy đi làm.

Không đến năm phút đồng hồ bảo tiêu liền trở lại, lúc trở về, trong tay cầm một cái hộp.

Lúc đó Hạ Úc Huân đang cùng một người đàn ông nói chuyện phiếm, người đàn ông quá mức nhiệt tình, đối với cô tỏ vẻ hứng thú thật lớn, hệt như một con chim khổng tước cực lực phóng thích mị lực bản thân, không ngừng bốc phét, Hạ Úc Huân rất nhiều lần muốn thoát thân cũng chưa thể thành công, một chân đứng đều sắp sửa phế đi, chỉ có thể không ngừng đổi chân chịu lực.

Lãnh Tư Thần híp con ngươi, rất xa nhìn thoáng qua, nhận ra là công tử Thẩm gia Thẩm Diệu An.

Thẩm gia ở thành phố A là danh môn vọng tộc chỉ sau Lãnh gia, Thẩm Diệu An là con trai độc nhất đời thứ ba của Thẩm gia, khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, gia thế lại tốt, từ nhỏ đến lớn đến chỗ nào đều ngang ngược.

Cũng khó trách hắn vừa ra tay, bên cạnh Hạ Úc Huân liền không ai dám trở lên đáp lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net