Chương 305

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhoktho

"Dao lấy như thế này, nĩa lấy như thế này, em xem." Cố Tích Thời cầm dao nĩa trong tay, thong thả ung dung cắt bò bít tết.

Sau khi bé gấu con đi dạo phố dạo mệt, ồn ào đòi ăn, vì vậy nhanh chóng đi vào một tiệm cơm Tây khá có tiếng.

Tuy rằng Cố Tích Thời không ăn bò bít tết, nhưng vẫn chọn một phần, để dạy Phồn Tinh ăn như thế nào.

Hai cái móng vuốt của Phồn Tinh nắm chặt lấy dao nĩa, mặc kệ dạy thế nào, vẫn là tư thế này.

Dạy đến nỗi, rầu rĩ không vui mà chu miệng, Cố Tích Thời, thật phiền nha!

"Nếu, Tiểu Tinh Tinh vẫn luôn không dùng được, anh sẽ không thích em nữa, phải không?"

Phồn Tinh sớm đã cảm nhận được, Cố Tích Thời dường như hy vọng cô sẽ học được nhiều thứ......

Học cách giúp người khác, học nghe được câu thật dài, học cách tự hỏi...............rồi học cách làm sao sử dụng dao nĩa.

Mỗi ngày, hắn đều sẽ dạy cho cô một kiến thức mới.

Nhưng mà chỉ số thông minh của cô, cũng chỉ có bao nhiêu đó. Học này kia, thật sự rất khó đó!

"Đương nhiên không phải! Mặc kệ Phồn Tinh như thế nào, anh cũng thích. Hơn nữa sẽ vẫn luôn thích Phồn Tinh."

"Vậy tại sao nhất định em phải học?"

Học tập, khiến cả người không vui!

Bé gấu con rất có tiềm chất làm học sinh yếu.

Sắc mặt Cố Tích Thời cứng đờ, "Nếu Phồn Tinh không muốn học, vậy thì sau này không học."

Vì sao nhất định phải học, đương nhiên là bởi vì lòng riêng của hắn.

Là hắn tìm mọi cách, kéo  Phồn Tinh ngây thơ với tình yêu đến bên người mình, sau đó dùng hết tất thảy thủ đoạn, để cô thích bản thân.

Nhưng mà hắn không có cách nào, không có cách cùng cô bạc đầu cả đời.

Hắn cũng không biết, chính mình một ngày nào đó không còn ngày mai nữa.

Cho nên muốn thừa dịp lúc hắn còn sống, dạy tiểu ngốc tử của hắn càng nhiều thứ.

Giống như cha già nhọc lòng, luôn lo lắng cho mình một ngày kia không còn nữa, cái gì cô cũng không biết, gặp phải gian nan khó khắn. Cho nên muốn làm cô biết càng nhiều, học càng nhiều.

Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, cũng hy vọng cô có thể học thêm chút.

Lỡ như có một ngày phải sử dụng tới thì sao?

Nhưng mà vừa thấy Phồn Tinh không thích học tập , Cố Tích Thời vẫn lựa chọn lui bước......

Thôi thôi.

Có thời gian thì nên dạy dỗ A Hàn đi, về sau nếu hắn không còn, để A Hàn chiếu cố Phồn Tinh thật tốt. Tuy rằng đầu óc A Hàn dường như cũng chẳng ra gì. Nhưng so với Phồn Tinh, vẫn làm cho hắn yên tâm hơn rất nhiều.

Cố Hàn· công cụ người, đối với tâm tư anh cả nhà mình, không hề phát hiện.

Hoàn toàn không nghĩ đến, hắn đường đường là một bá tổng, anh hai lại đánh đồng chỉ số thông minh của hắn với đồ ngốc nghếch Phồn Tinh kia.

Lúc đảm đương làm công cụ người, còn cảm động đến thiếu chút nữa khóc lóc thảm thiết.

Ừm anh trai yêu hắn, phó thác trọng trách với hắn.

"Tiểu Tinh Tinh đã ăn bò bít tết xong, muốn uống ly trà sữa size L, có được không?" Phồn Tinh nhẹ nhàng chọc chọc mặt Cố Tích Thời.

"Không thể, hàm lượng đường trong trà sữa ......" Cố Tích Thời còn chưa nói xong.

Phồn Tinh đã nhanh như chớp phóng tới cửa tiệm bán trà sữa, chỉ cần cô chạy nhanh, là có thể làm bộ không nghe thấy Cố Tích Thời nói.

Cố Tích Thời: "...... đây là em ấy đang bắt nạt tôi ngồi xe lăn?"

Bảo vệ mặt than trầm mặc một lát, đại thiếu gia cũng đã tự mình hiểu lấy như vậy, anh đẹp trai như hắn còn có thể nói cái gì đây?

"Có thể là vậy." Đành nói ba phải cái nào cũng được .

Cố Tích Thời đứng dậy, bảo vệ mặt than muốn đỡ, bị hắn cự tuyệt, "Tôi chỉ không thích hợp đứng lâu, không phải chân què."

Sau khi Phồn Tinh mua trà sữa xong, nghiêng đầu nhìn sang một bên, đã thấy Cố Tích Thời gần ngay trước mắt nhìn chằm chằm cô.

"Trà sữa uống ngon không?" Đàn ông có ôn nhuận như ngọc đi nữa, gặp phải một bé hư như vậy , tính tình tốt cũng sẽ từng chút từng chút bị mài mòn dần. Cố Tích Thời bây giờ so với trước kia, thêm chút sức sống, sinh động hơn rất nhiều.

Phồn Tinh cầm ly trà sữa to lớn giấu giấu ra đằng sau lưng.

"Anh cũng muốn nếm thử." Cố Tích Thời giống như có hơi thèm.

"Anh không thể uống." Phồn Tinh lời lẽ chính đáng nói.

Người thân thể không tốt, không thể uống.

Tiểu Tinh Tinh thân thể tốt, có thể chạy nhảy đi mua ly lớn nhất.

"Không sao đâu, anh chỉ thử một chút thôi." Cố Tích Thời giống như con sói xám, ý vị sâu xa nói.

Phồn Tinh tuy rằng miệng nhỏ miệng bị gặm rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa thông suốt hoàn toàn, làm sao hiểu được chỗ đáng khinh trong lời nói này của  Cố Tích Thời .

Bảo vệ mặt than:...... A, thế nhưng hắn lại có thể get được ý này trước rồi.

Phải biết rằng hắn đã từng là anh đẹp trai vô dục vô cầu lại chính trực như vậy, kết quả hiện tại, thế nhưng nháy mắt hắn đã hiểu.

Quỷ mới biết từ lúc đại thiếu gia yêu đương tới nay, cận vệ như hắn đã trải qua như thế nào?

Thủ đoạn đại thiếu gia thực sự cao siêu, tiền cho em, người cho em, mệnh cũng cho em!

Nếu không phải bởi vì hắn thẳng* cực kỳ kiên định, nếu không thì tiêu rồi.

(*thẳng: trái nghĩa với bị bẻ cong -> yêu cùng giới)

Cố Tích Thời nói cười vui vẻ cùng Phồn Tinh trò chuyện, Thẩm Tâm từ trong trung tâm spa đi ra, trong lúc vô ý nhìn thấy một màn này, cảm thấy ghen ghét đến độ tăng huyết áp.

Cô ta tâm tâm niệm niệm nghĩ lại là......

Một thế thân mà thôi.

Một thế thân mà thôi!!

Dựa vào cái gì bây giờ có thể sống,còn thoải mái hơn so với chính chủ như cô ta?

Nhưng Thẩm Tâm trước nay không nghĩ tới, Hứa Phồn Tinh với Kỳ Chương mà nói, có lẽ là thế thân. Nhưng đối với Cố Tích Thời, Thẩm Tâm cô tính chính chủ gì?

Làm người, chung quy vẫn không thể đem cứ mắt cao hơn đỉnh xem mình ưu việt hơn người khác.

Nếu không, sẽ không ngừng để tâm vào chuyện vụn vặt, cuối cùng tự đẩy bản thân vào con đường chết!

Thẩm Tâm đi theo dường như vẫn luôn nhìn Cố Tích Thời ôn ôn nhu nhu đối đãi Phồn Tinh như thế nào, càng nghĩ, lại càng thống hận......

Vốn, Kỳ Chương cũng đối với cô như vậy.

Cô là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, là nốt chu sa trên đầu quả tim hắn.

Lúc trước hắn chẳng sợ cùng toàn thế giới đối địch, cũng nhất định phải ở bên cô.

Nhưng mà hiện tại thì sao?

Kỳ Chương bây giờ, quả thực tựa như ma quỷ!

Không có ai biết, hắn đánh người, hơn nữa là đánh phụ nữ. Đặc biệt là lúc tâm tình áp lực nặng nề, hắn sẽ uống vài ngụm rượu, sau đó nương men say, túm cô lên giường ......

Hắn đánh cô, là đánh lúc đang làm tình.

Hơn nữa xuống tay không biết nặng nhẹ, có đôi khi Thẩm Tâm thậm chí hoài nghi bản thân sẽ bị hắn chơi chết.

Nhưng sau khi xuống giường, Kỳ Chương đối với cô vẫn rất hào phóng, thẻ thoải mái quẹt, chỉ cần ngoan ngoãn, có thể nói là hữu cầu tất ứng.

Vốn dĩ Thẩm Tâm hôm nay hẹn chị em plastic ra đi dạo, vừa được thổi phông nịnh nọt một phen, thổi đến mức thể xác và tinh thần cô thoải mái, có hơi lâng lâng.

Cuối cùng trong lúc vô tình gặp Phồn Tinh và Cố Tích Thời, tức khắc tất cả cảm giác về sự ưu việt, bị đả kích đến dập nát.

Đều tại ả Hứa Phồn Tinh, nếu không phải bởi vì lời nói của cô ta, hiện tại cô vốn sẽ không gặp phải hoàn cảnh khổ mà không nói nên lời như vậy!

Thừa dịp cô không ở đây, thông đồng Kỳ Chương.

Rồi sau đó lại leo lên Cố gia đại thiếu Cố Tích Thời, chọc cho Cố Tích Thời ra tay với Kỳ Chương.

Nếu chỉ là đồ thế thân, vậy ngoan ngoãn làm thế thân chẳng lẽ không được sao?

Còn một hai phải đi gây chuyện khắp nơi?

Nếu không có cô ta, Cố Tích Thời vôn sẽ không ra tay với Kỳ Chương, tự nhiên Kỳ Chương cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện  sứt đầu mẻ trán, thế cho nên tính tình đại biến!

Không cho cô sống tốt đúng không?

Vậy mọi người cũng đừng hòng yên ổn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net