Chương 682: Hải đảo (Cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào Tử

____________________________

Tới? ? ?

Cái quái gì tới? ? ?

Thiếu niên Thích Thủy chưa kịp phản ứng, đã thấy hai vị sư thúc vẻ mặt nghiêm túc lộ ra tư thái ngăn địch.

Bùi Diệp kéo côn trong tay, tiện tay dùng côn nhọn vạch ra một nửa hình tròn trên mặt đất, rõ ràng là một kết giới phòng hộ, cô vội vàng để lại một câu "Con đợi ở chỗ này chậm rãi chơi, đừng đi ra", mang theo cây gậy liền xông tới khô lâu tạo thành từ đống sương máu kia.

Tay duỗi ra của thiếu niên Thích Thủy bỗng cứng ngắc tại chỗ, mở miệng cũng không biết nên nói cái gì.

"Ngọc Cẩn sư thúc?"

Ngọc Cẩn chân nhân điều động linh lực bày ra một kiếm trận.

Kiếm trận hình tròn màu lam lấy hai chân của y làm trung tâm khuếch trương bốn phương tám hướng, trung tâm rõ ràng là thất tinh bắc đẩu, chúng tinh bảo vệ bảy sao, vật tổ đại biểu bốn thú phân biệt thủ vệ các phương. Từng thanh trường kiếm hư ảo như xé rách giấy, im ắng tuôn qua xoắn nát kẻ địch.

"Con đi mở toàn bộ hòm báu, lấy hết linh thạch bên trong ra."

Theo thói quen mặt lạnh làm Ngọc Cẩn chân nhân trông rất bình tĩnh, nhưng chỉ có người quen biết y mới có thể phát hiện mi tâm của y nhíu một chút xíu.

Kẻ địch không mạnh, cùng lắm số lượng khổng lồ, nếu là bình thường, một kiếm liền có thể ba trăm sáu mươi độ không góc chết diệt sạch bọn chúng, bây giờ lại phiền toái.

Linh lực dự trữ không cách nào chèo chống cho y hoàn thành kiếm trận cỡ lớn.

Đơn thuần dùng kiếm chiêu thì khá thành thạo điêu luyện, nhưng bên người còn có Thích Thủy sư điệt.

Y không cách nào cam đoan lúc ngàn vạn kẻ địch cùng nhau tiến lên, Thích Thủy sư điệt còn tay chân hoàn chỉnh.

Thiếu niên Thích Thủy tay chân lạnh buốt nhưng vẫn không quên tuân theo mệnh lệnh của Ngọc Cẩn chân nhân.

"Thật sự là một đám phiền phức..."

Dưới sự phụ trợ của kiếm trận, từng kiếm khí vung ra liền có thể mang đi một đống quái vật huyết sắc từ trong vũng máu bò ra, nhưng thường thường một kiếm qua đi, một giây sau bọn chúng lại khôi phục nguyên trạng trong sương máu. Không biết đau đớn, chết lặng kiên định vây công bọn họ.

Thiếu niên Thích Thủy điên cuồng mở rương, trong miệng không ngừng thì thào "Linh thạch linh thạch linh thạch".

Lấy tốc độ một giây mở ba cái hòm báu, trừ linh thạch ném toàn bộ những vật khác sang một bên.

Vận khí của cậu cũng không tệ lắm, rương báu phát hiện ở mảnh bí cảnh này chất lượng cũng cao, chưa đầy một lát đã tích lũy hơn trăm linh thạch trung phẩm.

Ngọc Cẩn chân nhân liếc mắt qua đống linh thạch, tính ra linh lực cần thiết, lông mày giãn ra.

Y đạm bạc nói: "Cũng đủ rồi!"

Thủ quyết trong nháy mắt, gió dữ do kiếm khí nổi lên gần như muốn hất văng thiếu niên Thích Thủy cách y gần nhất. Kiếm trận nho nhỏ lúc trước thoáng cái khuếch trương gấp trăm lần, ngàn vạn kiếm ảnh hư ảo cắn nuốt địch nhân, những bộ khô lâu từ trong vũng máu bò ra dễ dàng bị xoắn lại thành sương máu, sương máu vừa ngưng tụ lại bị đánh tan. Tình thế thoáng ổn định lại, thiếu niên Thích Thủy mới chú ý tới Hàm Ngư chân nhân không thấy tăm hơi.

"Không cần lo lắng!"

Ngọc Cẩn chân nhân vừa dứt lời, thiếu niên Thích Thủy liền biết vì sao sư thúc nói như vậy.

Nếu như nói Ngọc Cẩn chân nhân thi triển kiếm trận, lặng im phiêu dật mang theo lạnh lẽo chết chóc, đấu pháp của Hàm Ngư sư thúc thì phóng khoáng buông thả hơn nhiều, nhưng hào phóng không có nghĩa là thô cuồng. Hoàn toàn ngược lại, dáng người của cô ngược lại trông càng thêm linh động phiêu dật, nhẹ nhàng tiêu sái hơn Ngọc Cẩn chân nhân.

Cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều linh lực như vậy để cho cô tiêu xài, thuật pháp lôi điện nối tiếp nhau, mây đen sấm chớp tích súc trên màn trời dày như mực nặng nề không tan, chỉ liếc mắt một cái đã làm người ta cảm thấy trong lòng đè nén nặng trịch, phảng phất ngay cả hô hấp cũng gian nan gấp mấy lần.

Giữ lúc giết chóc, trường côn trong tay cô điều khiển như cánh tay, mỗi một chỗ xẹt qua đều mang theo một chuỗi roi lôi điện xanh tím.

Thiếu niên Thích Thủy nhất thời nhìn mà ngỡ ngàng.

Cái này, cái này, đây là Hàm Ngư sư thúc cậu quen biết sao?

Đây là Hàm Ngư sư thúc trên nhảy dưới tránh cả ngày đệ tử Lăng Tiêu tông đi tìm sao?

Cô không có buông tha bất kỳ một thời cơ ra tay, hết thảy đều nước chảy mây trôi.

Thậm chí thiếu niên Thích Thủy sinh ra một loại ảo giác hoang đường --Hàm Ngư sư thúc nhà mình không phải đang giết địch, mà là đang đi bộ nhàn nhã, thoải mái đi dạo hậu hoa viên, những lôi điện như hình với bóng, ẩn giấu sát khí là cánh hoa tung bay, lại chẳng dính nổi vào tóc mai của cô.

Ngọc Cẩn chân nhân lên tiếng cắt ngang sự thất thần của cậu.

"Linh thạch!"

Thiếu niên Thích Thủy cuống quít lấy lại tinh thần, tiếp tục điên cuồng mở rương.

Vừa mở vừa toát ra nghi hoặc: "Hàm Ngư sư thúc chứa đựng nhiều linh lực như vậy?"

Nhìn từ lôi vân bao phủ toàn bộ màn trời, thuật pháp Hàm Ngư sư thúc sử dụng lớn hơn Ngọc Cẩn sư thúc.

Dựa theo quy tắc quy mô càng lớn, uy lực càng lớn, linh lực hao tổn càng lớn, Hàm Ngư sư thúc hẳn là chống đỡ không nổi mới đúng.

Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Sư thúc con không có điều động linh lực."

Thiếu niên Thích Thủy ngạc nhiên nói: "Không có? ? ?"

Cái này sao có thể? ? ?

Chẳng lẽ lôi vân trên trời không phải Hàm Ngư sư thúc triệu hoán ra?

Nếu là vậy, vì sao sấm sét lôi vân hạ xuống phối hợp với Hàm Ngư sư thúc đến thế?

Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Thứ tỷ ấy sử dụng, có vẻ là một loại lực lượng khác càng tự nhiên hơn."

Thiếu niên Thích Thủy nghe không rõ.

Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Không cần con hiểu, con tiếp tục sưu tập linh thạch là được rồi."

Kẻ địch bốc lênkhông dứt cũng không phải vấn đề, dường như bọn chúng không cách nào tiêu diệt.

Đánh tan rồi lại một lần nữa ngưng tụ thân thể trong sương máu, thực lực không mạnh, nhưng đặc tính "Bất tử" rất đáng ghét.

Linh lực của bọn họ sẽ cạn kiệt, thể lực cũng sẽ cạn, nhưng kẻ địch lại không biết mệt mỏi và đau đớn.

Tiếp tục nữa sẽ gây bất lợi cho bọn họ.

Quan trọng nhất là nếu như hai người Tố Ngôn ở mảnh bí cảnh độc lập này, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Đợi linh lực tích lũy đủ, Ngọc Cẩn chân nhân lại thay đổi thủ thế, trên cơ sở kiếm trận diễn hóa ra pháp trận phong ấn.

Bùi Diệp dây dưa với những địch nhân này trước tiên phát hiện ý định của Ngọc Cẩn chân nhân, đồng thời ngự kiếm bay lên rất cao, trường côn quét ngang, chắp tay trước ngực cũng tạo một tấm phù phong ấn, rót nguyên khí vào điều động nó. Ngọc Cẩn chân nhân phát động tại mặt đất, mà cô ở trên không trung phối hợp tác chiến.

Thiếu niên Thích Thủy gần như ngây ngốc há mồm.

Cậu không biết Bùi Diệp thi triển phong ấn, cũng không biết Ngọc Cẩn chân nhân tạo trận pháp phong ấn, nhưng cậu may mắn nhìn tận mắt thấy pháp trận phong ấn trên không gần như bao phủ toàn bộ màn trời màu đỏ máu, mà mặt đất đồng dạng dâng lên kiếm trận phong ấn xanh thẳm nghênh hợp cùng trên không. Những quái vật bò ra từ trong vũng máu dưới áp bách hợp lực của hai người, không cam lòng gào thét, bị lực lượng nào đó kéo về phương hướng ngược lại, nháy mắt chìm vào vũng máu.

Toàn bộ quá trình kéo dài mười hơi thở.

Đợi hết thảy ổn định lại, Hàm Ngư sư thúc từ trên không nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp trước mặt hai người, tay áo phất lên rồi rơi xuống.

Cô tiện tay vung cây gậy dài màu trắng, vẩy bỏ vết máu trên đó, trở tay giắt vào bên hông.

Thiếu niên Thích Thủy: "..."

Làm sao đây, cậu đột nhiên có loại xúc động muốn phản bội sư tôn, quay đầu làm đệ tử Hàm Ngư sư thúc.

_(:з)∠)_

Vẻ mặt Bùi Diệp nghiêm túc tiến lên nói: "Hình như chúng ta đi vào một nơi không tốt lắm."

Thiếu niên Thích Thủy không hiểu nhìn về phía sư thúc.

Chỉ dựa vào trận thế vừa rồi, đồ đần cũng biết bọn họ xâm nhập một "Một nơi không tốt lắm".

Những thứ rõ ràng như vậy, có vẻ không đáng để Hàm Ngư sư thúc đặc biệt đề cập.

Trừ phi --

Ngọc Cẩn chân nhân hỏi Bùi Diệp: "Hàm Ngư sư tỷ có phát hiện?"

Bùi Diệp nói: "Phát hiện đó có thể làm đảo lộn nhận thức của chúng ta."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net