Chương 957 - Nhất Nhật Vi Sư (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit :  Đại Mông - Asssyriannn
Beta  : Sa Nhi - Shadowysady
=======================

Kiều Liễm cùng Lục Châu tách ra, Lục Châu muốn đưa hắn về nhưng lại bị Kiều Liễm từ chối.

Kết quả chính là — —

Kiều Liễm lạc đường.

Kiều Liễm lấy điện thoại ra, theo bản năng định gọi cho Sơ Tranh.

Nhưng rất nhanh hắn liền ngắt máy.

Cứ thế đứng ở ngã tư đường, mờ mịt nhìn dòng xe cộ.

-

"Kiều Liễm, em đứng ở đây làm gì?"

Vừa nghe thấy thanh âm này, Kiều Liễm sửng sốt đổ cả mồ hôi. Hắn chậm chạp quay đầu lại, Sơ Tranh đứng cách đó một mét, ánh đèn nê ông trong mắt cô như phản chiếu cả một thế giới.

"Cô giáo. . ."

Cánh môi Kiều Liễm căng ra, giọng nói hơi khàn.

Sơ Tranh đi qua: "Em đứng ở đây ba tiếng rồi đấy, nơi này có vàng chờ em nhặt chắc?"

Coi như lạc đường, anh tốt xấu cũng cử động một cái đi chứ! Cứ mẹ nó đứng ở chỗ này ba tiếng là sao?

Làm cô còn tưởng hắn có vấn đề gì!

Kiều Liễm sững sờ: "Sao cô biết?"

Sơ Tranh đưa điện thoại ra, trên màn hình là hình ảnh bản đồ, phía trên còn có một chấm đỏ.

"Cô. . ."

Sơ Tranh tới gần hắn.

Hơi thở quen thuộc phả tới, có chút nóng, hắn phảng phất cảm giác được như có dòng điện chạy qua thân, nhịp tim cũng đập như nổi trống.

"Kiều Liễm."

Cô nhẹ nhàng gọi hắn.

Kiều Liễm vẫn đứng nguyên tại chỗ, tứ chi dường như không phải của hắn nữa rồi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

"Có đói bụng không?"

Cô hỏi.

Kiều Liễm chớp mắt, lúng túng, nửa ngày sau mới gật đầu.

Sơ Tranh lùi lại một chút, kéo tay hắn: "Đi ăn cơm thôi."

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Kiều Liễm nhìn thẳng vào nữ sinh đi phía trước, nhiệt độ bàn tay cô dường như sưởi ấm cả lòng hắn.

Kiều Liễm hơi nắm tay lại

"Cô giáo, cô cài định vị cho em?"

"Bằng không thì em đi lạc, tôi biết đi đâu tìm bây giờ." Sơ Tranh nói rất đường hoàng.

"Cô giáo rất sợ em bị lạc sao?"

Sơ Tranh quay đầu, đèn nê ông trong mắt cô lóe lên, lôi ra một vệt sáng, nhưng ngay giây tiếp theo ánh sáng đã chìm vào trong bóng tối, như sao băng chỉ chợt lóe trên màn đêm.

Cô lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn.

Cô nói: "Đương nhiên, em là của tôi."

Giọng nói chắc chắn bá đạo không khỏi mang theo sự kiêu ngạo.

Đáy lòng Kiều Liễm bị mấy chữ kia nện cho run rẩy.

Trong đầu hắn chợt ' ong ' lên một tiếng, huyết dịch tựa hồ cũng bắt đầu chảy ngược.

"Định vị cài trên điện thoại của em, em cũng có thể gỡ ra." Sơ Tranh không có ý tứ giấu giếm hắn: "Nhưng mà. . . nếu em dám gỡ,  không biết lần sau tôi sẽ gắn định vị lên chỗ nào trên người em đâu."

". . ."

Cô giáo đang uy hiếp hắn sao?

Kiều Liễm luôn cảm thấy điều này không giống với những gì hắn nghĩ cho lắm.

Thế nhưng hắn lại cũng không thấy kỳ quái.

Trên đường người đến người đi, không ai chú ý tới bọn họ. Kiều Liễm bị Sơ Tranh cầm tay, lúc đầu vẫn còn khẩn trương, nhưng dần dần cũng thả lỏng ra.

Thế giới này rộng lớn như vậy, không có mấy người sẽ để ý đến bọn họ.

Sơ Tranh mang Kiều Liễm đi Cẩm Thực Thiên Hương ăn cơm.

Tới cửa, Sơ Tranh liền buông tay hắn ra.

Ông chủ Cẩm Thực Thiên Hương đã chờ sẵn Sơ Tranh: "Đây. . ."

"Hắn còn chưa ăn cơm, để người làm chút đồ ăn mang tới."

Ông chủ Cẩm Thực Thiên Hương chỉ kỳ quái dò xét Kiều Liễm vài lần, cảm thấy anh bạn này lớn lên cũng thật đẹp.

Kiều Liễm muốn ăn cơm, ông chủ Cẩm Thực Thiên Hương đành phải đưa bọn họ tới phòng bao riêng.

"Vậy chúng ta đến văn phòng nói chuyện?" Ông chủ Cẩm Thực Thiên Hương thăm dò.

"Nói luôn ở đây đi."

Ông chủ Cẩm Thực Thiên Hương: ". . ."

Đại tài chủ Sơ Tranh đã nói vậy, ông chủ Cẩm Thực Thiên Hương còn có thể nói gì, ông ta phải tiếp tục nói với Sơ Tranh về kế hoạch và thành quả gần đây.

Kiều Liễm cúi đầu ăn cơm, nghe Sơ Tranh cùng ông chủ nói chuyện.

"Uống chút canh đi."

Kiều Liễm nhìn cái bát vừa được đẩy đến trước mặt, quay đầu nhìn lại, Sơ Tranh đã cúi đầu cầm bút vẽ vẽ cái gì, ông chủ đứng bên cạnh nhìn hắn, thần sắc cứ như gặp quỷ.

Kiều Liễm vừa nhìn qua, ông chủ đã lập tức gục xuống.

"Mấy chỗ này có vấn đề, ông tìm người xem lại đi, những việc khác ông cứ tự xử lý, đừng hỏi lại tôi." Sơ Tranh ném văn kiện trở về: "Tôi chỉ phụ trách chi tiền."

Nói ngắn gọn chính là: Đòi tiền thì có thể, có vấn đề thì đừng tìm cô.

Ông chủ Cẩm Thực Thiên Hương: ". . ."

Cô cũng không sợ tôi hố cô sao!

Ông chủ cầm giấy tờ rời khỏi phòng bao.

Ông chủ vừa rời đi không bao lâu, bên ngoài đã vang lên một trận ồn ào.

Kiều Liễm đang ăn canh, động tĩnh bên ngoài cũng không ảnh hưởng đến hắn, hắn vẫn không nhanh không chậm uống canh như cũ, đúng là cảnh đẹp ý vui.

"Cô giáo đang nhìn gì vậy?" Kiều Liễm bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, buông thìa xuống hỏi.

Sơ Tranh thuận thế sờ đầu hắn: "Không cho tôi nhìn sao?"

Nhìn thẻ người tốt của mình thì làm sao?

Không cho thì thôi!

Lớn lên đẹp mắt như vậy, không phải để người khác nhìn sao?!

Sơ Tranh càng nghĩ lại càng thấy hợp tình hợp lý.

Tóc Kiều Liễm bị vò đến rối bời, vành tai hắn đỏ lên một chút, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên.

Ánh mắt Sơ Tranh như thẫm xuống.

"Kiều Liễm cho tôi hôn một cái được không?"

Con ngươi Kiều Liễm mở lớn, bối rối đứng lên, tay của Sơ Tranh vì thế mà rơi xuống.

"Cô giáo. . . muộn rồi, chúng ta trở về đi."

Hắn cúi đầu đi ra ngoài.

Cửa phòng bao mở ra, thanh âm bên ngoài trong nháy mắt đã tràn vào.

Kiều Liễm bỗng nhiên đóng cửa lại, luống cuống nhìn qua: "Cô. . . cô giáo, là bọn Mạnh Vũ."

Mạnh Vũ?

Sơ Tranh đứng dậy đi qua, Kiều Liễm đột nhiên phát hiện mình không có chỗ tránh, phải nép sát vào cánh cửa.

"Em sợ bị hắn trông thấy?" Sơ Tranh tiến đến trước mặt Kiều Liễm.

Thân thể Kiều Liễm nghiêng về sau, muốn tránh cũng không thể tránh.

Nhịp tim hắn lập tức không khống chế được nữa.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm vài giây, kéo hắn sang bên cạnh: "Ở chỗ này chờ, tôi ra ngoài xem."

Sơ Tranh mở cửa ra ngoài.

Hành lang bên ngoài rất ồn ào náo, không ít khách khứa cũng đã ra xem náo nhiệt.

Phòng bao ở Cẩm Thực Thiên Hương chỉ dành cho hội viên, tức là cũng chỉ có hội viên của Cẩm Thực Thiên Hương mới có thể đặt phòng bao.

Mà phần lớn thời điểm cũng không đặt được.

Món ăn ở đây khá ngon, khung cảnh tốt, phục vụ cũng hạng nhất, sự riêng tư cũng được bảo mật nghiêm ngặt. Không ít người mời khách ăn cơm nói chuyện làm ăn, đều sẽ chọn chỗ này.

Mạnh Vũ mang theo một số học sinh ở lớp đối diện cùng mấy thiếu niên khác.

Sơ Tranh nghe ngóng trong chốc lát.

Dường như là mâu thuẫn vì phòng bao.

Mạnh Vũ dẫn người tới dùng cơm, phòng bao đã đặt xong, kết quả lúc đến lại được cho biết không còn chỗ trống.

Phòng cũng đã đặt mà còn có thể hết chỗ sao?!

Một phòng bao, cũng không phải việc gì lớn.

Nhưng vấn đề ở đây không phải là tiền!

Vấn đề là mặt mũi.

Bọn trẻ trâu Mạnh Vũ tuổi trẻ huyết khí phương cương, lại thêm Mạnh Vũ cũng là tiểu vương tử được cưng nựng trong nhà, sao có thể chịu phục thế được.

Thế là mọi chuyện liền ầm ĩ lên.

Phục vụ viênđã đến hòa giải, để bọn Mạnh Vũ đổi tới đại sảnh hoặc là quay lại vào lúc khác.

Dù thái độ khách khí, nhưng nói gần nói xa cũng là nói giúp cho đối phương.

"Khuyên các người nên đi nhanh lên, đừng tự kiếm chuyện vào người!"

Đối phương cùng bọn Mạnh Vũ không chênh lệch bao tuổi, khí thế cũng rất kiêu ngạo.

"Xảy ra chuyện gì?"

Một người đàn ông đẩy đám người ra đi vào giữa.

"Quản lý." Phục vụ lập tức thở phào: "Mấy vị khách này. . ."

Phục vụ đem sự việc nói lại một lần.

Quản lý đại sảnh nghe vậy thì cau mày, sắc mặt trái lại hoà hoãn hơn: "Mấy bạn học này, các bạn cũng thấy phòng bao của chúng tôi đã hết, liệu các bạn. . ."

Mạnh Vũ cười lạnh ngắt lời hắn: "Nhưng chúng tôi đã đặt phòng trước, lúc này lại nói với tôi phòng bao không còn, các người thật đúng là biết làm ăn đấy."

*

Đến a!  Nguyệt phiếu nào!

Các ngươi nhanh bao nuôi tiểu bảo bối Tranh gia nhà mấy người một chút đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net