Chương 1018: Thái Hoang Ma Vực, vào cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Mộ Khinh Ca tối sầm mặt, vừa tức giận vừa buồn cười.

Nàng đi lại vài bước trong phòng, chỉ vào chóp mũi hai người mà mắng: "Đầu óc hai tên các ngươi đều là bã đậu sao? Hoài thai thường mất mười tháng, chủ thượng các ngươi mất tích đã hơn một năm, các ngươi lại còn bảo ta hoài thai con nối dõi của chàng?" Lão tử mang thai Na Tra chắc?

Hay là nói, nàng đội nón xanh cho Tư Mạch?

Mộ Khinh Ca quả thức bị hai tên này làm cho tức phát khóc.

Khi nàng đang mắng loạn trong lòng một hồi, sắc mặt Cô Nhai cổ quái giải thích: "Cái đó... Tiểu tước gia... Ma tộc chúng ta mang thai con nối dõi đều phải mất ba năm."

Nì má! Đúng là Na Tra!

Mộ Khinh Ca kinh ngạc sững sờ tại chỗ.

Hoài thai ba năm? Đột nhiên Mộ Khinh Ca dâng lên cảm giác trầm kẻm có thai.

Nhưng hai người Cô Nhai không định buông tha nàng, Cô Dạ tiếp tục nói: "Cho nên tuy chủ thượng mất tích đã hơn năm, nhưng ở Ma Vực, Tiểu tước gia mới mang thai thời kì đầu, nhìn từ vẻ ngoài sẽ không thấy gì."

"..." Mộ Khinh Ca cạn lời.

Nàng hít một hơi thật sâu, hiểu ý Cô Nhai và Cô Dạ: "Các ngươi hy vọng ta giả vờ mang thai, lấy thân phận là hôn thê của Tư Mạch và mẫu thân của cốt nhục chàng, tiến vào Thái Hoang Ma Vực ổn định dã tâm bừng bừng của đám gia hỏa đó."

"Đúng vậy."

Cô Nhai và Cô Dạ đồng thời nói.

Âu cũng là do không còn cách nào, nếu không, không biết đám gia hỏa đó sẽ nháo ra chuyện gì. Họ không thể làm rối loạn Ma Vực khi chủ thượng không ở đây.

"Tiểu tước gia, ngài là luyện đan sư, có rất nhiều cách làm giả thai nhi. Chúng ta sẽ thề sống chết bảo vệ an toàn cho ngài, cũng sẽ mau chóng tìm được chủ thượng." Cô Dạ thấy Mộ Khinh Ca im lặng, sợ nàng không chịu đồng ý bèn mở miệng khuyên nhủ.

Cô Nhai cũng nói: "Hiện giờ Thái Hoang Cổ Cung cần một chủ nhân danh chính ngôn thuận trấn áp đám gia hỏa đó. Chúng ta chỉ là nô tài của chủ tử, căn bản không đủ tư cách."

Mộ Khinh Ca lạnh mặt, trực tiếp cắt lời họ: "Khi nào xuất phát?"

Tuy nàng rất muốn đến Thái Cổ Trùng Uyên tìm kiếm tung tích Tư Mạch. Nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn giang sơn chàng vất vả gầy dựng bị rối loạn.

'Trước tiên tới Thái Hoang Ma Vực xử lý tốt đám gia hỏa đó, rồi đi Thái Cổ Trùng Uyên. A Mạch, chàng nhất định phải chờ ta!' Mộ Khinh Ca thầm nói trong lòng.

Cô Nhai và Cô Dạ nghe vậy vui mừng.

Bọn họ nhìn nhau, Cô Nhai cất giọng: "Nếu Tiểu tước gia không cần chuẩn bị gì, sáng sớm mai chúng ta có thể xuất phát."

Mộ Khinh Ca chậm rãi gât đầu: "Được, sáng mai xuất phát."

...

Ngày hôm sau, Mai Tử Trọng vừa mở cửa phòng ra đã thấy Mộ Khinh Ca đứng ngoài cửa phòng mình.

"Khinh Ca? Đệ gọi ta sao? Chờ một lát ta xong ngay." Mai Tử Trọng kinh ngạc một chút, cho rằng Mộ Khinh Ca đến đây để giục hắn.

"Mai sư huynh chờ một lát." Mộ Khinh Ca gọi Mai Tử Trọng đang muốn quay lưng về phòng.

Mai Tử Trọng dừng bước, xoay người nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca mở miệng nói: "Mai sư huynh, ta bỗng có chút việc cần xử lý, tạm thời không thể đồng hành cùng huynh tới Đan Đạo Viện. Huynh cứ đi trước, chờ ta xong việc rồi sẽ tới Đan Đạo Viện tìm mọi người."

Mai Tử Trọng vừa nghe, hơi chau mày, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì? Cần ta giúp không?"

Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Chuyện này không ai giúp được, ta phải tự mình xử lý. Mai sư huynh chỉ cần đi hội tụ với chỗ Triệu sư huynh chờ ta là được. Nếu lúc Đan Đạo Viện báo danh mà ta chưa tới kịp, giúp ta báo danh chút. Ta xử lý xong việc sẽ lập tức chạy tới."

"Vậy khi nào đệ đi?" Mai Tử Trọng không hỏi nữa.

"Bây giờ." Mộ Khinh Ca nói xong, xoay người rời đi.

Mai Tử Trọng nhìn bóng lưng nàng biến mất ở lối rẽ, thở dài một tiếng rồi thu hồi tầm mắt.

Cáo biệt Mai Tử Trọng, Mộ Khinh Ca cùng Cô Nhai và Cô Dạ yên lặng rời khỏi Khê Bồ Thành.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Mộ Khinh Ca đi theo hai người, có chút tò mò về Thái Hoang Ma Vực. Phải biết rằng Thái Hoang Ma Vực nằm ở Thần Ma đại lục, mà Thần Ma đại lục đối với người Trung Cổ Giới mà nói là nơi cực kỳ thần bí.

"Tiểu tước gia, chúng ta đi rừng Lan Cổ, ở đó chúng ta có bố trí cửa vào tạm thời, có thể từ nơi đó trở về Thái Hoang Ma Vực." Cô Nhai giải thích.

'Xem ra họ đều an bài cả.' Mộ Khinh Ca gật đầu, không hỏi lại.

Trong lòng nàng vẫn lo lắng cho Tư Mạch. Đã qua hơn một năm, nàng không biết Tư Mạch đã trải qua chuyện gì, vì sao vẫn chưa về.

Rừng Lan Cổ nằm gần Khê Bồ Thành, nối với ba vùng Bắc châu, Trung châu và Đông châu.

Chỉ mất nửa ngày, ba người đã tới rừng Lan Cổ.

Mộ Khinh Ca đi theo Cô Nhai và Cô Dạ vào trong, không lâu sau bị đưa vào một sơn động bí ẩn.

"Tiểu tước gia, Thái Hoang Ma Vực không cho phép người ngoài tiến vào. Chúng ta chưa nói thân phận thật của ngài, chỉ nói ngài là vị hôn thê của chủ thượng, sống ở Ma Vực. Cho nên sau khi tiến vào, cần Tiểu tước gia cẩn thận che giấu một chút." Cô Dạ nói với Mộ Khinh Ca.

Cô Nhai cũng nói tiếp: "Chờ chủ thượng về, sẽ tuyên bố thân phận Tiểu tước gia với Ma Vực."

Mộ Khinh Ca không để ý lắm, gật đầu.

Lúc này Cô Dạ lại lấy ra một lọ đan dược, giao cho Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, đan dược này ba ngày uống một lần, có thể biến màu sắc linh lực của ngài thành màu đen, không có ai tra xét ra được."

Mộ Khinh Ca nhướng mày nhận lấy lọ đan, đổ một viên nuốt vào.

Đan dược xuống bụng, Mộ Khinh Ca cảm thấy linh lực toàn thân cứng lại rồi trở nên có phần bạo ngược, nhưng vẫn nằm trong phạm vi khống chế.

Nàng nâng tay phóng thích linh lực.

Vốn là màu vàng ròng, nay biến thành màu đen thần bí.

Tròng mắt Mộ Khinh Ca hơi co rụt, thu hồi linh lực.

"Các ngươi ra ngoài chờ ta." Mộ Khinh Ca phân phó Cô Nhai và Cô Dạ.

Hai người không dị nghị, xoay người ra ngoài động.

Sau khi họ rời khỏi, Mộ Khinh Ca tháo khuyên tai mình xuống, khôi phục thành nữ nhi. Rồi lại lấy một bộ y phục thay hồng bào nam tử.

Nàng gỡ phát quan trên đầu, tóc đen thả suông.

Công tử tuấn mỹ không còn, thay thế là nữ tử khuynh thành tuyệt thế.

Đợi Cô Nhai và Cô Dạ được gọi vào, thấy Mộ Khinh Ca mặc hồng y quyến rũ, đẹp đến kinh tâm.

Hai người không khỏi sửng sốt trước dung mạo của Mộ Khinh Ca.

Tuy họ sớm biết nàng là nữ, còn nhìn nàng đi một đường đến bây giờ, nhưng mà... có lẽ nguyên nhân bởi vì Mộ Khinh Ca ít mặc nữ trang, mỗi lần thấy Mộ Khinh Ca mặc nữ trang, họ đều thấy choáng ngợp.

"Tiểu tước gia, chuẩn bị tốt chưa?" Cô Nhai hỏi.

Mộ Khinh Ca yên lặng gật đầu.

Cô Dạ nói: "Tiểu tước gia, sau khi vào Thái Hoang Ma Vực, nếu không có chúng ta bên cạnh thì đừng tùy tiện đi lại. Với cả, bất kể là ai muốn gặp ngài, đều phải có chúng ta đi cùng."

Mộ Khinh Ca biết họ lo lắng cho an toàn của mình, nên không từ chối.

Cái gì cần bàn giao đều bàn giao, nên chuẩn bị đều chuẩn bị. Cô Nhai và Cô Dạ rốt cuộc mở lối vào Thái Hoang Ma Vực.

Gọi là lối vào, kỳ thực là lốc xoáy.

Lốc xoáy không ngừng xoay tròn, ánh sáng tựa như sao trời.

Cô Nhai vào trước, xoay người nhìn Mộ Khinh Ca. Mộ Khinh Ca không do dự, bước nửa chân vào lốc xoáy. Nàng vừa vào, Cô Dạ cũng đi theo.

Thân ảnh ba người biến mất trong sơn động, lốc xoáy thu nhỏ dần rồi phút chốc hóa thành ánh sáng nhạt, biến mất.

Xuyên qua tầng không gian khiến người ta hoa mắt.

Cũng may linh thức Mộ Khinh Ca khá mạnh, nàng chỉ bị khó chịu đôi chút.

Chờ cảnh tượng hiện ra rõ ràng trước mắt, Mộ Khinh Ca phát hiện mình đã đứng ở một thế giới hoàn toàn khác Lâm Xuyên, Trung Cổ Giới.

'Đây chính là Thái Hoang Ma Vực sao?' Mộ Khinh Ca thầm khiếp sợ.

Trước mắt nàng là một hình ảnh ma huyễn.

Cây cối cao lớn, lá cây lục đậm, đóa hoa các màu đều cực kỳ khổng lồ. Màu sắc diễm lệ lộng lẫy. Bầu trời màu lam như đá quý.

So với nàng tưởng tượng về nơi ở của Tư Mạch, hoàn toàn khác nhau!

Nàng vẫn luôn cho rằng Ma Vực là chốn hoang vu tối om, tràn ngập sương mù màu đen, máu tanh khắp nơi.

Nhưng sắc thái rực rỡ trước mắt lại đầy vẻ mộng ảo.

"Tiểu tước gia, nơi này là hoa viên Thái Hoang Cổ Cung, cũng là vùng cấm địa của vương cung. Người bình thường sẽ không tới đây." Tiếng nói Cô Dạ vang lên bên tai Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca thu liễm tâm tư, khẽ gật đầu.

Cô Nhai nói: "Tiểu tước gia, chúng ta mang ngài về Thái Hoang Cổ Cung, các huynh đệ khác đều đang chờ yết kiến ngài."

Sau khi tới đây, Cô Nhai bất giác thêm kính ngữ khi xưng hô Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn hắn, không hiểu lắm.

"Huynh đệ khác?" Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi.

Cô Dạ giải thích: "Ý Cô Nhai là cận vệ giống như chúng ta, phụng dưỡng bên cạnh Vương. Tổng cộng có ngàn người, đều là tâm phúc của Vương. Thời gian Tiểu tước gia sống trong Thái Hoang Ma Vực, ngàn người chúng ta sẽ thề sống chết bảo hộ ngài."

"Có hai trăm người đang tiếp tục tìm kiếm tung tích Vương thượng, cho nên hiện giờ chỉ có tám trăm người ở lại Thái Hoang Ma Vực. Còn có vệ binh trong cung đều thuộc Vương, nhưng Tiểu tước gia không cần gặp họ, họ vẫn sẽ bảo hộ Tiểu tước gia." Cô Nhai bổ sung.

Mộ Khinh Ca đã hiểu.

Nói cách khác, hiện giờ nàng phải gặp là các thuộc hạ tâm phúc nhất, dòng chính nhất của Tư Mạch.

"Còn có bốn vị đại phiên chủ, Tiểu tước gia cũng cần phải gặp một lần. Họ đều trung thành với vương thượng, chờ ngày mai đến Hoang Điện, có họ ủng hộ Tiểu tước gia tạm thay chức Vương, người khác sẽ không dám nói gì." Cô Dạ lại nói.

Mộ Khinh Ca nhìn hai người họ, chậm rãi nói: "Xem ra các ngươi đã sắp xếp ổn thỏa."

Lời nói nghe thì bình đạm, nhưng không đoán ra Mộ Khinh Ca chỉ tùy tiện nói, hay muốn trách họ. Cô Dạ và Cô Nhai đều im lặng, không biết nên nói tiếp thế nào.

Hai người đột nhiên an tĩnh làm cho Mộ Khinh Ca quay sang nhìn, lập tức hiểu họ đang nghĩ gì.

Nàng giựt mi mắt, nói câu: "Các ngươi làm không tồi."

Cô Nhai và Cô Dạ cúi đầu hành lễ, bảo hộ hai bên Mộ Khinh Ca.

Dưới sự dẫn đường của Cô Nhai và Cô Dạ, Mộ Khinh Ca đi xuyên qua khu rừng thấy được cung điện to lớn. Cung điện này khác biệt so với nơi khác, ngói lưu ly, kiến trúc đen tuyền, bày trí màu tím, tô điểm chút sắc vàng bạc, thần bí trang nghiêm, cao quý lạnh nhạt.

Thậm chí đám mây trên cung điện cũng mang theo màu tím tôn quý, nơi xa bao phủ sương mù màu đen.

"Tiểu tước gia, đó chính là Thái Hoang Cổ Cung, là nơi ở của chủ nhân các đời Ma Vực. Tẩm điện của vương thượng nằm ở Tử Thần Điện." Cô Nhai chỉ vào vô số tòa kiến trúc nối liền, giới thiệu cho Mộ Khinh Ca.

...

Trong Tử Thần Điện, tám trăm ma vệ đứng thẳng tắp, im lặng chờ đợi.

Đứng trước họ là bốn vị nam tử tuấn mỹ với phục sức khác nhau, chiến y và cả thần sắc đều khác nhau, không biết đang nghĩ gì.

Điểm chung duy nhất là, bề ngoài vẻ tuấn mỹ đó đều mang theo nét yêu dị, mi tâm nhiều ít đều mang chút cuồng ngạo, tùy tâm tùy tính, duy ngã độc tôn.

Đây chính là đặc điểm của tất cả người dân Ma Vực!

"Không biết người trong lòng của vương thượng có thể trấn áp được hoàn cảnh và ổn định thế cục không." Một người trong đó tuấn mỹ như yêu, đôi mắt phượng hẹp dài nửa híp, nói lời hàm ý.

Một người khác nghiêng đầu nhìn hắn, nhắm mắt lại như đang dưỡng thần. Ngoại hình nam tính, trong sự tuấn mỹ có thêm nét phong trần.

Hai người còn lại có diện mạo giống nhau như đúc, đều là sinh đôi!

Chẳng qua một người trong đó có một nốt lệ chí thêm phần kiều mị. Nhưng ánh mắt hắn lại rất hung lệ, khiến người ta không dám tiếp cận.

Ngược lại người có khuôn mặt giống hắn lại mang nét hiền hòa, là kiểu bình dị gần gũi.

Bốn người này chính là bốn vị trung thành với Tư Mạch theo lời Cô Nhai Cô Dạ.

"Muốn trở thành nữ nhân của vương thượng, không có chút bản lĩnh thì nên cút sớm đi thì hơn." Nam tử có nốt lệ chí lạnh giọng châm chọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC