636-640

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 636: Đỉnh Đầu Xanh Mượt (5)




Nam Cung Lâm đem tin tức hơn hai mươi năm về trước của nha đầu này xóa sạch sẽ, trừ bỏ biết ba nuôi cô họ Hạ, hắn hoàn toàn tra không ra bất cứ dấu vết gì để lại.


Cho nên hắn kết luận Nam Cung Lâm sở dĩ khẩn trương như vậy, khẳng định là bởi vì nha đầu này có vấn đề.
PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Hắn suy đoán nha đầu này tám phần là không học vấn không nghề nghiệp, lên không được mặt bàn, cho nên mới nói những lời như vậy!

Nghiêm Tử Hoa trước đó đã dự đoán được sẽ có người mượn vấn đề này bới móc, cũng may vấn đề này cũng không phải khó ứng đối.

Thần sắc Hạ Úc Huân không thay đổi mà dựa theo trước đó chuẩn bị trả lời: "Hùng đổng nói đúng. Bất quá, cũng may tuy rằng lúc ấy cháu đọc sách cũng rất không tốt, nhưng vận khí tương đối tốt, thi vào đại học, chuyên ngành vốn là du lịch, bởi vì lúc ấy tuổi còn nhỏ, thích chơi. Sau đó tự mình đi thi MBA."

Thạc sĩ quản lý công thương lúc trước cô là vì Lãnh Tư Thần mới đi thi, sau lại bởi vì các loại sự việc làm được một nửa liền gác lại.

Đoạn thời gian sinh xong Tiểu Bạch, cô tạm thời cũng không nghĩ ra làm gì thì được, cũng không biết sao lại nghĩ tới việc này, đem sách vở thu dọn lên. Không phải vì Lãnh Tư Thần, chỉ là vì cho bản thân mình một câu trả lời thỏa đáng.

Lại không nghĩ rằng, cư nhiên ở chỗ này phát huy công dụng.

"Ha ha, phải không? Không biết là trường nào?" Hùng đổng mặt lộ vẻ khinh thường, một bộ khẳng định là đại học chui, hoặc là mua về cũng nên.

Lúc này, Lương Hán Long bên cạnh lên tiếng hỏi một câu: "Đúng rồi, Tiểu Huân, cháu và tổng tài Âu thị hình như quen biết? Ngày đó trong bữa tiệc thấy các cháu tựa hồ rất quen!"

"Đúng vậy, Âu tổng là học trưởng thời đại học của cháu." Hạ Úc Huân đáp.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hùng đổng lập tức cứng lại rồi.

Âu Minh Hiên là học trưởng đại học của cô?

Nếu hắn nhớ không lầm, Âu Minh Hiên là tốt nghiệp đại học C!Không thể tin nổi nha đầu này cư nhiên cũng là đại học C......

Mà hắn vừa rồi lại còn nói muốn giúp cô làm văn bằng của đại học C, đây không phải đang tự vả mặt mình sao?

Nhìn Hùng đổng sắc mặt khó coi, Lương Hán Long cười hướng Hạ Úc Huân nói: "Khó trách a! Âu Minh Hiên tiểu tử kia cũng là người có năng lực, vừa tốt nghiệp đại học liền tiếp nhận chức vụ công ty của ba cậu ta ở trong nước, các cháu nếu quan hệ không tồi, có rảnh cũng có thể cùng cậu ta học hỏi thêm!"

Lời này của Lương Hán Long đồng thời cũng đang phản bác vấn đề tuổi quá nhỏ của Hùng Đổng trước đó.

"Vâng, cháu sẽ." Hạ Úc Huân gật đầu.

Hùng đổng ngầm cắn chặt răng, sâu kín mà thở dài nói: "Phụ nữ và đàn ông chung quy vẫn là không giống nhau! Ai, nhà tôi cũng chỉ có một đứa con gái, nhưng con gái chung quy là con người ta, gia nghiệp này của tôi đến lúc đó thật đúng là không biết nên giao cho ai thì tốt đây!"

Ngồi ở đây ai chẳng biết ông cả đống con riêng, lại không biết xấu hổ cố ý nói ra lời như vậy.

Hạ Úc Huân nghe vậy nửa nói đùa nửa nghiêm túc mà mở miệng: "Hùng đổng, vậy thì có sao, tương lai chú có thể tìm con rể về ở rể là được! Cháu nhớ rõ nhà Trương đổng cũng như vậy mà? Vị con rể nhà Trương Đổng vừa hiếu thuận lại vừa có năng lực, còn thương vợ! Bao nhiêu người hâm mộ a!"

Lão hồ ly bên cạnh vốn đang thờ ơ lạnh nhạt giống những người khác nghe được Hạ Úc Huân nhắc tới chính mình, không tốt nếu không nói gì, vội cười xua xua tay khiêm tốn đáp vài câu.

Bất quá, lời này của Hạ Úc Huân, hắn nghe trong lòng lại rất thoải mái.

Cái lão Hùng này thật là, ông muốn chèn ép người ta, không thể cố ngoảnh lại xem cảm nhận của lão tử sao?

Hắn có đúng là thật sự chỉ có một cô con gái bảo bối thôi không?

Nghiêm Tử Hoa bên cạnh vẫn luôn trái tim lơ lửng rốt cuộc buông xuống, con ngươi tràn đầy tán thưởng, không nghĩ tới cô phát huy tài ứng đối còn hoàn mỹ hơn trước khi bọn họ chuẩn bị nữa.



 Chương 637: Đỉnh Đầu Xanh Mượt (6)




Hiện tại, cô không chỉ dùng Trương đổng lấp kín miệng Hùng đổng, còn mang theo tán thưởng mà nhân tiện mượn sức làm dịu phái trung gian Trương đổng một phen.



 Chương 638: Đỉnh Đầu Xanh Mượt (7)




Có người ngoài ở đây, Tiểu Bạch bảo bối không thể gọi cô là mẹ, bất quá đôi mắt to tròn có thể nói, như sao trời rơi xuống chớp chớp nhìn chằm chằm cô.


Hạ Úc Huân: "......"
Play Video
Tim Hạ Úc Huân vèo một tiếng liền phi vào trong xe!

Cái tên đê tiện này!

Cuối cùng, cô chỉ có thể rối rắm mà gãi gãi đầu xoay người nhìn Nghiêm Tử Hoa, nói:"Cái kia, Nghiêm Phó tổng, anh không cần đưa tôi về, tôi đi cùng xe với Lãnh tổng được rồi, vừa lúc tiện đường."

"Được được...... Vậy các người trên đường cẩn thận!" Nghiêm Tử Hoa tất nhiên là không còn hai lời.

Cuối cùng, Hạ Úc Huân vẫn mở cửa xe, lên xe Lãnh Tư Thần.

Sau khi cửa xe đóng lại, Lãnh Tư Thần lập tức không nói một lời mà đi mất.

Xe chạy được một chặng đường, cả người Hạ Úc Huân đều thả lỏng xuống, một tay đem Tiểu Bạch bên cạnh ôm vào trong ngực, bẹp một cái hôn lên, nói: "Bảo bối a, mẹ rất nhớ con...... Mẹ rất yêu con......"

Tiểu Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhíu mày, nói: "Mẹ, mẹ uống bao nhiêu rượu?"

"Chỉ một chút a, một chút......" Hạ Úc Huân dùng ngón út khoa tay múa chân ngắn ngủn một đoạn.

Tiểu Bạch nhiêm mặt, nói: "Thật vất vả Tương Nhu mới kiêng rượu, mẹ lại không ngoan!"

"Ưm, bởi vì Tương Nhu lợi hại, Tương Nhu không muốn uống rượu cũng không ai dám ép uống, nhưng mẹ không được a, mẹ vô dụng, mẹ không có lợi hại như Tương Nhu......" Hạ Úc Huân quay ngón tay, thút tha thút thít nức nở mà nói.

Nhìn mẹ dáng vẻ bị tổn thương, Tiểu Bạch lập tức khẩn trương giải thích nói: "Con không nói mẹ vô dụng! Mẹ cũng rất lợi hại! Nhưng, mẹ, mẹ cũng phải chú ý sức khỏe, có thể uống ít thì cố gắng uống ít, trước khi uống rượu không được để bụng rỗng, tốt nhất uống một ly sữa bò, còn nữa......"

Hạ Úc Huân nâng mặt cậu nhóc, thở dài: "Bảo bối a, để mẹ xem xem, con là bị Đường Tăng ám ảnh sao?"

"Mẹ! Con đang nói chuyện rất trọng yếu!" Tiểu Bạch thần sắc nghiêm túc.

"Ờ! Mẹ sai rồi, con nói sao!" Hạ Úc Huân lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hệt như học sinh nghe lời.

"Thôi, vẫn là ngày mai chờ mẹ tỉnh táo rồi nói sau!" Tiểu Bạch bất đắc dĩ mà đỡ trán.

Hạ Úc Huân lặng lẽ lộ ra nụ cười đạt được, sau đó lại bắt đầu làm nũng.

"Ô ô ô...... Bảo bối a, mẹ đầu đau quá!"

"Nơi nào đau? Tiểu Bạch giúp mẹ xoa xoa!"

"Chỗ này chỗ này!"

......

Phía trước trên ghế điều khiển, Lãnh Tư Thần nhìn hai mẹ con ấm áp yêu thương lẫn nhau, trong lòng từng đợt mềm mại đồng thời càng có nhiều chua xót.

Nếu Tiểu Huân cũng có thể làm nũng với mình như vậy, phải giảm thọ mười năm anh cũng nguyện ý.

Nhưng, cuối cùng cô lại không muốn ở trước mặt mình mở rộng cửa lòng.

Ai, không nghĩ tới anh sẽ có một ngày phải ghen tị với con trai mình như thế.

-

Nửa giờ sau, xe chạy đến Hạnh Hoa Thôn.

Đoạn đường phía trước gần nhất ở tu lộ, xe không dễ đi, Lãnh Tư Thần không đem xe khai đi vào, trực tiếp ngừng ở ven đường.

Ba người xuống xe, cùng nhau đi bộ đi phía trước mặt đi đến.

Lúc này Hạ Úc Huân đã thấm rượu, cảm thấy càng ngày càng choáng váng, nhìn trên bầu trời, lảo đảo xoay mấy vòng, dùng ngón tay chỉ bầu trời đêm lẩm bẩm nói: "Ai, mình sao lại thấy được "Dạ Tinh" của Van Gogh, quay rồi quay, đầu...... Đầu thật choáng váng......"

Đoạn đường này tình hình giao thông thật sự quá kém, ngay cả đèn đường đều không có, toàn bộ dựa vào ánh trăng tối tăm ẩn vào tầng mây, căn bản nhìn không rõ đường.

Sau khi Hạ Úc Huân lần thứ ba thiếu chút nữa ngã vào đồng ruộng, Lãnh Tư Thần rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà sải bước đi qua, ngồi xổm trước mặt cô, sau đó chợt đem cô cõng lên......



 Chương 639: Đỉnh Đầu Xanh Mượt (8)


Thân thể đột nhiên bay lên không trung mất đi sự cân bằng, Hạ Úc Huân theo bản năng mà ôm lấy cổ người đàn ông duy nhất phía trước, lúc này mới không ngã xuống.

Lãnh Tư Thần khom người, nâng mông cô đem cô hướng lên lưng mình ước lượng xong, đồng thời không quên quan tâm con trai bên cạnh, nói: "Tiểu Bạch, tự con có thể chứ?"

"Con không có việc gì, Tương Nhu chú chứ chăm sóc mẹ là được rồi. Con dùng di động soi đường cho hai người." Tiểu Bạch mở đèn pin di động, không nhanh không chậm mà đi theo bên cạnh hai người.

Ai, sớm nên như vậy! Để mẹ lộn xộn đi như vậy, đi về được đến nhà phỏng chừng cả đêm đều không về được nhà!

Đáng tiếc người khác quá nhỏ, chuyện này chỉ có thể dựa vào Tương Nhu.

Hạ Úc Huân cảm giác bị giam cầm tự do, ở trên lưng Lãnh Tư Thần giương nanh múa vuốt mà giãy giụa, trong lúc còn đang trên cổ Lãnh Tư Thần cào cào, đau đến Lãnh Tư Thần hận không thể hung hăng ở trên mông cô vỗ một cái, nhưng lại không làm được.

Cuối cùng, Hạ Úc Huân nằm bò phát hiện nơi mình nằm lại nóng hầm hập, hơi thở quanh quẩn là hơi thở khiến người ta trầm tĩnh vừa quen thuộc vừa lạnh lẽo, dường như còn rất thoải mái, vì thế cũng liền bất động, hừ hừ ngoan ngoãn dựa vào.

Thấy cô rốt cuộc an tâm, Lãnh Tư Thần cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, bước chân trầm ổn mà đi về phía trước.

Nhưng, mới vừa đi chưa được vài bước liền nghe được bên tai truyền đến một tiếng lảnh lót mà kiêu ngạo —— "Giá!"

"......" Sắc mặt Lãnh Tư Thần lập tức trở nên đen hơn bóng đêm dày đặc.

Tiểu Bạch cũng rất vô ngữ, thật lo lắng Tương Nhu giận dữ đừng đem mẹ ném xuống, nhanh chóng hoà giải nói: "Mẹ uống rượu là như vậy, Tương Nhu chú đừng để ý, à, thôi đi, con đoán chừng chú cũng quen rồi......"

Lãnh Tư Thần: "......"

Tính tình này của cô sau khi uống rượu xong, xác thật không ai rõ ràng hơn anh! Bộ dáng điên hơn anh cũng đã thấy qua rồi......

Hạ Úc Huân đại khái bởi vì một tiếng "Giá" kia mở màn, đột nhiên bắt đầu hát ca: "A a a —— a a a —— Tây Hồ cảnh đẹp ba tháng trời! Mưa xuân như rượu liễu như yên! Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện thủ nan khiên, tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới cùng chăn gối...... Nếu ngàn a năm a có tạo hóa...... Nếu ngàn a năm a có tạo hóa...... Nếu ngàn a năm a có tạo hóa......"

Lãnh Tư Thần ngay từ đầu còn tưởng rằng cô quên lời, không nghĩ tới nha đầu đột nhiên ở trên vai anh đập thật mạnh một cái: "Giá, anh sao lại không hát? Mau hát đi!""......" Lãnh Tư Thần khe khẽ thở dài, dưới sự thúc dục bất mãn của tiểu nha đầu trên lưng, phối hợp khẽ hừ nhẹ một câu: "Bạc đầu đồng tâm ở trước mắt......"

Hạ Úc Huân vừa lòng, tiếp tục hừ hừ: "Nếu ngàn a năm a có tạo hóa......"

Lãnh Tư Thần: "......"

Hạ Úc Huân: "Giá! Tiếp tục nha!"

Lãnh Tư Thần: "Bạc đầu đồng tâm ở trước mắt......"

Hạ Úc Huân: "Lạp lạp lạp lạp lạp......"

Lãnh Tư Thần: "Lạp lạp lạp lạp lạp......"

Hạ Úc Huân: "Lạp lạp lạp, kéo lạp lạp lạp lạp......"

......

Tiểu Bạch đi theo bên cạnh không đành lòng nhìn mà đỡ đỡ trán, a, trời ạ, mẹ như vậy cậu thật không dám nhìn, mất công Tương Nhu còn phối hợp với mẹ như vậy.

Ban đêm trên đường nhỏ ven đồng ruộng, cô gái say khướt phấn khởi ca hát cùng với thanh âm khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vì như đàn tranh phối hợp với từng trận tiếng côn trùng kêu vang đêm hè, quanh quẩn dưới bầu trời đêm yên tĩnh......

Rất nhiều rất nhiều năm sau, Lãnh Tư Thần vẫn thường xuyên nhớ lại ngày này năm này, dưới bầu trời sao này.

Nhớ tới một câu kia ngay lúc đó, bạc đầu đồng tâm ở trước mắt......

Bạc đầu đồng tâm ở trước mắt......


 Chương 640: Đỉnh Đầu Xanh Mượt (9)Nếu có thể, đoan đường nhỏ dưới ánh trăng này, anh nguyện vẫn luôn đi mãi đi mãi......

Chỉ tiếc, thời gian không thể nào dừng lại.

Đi đến cửa sân, Tần Mộng Oanh đang cầm trong tay chiếc đèn pin đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, thấy bọn họ vội vàng nghênh đón, cười nói: "Thật xa liền nghe được tiếng ca hát của Úc Huân, tôi nghĩ khẳng định là cô ấy đã trở về, đang chuẩn bị đi đón, đoạn đường kia đang sửa, chắc là không dễ đi! Mau vào đi!"

Lúc này Hạ Úc Huân hát đang hăng say, vẫn hưng phấn mà hát, bắt đầu có tư thế biểu diễn, vừa hát, còn vừa một hai bắt Lãnh Tư Thần phải phối hợp với cô mới chịu.

"Hôm qua như nước chảy về phía đông, cách xa ta không thể ở lại, hôm nay loạn lòng ta, nhiều ưu phiền. Rút đao chém nước nước vẫn chảy, nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu, Minh triều thanh phong tứ phía trôi nổi...... Giá......"

Đây là nhắc nhở Lãnh Tư Thần nên hát.

Ở trước mặt Tần Mộng Oanh, Lãnh Tư Thần thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng không chịu nổi người nào đó nháo, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục hát: "Tồn tại chỉ có tân nhân cười, có ai nghe được người xưa khóc, hai chữ tình yêu, thật vất vả......"

"Là muốn hỏi một người rõ ràng, hay là muốn giả vờ hồ đồ, biết nhiều biết ít cũng khó mà vừa lòng......" Hạ Úc Huân hừ hừ thanh âm nhỏ dần, mí mắt càng ngày càng nặng, nhìn dáng vẻ có vẻ hát đã mệt.

"Nhìn như uyên ương hồ điệp, không biết tuổi, nhưng ai có thể thoát khỏi, bi ai trong cuộc sống......" Lãnh Tư Thần vừa hát vừa cố sức mà đem người đặt lên giường.

Giúp cô cởi giày, vừa mới chuẩn bị đứng dậy giúp người nào đó lau một chút, cô gái trên giường mắt say lờ đờ mê ly đột nhiên ôm lấy cổ anh, ở bên tai anh nhẹ giọng thì thầm nhỏ nhẹ: "Nơi phồn hoa, uyên ương hồ điệp, ở nhân gian bay nhảy, tội gì phải vút lên trời xanh, không bằng ôn nhu ngủ chung......"

Cùng với câu kia "Không bằng ôn nhu ngủ chung", hơi thở mang theo mùi rượu giống như một bàn tay nhỏ ôm lấy anh......

Lãnh Tư Thần hoàn toàn cứng lại, chỉ cảm thấy một dòng điện từ xương sống vẫn luôn lẻn đến thần kinh não bộ, nơi nào đó trên thân thể nhanh chóng có phản ứng......Tiểu Bạch vô ngữ mà nhìn mẹ nhà mình chơi trò lưu manh, thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Một phút đồng hồ sau, Lãnh Tư Thần ra, lúc ra tới quần áo có chút hỗn độn, bước chân bất ổn, bộ dáng thoạt nhìn rất chật vật.

"Mộng Oanh, phiền cô chăm sóc cô ấy một chút." Lúc Lãnh Tư Thần nhìn cánh cửa kia, vẻ mặt như nhìn đầm rồng hang hổ.

Tần Mộng Oanh thần sắc hơi kinh ngạc, cô chưa từng nhìn thấy vẻ chật vật như vậy trên mặt Lãnh Tư Thần, không khỏi buồn cười mà lắc đầu: "Đã biết, tôi đến đây!"

Lãnh Tư Thần xoa xoa ấn đường ngồi xuống sô pha phòng khách.

Tần Mộng Oanh đi vào bếp chuẩn bị thau nước ấm, vào phòng Hạ Úc Huân giúp cô lau người.

Rất nhanh, Lãnh Tư Thần ngồi ở trên sô pha bình ổn trong cơ thể lại rung động khi nghe được thanh âm cô gái say khướt bên trong truyền ra:"Chị Mộng Oanh...... Em yêu chị yêu chị, tựa như chuột yêu gạo...... Chị Mộng Oanh, em rất yêu chị nha...... Không có chị em biết làm sao bây giờ a......"

Lãnh Tư Thần thần sắc cứng đờ, cả khuôn mặt đều tái đi.

Hoá ra nha đầu chết tiệt kia sau khi uống say bắt được ai liền đùa giỡn người đó, nam nữ đều không cần nói!

5 năm qua anh không ở bên cạnh cô, cô đùa giỡn bao nhiêu người? Quả thực không dám nghĩ nữa!

Tiểu Bạch bên cạnh tựa hồ nhìn ra tâm tư của anh, vừa lấy ra một hộp sữa bò đưa cho anh, vừa nói: "Số lần mẹ uống rượu không nhiều lắm, trừ phi là ngày tương đối đặc thù, ví dụ như sinh nhật con, mẹ mới có thể uống một chút rượu, uống xong nhiều lắm ôm con, Niếp Niếp, còn nói vài lời say với dì Nguyệt, đây vẫn là lần đầu tiên con nhìn thấy mẹ say hoàn toàn như vậy......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net