[TG5]Chương 297

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 297

"Phồn Tinh, lại ăn que cay rồi phải không?" Ngón tay Cố Tích Thời nhẹ nhàng gõ tay vịn xe lăn.

Lúc Phồn Tinh vừa tới, câu đầu tiên Cố Tích Thời nói chính là đây.

Cố Hàn chỉ thấy cơ thể mình chấn động, má ơi, chỉ số thông minh giữa hắn và anh trai chênh lệch rõ ràng như vậy sao?

Phải đến lúc hắn ngửi được mùi lạ trong xe mới phát hiện được.

Mà anh hắn...... Phồn Tinh đã rửa tay sạch sẽ, anh hắn lại có thể phát hiện lập tức.

Đây là chênh lệch chỉ số thông minh trong truyền thuyết sao?

Tròng mắt Phồn Tinh đảo trái đảo phải, "...... Anh nói ăn, thì là ăn."

Cố Hàn: "......" Mẹ nó, có loại trả lời ngớ ngẩn này nữa sao?

Đương sự không hề có chút phản bác nào lập tức thừa nhận như vậy, Cố Hàn nhanh chóng quyết định,  thẳng thắn được khoan hồng!

Vì thế nháy mắt bán đứng Phồn Tinh, "Đúng vậy, anh, cô ta ăn que cay! Vì gạt anh, còn cố ý đi rửa tay sạch sẽ!" Cho nên, sao anh lại biết cô ta ăn que cay?

"Trên tay Phồn Tinh, vẫn còn dính mùi que cay rất nồng." Cố Tích Thời nhẹ giọng nói.

Hắn hàng năm uống thuốc, khá mẫn cảm với mùi hương bên ngoài.

Phồn Tinh theo bản năng đưa tay ra phía sau giấu giấu.

"Nhưng nếu chỉ ăn que cay, sơ ý bị dây dầu ăn ra tay, không thể có mùi nồng như thế. Phồn Tinh dùng dầu của que cay đó, làm gì vậy?"

Cố Hàn lúc ấy lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Mẹ ơi, còn có thể phân tích như vậy?

"Không phải là, đổ ra tay, rồi liếm ăn sạch dầu ăn chứ?" Nếu thật như vậy, hắn phải tức giận. Lén ăn que cay đã là phạm sai nhỏ, thèm liếm dầu như vậy, thì phải chỉnh đốn lại.

Phồn Tinh có hơi không vui cọ cọ tay ở sau lưng.

Cố Tích Thời, sao lại thông minh như vậy nha?

"Đương nhiên không có!" Đại lão tỏ vẻ không chịu cõng trách nhiệm việc này, vì thế không chút do dự dâng Kỳ Chương ra.

Cố Hàn nghe đến say mê, lại còn há hốc không thôi.

Mẹ nó, lại còn có thể hành động như vậy sao?

Trong thế giới bá tổng, tung hoành ngang dọc trăm năm nay. Ngàn lần không ngờ tới, Kỳ Chương có thể kiêu ngạo đến như thế, quả thực khiến người khác mở to mắt nhìn, không thể không phục!

Vốn dĩ cho rằng mình và Kỳ Chương cũng ngang sức ngang tài, hiện tại mới phát hiện, tu vi của hắn quả thật không đủ.

Nhìn Kỳ Chương xem ——

Mẹ nó, thứ không biết xấu hổ là gì, không soi gương lại xem bản thân thế nào, lại dám đào góc tường nhà anh hắn!

Hắn nói buổi tối hôm nay là ai ăn gan hùm mật gấu lại dám đánh Kỳ Chương, thì ra là Hứa Phồn Tinh a......

Đánh thì đánh, Cố Hàn hắn chẳng lẽ còn không dẹp yên được chuyện nhỏ nhặt này sao?

Đang lúc Cố Hàn hùng tâm tráng chí tính toán giúp chị dâu bé nhỏ của hắn dẹp yên chuyện này, ánh mắt Cố Tích Thời lạnh nhạt đảo về phía hắn, "A Hàn, hình như anh có dặn dò với em, cho dù như thế nào, cũng không cho Phồn Tinh ăn đồ không tốt với việc phục hồi vết thương."

"Anh, em......" Em mẹ nó quản không được người phụ nữ này của anh đâu!

"Cô ta gạt em bảo mua nước, cuối cùng lại lén mua que cay!" Đây quả thực khó lòng phòng bị, mẹ nó cứ như đấu trí đấu dũng vậy.

"Em không có lừa hắn mà." Phồn Tinh phản bác nói, "Em mua nước."

Cố Hàn:...... Ha hả, sau đó thuận tiện mua que cay, phải không?

"Anh, anh coi cô ta đi!" Cô ta rõ ràng đang khi dễ một tiểu bá tổng không giỏi ăn nói!

Cố Hàn tức giận, sau khi hừ lạnh một tiếng với Phồn Tinh, rồi mới lưu luyến đi trong phòng ra ngoài.

Mẹ nó, về sau hắn dù thế nào cũng phải quản chặt được tiểu gấu con hư hỏng kia! Nếu hắn lại bị Phồn Tinh lén lút lừa gạt, dứt khoát lấy miếng đậu hủ đập đầu mà chết!

Rõ ràng nhìn không thông minh bao nhiêu, mẹ nó ai có thể nghĩ đến, lại hành người ta như thế???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net