Chương 647: Hạc trắng quá tải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào Tử

___________________________

"Chân nhân -- "

"Hàm Ngư chân nhân -- "

"Hàm Ngư sư thúc, Hàm Ngư sư thúc -- "

"Hàm Ngư sư bá, Hàm Ngư sư bá -- "

Bùi Diệp nghe xưng hô thế này, do dự nên đáp lại hay không.

Hàm Ngư cái gì mà Hàm Ngư, cái danh xưng này đến tột cùng là tên bệnh tâm thần nào lấy?

Vì không cho đệ tử Lăng Tiêu tông trên sườn núi tiếp tục ồn ào hai chữ "Hàm Ngư", Bùi Diệp tiện tay vung tay áo, nhánh cây cao mười mấy mét tự động gãy vào trong tay cô, sung làm kiếm phi hành lâm thời. Chân đạp nhánh cây bay khỏi đáy vực, sắc mặt không vui lên tiếng cắt lời bọn họ.

Cỗ thân thể Tiểu Hoàng thiên phú không ra sao, tu vi không ra sao, nhưng dáng dấp rất xinh nha, thời điểm không nói lời nào chính là một cỗ dáng vẻ người đẹp lạnh lùng. Kết hợp với khí thế của Bùi Diệp, đệ tử Lăng Tiêu tông xuống núi tìm người đều ngỡ ngàng một chút, thốt ra một câu.

"Đệ tử bái kiến Hàm Ngư sư thúc/sư bá/chân nhân."

Bùi Diệp: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Cô đã nói đừng gọi "Hàm Ngư"!

Nghe nhiều còn tưởng rằng mình có một cỗ mùi cá tanh muối biển.

"Các con tới nơi này làm cái gì?"

Nguyên chủ Tiểu Hoàng không liên hệ nhiều với người ngoài, thường ngày rảnh rang thì như trạch nữ thu mình trong ngọn núi của chính mình.

Không phải cô ấy trời sinh tính quái gở mà là cô ấy bị bên ngoài lên án "Đức không xứng vị", chỉ có tên tuổi và bối phận cao lại không có tu vi năng lực tương xứng.

Cô là vị cá ướp muối nhất trong năm vị chân nhân của Lăng Tiêu tông.

Mỗi lần Lăng Tiêu tông mở núi thu đồ đệ, thông qua khảo nghiệm sơn môn, người đến đây bái sư học nghệ không có một ai nguyện ý lựa chọn bái nhập môn hạ của cô.

Lúc này, một thiếu niên áo trắng nho nhã đi ra giữa đám đệ tử.

Cậu thở dài nói: "Chưởng môn sư phụ bảo bọn con tới tìm sư thúc về tông môn."

Thiếu niên mặc áo trắng này là đệ tử của Chưởng môn Lăng Tiêu tông -- Chưởng môn là Đại sư huynh của Hàm Ngư chân nhân.

Bùi Diệp cau mày nói: "Tông môn xảy ra chuyện rồi?"

Vội vã phái người tìm cô?

Mấy đệ tử nhìn nhau không nói.

Thiếu niên áo trắng ấm giọng nói: "Mọi chuyện ở tông môn đều rất tốt."

Bùi Diệp lại hỏi: "Chưởng môn sư huynh tìm ta làm cái gì?"

Mấy đệ tử: "..."

Bùi Diệp: "..."

Hai nhóm người hai mặt nhìn nhau, cho đến khi sắc mặt thiếu niên áo trắng ngượng ngùng nói một câu.

"Sư phụ lo lắng cho Người, nói nếu sư thúc hết giận thì trở về đi, đã đi ra ngoài cả đêm, những ngày gần đây bên ngoài tông môn không được yên ổn lắm."

Bùi Diệp: "..."

Nói đơn giản chính là Tiểu Hoàng cáu kỉnh trốn khỏi tông môn, mò mẫm đi đường ban đêm đạp hụt rơi xuống đáy vực?

Vị Chưởng môn sư huynh ấy cũng thú vị, hôm sau liền phái đệ tử ra tìm.

Bùi Diệp vuốt vuốt cái trán nói: "Được thôi, vậy trở về đi."

Mấy thiếu niên đệ tử mặc tông phục Lăng Tiêu tông âm thầm thở phào.

Đệ tử phổ thông của Lăng Tiêu tông, hầu như mỗi người đều từng làm một cái nhiệm vụ -- tìm Hàm Ngư chân nhân bởi vì đủ loại lý do rời tông trốn đi trở về -- ban thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ không phải rất nhiều, nhưng nhiệm vụ không có chút rủi ro còn có thể thường xuyên làm, điều phiền phức duy nhất chính là Hàm Ngư chân nhân thích chạy loạn khắp nơi, thực lực không đủ còn dễ bị thương xảy ra chuyện, khiến cho đệ tử tông môn nhận nhiệm vụ luôn phải rống khàn cuống họng trên kênh tông môn.

【 Hôm nay Hàm Ngư chân nhân lại đi đâu! 】

Cảm tạ manh mối đệ tử thủ vệ cung cấp, bọn họ mới có thể lần theo phương hướng tìm tới nơi này.

Bùi Diệp phủi phủi tro bụi và vụn cỏ trên thân, tư thái lạnh lùng lộ ra mấy phần xa cách.

"Các con làm sao trở về?"

Thiếu niên áo trắng nói: "Bọn con theo Hàm Ngư sư thúc đi bộ trở về là đủ."

Không đưa người đến trước mặt Chưởng môn sư phụ, nhiệm vụ chưa tính hoàn thành, tông môn cũng sẽ không ban thưởng cho bọn họ.

Bùi Diệp thì nhíu mày nhìn mấy đệ tử tiên môn bạch y tung bay đeo kiếm đi.

Bình thường mà nói chẳng phải sẽ ngự kiếm trở về sao?

Hay là mấy đứa nhóc đó chưa đủ tu vi?

Nghĩ bụng hai lần, Bùi Diệp gật đầu đáp ứng.

"Như thế cũng tốt, chúng ta trở về đi."

Mấy đệ tử tông môn đi chậm rãi một chút, cách sau lưng Bùi Diệp vài chục bước, mà thiếu niên mặc áo trắng kia thì chỉ đi sau một hai bước.

"Con tên là gì?"

Thiếu niên áo trắng nói: "Đệ tử Thích Thủy."

Bùi Diệp: "? ? ?"

Chờ đã --

Cái gì Thủy?

_Thích Thủy (Qī shuǐ) đồng âm với nước có gas

Thiếu niên áo trắng chủ động giải thích.

"Bẩm sư thúc, là Thích trong 'Vạc sầu (Thích) đã đủ nhuốm lòng, giờ ta chỉ muốn trở về an yên', Thủy trong 'Nước chảy mãn giang, trăm sông về một biển'."

Bùi Diệp "À" một tiếng, biểu thị đã biết.

"Thiên phú cũng không tệ lắm, cố gắng một chút, rất có triển vọng."

Bùi Diệp có thể nhìn thấy đẳng cấp của Thích Thủy.

Thiếu niên này tuổi còn nhỏ đã cấp 31.

_(:з)∠)_

So sánh với nhau, Hàm Ngư chân nhân đúng là rất cá ướp muối.

Thích Thủy ngạc nhiên một giây, chợt mím môi cười nhẹ, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Mấy đệ tử khác nghe đoạn đối thoại cũng ngầm nói thầm --

Đầu óc Hàm Ngư chân nhân va vào đâu đó hỏng rồi à?

Thiên phú của Thích Thủy sư huynh còn cần phải nói?

Song linh căn, hệ thống thiên phú cấp SR, mới vừa vào tông môn chưa qua mấy năm đã vượt qua Hàm Ngư chân nhân.

Nghe nói năm đó Hàm Ngư chân nhân còn muốn thu Thích Thủy làm đồ đệ, may mắn Chưởng môn chân nhân ra sức chặn lại, không thì thật sự là dạy hư học sinh.

Căn cứ tiểu thuyết nguyên tác miêu tả, Lăng Tiêu tông là đệ nhất tông môn chính đạo.

Cái gì gọi là đệ nhất tông môn?

Tại linh khí ngày càng mỏng manh còn có thể độc chiếm cả một linh mạch, có được thánh địa nhất đẳng tu hành, trong tông môn có ngàn ngọn núi thiêng nảy sinh hiền tài, núi tiên linh khí bức người. Nghe nói đại trận hộ tông của Lăng Tiêu tông còn là do Bạch Đế một trong Ngũ Đế thời kỳ Thượng Cổ bày ra.

Tới gần đại trận hộ sơn, hai tay Thích Thủy bấm quyết, trong miệng khẽ nhẩm một tiếng "Mở", lấy ra một ngọc phù.

Mấy người đệ tử khác cũng nhao nhao làm theo.

Khi ngọc phù của bọn họ lóe ra ánh sáng trắng trong vắt, thông qua kiểm nghiệm của đại trận hộ sơn, liền mở ra cho bọn họ một khe hở cao rộng vừa một người.

Bùi Diệp: "..."

Cô nhớ kỹ bên hông cũng treo ngọc phù giống vậy.

Nhưng khi cô tới gần đại trận hộ sơn, ngọc phù cũng đồng dạng có phản ứng, mở ra một khe hở để cô thuận lợi tiến vào.

Thông qua đại trận hộ sơn, Bùi Diệp hỏi một vấn đề.

"Sư điệt, ta cứ có một cái nghi vấn mãi."

Thích Thủy cung kính nói: "Xin sư thúc cứ nói."

Bùi Diệp nói: "Treo ở trên eo là có thể trực tiếp thông qua, vì sao còn phải bấm quyết lấy ra?"

Thích Thủy: "..."

Bùi Diệp lại hỏi: "Khác nhau ở chỗ nào sao?"

Thích Thủy: "..."

Bùi Diệp nghi hoặc: "Xem chừng là không có, vậy vì sao phải vẽ vời thêm chuyện?"

Thích Thủy: "..."

Đang lúc thiếu niên áo trắng quẫn bách không biết trả lời như thế nào, một nhánh đệ tử tuần tra mười mấy người cưỡi hạc trắng tới.

Lên tiếng hỏi có mấy người làm nhiệm vụ trở về, lại cưỡi hạc trắng rời đi, Bùi Diệp nhìn hạc trắng gần như là copy paste nhau, nhìn lại đệ tử tuần tra hình thể hoàn toàn không tương xứng với hạc trắng, không nhịn được lầu bầu nói: "Những con hạc đáng thương, mỗi ngày quá tải cũng thật cực khổ."

Mấy đệ tử thính lực khá tốt: "..."

Sư huynh sư tỷ thật không lừa ta.

Hàm Ngư chân nhân/sư bá/sư thúc quả nhiên rất cổ quái.

Lăng Tiêu tông cực kỳ lớn, từ biên giới đại trận hộ sơn đến đại điện chưởng môn, cưỡi hạc trắng phải mất một hai canh giờ, ngự kiếm cũng tốn thời gian không ngắn.

Nhưng Lăng Tiêu tông là đại tông chính đạo đệ nhất, công trình cơ sở trong tông môn sao có thể không được đầy đủ chứ?

Mấy đệ tử có thể đến truyền tống trận gần đây thẳng tới truyền tống trận gần ngọn núi chính.

Ra khỏi truyền tống trận lại ngồi hạc trắng bay đến ngọn núi chính.

Bùi Diệp: "..."

Một trong những thường nhật của Lăng Tiêu tông -- hôm nay Tiêu · cá muối · chạy trốn · Hoàng lại đi nơi nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net