Chương 607: Sơn Hải Kinh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào Tử

_________________________________

Bùi Diệp trước tiên phát hiện tiết tấu hô hấp của Quý Chiếu hỗn loạn.

Cô không có hỏi thăm, chỉ là liếc mắt đảo qua từng vật hình ống trụ, cuối cùng rơi vào một gương mặt hơi quen mắt.

Cái đó hẳn là một nam tính, cả khuôn mặt hoàn hảo, xem tướng mạo hẳn là khoảng bốn mươi tuổi, khóe mắt khóe miệng mang theo nếp nhăn rõ ràng.

Lúc này đang an tĩnh nhắm mắt lại.

Thân thể theo chất lỏng trong thùng hơi rung nhẹ, phảng phất một giây sau liền có thể mở to mắt dọa người.

Miêu tả đến đây, vẫn không đến mức để Quý Chiếu có những phản ứng ấy, chân chính tác động Quý Chiếu chính là gương mặt này sinh trưởng trên thân một "Quái vật".

Tay chân cứng ngắc tỉ lệ vặn vẹo, biến thành dáng vẻ giống móng ngựa, phần bụng thì xé giữa ra, lộ ra nội tạng hoàn chỉnh, nội tạng chỉ được một lớp da mờ đục màu trắng bọc lấy, từ xương cụt trở xuống mọc ra "Cái đuôi".

Con quái vật bên cạnh là mặt một người phụ nữ.

So với người đàn ông, người phụ nữ trông hơi bình thường chút.

Bà cũng là yên tĩnh nhắm mắt lại, da mặt còn mang vài phần hồng hào người sống mới có, nhưng người thấy bà rồi đều biết bà là người chết.

Bởi vì từ mép tóc hướng lên xương đầu bà bị mở ra, bên trong lại rỗng tuếch.

Cổ đến vị trí xương quai xanh giống người bình thường, nhưng xương quai xanh hướng xuống, bao quát hai cánh tay, ngực trần đỏ thẫm, bụng dưới hơi lồi và phía sau lưng phủ kín lít nha lít nhít vảy thô ráp mấp mô -- Những thứ này cực kỳ giống rắn đuôi chuông.

Mà bụng dưới xuống chút nữa thì là một đuôi rắn dài chừng ba bốn mét đường vân vàng nhạt như đá hoa cương.

Đuôi rắn vờn quanh người phụ nữ trong thùng hình trụ tròn, từ thô chuyển mảnh, nhưng đến cuối đuôi rắn là màu xám nhện.

Bùi Diệp nhẹ giọng hỏi Quý Chiếu.

"Anh biết hai người kia?"

Quý Chiếu nói: "Cô không cảm thấy người đàn ông này rất giống một người sao? Người này cô cũng quen biết."

Bùi Diệp hơi một suy tư liền xác định được ai.

"Anh nói Phó Miểu? Người đàn ông này là cha Phó Miểu?"

Quý Chiếu lại nói: "Đúng, còn người phụ nữ bên cạnh là mẹ Phó Miểu."

Hai vợ chồng này đều là tinh anh cốt cán của quân Tự do.

"Nhưng tại sao bọn họ lại xuất hiện ở sở nghiên cứu này? Người bán đứng bọn họ tên Chu Dương nhỉ?"

Bùi Diệp nhớ kỹ "Phạm nhân" mấy cái nhiệm vụ, sau đó cũng từng nghe bọn Phó Miểu nói, vững tin Chu Dương là người của Lữ gia trong bảy đại gia tộc, ám sát cha mẹ Phó Miểu cũng là Lữ gia ở sau lưng xuất lực. Dù cho di thể mất tích, cũng không nên xuất hiện tại phòng thí nghiệm Dương gia.

Quý Chiếu liên tục cười khẩy.

"Bảy đại gia tộc hợp tác cùng nhau rắc rối phức tạp lắm. Có khả năng bên ngoài là thông gia, sau lưng lại đâm đao ám toán lẫn nhau, Lữ gia và Dương gia quan hệ như thế nào, chỉ có mình bọn họ rõ ràng. Đã dám đụng vào họng súng -- Sớm muộn phải xử lý bọn họ dứt."

Chuyện không thể bảo vệ cha mẹ Phó Miểu luôn khiến Quý Chiếu canh cánh trong lòng.

Bởi vì Quý Chiếu có năng lực quét sạch tất cả nội gian, dù sao năng lực của hắn còn tại đó, nhưng vì không khiến bảy đại gia tộc chân chính giải quyết tổ chức, hắn phóng túng một số gian tế không có năng lực. Ngầm phái người nhìn chằm chằm, để bọn họ không làm ra nhiễu loạn lớn.

Chu Dương chính là một "Gian tế nhỏ".

Quý Chiếu cũng thông qua Chu Dương hốt được không ít tình báo của bảy đại gia tộc, bảo vệ không ít thành viên.

Lại không nghĩ rằng sơ sẩy không theo dõi cẩn thận một chút, "Gian tế nhỏ" vẫn luôn an phận mang đến nhiều tổn thương cho quân Tự do như thế.

Quý Chiếu hóa thành người giấy nhỏ không có biến hóa biểu cảm, nhưng không khí quanh mình lại rét buốt cả người, giống như một ngọn núi lửa nhìn như bình tĩnh thật ra dưới đáy lại cuộn trào dung nham. Bùi Diệp nhấc tay vỗ vỗ vai Quý Chiếu, hai người còn có chuyện chưa làm xong xuôi, không thể dừng lại lâu.

"Tôi mang bọn họ đi trước, hồi sau trả lại cho Phó Miểu."

Ngẫm lại Phó Miểu thật đen đủi, nhìn thấy di thể cha mẹ bị chà đạp thành dạng này, không biết sẽ nổi giận thế nào.

Bùi Diệp dùng phù chú Ngũ quỷ bàn vận thuật tráo đổi hai cỗ di thể ra, đặt vào Tụ Lý Càn Khôn, người ngoài tới cũng không nhìn ra sơ hở.

Cô cho rằng tầng này đã đủ bệnh hoạn, không ngờ đi xuống càng nhìn thấy càng giật mình.

Từng bước từng bước nhìn qua, Bùi Diệp phát hiện vật thí nghiệm ở dưới càng nhìn quen mắt, càng tiếp cận "Động vật" trong truyền thuyết.

"Núi Thanh Khâu, sông Anh Hà bắt nguồn từ ngọn núi này, rồi chảy về hướng nam trút vào đầm Dực Trạch. Trong nước gần đó có nhiều Xích Nhụ, dạng nó như con cá. Có một khuôn mặt người, âm thanh như chim uyên ương."

Quý Chiếu hỏi: "Đó là cái gì?"

Bùi Diệp nói: "Là một đoạn trong « Sơn Hải Kinh », miêu tả Xích Nhụ."

"Quái vật" trong thùng chứa trước mặt chính là một con gần giống như miêu tả về Xích Nhụ, thân cá chừng dài hơn hai mét, bốn chân đuôi dài, toàn thân đỏ bừng lóa mắt, bộ mặt lại là một gương mặt giống như người già bảy tám chục tuổi, theo chất lỏng nhẹ lay động.

"Xích Nhụ?"

Bùi Diệp nói: "Nghe nói người ăn sẽ không sinh mụn ghẻ."

Quý Chiếu hỏi: "Đây là Xích Nhụ?"

Bùi Diệp lắc lắc đầu nói: "Chắc không phải đâu, Xích Nhụ là động vật trong truyền thuyết, cũng có thể là người xưa tưởng tượng ra. Nghĩ tới cha mẹ Phó Miểu, rồi con có thể gọi là 'Xích Nhụ' này... Trời mới biết trước khi nó biến thành bộ dáng hiện tại đã từng là người nào đâu?"

Tiếp tục hướng xuống, Bùi Diệp gặp được sinh vật càng ngày càng phù hợp với « Sơn Hải kinh ».

Dương gia làm chuyện này để làm gì?

Cũng không thể vì phát triển tính đa dạng sinh vật chứ?

Càng hướng xuống, nhân viên nghiên cứu ra vào càng ít, hai người Bùi Diệp không thể không dùng biện pháp đặc thù thông qua cổng kiểm tra.

Tại phòng nghiên cứu dưới mặt đất tầng thứ tư, Bùi Diệp bước vào nơi này liền cảm giác được từng đợt ý lạnh, âm thầm có vô số con mắt nhìn chằm chằm cô. Cái loại cảm giác này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Quý Chiếu không phản ứng chút nào, nhưng Bùi Diệp lại không đơn thuần coi đây chỉ là ảo giác.

Bùi Diệp giữ vững tinh thần.

Không giống với mấy tầng trên ánh sáng như ban ngày, tầng này ánh đèn lấy màu xanh đậm làm chủ, thi thoảng lộ ra chút đỏ, tầm nhìn hạn chế.

Bùi Diệp đi qua những thùng chứa, còn chưa đi mấy bước lại cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm.

Quý Chiếu phát hiện sự khác thường của cô.

Bùi Diệp hỏi anh ta: "Có cảm thấy bị ai để mắt tới không?"

Quý Chiếu lắc đầu.

Hắn chẳng cảm giác được gì.

Bùi Diệp hỏi như vậy...

"Chúng ta bị phát hiện rồi?"

Bùi Diệp nói: "Chắc vậy, nhưng có vẻ không cần quá lo lắng."

"Vì sao?"

"Những ánh mắt kia không có ác ý gì."

Nhưng lại nóng bỏng như dung nham, như muốn xuyên thủng thân thể cô, hòa làm một thể.

Những ánh mắt này thế mà bắt nguồn từ sinh vật cổ quái to lớn trong thùng chứa hai bên.

Bọn chúng...

Chẳng lẽ tất cả đều còn sống?

Phảng phất muốn xác minh nghi hoặc của Bùi Diệp, một con "Rắn" trong thùng gần nhất đột nhiên động.

Con "Rắn" có điểm giống rắn cạp nong, thân rắn có hai tay tròn lớn, dài sáu bảy mét, cuộn rút xoay quanh trong thùng "Chật hẹp", đường vân trên thân rắn lấy xanh, vàng, đỏ, đen làm chủ, đầu và vảy rắn tính chất như nham thạch, phút chốc mở mắt ra hướng về phía Bùi Diệp, phun ra lưỡi rắn đen tuyền. Lưỡi con rắn này dài nhỏ vô cùng, dường như nghe được chút động tĩnh rất nhỏ từ động tác lè thu lưỡi.

Người giấy nhỏ Quý Chiếu ngăn trước người Bùi Diệp, súng nhỏ trên tay nhắm ngay mắt con rắn kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net