Chương 990 - Bá Chủ Hồng Hoang (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Sa Nhi - Shadowysady
=======================

Ly Tranh tức giận đến mức dựng đứng cái đuôi lên, Sơ Tranh lấy được Phượng Hoàng tinh huyết, lập tức nhảy hai bước vọt đến trước mặt Đồ Yếm, giơ tay bổ ngay xuống.

Vừa rồi Đồ Yếm đã thay Sơ Tranh ép Phượng Hoàng tinh huyết ra, thân thể vốn đã tiêu hao khá nhiều.

Động tác của Sơ Tranh vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Đồ Yếm đang không có phòng bị, thân thể trực tiếp ngã vật xuống.

Sơ Tranh đón được hắn, nam nhân ngã vào trong ngực cô, mặt gác lên cần cổ cô.

Ly Tranh trợn trừng cả mắt: "Ngươi làm gì vậy!"

Đồ Yếm đối với nàng ta tốt như vậy mà nàng còn động thủ.

Quả nhiên Thần thú đều không phải thứ tốt lành gì.

"Không phải ngươi muốn hắn hấp thu cái này sao." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Không đánh ngất thì làm thế nào hắn ngoan ngoãn hấp thu được?"

Ly Tranh: "????"

Ly Tranh hoài nghi là mình vừa xuất hiện ảo giác rồi.

Sơ Tranh bóp lấy cằm Đồ Yếm, đút Phượng Hoàng tinh huyết vào.

Ly Tranh: "........"

Nàng thật sự đút!

-

Ly Tranh vẫn nằm trên đài tọa, con mắt như chuông đồng trợn trừng nhìn chằm chằm Sơ Tranh, cứ như muốn nhìn đến nở hoa trên người cô luôn vậy.

Sơ Tranh cũng không thèm để ý, mặc cho hắn nhìn, mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế đá bên cạnh.

Nguyên Ninh đã ngất đi, bị Ly Tranh đá dẹp vào một góc, Thôn Tượng vừa rồi đã đi ra ngoài, thế giới của đám đại lão hắn không dám đặt chân đến.

Đồ Yếm nằm trên chiếc bàn đằng sau Ly Tranh, bị Ly Tranh chắn hơn phân nửa.

"Sao ngươi lại làm vậy?" Cuối cùng Ly Tranh không nhịn được, hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.

"Không phải ngươi nói hắn cần sao." Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên.

Ly Tranh chất vấn: "Hắn cần ngươi liền cho sao, ngươi mà hảo tâm như vậy chắc?"

Hắn không tin một con Thần thú sẽ tốt bụng như vậy.

Máu bình thường cũng coi như xong, hắn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng đó là Phượng Hoàng tinh huyết, một trong những thứ trân quý nhất trên thân Phượng Hoàng, cùng một nhịp thở với bản thân cô.

"Hắn cần ta mới cho." Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Người khác không được."

Ly Tranh: "........."

Luôn cảm thấy cô nói lời này là đang xem thường hắn.

Sơ Tranh đem Phượng Hoàng tinh huyết cho Đồ Yếm, đáy lòng Ly Tranh mặc dù vẫn còn hoài nghi cảnh giác, nhưng ánh mắt nhìn Sơ Tranh thì đã thuận hơn nhiều.

"Đồ Yếm là thú gì?" Sơ Tranh rảnh đến phát chán, đột nhiên đặt câu hỏi.

"Hắn không nói cho ngươi biết?" Ly Tranh nhếch nhếch miệng: "Ngươi tự đi mà hỏi hắn. Dù sao ngươi cũng chẳng phải thú gì thiện lành."

Sơ Tranh trầm mặc.

Nói bổn cô nương như vậy mà được à?

"Cũng là Hung thú?"

"Bằng không thì sao?" Ly Tranh nói.

Sơ Tranh không nói thêm gì nữa.

Bên trong sơn động an tĩnh lại, Ly Tranh ngược lại có chút mất tự nhiên, cuối cùng dứt khoát đi ra bên ngoài xem sao.

Sơ Tranh ngồi một mình trong sơn động.

Đồ Yếm vẫn không tỉnh lại, cô cảm thấy mình đâu có dùng sức, sao lại xỉu lâu thế?

Sơ Tranh ngồi một hồi rồi đứng dậy, đi dạo trong hang động.

Không biết đã dạo bao nhiêu vòng, Đồ Yếm vẫn không tỉnh.

Sơ Tranh tiến tới nhìn hắn.

Hình dáng của nam nhân thật đẹp, khi hắn nhắm hai mắt lại, thiếu đi thứ khí chất u ám kia, giữa hai đầu lông mày hài hòa tốt đẹp, càng khiến người ta không thể rời mắt.

Đầu ngón tay Sơ Tranh đụng vào chóp mũi Đồ Yếm, lòng bàn tay chậm chạp rời xuống, rơi vào trên môi hắn.

Hơi thở khẽ khàng của Đồ Yếm rơi vào trên mu bàn tay cô, hơi nóng ấm, lại hơi ngứa.

Sơ Tranh dịch tay ra khỏi, ngồi xuống bên cạnh.

-

Đồ Yếm không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc hắn tỉnh lại, ánh sáng trong hang động đã chỉ còn ảm đạm.

Mơ hồ nhìn thấy bên cạnh mình có một người đang ngồi đưa lưng về phía hắn.

Ngón tay Đồ Yếm khẽ động, lại phát hiện tay của mình bị người nắm chặt.

Hắn chỉ vừa khẽ động như vậy cũng đã làm kinh động đến người đang nắm tay hắn.

"Tỉnh." Người đang đưa lưng về phía hắn quay ra, hơi ghét bỏ nói: "Ta cũng không dùng sức, chàng cũng quá không chịu được đánh rồi."

Đồ Yếm: "........"

Hắn muốn giơ tay, kết quả còn chưa nâng lên thì độ ấm trong lòng bàn tay đã chậm rãi truyền tới.

Ánh mắt Đồ Yếm rơi vào trên bàn tay giao nhau của hai người, hắn chỉ chần chờ một giây, đã chuyển sang dùng một tay khác sờ sờ cổ.

"Nàng đánh ta..." Đồ Yếm nhớ đến chuyện lúc trước: "Phượng Hoàng tinh huyết đâu rồi?"

Ly Tranh sẽ không làm gì nàng chứ?

Không đúng, nếu như làm gì thì hiện tại nàng cũng sẽ không êm đẹp ngồi ở đây.

Sơ Tranh đột nhiên xích lại gần.

Cô cách rất gần, hô hấp của Đồ Yếm trong nháy mắt như ngừng cả lại.

Đáy mắt hắn chỉ phản chiếu một mình khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.

Ánh mắt cô quá nghiêm túc chuyên chú, những âm thanh rất nhỏ bên tai kia dường như đều biến mất, trong thoáng chốc, Đồ Yếm nghe thấy tiếng tim mình đập như nổi trống.

Ánh mắt hắn rơi vào trên cánh môi màu hồng nhạt của thiếu nữ.

Hình dáng đôi môi tròn đầy, lộ ra ánh nước nhàn nhạt.

Đồ Yếm có thể nhớ lại rất rõ ràng cảm giác khi đôi môi kia hôn mình là thế nào.

Hầu kết Đồ Yếm khẽ nhấp nhô, trong lòng bàn tay bị Sơ Tranh nắm lấy cũng bắt đầu nóng lên.

Sơ Tranh hạ thấp thân thể, dùng tay không điểm lên lồng ngực Đồ Yếm một cái.

Lúc đầu Đồ Yếm còn chưa kịp phản ứng, đợi hắn hiểu được, trái tim nóng hổi trong nháy mắt đã chìm xuống.

Hắn cảm ứng được tình trạng của thân thể, lập tức ngồi bật dậy.

"Tiểu Phượng Hoàng, nàng..."

Dường như Sơ Tranh biết Đồ Yếm muốn nói gì, cắt ngang lời hắn: "Ta đã cho chàng, không có khả năng thu hồi lại."

Đồ vật cho đi cũng như tát nước đổ đi.

Nói không cần là không cần!

Đại lão đã nói là phải thành tín!

【. . .】 Chỉ sợ đến hai chữ ' thành tín ' này viết như thế nào chị gái nhỏ còn không biết, còn bày đặt giảng đạo thành tín, có biết xấu hổ không hả!

Động tác của Đồ Yếm rút tay về mạnh hơn, trực tiếp kéo giãn ra một khoảng cách với Sơ Tranh, thần sắc hắn nghiêm lại: "Nàng có biết mình vừa gì không?"

Có lẽ là bởi vì tức giận, trong con ngươi u ám của Đồ Yếm cũng nhiễm lên sự phẫn nộ.

"Ta đương nhiên biết." Sơ Tranh miết xuống lòng bàn tay.

"Phượng Hoàng tinh huyết đối với nàng mà nói là cái gì, không cần ta nói cho nàng biết chứ, ta không cần thứ này..."

"Chàng dám lấy ra ta sẽ vứt cho hắn." Sơ Tranh không hề do dự chỉ vào Nguyên Ninh đang dúi trong góc, khuôn mặt nhỏ căng ra rất nghiêm túc: "Nói được thì làm được."

Đồ Yếm: "........"

Mặc dù Đồ Yếm ở chung với Sơ Tranh thời gian không dài, nhưng hắn không khỏi cảm thấy, nàng thật sự sẽ làm được loại chuyện phát rồ này.

Nhưng mà thứ này...

Đồ Yếm cảm thấy hắn cầm cũng rất bỏng tay.

Lâu sau, Đồ Yếm hỏi: "Tiểu Phượng Hoàng, tại sao lại là ta."

"Ta phải làm người tốt." Sơ Tranh ngừng một chút, sửa mồm: "Thú tốt."

Đồ Yếm: "??????" Câu trả lời này cùng vấn đề của hắn thì có quan hệ gì?

"Ngươi cảm thấy ta là... thú tốt sao?" Sơ Tranh hỏi Đồ Yếm.

Đồ Yếm: "? ? ?"

Đáy lòng Đồ Yếm chỉ toàn là nghi vấn.

Đáng tiếc Sơ Tranh cũng không có ý tứ sẽ giải đáp nghi vấn cho hắn.

Sơ Tranh giống như đại ca tốt, vỗ vỗ vai Đồ Yếm: "Chàng nhớ kỹ trước đó đã đáp ứng điều kiện của ta, về sau cứ đi theo ta."

Dám chạy sẽ đánh gãy chân chàng!

Đồ Yếm hít sâu một hơi, giọng điệu xen lẫn chút bất đắc dĩ: "Tiểu Phượng Hoàng, trên người ta có rất nhiều phiền phức."

Ở cùng một chỗ với hắn, cũng có nghĩa bị dính líu đến vô số phiền phức.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đáp lời: "Thật trùng hợp, ta cũng có."

Không ngại thêm chút phiền phức của chàng.

"........"

Thú trong Hồng Hoang con nào mà chẳng muốn bắt cô uống một ngụm máu.

Nghĩ tới đây, Đồ Yếm lại nhíu mày.

Điều kiện đi theo trước đó cũng đã nói xong, lúc này Đồ Yếm cũng không phải là muốn đổi ý, chỉ là hắn vẫn không hiểu thấu.

Đồ Yếm sờ lên vị trí ngực mình.

Có Phượng Hoàng tinh huyết trong thân thể, dường như hắn lại cảm thấy thêm thân cận với thiếu nữ đối diện.

Nhưng bất kể nói thế nào, mình cũng đâu có ghét cô.

Cũng không thể chán ghét nổi, mà còn muốn... che chở cô.

Đồ Yếm biết trạng thái của mình không đúng, hắn không nói gì thêm, chậm rãi suy xét ý nghĩ của mình, muốn ngẫm xem rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net