Chương 942: Ba thành nợ chúng ta nên trả rồi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôn Văn gây sóng gió ở Bắc Cương, âm mưu quỷ kế chơi đến vô cùng vui vẻ.

Khương Bồng Cơ bên này cũng chuẩn bị tốt việc khai chiến.

Đang vào mùa gặt, mọi người bận không kịp nghỉ ngơi. Sau khi cho lương thực vào kho xong mới thoải mái hơn một chút.

"Lương thực mùa thu năm nay đã cho vào kho xong rồi."

Kỳ Quan Nhượng dâng lên quyển sổ ghi chép dày cộp, mỗi một phần lương thực thu vào đều được ghi trong đó.

Khương Bồng Cơ cẩn thận lật xem một lần: "Có chỗ lương thực này thì xảy ra chiến tranh cũng có phần nắm chắc hơn. Bên Tử Hiếu có tin tức gì không?"

Kỳ Quan Nhượng chắp hai tay, mặt không có biểu cảm gì nói: "Vẫn chưa có tin tức gì, nhưng mà xem thời gian chắc cũng sắp rồi."

Khương Bồng Cơ gật gật đầu không có phản ứng nào khác.

Kỳ Quan Nhượng nhịn một lúc cuối cùng không nhịn được nữa mà chủ động mở miệng nói.

"Chủ công chưa từng gặp Tôn Văn, sao biết ông ta có khả năng như Lữ Thượng được? Ngài dễ dàng giao phó sự tín nhiệm như vậy, nếu như ông ta tham lam quyền thế ở Bắc Cương..." Kỳ Quan Nhượng không nói hết nhưng ý của nửa câu còn lại anh ta tin chắc Khương Bồng Cơ có thể hiểu được: "Không thể không để phòng."

Khương Bồng Cơ cười nói: "Tôn Văn có khả năng như Lữ Thượng không ta không biết, nhưng chỉ cần Tử Hiếu hiểu rõ là được rồi."

Kỳ Quan Nhượng lộ ra vẻ mặt "quả nhiên như vậy", anh ta thở dài nói: "Chủ công trưởng thành thật rồi." Cải trắng lớn rồi, cuối cùng đã biết ăn heo.

"Xem huynh nói kìa, giống như cải trắng mãi mới nuôi lớn được bị heo ăn mất vậy." Khương Đồng Cơ trêu đùa một câu: "Chua quá!"

Kỳ Quan Nhượng trợn trắng mắt một cái, trong lòng tiếp một câu: Nói ngược rồi.

Bởi vì tin tưởng Vệ Từ nên tin tưởng phán đoán của anh, nếu không phải vì mật ngọt ái tình, tin rằng chủ công sẽ không khinh suất như vậy.

Anh ta cau mày nói: "Không biết chủ công có tâm tư như vậy từ lúc nào?"

Suy cho cùng chủ công cũng là nữ, rất dễ bị trách móc đay nghiến. Nếu như có quan hệ không trong sáng với thuộc hạ của mình thì không biết danh tiếng sẽ xấu đến mức nào.

"Lúc nào hả? Ta cũng không nhớ nữa. Nhưng mà Văn Chứng có thể yên tâm, Tử Hiếu sẽ không ảnh hưởng đến chí hướng của ta."

Kỳ Quan Nhượng vẫn dùng thái độ của người ngoài cuộc để quan sát tình hình xung quanh, anh ta nhìn cục diện còn rõ ràng hơn cả người trong cuộc.

"Ta không lo lắng về chủ công mà ngược lại chỗ Tử Hiếu..." Kỳ Quan Nhượng nhíu chặt mày.

Vệ Từ không dồn hết tâm trí vào việc tranh công, cảm giác tồn tại không nhiều, nhưng nghĩ kĩ lại những việc anh làm thì không ai có thể nói anh không phải là trụ cột. Nhân tài như vậy không nên bị mai một, càng không nên bị trói buộc trong lồng như chim vàng anh.

Nếu như không làm như vậy, mặc anh thể hiện tài hoa. Cho dù là chủ công không để ý thì những thần tử khác sẽ không có ý nghĩ khác sao?

Điều quan trọng nhất của một thế lực là hài hòa và đoàn kết.

"Bắt buộc phải là huynh ấy?" Kỳ Quan Nhượng hỏi.

"Bắt buộc phải là huynh ấy. Càng bên nhau lâu ta càng cảm thấy huynh ấy là người ta cần."

"Người đàn ông có hoài bão ai lại muốn bị nhốt trong lồng chứ? Huynh ấy không muốn một mối quan hệ bất chính, chỉ sợ chủ công cũng không nhẫn tâm khiến huynh ấy phải chịu uất ức."

Nếu như công khai thân phận, Vệ Từ bắt buộc phải tránh xa khỏi trung tâm quyền lực.

Không phải không tin tưởng anh mà chỉ là vì đoàn kết nội bộ, tránh cho khiến những người khác sinh ra tâm trạng mất cân bằng hoặc tiêu cực. Nếu như Khương Bồng Cơ khăng khăng làm theo ý mình có lẽ sẽ hại cả cô và Vệ Từ.

"Vậy... Văn Chứng thấy thế nào?"

Kỳ Quan Nhượng nói: "Không bằng cứ giấu tiếp đi, ta cũng coi như mình không hề hay biết."

"Giấu tiếp?" Khương Bồng Cơ lặp lại.

"Chỉ cần là con do chủ công sinh ra thì là huyết mạch của ngài, phụ thân của nó là ai không quan trọng." Kỳ Quan Nhượng nói: "Ngài nói là có cảm ngộ nên có bầu cũng được, thành hôn sinh con trong mơ cũng được. Chỉ cần có con rồi thì thân phận của phụ thân nó có thể giấu. Chỉ cần người xung quanh không biết phụ thân nó là ai, Tử Hiếu có thể tiếp tục thực hiện hoài bão và chí hướng của huynh ấy. Chỉ là làm như vậy sẽ uất ức cho chủ công và Tử Hiếu mà thôi."

Khương Bồng Cơ nghĩ một lúc lâu mới cười khổ một tiếng.

"Văn Chứng nghĩ xa thật đó."

"Sớm muộn gì cũng phải đối mặt." Kỳ Quan Nhượng đón lấy quyển sổ mà Khương Bồng Cơ đã kiểm tra xong, mặt không chút cảm xúc nói: "Ngài cũng nên chú ý tâm trạng của mình. Sau lưng thế nào ta không quan tâm, nhưng ngày thường... Ngài tốt xấu gì cũng nên khắc chế tâm trạng của mình một chút."

Như lần trước, ánh mắt cô nhìn Vệ Từ giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy. Nếu mãi như vậy, cho dù là võ tướng có không nhạy bén đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ phát hiện ra manh mối.

Kỳ Quan Nhượng cũng chỉ nhắc nhở một câu như vậy, tránh chủ công nhà mình còn trẻ khí lực dồi dào lại làm ra việc gì khiến cô hối hận cả đời.

"Văn Chứng, việc này để ta suy nghĩ đã." Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cách Kỳ Quan Nhượng đưa ra đã được coi là vẹn toàn nhất rồi: "Bây giờ đang vào vụ mùa nhiều việc, không thích hợp nói chuyện nữ nhi tình trường này. Chúng ta vẫn nên nói chính sự thì hơn."

Khương Bồng Cơ gượng gạo thay đổi chủ đề, Kỳ Quan Nhượng cũng chỉ có thể bất lực trợn trắng mắt.

Đang nói chuyện thì ngoài lều thông báo Vệ Từ xin cầu kiến.

"Tham kiến chủ công." Vệ Từ hành lễ xong thì gật đầu với Kỳ Quan Nhượng đang ngồi trước mặt Khương Bồng Cơ, sau đó anh chủ động ngồi xuống.

"Đây là tình báo mới nhận được, cá lớn đã cắn câu" Hai tay Vệ Từ đưa thư lên, Khương Bồng Cơ nhận lấy liếc qua một cái.

"Tôn Văn này đúng là có bản lĩnh, liên hoàn kế này dùng rất hay."

Trong thư có nói, Tôn Văn tính kế thành công khiến Nhị vương tử Bắc Cương chủ động xin đi giết giặc, nhận mệnh đến trú đóng ở ba thành Thượng Ngu.

Ba thành Thượng Ngu bây giờ không thể nào so sánh với trước đây, căn bản chẳng có gì để kiếm chác nữa, gần như bị đám quý tộc Bắc Cương coi là nơi lưu đày.

Nhị vương tử muốn đánh bóng tên tuổi của mình thì đi chỗ nào chẳng được lại cứ phải đi ba thành Thượng Ngu? Tự lưu đày? Các vương tử khác nhận được tin tức đều nghĩ như vậy.

Cứ nghĩ đến sự bướng bỉnh thường ngày của Nhị vương tử là bọn họ lại cảm thấy không có khả năng. Nhưng ngoài cái đó ra bọn họ thực sự không nghĩ ra lý do Nhị vương tử chủ động di ba thành Thượng Ngu.

Đám vương tử Bắc Cương sau lưng bàn luận sôi nổi.

"Chẳng nhẽ lão Nhị cho rằng đến ba thành Thượng Ngu còn có thể chiêu binh mãi mã?"

"Không chừng đúng là nghĩ như vậy, nhưng mà ba thành Thượng Ngu căn bản chẳng còn gì béo bở nữa, đến đó chỉ có thất vọng thôi."

"Có khi nào là lấy lùi làm tiến? Mượn cái đó để giành lấy sự coi trọng của phụ vương? Nếu là như vậy thì chiêu này cũng quá nát đi."

Hừ!

Chỉ sợ những người này có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được trong tay Nhị vương tử có một phần bản đồ tường tận phân bố kho lương thực ở Sùng Châu.

Dựa vào tin tức đáng tin cậy thì trong các kho lương thực này dự trữ tất cả số lương thực tích góp được bao nhiêu năm nay của Sùng Châu. Chỉ cần cắt đứt được nguồn lương thực này thì Liễu Hi sẽ đại thương nguyên khí.

Nhị vương tử đắc ý nghĩ, giống như là đã nhìn thấy cảnh mình mang được một số lượng lớn lương thực trở về nhận được sự tán thưởng của phụ vương.

Số binh lính trong tay gã nhiều hơn các huynh đệ khác, nếu như lại có thêm một phần công lớn nữa thì như dệt hoa trên gầm, khoảng cách đến với ngôi vị vua Bắc Cương không còn xa nữa.

Đương nhiên Nhị vương tử cũng không ngu ngốc. Gã đã phái người đi thăm dò những nơi có đánh dấu là kho lương thực, tin tức cực kỳ chính xác.

Ngoài việc đó ra thì bản đồ này là do tâm phúc mà gã tin tưởng nhất - em ruột của mẹ, cậu của gã gửi đến. Vô số nguyên nhân kết hợp lại mới khiến gã tín nhiệm như vậy.

Bởi vì số lượng lương thực quá lớn, Nhị vương tử dằn lòng lấy hết tất cả tư binh của mình ra.

"Đại quân xuất phát, khởi hành"

Ngày Nhị vương tử xuất phát, Khương Bồng Cơ phái người đi chọn kho lương mới, thay đổi địa điểm chỉ để lại cái vỏ còn bên trong trống rỗng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net