Chương 53: Âm Mưu Bóng Gương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Earl Panda

Nghiêm túc suy nghĩ có phải vị trí mắt kỳ lân nằm ở nipple hay không....

*****

Đương nhiên, sự lãng quên này có thể chỉ là tình cờ, trên thực tế, không biết bao nhiêu truyền thuyết đã bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử, thế nhưng, những sự chôn vùi đó thường nằm ở quy mô lớn, chứ không phải chỉ có mỗi vẻn vẹn một truyền thuyết biến mất. Truyền thuyết biến mất, kéo theo đó là cả khoảng trống hoàn toàn của cả một giai đoạn lịch sử, không có bất kỳ một thông tin gì còn lại nữa.

Tôi nghĩ trong này tất có gì mờ ám, truyền thuyết và truyện kể về ngôi làng cổ không ít, nhưng ở đây lại là một sự đứt đoạn hoàn toàn rõ ràng, thậm chí không có lấy một truyền thuyết nào liên quan đến "ngày xưa từng có một ngôi làng giống nơi này y như đúc, nhưng đã bị nhấn chìm dưới nước", phải chăng có ai đó không muốn lưu truyền câu chuyện này?

Về loại "copy" này, kỳ thực tôi có một trực giác hết sức mãnh liệt, cho rằng đây chính là "âm mưu bóng gương". "Âm mưu bóng gương" là một loại mưu mô thường gặp trong tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản. Điểm mấu chốt của âm mưu này chính là che giấu, nói cách khác, ngôi làng của A Quý là giả, để người khác không phát hiện ra ngôi làng thật đã biến mất, bèn cố ý dựng nên ngôi làng giả này.

Trực giác của tôi mãnh liệt đến thế, nguyên nhân là bởi câu chuyện hồ ma của lão Bàn Mã. Lúc đó tôi cũng đã đoán đây là một loại âm mưu bóng gương, đội khảo cổ cũ biến mất, đội khảo cổ mới không rõ lai lịch thay thế nào đó, thần không biết, quỷ không hay, chính là "bóng gương".

Điều này cũng giải thích vì sao lại có truyền thuyết một trận lửa lớn thiêu rụi ngôi làng, ngôi làng ngày xưa chắc chắn không hoàn toàn nằm trên sườn núi, những ngôi làng trên núi thường có rất nhiều ngôi nhà lẻ tẻ nằm rải rác ở những nơi khá xa, ngôi làng này nước không nhấn chìm được, nếu như nhất định phải tiêu diệt nó, thì chỉ có thể sử dụng lửa, dùng lửa để che đậy toàn bộ dấu vết, cuối cùng mới có câu chuyện này.

Đằng sau quỷ kế này chính là một âm mưu khác còn lớn hơn nữa, thậm chí có thể máu tanh cực kỳ, người dân sống trong ngôi làng gốc chắc chắn đã bị thảm sát toàn bộ, kẻ giết người rất có thể đã cải trang thành thôn dân, vào sinh sống trong ngôi làng giả mạo, để thực hiện kế hoạch của mình. Quỷ kế này đã được thực hiện từ cách đây rất lâu, vài năm sau, lại xảy ra vụ việc ở mỏ ngọc, sau đó, ngôi làng bị nhấn chìm.

Quá nhiều sự kiện xảy ra trong một nơi, rõ ràng, trong ngôi làng giữa núi non trùng điệp này đang ẩn giấu thứ gì đó.

Tất cả thực sự vẫn còn quá mơ hồ, cảm giác không quá khả dĩ cho lắm, tôi cố gắng không suy nghĩ theo hướng này nữa, nhưng dù sao thì cũng không thể tìm được chứng cứ gì, hiện giờ chỉ có thể kìm lại bao nhiêu là nghi vấn, đợi kết quả điều tra sâu hơn sau này.

Đại não hoàn toàn không đủ xài nữa, tôi định đi kiếm chút gì uống cho thư giãn, Bàn Tử lại chậc một tiếng, chỉ vào bức vẽ hỏi tôi: "Thiên Chân, cậu xem xem, bức trang cậu vẽ trông giống cái gì kìa?"

Tiến lại gần, thấy anh ta đã cầm bút tô đen vài chỗ, loáng cái sơ đồ mặt bằng của tôi đã trở nên loang loang lổ lổ, đến khi anh ta cầm bức tranh để dưới ánh nắng, tôi mới ngẩn ra.

Được anh ta tô vẽ thêm một chút, sơ đồ mặt bằng ngôi làng của tôi đã biến thành hình dáng một con vật gì đó, có mắt và móng vuốt. Nhìn kỹ hơn chút nữa, tôi lập tức nhận ra, đó chính là một con kỳ lân.

"Càng ngày càng thú vị." Bàn Tử lẩm bẩm.

Lông tơ toàn thân tôi dựng đứng cả lên, điều tôi nhìn thấy rõ ràng nhất, đó là hình dáng con kỳ lân nọ trông rất giống hình xăm trên người Muộn Du Bình. Cái đệt! Lẽ nào đến đúng nơi thật rồi! Tôi nghĩ thầm, mấy khái niệm trong đầu cứ không ngừng hiện lên, kỳ lân, hình xăm, sơ đồ mặt bằng, đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi.

Tôi cầm bức vẽ đi đến chỗ Muộn Du Bình, hắn vẫn đang ngẩn người.

Tôi nói với hắn: "Mau mau! Cởi quần áo ra!"

Hắn sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu, tôi đưa bức vẽ cho hắn xem, không ngừng giải thích như vậy như vậy, hắn vẫn chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nghe lời tôi cởi quần áo ra.

Tôi nhìn động tác của hắn mà ngứa ngáy vô cùng, thật muốn đạp một cú lật ngửa hắn ra, dí mặt vào nhìn cho kỹ. Chờ hắn cởi đồ xong tôi mới nhớ ra, lúc bình thường hình xăm trên người hắn không hiện ra.

Tôi hỏi Muộn Du Bình thế là thế nào, hắn nói, hình xăm này vốn là dùng nhựa của một loài thực vật có gai mà vẽ nên, bình thường màu sắc trong suốt, chỉ khi nào nhiệt độ cơ thể vượt quá một mức nhất định mới biến thành màu đen. Thời cổ người Mèo gặp nhiều bệnh do trời nóng ẩm, loại hình xăm này có thể dùng để kiểm tra nhiệt độ của trẻ con.

Đương nhiên, nhiệt độ cơ thể vượt quá một mức nhất định, có cũng thể là do vận động mạnh nữa, cho nên khi Muộn Du Bình đánh lộn kịch liệt hoặc là khi hắn kích động, hình xăm cũng vẫn hiện lên. Cũng bởi vì độ đậm nhạt khác nhau, mức độ nhạy cảm với nhiệt độ cũng khác nhau, cho nên chỉ khi đánh lộn ác liệt, hình xăm mới hoàn toàn hiện lên đầy đủ.

Bàn Tử lấy túi chườm nóng, chúng tôi ép Muộn Du Bình chườm nóng ngực hắn, quả nhiên, hình xăm màu đen dần dần hiện lên.

Bàn Tử nói: "Cái đệt! Chiêu này tốt thật! Sao trước kia tôi không biết cái này." Tôi bắt đầu quan sát kỹ lưỡng hình xăm của hắn cùng bức vẽ của tôi.

"Cậu xem vị trí của tòa cổ lâu đi." Bàn Tử nói, chỉ vào con đường nhỏ bên cạnh tòa tháp, "Nếu như làng này giống với Ba Nãi, thì vị trí của tòa cổ lâu dưới đáy hồ vừa đúng là vị trí ngôi nhà sàn của Tiểu Ca, nếu so với hình xăm trên người Tiểu Ca, thì vừa đúng vị trí mắt kỳ lân."

"Í?" Tôi hơi giật mình, vừa xem kỹ thì quả đúng như thế, Bàn Tử quả nhiên kỹ tính.

Điều này có ý nghĩa sâu xa gì đây?

Bàn Tử lại nói: "Như vậy có thể xác định được một điểm, đó là Tiểu Ca có liên quan sâu xa gì đó với chuyện này."

Tôi hứ một tiếng, đúng là nói thừa.

Bàn Tử bảo không phải thế, việc này đối với bọn tôi có ý nghĩa xác định phương hướng cực kỳ quan trọng. Lúc trước mới chỉ suy đoán, rằng có lẽ ở đây sẽ có ít manh mối gì đó, bây giờ thì có thể khẳng định được rồi. Suy đoán và khẳng định là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, từ nay về sau phương hướng làm việc của chúng tôi cũng sẽ có sự thay đổi.

Tôi gật đầu, nói vậy cũng đúng, hơn nữa, sự việc trong thôn làng này vừa mới bắt đầu, vẫn có việc để làm.

Bàn Tử với bọn tôi tiếp tục thảo luận phương hướng tiếp theo, "Cuối cùng coi như cũng tra ra được đầu đuôi sự việc rồi, cũng không cần quá gấp, dù sao thì ngôi làng này cũng không thể đột ngột biến mất được nữa, chúng ta nhất định phải tiếp tục chờ đợi, điều tra một cách có hệ thống hơn. Ngoài ra, cũng phải từng bước hỏi thăm khắp xung quanh ngôi làng này, để xem có thể tra ra được cái gì không. Thu xếp một chút, trước hết phải quay về đem theo ít đồ đạc, kế tiếp có lẽ phải ở đây lâu dài rồi." Nói đoán nhếch miệng cười với Vân Thải: "Em gái à chúng ta còn ở cùng nhau dài dài rồi!"

Vân Thải cũng cười cười, ánh mắt lại không kìm được đảo qua nhìn Muộn Du Bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi