661-665

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 661: Tư Nhân Tụ Hội (10)


Lam Hạo Dương rốt cuộc thoát khỏi tổ ba người tám chuyện, thấy Hạ Úc Huân đang kịch liệt ho khan, quan tâm hỏi một câu: "Nam Cung tiểu thư, cô làm sao vậy?"

"Không có việc gì không có việc gì......" Hạ Úc Huân vội vàng xua tay, đồng thời ngầm đạp Lãnh Tư Thần một đạp, kết quả tên kia thuận thế leo lên mà tiếp tục quấn lấy cô không buông, quẳng cũng quẳng không ra.




"Ai, các người biết không? Thẩm công tử đêm nay cũng ở bên này chơi, hơn nữa ở ngay bên cạnh phòng chúng ta!" Lúc này, Tiểu Thi đột nhiên thần bí mà nói một câu.

Tức khắc, tất cả nguwoif trong phòng bao đều theo bản năng mà nhìn về phía Hạ Úc Huân.

Lãnh Tư Thần chân còn cọ ở cẳng chân cô, vừa không cẩn thận sẽ bị người khác nhìn thấy, lúc này ánh mắt mọi người đều dừng trên người cô, Hạ Úc Huân càng thêm khẩn trương.

Đại não cấp tốc xoay tít một trận, giây tiếp theo, Hạ Úc Huân thần thái tự nhiên mà bưng ly rượu đứng lên: "Phải không? Tôi qua chào hỏi một chút, các người chơi tiếp đi."

Không chỉ có vì thoát khỏi tên lưu manh Lãnh Tư Thần này, về chuyện Thẩm Diệu An, càng lảng tránh càng khiến người khác nghĩ xa xôi, không bằng thoải mái hào phóng đối mặt.

Cùng lúc đó, phòng bao bên cạnh.

Không khí đang khí thế, nhưng Thẩm công tử lại không có hứng thú, tùy ý hai mỹ nữ bên cạnh dỗ thế nào, khuôn mặt đều không cười lấy một cái.

Cuối cùng, mỹ nữ không vui, một người trong đó nói: "Em thấy Nam Cung đại tiểu thư kia cũng không có gì đặc biệt a! Thẩm thiếu anh sao phải đến mức như vậy! Vì cô ấy mà ngay cả bọn em đều không để ý tới......"

"Đúng đó! Thẩm thiếu anh gần đây đối với người ta quá lãnh đạm! Cô gái kia không biết tốt xấu như vậy, anh còn nghĩ tới cô ấy làm gì!"

"Câm miệng!" Thẩm Diệu An không kiên nhẫn mà đem người đẩy ra, sắc mặt lạnh cực điểm.

Hai mỹ nữ ủy khuất mà dậm chân, hai người anh em của Thẩm Diệu An đã đi tới hoà giải.Đem hai cô gái đưa ra, sau đó mỗi người ngồi một bên cạnh hắn.

"Ha ha, Thẩm thiếu, lúc này đá trúng ván sắt sao! Đều đã một tuần? Còn chưa thu phục được?" Trong đó một người đàn ông mặc áo sơmi hoa ôm bờ vai hắn trêu đùa.

"Cậu cũng câm miệng cho tôi!" Thẩm Diệu An trực tiếp không cho hắn mặt mũi mà trừng một cái.

Áo sơmi hoa không chút để ý mà tiếp tục cười nói: "Đều nói Thẩm công tử của chúng ta theo đuổi một cô gái tuyệt đối sẽ không vượt qua một tuần, đây vẫn là ngoại lệ lần đầu tiên rồi!"

Sắc mặt Thẩm Diệu An càng kém, mưa dầm dày đặc chỉ kém trời mưa.

Một người đàn ông áo lam khác thở dài nói: "An tử, cậu đừng trách anh em hắt nước lạnh vào cậu, lúc này chỉ sợ thật sự bắt không được, cậu cũng đừng dằn vặt nữa! Cô nương người ta nói cũng có đạo lý, Thẩm công tử cậu sao có thể ở rể nhà người ta chứ?"

Áo sơmi hoa nghe vậy lập tức khinh thường nói: "Cái gì con rể chứ, chơi chơi mà thôi, cậu cũng nghĩ quá xa rồi, cô ấy chính là lấy cớ cậu nhìn không ra sao!"

Người đàn ông áo lam vẻ mặt vô ngữ, nói: "Các người hai hoa hoa công tử, tôi đều khó mà nói các người! Cô nương người ta không muốn chơi, muốn nghiêm túc kết hôn không được sao? Cái này gọi là đạo bất đồng khó lòng hợp tác!"

Nói xong đem tên áo sơmi hoa đẩy qua một bên, tiếp tục nói với Thẩm Diệu An: "An tử, cậu cũng già đầu rồi, phụ nữ đều như nhau, có cái gì vui để chơi, chơi nhiều năm như vậy cũng nên kiềm chế, đừng ỷ vào Thẩm gia chỉ có một mình cậu mà không sợ hãi, cẩn thận lão già nhà cậu không cẩn thận cho cậu thêm một anh em, xem cậu đến lúc đó có không vội nữa không!"

"Bớt miệng quạ đen đi!" Thẩm Diệu An nguyền rủa.

"Tôi nghiêm túc nói với cậu! Cậu rốt cuộc nghe không hả?" Người đàn ông áo lam tận tình khuyên bảo, nếu không phải nể mặt tình cảm từ nhỏ cùng hắn lớn lên, hắn cũng lười quản.

Sau một lát trầm mặc, Thẩm Diệu An đột nhiên ánh mắt nặng nề mà mở miệng: "Nếu tôi là nghiêm túc thì sao?"


 Chương 662: Tư Nhân Tụ Hội (11)


"Cái gì?" Áo lam nhất thời không nghe hiểu ý tứ của hắn.

"Nếu tôi đối với cô ấy là nghiêm túc thì sao?" Thẩm Diệu An lặp lại, uống một ngụm rượu còn lại trong ly, sau đó nặng nề đem ly đặt lại trên mặt bàn.
PlayUnmuteLoaded: 0%Progress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Hai người anh em bên cạnh Thẩm Diệu An tức khắc sững sờ hai mặt nhìn nhau.

"Ách, Thẩm thiếu, cậu uống quá nhiều sao?" Áo sơmi hoa không thể tin tưởng.

Hắn cùng Thẩm Diệu An là quen biết thời đại học, bởi vì hợp sở thích, cho nên mấy năm nay vẫn luôn chơi chung, ngoại trừ Thạch Lỗi, chỉ có hắn hiểu rõ nhất.

Thẩm công tử qua vạn bụi hoa, không một chiếc lá dính thân cư nhiên nghiêm túc với một cô gái?

Đây quả thực là câu huyền huyễn nhất mà hắn được nghe!

Thạch Lỗi cũng vẻ mặt khiếp sợ, nói: "Ách, Mạnh Tiêu Nhiên, tôi có phải bị ảo giác hay không?"

"Thạch đầu, cậu không ảo giác, thứ này vừa rồi cư nhiên nói cậu ta nghiêm túc với cô nương kia! Cậu ta khẳng định là trúng độc cồn rồi!" Ngữ khí Mạnh Tiêu Nhiên khẳng định.

Thạch Lỗi nhìn chằm chằm Thẩm Diệu An vài lần, do dự mà mở miệng hỏi: "An tử, cậu......"

"Đừng nói lời vô nghĩa, lão tử không có say, lão tử thật sự tỉnh táo!" Thẩm Diệu An lại rót một ly rượu, nói: "Thạch đầu, cậu vừa rồi nói cái gì? Nói phụ nữ tất cả đều giống nhau......"

"Tôi nói, làm sao vậy?" Thạch Lỗi khó hiểu.

"Nhưng cái này...... Cái này không giống nhau......" Thanh âm Thẩm Diệu An có chút mờ ảo.

Mạnh Tiêu Nhiên gãi đầu, nói: "Rốt cuộc chỗ nào không giống nhau? Không phải xinh đẹp hơn một chút sao? Tôi thật sự không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt!""Đánh rắm! Cút qua một bên đi! Cô ấy có thể làm lão tử cảm thấy đặc biệt còn chưa đủ đặc biệt sao?" Thẩm Diệu An lập tức kích động hét lên.

Mạnh Tiêu Nhiên khóe miệng run rẩy lau mồ hôi, nói: " Rồi rồi rồi, đặc biệt đặc biệt...... Cậu nói quá đúng! Tôi quả thực không cách nào phản bác!"

Thạch Lỗi dở khóc dở cười mà lắc lắc đầu: "Thật không nghĩ tới sinh thời tôi cư nhiên có thể sống đến ngày nhìn thấy Thẩm thiếu gia thua trong tay một cô gái!"

Mạnh Tiêu Nhiên tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, sau đó lại có chút xúc động, nói hắn so với Thẩm công tử cũng không khá hơn chút nào, hẳn sẽ không có ngày gặp báo ứng như vậy chứ?

"Vậy hiện tại làm sao bây giờ a? Nếu Thẩm công tử lúc này thật sự động tâm, anh em ta tốt xấu cũng đến giúp một tay, đây chính là ngàn năm có một a!" Mạnh Tiêu Nhiên nói.

Thạch Lỗi trầm ngâm nói: "Tôi vừa rồi lúc đi ra ngoài nghe được hai nhân viên công tác bên ngoài nói chuyện, nghe nói Nam Cung tiểu thư đêm nay cũng ở đây, là trận địa của Lam Hạo Dương."

Vừa nghe lời này, Thẩm Diệu An ở giữa hai mắt lập tức nheo nheo.

"Muốn tôi qua mời cô ấy lại đây ngồi hay không?" Mạnh Tiêu Nhiên thử thăm dò hỏi.

"Tôi thấy vẫn là thôi đi, lúc này cô nương người ta khẳng định trốn cậu ta còn không kịp!" Thạch Lỗi không tán đồng mà lắc đầu, sau đó hướng Thẩm Diệu An nói: "An tử, tôi cảm thấy cậu nếu nghiêm túc mà nói, vậy cậu thay đổi sách lược một chút......"

Mạnh Tiêu Nhiên nghe nói như thế không vui, đáp:" Fuck! Thay đổi sách lược gì chứ! Lễ vật từng xe từng xe đưa đến, Thẩm công tử thân phận đặt tại đây,cô ấy rốt cuộc có chỗ nào không hài lòng? Nói là người thừa kế tập đoàn Thiên Lâm, các cậu đừng quên Nam Cung Lâm còn có con riêng nha, hươu chết về tay ai còn nói không chừng, cô ấy chỗ nào tìm được một chỗ dựa có lực như Thẩm công tử nhà chúng ta chứ! Muốn tôi nói cô ấy đây là được nể mặt mà không muốn!"

Mạnh Tiêu Nhiên vừa dứt lời, cửa phòng bao đột nhiên bị người đẩy ra.

Bọn họ đang nhiệt liệt thảo luận cô gái cư nhiên cứ như vậy xuất hiện ở cửa phòng bao.

Một bộ váy body màu bạc lấp lánh long lanh phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ, mặt mày như họa, ánh mắt chuyển động rực rỡ lung linh, Mạnh Tiêu Nhiên vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa cắn lưỡi mình.


 Chương 663: Tư Nhân Tụ Hội (12)


Thôi được! Hắn sửa lại lời nói, không phải xinh đẹp một chút, mà là đặc biệt xinh đẹp......

Mạnh Tiêu Nhiên theo bản năng mà nhìn về phía Thẩm Diệu An, a, tên này đã hoàn toàn ngây dại, một bộ cho rằng mình đang nằm mơ.





Chà chà, thấy bộ dáng ngây ngốc hiếm có này của Thẩm công tử, lúc này thật đúng là nghiêm túc rồi?

"Thẩm công tử, nghe bạn bè nói anh ở bên này, tôi qua chào hỏi một tiếng." Cô gái tự nhiên hào phóng, nói cười an nhàn.

Thẩm Diệu An phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt thay bộ dáng cũ ngửa người dựa vào trên sô pha, cười lạnh một tiếng, nói: "Phải không? Tôi còn tưởng rằng cô biết tôi ở chỗ này, sẽ trốn càng xa càng tốt chứ!"

"Thẩm công tử nói đùa rồi, hôm trước tôi đến công ty anh đợi một buổi trưa cũng không chờ gặp được anh, biết anh bận, đây không phải không dám quấy rầy sao!" Hạ Úc Huân không nhanh không chậm mà đáp trả một câu.

Lời này của Hạ Úc Huân vừa ra, đám cẩu bằng hữu của Thẩm công tử trong phòng bao bắt đầu ồn ào.

"Thẩm thiếu ngài cũng quá không thương hương tiếc ngọc rồi!"

"Đứng đó! Để người ta một đại mỹ nhân chờ cậu lâu như vậy!"

......

Thẩm Diệu An xem như phục cô gái này, rõ ràng là cô trốn mình như trốn ôn dịch, vốn dĩ lúc ấy anh tức giận đến mức sắp sửa nhẫn nại đến cực hạn, đang chuẩn bị vận dụng chút thủ đoạn đặc thù, ai ngờ thư ký đột nhiên liền gọi điện thoại lại nói cô chủ động tới công ty gặp hắn.

Hắn còn tưởng rằng cô gái này trước kia bất quá là lạt mềm buộc chặt, hiện tại rốt cuộc tung cú cuối cùng, chủ động tìm tới cửa, hắn đương nhiên không thể nào dễ dàng để cô gặp như vậy được, đã tính toán xong không phải lần thứ ba đến mời sẽ không gặp cô.

Ai ngờ, cô chỉ đợi một lúc liền không đi tìm mình nữa, hiện tại cư nhiên còn dung chuyện lần đó đổ hắn!

Không chỉ có như thế, còn cố ý dùng lời này ở trước mặt bạn bè hắn cho hắn mặt mũi, làm hắn lửa gì cũng đều phát không ra được.

Lại là một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.

Khi nào Thẩm Diệu An hắn cư nhiên bị một cô gái nắm mũi dắt đi rồi, đây thật sự là làm hắn vô cùng bực bội, nhưng cảm giác xa lạ này làm trong tiềm thức hắn lại có một tia hưng phấn mới mẻ......

Hạ Úc Huân lại uống một ly rượu, sau khi chào hỏi liền cáo từ: "Vậy Thẩm công tử, các vị thong thả chơi, tôi đi trước, bạn bè còn ở bên kia chờ tôi."

"Mới đó đã đi sao! Ngồi một lát rồi đi!" Mạnh Tiêu Nhiên từ ban nãy đôi mắt vẫn không dời đi.

Nam Cung đại tiểu thư này hắn chỉ xem qua ảnh chụp trên báo chí, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn người thật, nhìn thấy người thật mới cảm thấy Thẩm Diệu An lần này gặp khó khăn nhưng thật ra cũng không thiệt thòi.

Thẩm Diệu An vừa thấy ánh mắt kia của Mạnh Tiêu Nhiên liền biết hắn có chủ ý gì, lạnh buốt mà trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Cậu nói nhiều."

Mạnh Tiêu Nhiên ngượng ngùng câm miệng. Thôi, đây vẫn chưa là vợ bạn a, liền không cho khi dễ, ngay cả nói đều không cho nhiều hơn một câu......

-

Bên cạnh.

Hạ Úc Huân đi rồi, toàn bộ phòng bao thành băng nguyên bắc cực.

"Khụ, tôi sao lại cảm thấy lạnh thế nhỉ, có phải mở điều hòa quá thấp hay không?" Có người nhỏ giọng nói thầm.

Lãnh Tư Thần đêm nay cũng không biết là lần thứ mấy biến sắc, tất cả mọi người không rõ nội tình.

Ngoại trừ Lam Hạo Dương biết nội tình, Diệp Hàng phúc hắc nhìn ra một chút, còn có một người chính là Tiểu Thi.

Tiểu Thi lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám phát ra tiếng.

Vừa rồi là cô mở miệng nói Thẩm công tử ở bên cạnh, Nam Cung tiểu thư mới qua đó.

Ngay lúc nhiệt độ trong phòng sắp hạ thấp đến mức tuyết rơi, cửa phòng bao rốt cuộc bị người đẩy ra.

"Nam Cung tiểu thư, cô đã trở lại, đều chờ cô a! Nào nào, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi!" Lam Hạo Dương cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy cô như thấy cứu tinh gấp gáp đón vào.


 Chương 664: Tư Nhân Tụ Hội (13)


Hạ Úc Huân tiến vào không khí cũng không ấm lên, ngược lại còn nổi lên bão tuyết.

Cô mới vừa ngồi xuống liền nhịn không được chà xát cánh tay, nói: "Điều hòa có phải mở thấp quá hay không?"

Lam Hạo Dương vội vàng nói: "Muốn tôi cho người chỉnh cao hơn một chút không?"

Vừa dứt lời, một chiếc áo khoác tây trang mang theo hơi thở lạnh lẽo ném lên trên đùi Hạ Úc Huân.

Là Lãnh Tư Thần.

Hạ Úc Huân liếc nhìn Lãnh Tư Thần bên cạnh một cái, khách khí nói: "Cám ơn Lãnh tổng......"

Lam Hạo Dương thấy thế lại ngồi xuống. Nghĩ thầm nói, em gái a, chốt mở điều khiển từ xa kỳ thật ở trong tay anh, tìm ai cũng vô dụng!

Đại khái là nhìn ra trạng thái Lãnh Tư Thần lúc này không đúng, rõ ràng không có tâm tư gì, mọi người chơi mấy vòng lại hát một lát liền kết thúc.

Cũng may trong khoảng thời gian này Lãnh Tư Thần đều rất thành thật, không tiếp tục mờ ám. Bất quá khí thế thằng nhãi này quá mạnh, cho dù không làm gì cứ như vậy ngồi bên cạnh cô cũng làm cô quá sức, mấy giờ quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Vừa nghe kết thúc, Hạ Úc Huân lập tức như trút được gánh nặng mà đứng lên.

"Nam Cung tiểu thư, chờ lát nữa cô đi như thế nào? Tôi đưa cô về! Tài xế của tôi ở dưới lầu." Có đàn ông ân cần hỏi.

"Không cần, cám ơn, tôi gọi xe về là được rồi. Xin lỗi không tiếp được, tôi đi toilet."

Hạ Úc Huân tìm một cơ hội khẩn trương chuồn mất.

Để tránh lại bị Lãnh Tư Thần trêu chọc ra chuyện gì, cô quyết định ở trong toilet chờ trong chốc lát, bọn họ đi rồi sẽ ra.

Cô ngồi trên nắp bồn cầu, nhàm chán click mở di động, vừa mở WeChat phát hiện có người tkết bạn với mình.

Click mở vừa thấy, đối phương tên là...... Thỏ con ngoan ngoãn......

Tên đáng yêu như vậy nhất định là con gái, hơn nữa hình cá nhân cũng rất tươi mát, là một mảnh rừng cây trời đêm.

Gần đây quen biết rất nhiều người, thêm liên lạc với cô kiểu này cũng không ít, cho nên Hạ Úc Huân không nghĩ nhiều liền chấp nhận kết bạn.

Đang tìm bạn, cô đột nhiên nghe được bên ngoài có người nói chuyện, lại còn có nhắc tới tên mình......

Tinh thân cô chấn động, lập tức dựng lỗ tai lên.

"Em gái, chuyện này tuyệt đối không thể cứ như vậy được, cái cô Nam Cung Huân kia rõ ràng chính là cố ý cướp cơ hội của chị! Lúc ấy khẳng định là có người mật báo với cô ấy! Chị sở dĩ tới trễ như vậy là bởi vì đi nửa đường đột nhiên bị một con ma men ngăn cản, người nọ không thể hiểu được mà lôi kéo chị nói một đống lời vô nghĩa, làm hại gót giày chị đều gãy vẫn là đến chậm một bước! Một phút đồng hồ a! Chị cũng chỉ là muộn một phút đồng hồ mà thôi! Chỉ như vậy bỏ lỡ thời khắc tốt đẹp nhất đời này của chị! Trước đó chị còn cảm thấy là mình xui xẻo, hiện tại càng nghĩ càng thấy không thích hợp! Chuyện này khẳng định là cô gái kia giở trò quỷ!"

Đây tựa hồ là thanh âm của hai chị em sinh đôi Đại Thi......

Hạ Úc Huân nghe xong đầu đầy hắc tuyến, em gái a, chỉ vì trò chơi hôn Lãnh Tư Thần một cái, mình lại bị xem như cung tâm kế như vậy sao?

"Không có chứng cứ sự việc, chị cũng đừng đoán mò......" Tiểu Thi thần sắc không kiên nhẫn, có chút tâm thần không yên.

"Cái gì mà đoán mò chứ! Chị rõ ràng là nói có sách mách có chứng? Thẩm công tử tuy rằng ăn chơi trác táng, nhưng gia thế ở thành phố cũng hạng nhất hạng nhì, cô ấy vì cái gì vẫn luôn không buông miệng? Đương nhiên là bởi vì nhìn thấy thứ tốt hơn a! Thứ tốt hơn là ai! Còn không phải là Lãnh Tư Thần sao! Chuyện ngày đó trong tiệc mừng thọ Nam Cung Lâm chị liền cảm thấy không đơn giản, hiện tại em nhìn xem, quả nhiên là như thế này...... Cái con hồ ly tinh kia, cũng không biết như thế nào thông đồng với Thần Thần nhà mình......"


 Chương 665: Tư Nhân Tụ Hội (14)


Nghe bên ngoài hai chị em sinh đôi Đại Thi càng nói càng kích động, còn phân tích đến rõ ràng như vậy, Hạ Úc Huân ngồi ở trong phòng vô ngữ cứng họng, đang hỗn độn, móng vuốt cào cửa hận không thể lao ra gầm thét với bọn họ.

Vị đại sư này! Đánh bóng đôi mắt của cô nhìn cho rõ ràng, rõ ràng tên Lãnh Tư Thần kia mới là hồ ly tinh!!!
PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Cô thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Năm đó Uất Trì Phi tên kia cư nhiên còn nói cô là hồng nhan họa thủy, rõ ràng Lãnh Tư Thần mới là tuyệt thế họa thủy!

Cô đã trốn anh ta như vậy, vẫn không thể hiểu được bị kéo vào một sọt oán thù, quả thực tâm tắc.

Hai chị em sinh đôi rốt cuộc đi rồi, Hạ Úc Huân gục đầu ngồi tại chỗ nắm tóc, tâm tình cực kỳ bế tắc.

Qua nửa giờ, xác định lúc này nên đi khẳng định đều đi hết rồi, Hạ Úc Huân sửa sang lại quần áo đi ra khỏi toilet.

Sau khi ra khỏi toilet, cô đột nhiên nhớ tới một sự việc.

Đó chính là, cô quên đường.

Cái quán bar này cô lần đầu tiên tới, lúc này vừa ra toilet liền đông nam tây bắc đều có chút phân không rõ ràng.

Rất vất vả nhận ra phương hướng đi, tới cửa lối rẽ lại không biết đi bên nào.

Vừa lúc ở phía trước thấy một nhân viên công tác, cô đang chuẩn bị đi hỏi đường một chút, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, toàn thân đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo qua bên cạnh.

Sau đó, "Phanh" một tiếng, cô bị người nào đó túm vào một căn phòng tối đen như mực, cửa phòng ở sau cô bị đóng lại kín mít.

Toàn bộ ánh sáng tức khắc bị ngăn cách.

Ánh mắt Hạ Úc Huân sững sờ, phản xạ có điều kiện mà khóa chặt bả vai người trong bóng đêm kia, sau đó một tay khác bắt lấy cổ tay hắn, một cái quay cuồng, liền đem cánh tay người nọ vặn ngược hung hăng đè trên cửa.

"Ai?" Hạ Úc Huân đem mặt người đàn ông đè ở trên cửa, ngữ khí sắc bén hỏi.

Bởi vì ánh sáng quá mờ, cô chỉ có thể từ thân hình phán đoán ra là một người đàn ông thân hình cao lớn.

"A! Cô gái đáng chết...... Buông tay......""Anh, Thẩm công tử......" Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, Hạ Úc Huân mặt đầy kinh ngạc, nhanh chóng buông lỏng tay.

Sao lại là Thẩm Diệu An?

Hắn đang êm đẹp đem cô kéo vào phòng tối làm gì?

"Khụ, cái kia...... Thẩm công tử anh không sao chứ?" Hạ Úc Huân có chút ngượng ngùng, bởi vì không biết là ai, vừa rồi cô dùng toàn lực.

"Cô nói xem!" Thẩm Diệu An nghiến răng nghiến lợi mà xoa bả vai từng đợt nóng rát đau đớn của mình, nói: "Cô gái đáng chết, cô trước kia rốt cuộc là làm gì?"

Cô trước kia là làm gì? Ba cô mở võ quán, cô từ nhỏ đến lớn đánh nhau chưa từng thua, làm bảo tiêu đã nhiều năm, Tae Kwon Do đai đen cấp ba......

"Ách, tôi chỉ là học một chút thuật phòng thân mà thôi." Hạ Úc Huân khiêm tốn mà trả lời.

Thẩm Diệu An trừng mắt nhìn cô, nói: "Ha! Một chút thuật phòng thân? Tôi sẽ bị một chút thuật phòng thân để người ta đem mặt ấn lên cửa tránh đều tránh không được sao? Nam Cung đại tiểu thư, cô là đang vũ nhục chỉ số thông minh của tôi sao?"

Hạ Úc Huân: "......" Không còn lời gì để nói.

"Cô không cần nói, quá khứ của cô tôi cũng không muốn biết!" Thẩm Diệu An nói xong đè thấp thanh âm nói: "Ở trong toilet lâu như vậy, cô còn nói không sợ, vì trốn tôi cô phải như vậy sao?"

Hạ Úc Huân: "......"

Cô lại không có lời gì để nói.

Nói gì? Nói cô là trốn Lãnh Tư Thần mà không phải hắn sao?

Phỏng chừng hắn sẽ càng xù lông.

"Khụ, Thẩm công tử, anh tìm tôi có việc sao?" Hạ Úc Huân nói sang chuyện khác.

Có việc thì cứ nói, đem cô kéo vào phòng tối làm gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net