[TG5] Chương 294

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhoktho

Vợ chồng Cố chủ tịch:......

Hình như bọn họ nhìn thấy có người khinh bạc con trai của mình, còn có chứng cứ vững vàng.

Thanh niên bây giờ, mạnh bạo như vậy sao?

Từ sau khi Phồn Tinh hôn lên mặt của Cố Tích Thời, ngón tay của Cố Tích Thời vẫn luôn run rẩy.

Có thể nhìn ra, hắn vẫn có ý thức với Phồn Tinh, có điều chưa tỉnh lại mà thôi.

Hộ sĩ nói: "Nếu có thể, sau này thăm bệnh, có thể để vị tiểu thư này tới nhiều hơn. Người bệnh dường như có ý thức tương đối mãnh liệt với vị tiểu thư này."

Thời gian mười phút thăm hỏi rất mau kết thúc, Phồn Tinh có hơi lưu luyến bước ra từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Cô nhìn Cố Tích Thời, như có chút nhói nhói trong lòng.

Thương tiếc Tiểu Hoa Hoa của cô, vẫn cứ nằm trên giường không động đậy.

"Cô bé kia là ai?" Vợ chồng Cố chủ tịch sau khi ra khỏi phòng, nhanh chóng hỏi Cố Hàn.

Cố Hàn liếc nhìn Phồn Tinh đang tiếp tục ngồi như pho tượng ở góc ghế, ấp úng nói, "Là người mà anh con thích". Nói thật, hắn không hề muốn thừa  nhận anh hắn thật sự có tình cảm sâu nặng với Phồn Tinh.

Anh hai hắn ưu tú như vậy, cho dù là tình cảm sâu đậm, thì cũng nên là người khác phải liều mạng thích hắn mới đúng!

"Con khuyên bố mẹ đó, đừng bao giờ làm mấy chuyện linh tinh như đưa chi phiếu, nếu không, chờ anh hai tỉnh dậy, có khi cùng bố mẹ liều mạng luôn!" Có thể thấy, thằng bé Cố Hàn này chắn chắn là người bị tiêm nhiễm tư tưởng bá tổng độc hại.

Lão Cố tổng như có như không quét mắt nhìn hắn một cái, " Trong cái đầu bã đậu của con, bình thường nghĩ cái gì vậy?"

Nếu hắn thật sự chướng mắt gia thế của một cô bé, bằng vào thủ đoạn hắn tung hoành bao năm trên thương trường, cần gì phải đưa chi phiếu cho một cô nhóc?

"Tích Thời thích con bé?" Cố phu nhân có hơi khó tin.

Con trai do bà sinh ra, chẳng lẽ bà không hiểu rõ sao?

Nó giống như một thánh nhân, vô dục vô cầu, vô bi vô hỉ, chỗ nào có dấu hiệu sẽ thích người khác?

"Thích." Cố Hàn có hơi ấm ức lẩm bẩm nói, "Nếu mà không thích, anh con sao có thể trăm phương ngàn kế bắt người đến bên cạnh...."

Cố phu nhân: ".....Đây đúng là tạo nghiệt mà." Vừa nhìn là biết không thể đầu bạc răng long, nếu con gái nhà người ta vốn yêu sâu đậm với Tích Thời, vậy chỉ có thể nói kẻ muốn cho người muốn nhận. Nhưng giờ lại là Tích Thời ép con gái người ta, đây không phải tạo nghiệt sao?

Cố Hàn: " Mẹ, sao mẹ nói anh con như vậy chứ?"

"Bảo cô gái kia về nghỉ ngơi đi, cô ấy ở đây canh cũng mệt rồi." Cố phu nhân nói.

Chờ lúc người Cố gia ùn ùn kéo về, Cố Hàn đến trước mặt Phồn Tinh, "Hứa Phồn Tinh, không bằng cô về trước nghỉ ngơi đi."

Phồn Tinh chỉ cố chấp lắc lắc đầu, "Không."

Không thể đi về ngủ, ngủ rồi, thì không gặp được!

Chỉ số thông minh càng tăng, ý thức trong đầu Phồn Tinh càng kiên định.

" Vấn đề là cô không thể cứ ngồi canh vậy đâu, cô cứ như vậy, thì thân thể của cô cũng không chịu nổi!" Trời ạ, thật mẹ nó anh thư*, chống đỡ không nghỉ ngơi, còn có thể hăng hái như vậy.

(Anh thư = anh hùng )

Cố Hàn luyên thuyên nói không ngừng. Đơn giản chỉ muốn khuyên Phồn Tinh về nghỉ ngơi, nhưng tính tình đại lão

——
Một khi đã quyết định cái gì, ngoại trừ Tiểu Hoa Hoa mình chăm miễn cưỡng có thể ảnh hưởng đến nàng, những người khác, đừng có hòng!

Sau một lúc bị Cố Hàn niệm phiền, Phồn Tinh nhanh chóng đưa hai móng vuốt ôm đầu, cúi người dùng đỉnh đầu đối diện với Cố Hàn.

Cố Hàn:.....MMP! Ông đây ít gì cũng là bá tổng, cô lại đối xử với tôi như vậy?

" Cô đang làm gì thế?" Nếu không phải nể mặt anh trai tôi, cô cảm thấy ông đây rảnh rỗi quan tâm cô?

Nói ra thì Cố Hàn thật là tự rước lấy nhục mà, hắn lại còn đi cố chấp hỏi Phồn Tinh đang làm gì.

Đại lão thì có thể làm gì? Lại không phải ăn ngay nói thật lẩm bẩm niệm

——

"Không nghe không nghe, đồ rùa già niệm kinh. Không để ý tới không để ý tới, đồ rùa rụt cổ là ông."

Cố Hàn: Thứ hư đốn này, phải bị đánh chết, khuyên cô ta làm gì!

Cố Hàn sau khi bị mắng là đồ con rùa, tức giận xoay người bỏ đi.

Ông đây nếu còn rảnh rỗi lo chuyện bao đồng với cô, tôi mẹ nó không phải là con rùa già, mà là một con rùa già ngàn năm!

Không biết là do xót xa Phồn Tinh cực khổ ngồi chờ ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU hay là vì gì khác, Cố Tích Thời tại trước lúc thăm hỏi hôm sau, lại lặng lẽ tỉnh lại.

Phồn Tinh ngồi trên ghế ở phía ngoài từ ngày hôm qua đến bốn giờ chiều hôm sau, đôi mắt khép hờ lại.

Lúc thật sự chịu không nổi, thì dựa vào vách tường bên cạnh chợp mắt một lát. Ngủ được vài phút, lại giật mình tỉnh dậy, cả người nhìn thật uể oải mệt mỏi.

Lúc bốn giờ chiều, Phồn Tinh lại lặng lẽ im ắng theo sau người thân Cố gia.
Cố Hàn đương nhiên tự giác đưa vị trí của mình nhường cho Phồn Tinh, có thể không nhường sao?

Cô ngồi ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU hai ngày, chỉ vì thời gian mười phút thăm bệnh, nếu hắn không nhường cho nàng, Cố Hàn cảm thấy mình không phải là đàn ông!

"Ba mẹ, cô hai, con không sao." Cố Tích Thời hơi suy yếu cười nói. Rồi sau đó vẫy vẫy tay về hướng Phồn Tinh đang trốn phía sau cùng, "Phồn Tinh, lại đây."

Bé gấu con lập tức vui vui vẻ vẻ bay tới trước giường bệnh, "Cố Tích Thời."

Có thể nhìn thấy rõ ràng, nghiễm nhiên là một người đàn ông đang chìm đắm trong yêu đương. Lúc nhìn cha mẹ người thân, tươi cười ôn hoà thanh nhã. Lúc nhìn con gái người ta, đáy mắt tràn đầy ý cười không thể che giấu.

"Có phải em không nghỉ ngơi tốt không?" Cố Tích Thời nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, đưa tay xoa xoa.

"Em đang đợi anh tỉnh."

"Phồn Tinh, em lại đây một tí...." Cố Tích Thời kéo kéo đầu ngón tay trái Phồn Tinh,"Lại gần thêm một chút."

Chờ đến lúc Phồn Tinh đứng trước mặt hắn, hắn hôn lên mặt Phồn Tinh một cái, "Anh đã tỉnh rồi, em về nhà trước, ngày mai anh tìm em đón năm mới, được không?"

Phồn Tinh sờ sờ mặt.

Tiểu Hoa Hoa chủ động như vậy, đại lão đương nhiên sẽ không yếu thế.

Mạnh mẽ oai phong tiến lên gặm một cái trên môi Cố Tích Thời, "Được nha, Cố Tích Thời."

Vợ chồng ông Cố quả thật không dám nhìn.

Chậc, vốn cho rằng Cố Hàn mới là thằng nhóc không có tiết tháo nhất nhà, thay bạn gái như thay áo.

Kết quả không ngờ, khiến người ra mở rộng tầm mắt, lại là con trai lớn!

Trước mặt người thân, lại không kiêng dè như vậy.

Thật là.... Thói đời ngày sau.

Vợ chồng ông Cố cũng là lần đầu tiên biết, con trai lớn cũng có nhu cầu yêu đương....

Và, cũng có nhu cầu của đàn ông sao?

(Nhu cầu ai cũng biết là gì đó :)))

*

Tối đêm 30, Cố Tích Thời xuất viện cùng Phồn Tinh ăn tết.

Cơm tất niêm Cố gia, Cố Tích Thời cũng chỉ lộ mặt, không tham gia. Dù sao thì người Cố gia đông đảo, quy cách bữa cơm tất niên có thể nói là khổng lồ, sẽ luôn có người không có mắt sẽ đến trước mặt Cố Tích Thời nói lời giả tạo ghen tị.

Cố Tích Thời vừa bón cho Phồn Tinh ăn cơm, vừa dặn dò Phồn Tinh nói, "Sau này không được như vậy nữa, biết không?"

Chuyện hắn ba ngày bệnh hai ngày đau nhẹ là thường xuyên, vào ICU cũng là bình thường, nếu cứ mỗi lần hắn đổ bệnh, cô đều không biết ngày đêm canh giữ ở cửa phòng bệnh, cho dù là mình đồng da sắt cũng không chống nổi!

Trước giờ hắn không cần cô đáp lại tình cảm của hắn, chỉ cần cô khoẻ mạnh, thì đã đủ lắm rồi!
——
Nhoktho: mọi người đọc cho mình một dấu sao hay bình luận ủng hộ nha 🥰
Bây giờ Phồn Tinh đã bắt đầu ý thức mình thích Cố Tích Thời nên từ giờ chuyển sang xưng anh - em nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net