Chương 815: Xây dựng Châu phủ, đặt tại Thượng Kinh (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vệ Từ có vẻ không vui lắm, nhíu mày: "Đã muộn thế này rồi, là ai được nhỉ?"

Đêm hôm khuya khoắt lại tìm tới cửa, vô duyên hết sức. Trường Sinh là một đứa trẻ, không thể tính toán rạch ròi, nhưng đối với người trưởng thành thì không như vậy.

Người gác cổng cúi đầu, cụp mắt xuống. Người này trung thực, an phận, không dám tùy tiện nhiều lời. Vả lại, gã cũng chẳng biết phải tả sao nữa, người vừa tới vốn không nói ra lai lịch, chỉ nói là bạn của chủ nhân thôi.

"Thôi bỏ đi, để ta đi xem xem." Vệ Từ thở dài một tiếng, bế Trường Sinh tới phòng khách. Khi bóng lưng quen thuộc kia đập vào mắt, anh sợ đến mức suýt nữa ném Trường Sinh đi.

Đương nhiên cho dù anh có muốn ném thì cũng không ném nổi.Bởi vì đứa bé Trường Sinh này nặng quá mà.

Chủ nhân của bóng hình xinh đẹp bỏ mũ trùm rộng thùng thình của áo choàng xuống, để lộ ra gương mặt bình tĩnh mà lạnh lùng của mình. Người nọ nhíu mày nhìn đứa bé ở trong ngực Vệ Từ.

"Tham kiến chủ công!"

"Huynh đã có con rồi à?" Ánh mắt Khương Bồng Cơ rơi xuống gương mặt Trường Sinh. Đứa bé có gương mặt bầu bĩnh, hai má đỏ hây hây, trông vô cùng đáng yêu.

Vệ Từ cười gượng, nói: "Chủ công cần gì phải trêu ghẹo Từ? Đây là Trường Sinh nhà Hoài Du. Đã nửa năm chủ công chưa gặp nó, sợ là đã quên rồi."

Trẻ con lớn nhanh như thổi, đừng nói là nửa năm, nói không chừng chỉ cách nửa tháng thôi đã không nhận ra rồi.

"Lại tròn hơn rồi, suýt chút nữa ta đã không nhận ra. Huynh cứ ôm như thế nặng lắm, đặt xuống chỗ ta đi." Khương Bồng Cơ liếc nhìn cơ thể Vệ Từ, cảm thấy đứa bé Trường Sinh này có thể đè chết anh được luôn.

Vệ Từ lặng lẽ cúi đầu nhưng vẫn đưa Trường Sinh cho cô.

"Sao con nhà Hoài Du lại chạy tới chỗ huynh vậy?" Khương Bồng Cơ nhàn rỗi buồn chán hỏi một câu.

"Có lẽ là Hoài Du muốn sinh thêm đứa nữa, nhưng lại bị Trường Sinh trời sinh nhạy cảm phát hiện ra ý đồ. Đại khái là con bé cảm thấy Hoài Du muốn vứt bỏ mình, khó chịu nên tới tìm Từ mong được an ủi. Trẻ con tính hay quên, đợi đến ngày mai khi thức giấc, chuyện phiền lòng gì rồi cũng sẽ quên thôi."

Đừng thấy trẻ con còn nhỏ tuổi, có lẽ cái gì chúng cũng hiểu hết đấy, chỉ là không có cách nào để nói rõ ra thôi. Vệ Từ cảm thấy, cho dù là trẻ nhỏ thì người lớn cũng không thể tùy ý xem nhẹ sự tồn tại cũng như cảm nhận của chúng.

Khương Hồng Cơ "Ừ" một tiếng, từ chối cho ý kiến.


Trong phòng thắp mấy ngọn đèn, ánh nền màu cam như ẩn như hiện trong tấm màn đen, giống như tâm trạng thấp thỏm của anh lúc này.

"Đêm khuya chủ công tới đây là có chuyện gì sao?" Vệ Từ thấy Khương Bồng Cơ hồi lâu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Trường Sinh đang dần dần ngủ say.

Thái độ của cô làm cổ họng anh khô khốc, suýt chút nữa đã bị kéo vào trong hồi ức, nên anh chỉ đành chủ động tìm đề tài phá vỡ bầu không khí lúc này.

Khương Bồng Cơ vỗ nhẹ Trường Sinh, chủ động nhỏ giọng. "Trước tiệc không tiện hỏi huynh, chuyện Bắc Cương kia làm thế nào rồi?"

Thần kinh Vệ Từ căng chặt, những hình ảnh vụn vặt bị anh ném vào nơi sâu trong ký ức.

Anh nghiêm mặt bẩm báo: "Hồi bẩm chủ công, tất cả đều được tiến hành dần từng bước." 

"Bắc Cương có động tĩnh khác lạ gì không? Những kẻ ngồi trên cao có đoái hoài đến chuyện dân du mục bí mật nuôi dưỡng thỏ, dê không?" 

Vệ Từ lắc đầu: "Vẫn chưa có tin tức về chuyện này. Năm ngoái Bắc Cương vì chuyện ngựa bị bệnh dịch đã khiến cho chính quyền hoàng đình rung chuyển. Đại vương Bắc Cương vẫn nói sao làm vậy, nhưng những bộ lạc lớn nhỏ khác của Bắc Cương đã sinh ra lời oán hận. Để quét sạch những lời lẽ này, Đại vương Bắc Cương đã cho triển khai rất nhiều hoạt động. Bọn họ đang bận tranh đấu quyền lợi, ngay cả mấy chuồng ngựa lớn cũng không thèm để ý tới thì làm sao dư hơi mà hỏi đến sự sống chết của dân du mục. Tỷ Lệ phát hiện ra là không cao."

Cho dù là kiếp này hay kiếp trước, tai họa bệnh dịch ngựa này đều là số kiếp mà Bắc Cương không thể tránh khỏi. Nếu không phải vì bệnh dịch khiến nguyên khí của Bắc Cương bị tổn thương nặng, trong vòng mấy năm tới không còn dư sức để mà xuôi xuống phía Nam, thì e là Đông Khánh đã nguy hiểm rồi.

Kiếp trước, ngựa bị bệnh dịch đã khiến Bắc Cương mất đi thời cơ tốt nhất để đánh dẹp phương Nam. Đợi đến khi bọn họ khôi phục nguyên khí, Trung Nguyên đã chiếm cứ một đầu sói hung ác rồi.

Lúc đó, Bắc Cương còn muốn thừa dịp thế cục Trung Nguyên hỗn loạn để ngồi đó làm ngư ông đắc lợi. Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới rằng, lúc trước Khương Bồng Cơ còn cùng các chư hầu đánh nhau kịch liệt này lại đột nhiên dừng tay, không tiếc chia sẻ lợi ích, áp dụng chính sách ngoại giao kết thành đồng minh rồi quay lại đánh Bắc Cương.

Đợi đến khi đánh xong Bắc Cương, cô mới trở mặt với đồng minh. Kiếp trước, Bắc Cương chính là con tốt thí, kiếp này ư...

Haiz, xem chừng nát hơn là cái chắc.


Chủ công để tâm tới việc xây dựng thế lực phương Bắc như vậy, còn không phải là vì mài dao xoèn xoẹt về phía Bắc Cương sao?

Vệ Tử nói: "Đợi đến khi hoàng đình của Bắc Cương phát hiện ra, có lẽ đã là chuyện của hai, ba năm sau rồi."

Đến lúc đó, chỉ có hai con đường bày ra trước mặt Bắc Cương...

Thứ nhất, đánh một trận quyết chiến đến cùng! Liều lĩnh tiếp tục phát triển bãi chăn nuôi, nuôi dưỡng ngựa chiến, nâng cao năng lực chiến đấu. Chỉ cần đánh xuống Trung Nguyên, bọn họ sẽ có được diện tích đất đai phì nhiêu và nguồn tài nguyên dùng mãi không hết, không cần phải tiếp tục chen chúc ở Bắc Cương thiếu thốn thức ăn nữa.

Thứ hai, điều động vài người đi xử lý thỏ và dê có dấu hiệu sinh trưởng tràn lan, cho đồng cỏ có thời gian khôi phục lại.

Nếu là con đường thứ nhất thì đối với Bắc Cương chính là một ván cược. Được ăn cả, ngã về không, ngay cả cái khố cũng chẳng còn. Nếu là con đường thứ hai, Bắc Cương mà muốn hồi phục nguyên khí thì còn phải trì hoãn thêm mấy năm nữa, thời gian này đủ để Khương Bồng Cơ phát triển thế lực.

Khương Bồng Cơ nghe xong, cảm thấy rất hài lòng. Nếu cô có được thêm vài tiểu thiên sứ đa di năng giống như Vệ Từ đây, thì chắc cô chẳng còn phải buồn phiền vì thiếu nhân viên nữa.

Vệ Từ có vẻ hơi lúng túng, ánh mắt anh thậm chí không dám nhìn Khương Bồng Cơ, chỉ né tránh nhìn đi chỗ khác.

"Nếu chủ công muốn hỏi tới việc này, vậy thì có thể đợi đến ngày mai cũng được, sao lại phải đến đây vào giữa đêm thế này?"

Thân phận của chủ công mới phục hồi, nếu bị đồn là đêm khuya cô xuất hiện trong nhà thuộc hạ thì không biết câu chuyện này sẽ được thêu dệt lên tới mức nào.

"Ta thích đến thì đến." Khương Bồng Cơ nói.

Vệ Từ không phản bác được, câu trả lời này quả thật rất hợp với tác phong mạnh bạo từ xưa đến giờ của chủ công nhà mình.

Hai người nói xong việc công, bầu không khí lại rơi vào sự yên lặng quái dị, tựa như một đống bùn lầy càng lúc càng đậm đặc, không cách nào khuấy động được

Ánh mắt Vệ Từ đảo qua cô bé Trường Sinh đang ngủ ngon lành, thình lình xuất hiện một vấn đề rơi thẳng vào đầu. Anh vốn không khống chế nổi loại xúc động đó.

"Nghe Hoài Du nói nhũ danh của Trường Sinh là do chủ công đặt?"

Khương Bồng Cơ ngẩng đầu nhìn anh, "Ừ" một tiếng: "Không phải là có phong tục phụ thân vì cầu phúc cho đứa con mới sinh mà mời người qua đường đặt tên cho con sao? Hoài Du tới cầu ta, ta cũng đâu thể từ chối? Huống chi đứa bé Trường Sinh này là tự tay ta đỡ đẻ, lại còn rất đáng yêu..."

Vệ Từ lẩm bẩm: "Yên vui vô lo, trường sinh trường thọ." 

Khương Bồng Cơ thầm nhíu mày, câu nói này của Vệ Từ, chính là ngụ ý năm đó cô đặt tên cho Trường Sinh.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Vệ Từ lại nói tiếp: "Nghe Hoài Du nói, huynh ấy luôn rất muốn có thêm một đứa bé. Đến lúc đó, sợ là sẽ vẫn tới cầu chủ công."

Khương Bồng Cơ cười nói: "Văn chương của ta không tốt lắm, đặt tên cũng tục. Có một Trường Sinh rồi, Hoài Du sẽ không đuổi tới tìm tai vạ đâu."

Nếu nói về bày mưu tính kế thì cô tuyệt đối không sợ, nhưng còn hỏi về vấn đề liên quan đến văn chương, cô thật sự rất cuống đó. Cô cũng không tính là mù chữ, nhưng nếu đứng trước một học sinh xuất sắc chân chính thì phỏng chừng cũng không cách mù chữ là mấy.

"Cũng chưa chắc, cho dù chỉ cầu lấy sự yên tâm, Hoài Du cũng sẽ cầu tên."

"Theo như huynh nói, ta nên sớm nghĩ kĩ, phòng khi cần đến sao?" Khương Bồng Cơ vốn muốn để Vệ Từ đứng ra "thi hộ" một lần, giúp mình nghĩ ra một tên nam và một tên nữ để dự bị. Có điều, cô có thể nhìn ra Vệ Từ không hăng hái lắm, cho nên cô chỉ đành tự mình đặt vậy: "Đã có Trường Sinh rồi, góp thêm một Phúc Thọ được chứ? Cho dù là Trường Sinh hay là Phúc Thọ thì đều có thể đặt cho cả bé trai và bé gái, ngụ ý cũng không tệ..."

Vệ Từ hoàn toàn im lặng.

Khương Bồng Cơ cảm giác được, anh đang đau buồn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net