Chương 1035: Vương phi khí phách!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Diệp Lưu Nhiên


"Chúng ta ra ngoài!" Mộ Khinh Ca bỗng cất tiếng.

"A?"

Cô Nhai và Cô Dạ kinh ngạc nhìn nàng.

Cô Nhai khó hiểu: "Vương phi, họ có thể ứng phó chuyện bên ngoài, ngài đừng nên mạo hiểm. Tuy nói rằng ngài đã tiếp xúc Dị tộc, nhưng thực lực hiện tại của ngài vẫn..."

Hắn không nói hết câu, ý tứ rất rõ ràng.

Mộ Khinh Ca không để ý, chỉ hỏi hai người: "Đúng rồi, chỗ các ngươi có ai ngự phong được không?"

Ngự phong?

Cô Nhai và Cô Dạ không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.

Mộ Khinh Ca cười hài lòng, phân phó hai người: "Rất tốt, gọi họ ra đây."

Nói xong, nàng mở cửa ra ngoài.

"Tiểu tước gia muốn làm gì?" Cô Nhai giữ Cô Dạ lại hỏi.

Cô Dạ lắc đầu, giựt áo lại đi theo ra ngoài.

...

Trên tường thành ngày càng xuất hiện nhiều quái vật da xanh. Bên kia bờ là lũ lượt quái vật nhỏ tới chi viện.

Tuy nói công kích của Ma tộc có tác dụng, nhưng chỉ gây tác dụng trở ngại nhất định.

Tốc độ Dị tộc quá nhanh, động tác nhanh nhẹn, rất khó đánh trúng.

Hơn nữa, nếu một kích không chết, chúng sẽ phân thân ra nhiều hơn khiến tướng sĩ Ma tộc khó lòng phòng bị.

Cô Nhai và Cô Dạ nói rằng cần phải có linh lực Linh Hư Cảnh tam giai trở lên mới giết được Dị tộc, nhưng điều kiện tiên quyết là phải một kích giết chết.

Ví như hành động lúc nãy của Tác Thắng, trực tiếp chém quái nhỏ đã đánh lén Mộ Khinh Ca làm hai nửa.

Lại ví như ngọn lửa Nguyên Xi phóng ra, trực tiếp nổ nát Dị tộc.

"Đúng là bám dai như đỉa! Dị tộc còn trò vui khác nào không? Mỗi lần đều một chiêu này, có phiền hay không!" Xá Âm chém giết Dị tộc tới gần mình, vẩy chất lỏng màu lục dính ở binh khí, oán hận nói.

Tác Thắng cũng đang giết địch, nghe Xá Âm oán trách, hắn cười lạnh: "Tuy mỗi lần đều dùng đám quái nhỏ tiên phong công thành, nhưng lại hữu hiệu."

"Ta phi! Chỉ là con rối mà thôi. Dị tộc giảo hoạt chỉ dám núp trong sương mù." Xá Âm bất mãn.

"Vốn là sách lược của chúng. Kẻ khống chế không có năng lực công kích, cũng không có năng lực phòng ngự, đương nhiên chỉ dám tránh giữa vạn quân, ẩn dưới sương mù. Nếu ngươi tức quá, thì không bằng hai ta dẫn người giết qua đó, vọt tới bờ bên kia lấy thủ cấp kẻ khống chế?" Tác Thắng trêu đùa.

Sắc mặt Xá Âm biến đổi, hừ tiếng: "Miễn đi." Hắn tưởng tượng phải đi đối diện với mấy chục vạn Dị tộc tìm kẻ khống chế rồi giết, đã cảm thấy da đầu tê dại.

Dù cho tu vi hắn thông thiên, cũng không dám đi mạo hiểm.

"Hai người các ngươi còn có tâm tư tán gẫu, mau giết đi!" Thanh Trạch giết một con ở gần mình, quay đầu nhíu mày nhìn Tác Thắng và Xá Âm.

Giọng vừa hạ, hắn phất tay giết thêm Dị tộc.

Càng ngày càng có nhiều Dị tộc xông lên tường thành, giao chiến với binh lính Ma tộc. Binh lính Ma tộc không có thời gian phòng ngự, càng giúp nhiều Dị tộc qua sông thành công.

Trong ngoài chiến đấu cam go.

Không ai nghĩ tới Dị tộc sẽ tiến công hung mãnh như thế, không hề cho họ thời gian chuẩn bị.

Mấy ngày trước còn đánh nghi binh, hôm nay đã thật sự tiến công.

Hiện giờ từ tường thành trăm trượng kéo dài tới bờ sông Mộng Lan đều là màu xanh lục rậm rạp. Chúng dẫm đạp cơ thể lên nhau, bò lên tường thành.

Nguyên Xi thấy vậy, đại kinh thất sắc. Hắn chạy đến cạnh Linh Cưu, vội vàng hô: "Khí thế chúng quá mạnh, chỉ sợ tường thành này không thủ được."

Linh Cưu vung linh lực màu đen, các con quái nhỏ gần hắn trong vòng ba thước đều bị hóa thành chất lỏng màu lục.

Ngũ quan tuấn mỹ như yêu giăng kín hàn băng, nói: "Điều người bảo vệ tường thành, bất kể thế nào quyết không cho Dị tộc công phá!"

Sắc mặt Nguyên Xi lóe tia khó xử, nhưng không chần chờ, lập tức xoay người rời đi.

Nguyên Xi vừa đi, sắc mặt Linh Cưu tức khắc suy sụp khó coi. Hắn tìm kiếm Thanh Trạch giữa khe hở chiến đấu, tiến gần hắn.

Đợi hai người gần nhau, Linh Cưu nói với Thanh Trạch: "Lần công kích này tới không hề đoán trước, khiến chúng ta khó lòng phòng bị, thật sự bị đánh quá nghẹn khuất."

Thanh Trạch nhìn hắn, trầm giọng: "Không phải là không hề đoán trước, hôm nay không đánh nghi binh đã cho nhắc nhở. Chẳng qua, chúng ta đều bỏ lỡ."

Nói đến đây, hắn nhíu mày, tự trách mình không nhận ra.

Nếu bọn họ tốn nhiều tâm tư hơn nhận ra sự khác thường hôm nay, chuẩn bị chu đáo, bây giờ cũng sẽ không bị động như thế.

"Ngươi đừng nghĩ vậy, hôm qua chúng ta vừa đến, bên Vương phi càng là vừa mới đến. Không ai dự đoán được Dị tộc sẽ phát động tiến công?" Linh Cưu an ủi.

Thanh Trạch yên lặng gật đầu: "Dù sao bất kể thế nào, chúng ta phải đánh thắng trận này. Nếu không Vương phi sẽ bị công kích bất kể thắng bại hay không. Bọn Tác Thắng cũng sẽ lấy cớ sinh sự."

Sắc mặt Linh Cưu khó coi: "Ta thấy cách tốt nhất là vương thượng sớm ngày trở về!"

Chỉ cần có vương thượng tọa trấn, đám hề nhảy nhót đó có gì đáng sợ? Nguy hiểm mà Vương phi phải gánh vác hiện tại cũng sẽ tan thành mây khói.

"Ma vệ đang tìm kiếm, nhưng tạm thời chưa có tin tức." Thanh Trạch nhíu mày.

Linh Cưu cười lạnh: "Cho nên nữ nhân của vương phải dựa vào chúng ta bảo hộ. Cũng không biết vương thượng tìm một vương phi như vậy ở đâu, tu vi thấp đến mức ta cho rằng nàng căn bản không có tu vi."

Ánh mắt Thanh Trạch chợt lóe, suy đoán: "Chắc là vì vương tự."

"Ma tộc chúng ta mang thai sẽ dẫn tới hạ thấp tu vi sao?" Linh Cưu sửng sốt. Hiển nhiên hắn chưa từng nghe qua cách nói này.

Thanh Trạch kéo khóe miệng: "Huyết mạch vương thượng há là người bình thường có thể so sánh?"

Hai người vừa giết địch, vừa nói chuyện.

Lúc này, dư quang khóe mắt Linh Cưu trông thấy bóng dáng màu đỏ yêu dã, tức khắc lạnh mặt cắn răng: "Nữ nhân này không trốn sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện?"

Thanh Trạch nhìn theo ánh mắt hắn, quả nhiên thấy Mộ Khinh Ca đang dẫn theo Cô Nhai và Cô Dạ xuất hiện ở tường thành.

Không chỉ hắn thấy, Tác Thắng và Xá Âm cũng thấy.

Hai người đồng thời biến sắc, tăng tốc giết chóc, hướng tới chỗ Mộ Khinh Ca.

"Chết tiệt! Con đàn bà này muốn tìm chết à, muốn kéo chúng ta làm đệm lưng?" Xá Âm hận.

Sắc mặt Tác Thắng cũng không tốt hơn hừ một tiếng, 'Thêm phiền.'

"Lúc trước ta nghe nàng ta phân tích, còn tưởng nàng ta khác với nữ tử bình thường. Hiện giờ lại cả gan xuất hiện ở đây, nàng ta có biết làm vậy sẽ hại chết bao nhiêu người không? Quả thực chính là thêm phiền!" Ánh mắt Linh Cưu đầy khói mù. Ngũ quan tuấn mỹ như yêu ẩn ẩn dữ tợn.

Thanh Trạch thấy Tác Thắng và Xá Âm tới gần hướng Mộ Khinh Ca, trầm giọng bảo Linh Cưu: "Chúng ta qua đó."

Bốn vị đại Phiên chủ từ hai hướng khác nhau, không ngừng tới gần Mộ Khinh Ca.

Mà Cô Nhai và Cô Dạ cũng bảo hộ Mộ Khinh Ca chặt chẽ, không ngừng giết Dị tộc.

Lúc này có bốn tên ma vệ bay từ không trung, quanh thân nổi gió.

Bốn người hét lớn một tiếng, cùng nhau khống chế gió hướng tới bờ sông Mộng Lan.

Mộ Khinh Ca lấy ra khẩu súng từ hư không, đặt lên vai mình, nhắm chuẩn mắt hướng tới bờ bên kia. Đây là khẩu súng sau khi nàng chế tạo cho Huyễn Khuê, còn thừa một chiếc.

Súng ngắm bắn siêu xa, tầm sát thương đủ tới đại quân Dị tộc bên kia bờ.

Tuy thị lực Mộ Khinh Ca không tốt bằng Huyễn Khuê, nhưng tốt hơn người thường rất nhiều. Cho nên nàng đủ sử dụng cây súng này.

Mộ Khinh Ca đặt chân trước lên tường thành, Cô Nhai và Cô Dạ bảo hộ nàng. Cùng với nhiều ma vệ xông lên, vây quanh Mộ Khinh Ca ở trung tâm, ngăn cản Dị tộc tới gần.

Nhưng họ có thể ngăn Dị tộc trên tường thành, lại không ngăn cản được Dị tộc đang không ngừng bò lên tường thành.

Ở vị trí Mộ Khinh Ca đã rậm rạp vô số Dị tộc.

Những tiếng thét chói tai công kích tinh thần không ngừng bao trùm tường thành.

Cũng may đại quân Ma tộc có phòng ngự, Mộ Khinh Ca cũng không sợ công kích kiểu này.

Gió lớn thổi qua bờ sông Mộng Lan, khuấy động mặt sông bọt sóng, cuốn cây cầu quái nhỏ lên không trung, ném chúng về đại bản doanh.

Cơn lốc thổi tan sương mù dày đặc, hiện hết toàn cảnh đại quân Dị tộc.

Bốn ma vệ trên tường thành chưa thu tay về, họ tiếp tục tạo ra cơn lốc thứ hai thứ ba, thứ tư hướng tới bờ bên kia.

Ma linh trong cơ thể dường như không cần tích tụ...

Vương phi hạ lệnh họ phải ngự phong liên tục, thổi tan sương mù dày đặc đối diện.

Đại quân Dị tộc rậm rạp, mấy chục vạn quân đội làm chấn động đại quân Ma tộc bên bờ sông Mộng Lan.

Mộ Khinh Ca vẫn luôn nhắm chuẩn mắt bỗng hơi nhíu lại, khóe môi cong lên nụ cười thị huyết.

Nàng, thấy rồi!

Pằng!!!

Cò súng gõ vang.

Viên đạn xoáy bắn ra từ nòng súng, xen lẫn linh lực của nàng, trực tiếp nhắm tới đại quân Dị tộc bên kia bờ.

Một Dị tộc vóc dáng cao lớn ẩn núp giữa mấy chục vạn đại quân bị trúng đạn giữa trán. Chất lỏng màu lục chảy ra, chết không nhắm mắt ngã xuống.

Nó vừa ngã, đám quái nhỏ vây quanh nó lập tức biến mất, đồng thời còn có một con số con bị cuốn lên không trung và các con bò lên tường thành cũng biến mất theo.

Nhìn xuyên qua kính ngắm bắn, Mộ Khinh Ca càng cười lạnh.

'Quái nhỏ cần Linh Hư Cảnh tam giai trở lên mới giết được, nhưng con lớn thì không cần!'

Mộ Khinh Ca lại ngắm chuẩn súng lần nữa...

Pằng Pằng Pằng!

Tiếng súng không ngừng vang lên.

Mỗi tiếng bắn ra đều thu hoạch tính mạng một con Dị tộc cao lớn. Cùng với đám quái nhỏ do nó khống chế cũng biến mất theo.

Mộ Khinh Ca nổ súng dứt khoát, Dị tộc đối diện căn bản chưa phản ứng phát sinh chuyện gì.

Nhưng ma vệ đang điều khiển gió lại thấy rõ, tảng đá lớn Dị tộc bị diệt, quả thực chấn động nhân tâm.

Họ càng ra sức ngự phong, thổi tan sương mù dày đặc.

Pằng Pằng Pằng!

Quái nhỏ trên tường thành ngày càng ít, cơ hồ tướng sĩ Ma tộc vừa mới giơ binh khí lên, chúng đã biến mất trước mặt mình.

Tướng sĩ Ma tộc chấn kinh rồi, họ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Không có quái nhỏ ngăn cản, tứ đại Phiên chủ rốt cuộc vọt tới trước mặt Mộ Khinh Ca.

Họ nhìn thấy Mộ Khinh Ca cầm súng ngắm bắn liên tục. Tuy họ không rõ Vương phi cầm vũ khí gì trên tay, tuy họ không rõ Vương phi đang làm gì.

Nhưng họ lại biết, mỗi lần Vương phi cử động ngón tay, sẽ có vô số quái nhỏ biến mất. Quân đoàn Dị tộc bò đầy tường thành giờ đây đang giảm bớt với tốc độ cực nhanh.

Có ngốc đi nữa, họ cũng biết chuyện này liên quan đến Mộ Khinh Ca!

Ma tộc tường thành khiếp sợ nhìn bóng dáng màu đỏ đứng trên tường thành, thân ảnh đĩnh đạc cầm vũ khí không biết tên, cùng với đám quái nhỏ Dị tộc quỷ dị biến mất...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC