Chương 1081: Đại hội đan đạo, tập hợp anh tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Cơ Phiên Phiên mỉm cười ngọt ngào, gật đầu nói: "Đa tạ Diêu thiếu chủ quan tâm, ta đã khỏi hẳn."

"Vậy thì tốt." Diêu Tinh Hải gật đầu mỉm cười.

Hai người hàn huyên vài câu, Mộ Khinh Ca lơ đãng nhìn sang Doanh Trạch tỏa áp suất thấp. Khụ khụ, không thể không nói, dưới sự nỗ lực của Tư Mạch, nàng rốt cuộc thông suốt trong vấn đề tình cảm nam nữ.

Ít nhất hiện tại nàng có thể nhìn ra Doanh Trạch đang không vui.

"Diêu thiếu chủ tới đây chắc không phải chỉ để làm tròn lễ nghĩa chủ nhà đâu nhỉ?" Doanh Trạch đột nhiên mở miệng.

Bốn người đều nhìn sang hắn.

Cơ Nghiêu Họa ngơ ngác chớp mắt, không hiểu Doanh Trạch ăn phải quả mìn gì. Ngày thường không phải hắn luôn bày bộ mặt lạnh tanh hoặc là đầu gỗ tự kỷ thôi sao?

Cơ Phiên Phiên kinh ngạc nhìn hắn, chợt đáy mắt nàng vui sướng, nhanh chóng cúi đầu che giấu.

Mộ Khinh Ca lót gạch hóng hớt.

Duy chỉ có Diêu Tinh Hải không biết nguyên do, càng không biết mình lễ phép như vậy có gì không đúng. Đành trả lời Doanh Trạch: "Không sai, hôm nay ta tới vì chuyện khác."

Doanh Trạch mím môi nghe hắn nói tiếp.

Bàn cơm yên tĩnh lại.

Mộ Khinh Ca lười nhác dựa vào lưng ghế, nhàn nhã thong thả như người ngoài cuộc.

Diêu Tinh Hải nhìn phản ứng của nàng, không khỏi cười khổ.

Rõ ràng đã thương nghị với nhau trước đó, bây giờ lại làm bộ quẳng gánh như không liên quan, khiến hắn cảm thấy mình bị hố!

Nhưng mặc kệ, Diêu Tinh Hải vẫn muốn đạt được mục đích của mình.

Hắn nói với Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch: "Bốn năm sau Thần Mộ sẽ xuất thế, Thần Điện đã truyền tin tức này đến các cổ tộc. Hai vị thiếu chủ chắc là cũng biết rồi?"

Cơ Nghiêu Họa cười tủm tỉm gật đầu, Doanh Trạch giữ im lặng.

Thực tế hai người họ kể cả Mộ Khinh Ca đã biết được từ sớm.

Dựa theo Cơ Nghiêu Họa nói, chính là ai bảo Hề thần nữ là người bên mình chứ?

Diêu Tinh Hải dừng một chút, mở miệng: "Ta hy vọng ta có thể tổ đội cùng chư vị, thăm dò Thần Mộ."

Hắn nói ra mục đích của mình, bầu không khí cực kỳ im lặng.

Doanh Trạch mím môi không nói. Cơ Nghiêu Họa tức thì ghé vào bàn, đặt tay lên mặt bàn, ngón tay gảy nhẹ chén trà cười: "Diêu thiếu chủ, không phải ta cố ý làm khó ngươi. Ngươi cũng biết đấy, Thần Mộ hung hiểm vạn phần, không ai biết sẽ gặp phải loại người nào dạng chuyện gì. Diêu thiếu chủ muốn gia nhập chúng ta, là nhìn trúng thực lực chúng ta. Nhưng mà, vì sao chúng ta phải đáp ứng?"

Giọng điệu hắn có phần thiếu đòn.

Nhưng sự thật chính là thế.

Rèn luyện tuyệt đối không thể bởi vì nhân tình mà phải mang theo một người râu ria.

Cơ Nghiêu Họa nói tiếp: "Luận thực lực, sức chiến đấu, bên chúng ta ngoại trừ người đứng đầu, còn có ta đứng thứ ba." Nói xong, hắn lại chỉ sang Doanh Trạch: "À, còn có thứ năm."

"Luận về luyện đan, tuy ngươi rất lợi hại nhưng Khinh Ca chúng ta không kém! Bằng không, ngươi cũng sẽ không hẹn khiêu chiến tại đại hội đan đạo. Luận đa mưu túc trí, tài lãnh đạo chỉ huy, Khinh Ca nhà chúng ta cũng không vừa. Cho nên ngươi gia nhập có thể mang đến cho chúng ta ích lợi gì?" Cơ Nghiêu Họa cười hì hì nói xong, nhưng lại làm cho người ta khó tiếp lời.

Diêu Tinh Hải đường đường là đệ tử đứng đầu Đan Đạo Viện, đệ tứ Thanh Anh Bảng, bây giờ bị Cơ Nghiêu Họa nói thành người không có tác dụng gì. Nếu tính nết hắn kiêu ngạo, ắt bây giờ sẽ phất tay áo bỏ đi.

May mắn Diêu Tinh Hải là người luyện đan. Tính tình luyện đan sư tuy có ngạo khí nhưng chú trọng tu dưỡng bình thản. Hơn nữa hắn cực kỳ coi trọng Thần Mộ, suy đi tính lại mới xác định muốn hợp tác với bọn Mộ Khinh Ca, làm sao có thể vì dăm ba câu đả kích mà từ bỏ?

Cho nên sau khi nghe Cơ Nghiêu Họa nói xong, hắn nghĩ nghĩ rồi mỉm cười: "Nghe Cơ thiếu chủ nói vậy, ta bỗng cảm thấy mình kém cỏi quá."

Hán nói lời này, khiến ánh mắt Cơ Nghiêu Họa hài hước.

"Chỉ là." Diêu Tinh Hải im lặng một chút, nói: "Có đôi khi sức mạnh nhỏ nhoi sẽ phát huy giá trị vào thời điểm mấu chốt. Đối với các ngươi, có ta gia nhập hay không cũng thế. Nhưng nếu gặp phải nguy hiểm, các ngươi vừa vặn thiếu chút lực lượng nhỏ bé này thì sao? Trái lại mà nói, nếu ta đi đội ngũ khác, chắc là sẽ có ảnh hưởng với mọi người đi? So với việc đẩy ta vào đội khác làm gia tăng độ khó cho mình, còn không bằng giữ ta lại sẽ bớt lo hơn."

Cơ Nghiêu Họa nghẹn họng, lại nhìn sang Mộ Khinh Ca như đang lên án: 'Da mặt tên này dày quá thể!'

Mộ Khinh Ca buồn cười, truyền âm lại: 'Biết lợi hại rồi chứ.'

Cơ Nghiêu Họa yên lặng gật đầu.

Nhưng hắn vẫn điều chỉnh tâm tình, thẳng sống lưng lên nói với Diêu Tinh Hải: "Ngươi muốn nói vậy, ta cũng không cãi lại. Nhưng nếu muốn vào đội chúng ta, ngươi có thể làm gì?"

Có thể làm gì?

Họ không thân quen, đương nhiên chỉ nói đến ích lợi.

Nếu hai bên đều không có ích lợi, trái lại Diêu Tinh Hải sẽ lo lắng đến dụng ý của họ.

Cho nên sau khi nghe Cơ Nghiêu Họa hỏi, Diêu Tinh Hải cẩn thận ngẫm rồi mới nói: "Ta sẽ chịu trách nhiệm một nửa số đan dược. Mặt khác, trong quá trình hành động, ta sẽ chia sẻ tình báo cho mọi người. Gặp phải đoàn đội khác, tất sẽ cùng kề vai chiến đấu."

"Còn thiếu!" Cơ Nghiêu Họa bổ sung.

Diêu Tinh Hải nhướng mày: "Mời nói."

Cơ Nghiêu Họa chống bàn đứng lên, ánh mắt sắc bén gằn từng chữ một: "Đó chính là bất kể phát sinh chuyện gì, trước hết phải nghe theo Khinh Ca chỉ huy! Tuyệt không thể tự tiện quyết định, hoặc lén giấu tư tâm!"

"Được! Một lời đã định!" Diêu Tinh Hải cũng đứng lên, nghiêm túc đáp.

Thấy hắn đáp ứng dứt khoát, Cơ Nghiêu Họa mới tươi cười: "Vậy còn được."

"Ta có một kiến nghị." Chợt, Diêu Tinh Hải mở miệng.

"Nói xem." Cơ Nghiêu Họa ngồi xuống, nhìn hắn.

Diêu Tinh Hải mở miệng: "Để bồi dưỡng sự ăn ý, ta đề nghị nên đi thí luyện trước khi xuất phát tới Thần Mộ, nâng cao sự phối hợp. Chiến trường cổ Thần Ma là một lựa chọn không tồi."

Nhưng mà hắn vừa dứt câu, ba con người ngoại trừ Cơ Phiên Phiên đều tỏ vẻ cổ quái.

"Không cần." Doanh Trạch cất tiếng.

Diêu Tinh Hải hơi nhíu mày.

Cơ Nghiêu Họa cũng cà lơ phất phơ: "Cái này đúng là không cần."

Phản ứng của hai người làm cho Diêu Tinh Hải rất khó hiểu, cuối cùng hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt mang theo dò hỏi.

Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn hắn, mỉm cười: "Chúng ta mới trở về từ chiến trường cổ Thần Ma không lâu."

"..." Diêu Tinh Hải cứng họng.

Hắn rầu rĩ ngồi xuống, cười bất đắc dĩ. Xem ra đoàn đội này đã bồi dưỡng ăn ý, người cần dung nhập vào chỉ có hắn mà thôi.

Mộ Khinh Ca đứng lên bảo bọn họ: "Trước khi vào Thần Mộ, mọi người hãy tập trung tu luyện. Tranh thủ nâng cao tu vi bản thân ở mức cao nhất."

...

Màn đêm buông xuống, Diêu Tinh Hải cáo biệt mấy người, trở về nội viện.

Hắn không về sân viện mình nghỉ ngơi, mà đi tới chỗ ở sư phụ.

"Sư phụ." Diêu Tinh Hải quỳ dưới đất, cung cung kính kính hành lễ đồ nhi với viện trưởng Đan Đạo Viện đang khoanh chân ngồi ở chủ vị.

Viện trưởng Đan Đạo Viện chậm rãi cất giọng: "Ừm, muộn vậy tới đây, có chuyện gì sao"

Diêu Tinh Hải ngẩng đầu, đặt tay lên đùi quỳ: "Đệ tử đi gặp Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch, bàn bạc hợp tác với họ đi chuyến hành trình Thần Mộ."

"Có cả Mộ Khinh Ca?" Đôi mắt viện trưởng hơi động.

"Đúng vậy." Diêu Tinh Hải đáp.

Trầm mặc một chút, viện trưởng Đan Đạo Viện mới chậm rãi nói: "Ừm, con đi cùng họ, ta yên tâm. Sau khi vào Thần Mộ, việc ta bàn giao cho con, con còn nhớ?"

"Đệ tử không dám quên." Diêu Tinh Hải gật đầu.

"Ừm." Viện trưởng Đan Đạo Viện thở dài: "Mấy ngàn năm, Thần Mộ rốt cuộc mở ra. Có thể gỡ bỏ khúc mắc của lão tổ tông hay không, phải dựa vào Tinh Hải con, chớ làm vi sư thất vọng."

"Đệ tử cẩn tuân sư mệnh!" Diêu Tinh Hải hướng viện trưởng bái đầu.

"Đại hội đan đạo, con chuẩn bị đến đâu rồi? Lần này có nắm chắc luyện chế ra Thánh cấp đan dược?" Viện trưởng lại hỏi.

Diêu Tinh Hải bình tĩnh mỉm cười: "Đan đạo của đệ tử đã bước đầu hình thành, nắm chắc bảy phần với Thánh cấp đan dược. Ba phần còn lại, đành xem ở ý trời."

"Ý trời." Viện trưởng Đan Đạo Viện chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua trần nhà hướng tới sao trời. Thì thào: "Cấp bậc đan dược càng cao, càng nghịch thiên. Nếu là con đường nghịch thiên, cần gì phải thuận theo ý trời? Tinh Hải, con tu hành chưa đủ!"

Diêu Tinh Hải trầm mặc.

Hắn không phản bác, cẩn thận ngẫm lại từng câu từng chữ của sư phụ.

...

Rốt cuộc đã tới ngày tổ chức đại hội Đan Đạo.

Ngày trọng đại chấn động khắp năm Châu, vô luận có được mời hay không được mời đều sôi nổi tới xem.

Nhưng số lượng khán giả chân chính được tiến vào xem đại hội đan thuật có hạn.

Xung quanh hội trường là dãy khán đài từng bậc xếp thành hình cung, chỉ đủ chứa mười vạn người.

Mà nhân số Trung Cổ Giới sao chỉ gói gọn ở mười vạn? Tùy tiện chọn một tòa thành nhỏ, nhân số đã hơn mười vạn rồi. Cho nên khán giả vào xem không chỉ là gia tộc có thanh danh hiển hách, mà còn có địa vị cao.

Người không thể vào xem chỉ đành chen chúc trong thành trấn ngoại viện, nhìn qua Huyền Quang Kính.

Từ lúc đại hội chưa chính thức bắt đầu, ngoài ngoại viện đã chen chúc chật chội. Bất kể ngoài đường hay trong tửu quán trà lâu, đều chật kín chỗ.

Trên bầu trời đã sớm thiết lập Huyền Quang Kính khổng lồ.

Huyền Quang Kính treo cao trên không, bất kể nhìn từ góc độ nào đều trông thấy rõ tình huống trong gương. Huyền Quang Kính là chí bảo của Đan Đạo Viện, nghe nói do tổ sư khai sơn Đan Đạo Viện mang đến từ Thần Ma đại lục.

Không chỉ nhìn được hình ảnh, còn nghe được thanh âm.

Chủ yếu là không chỉ có một Huyền Quang Kính, còn có một số được treo trong Đan Đạo Viện, để các đại sư đan đạo có thể xem đồng thời.

Từ trước đến nay, viện trưởng và các đan sư đức cao vọng trọng đều ngồi xem trong nội viện, đợi khi thi đấu kết thúc mới xuất hiện.

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi.

Người đứng trong thành trấn ngoại viện đều ngửa cổ nhìn Huyền Quang Kính. Trong kính chiếu hình ảnh thi đấu trên sân, không có một bóng người, chỉ có hàng đài luyện đan được sắp đặt sẵn.

Người tham gia đại hội đan hội chưa vào bàn.

Mười vạn chỗ ngồi đã chật kín, đều là các đại gia tộc tới từ các Châu. Cổ tộc chiếm đa số, chỉ có thiểu số là gia tộc mới có danh vọng.

Nhưng vô luận có danh vọng thế nào, trong mắt cổ tộc chỉ như nhà giàu mới nổi.

Họ đều tự giữ thân phận, không muốn giao lưu với tầng lớp gia tộc này.

Ngoại trừ người đại diện gia tộc, còn có thần sứ Thần Điện.

Lần này thần sứ được phái đến không phải Hề Thiên Tuyết, mà là một vị thần sử đại nhân. Hắn dẫn theo người Thần Điện ngồi ở hàng ghế đầu, hai bên là cổ tộc có thế lực lớn nhất trong năm Châu.

Nam châu Lạc tộc.

Tây châu Doanh tộc, Tang tộc.

Bắc châu Cơ tộc.

Đông châu Diêu tộc.

Trung châu Hề tộc.

Tây châu Tang tộc nếu không nhờ Mộ Khinh Ca bày ra thân phận Thánh cấp luyện khí sư, chắc chắn sẽ không có tư cách ngồi ở đây. Lần này là bản thân Tang Thuấn Vương và Mộ Tuyết Vũ tới. Cháu gái ngoại tham gia đại hội đan đạo, ông không tự mình tới sao được?

Về Hề tộc, người tới không phải Hề Thiên Tuyết mà là một vị trưởng lão.

Xung quanh là các gia tộc hơi yếu chút.

Hàn Thải Thải đại diện cho Hàn gia, ngồi gần vị trí trung tâm, chỉ cách một hàng.

Lạc Tinh Thành phái người đại diện đến là Mộ Phong và Mộ Thần. Họ tới đây ngoại trừ chứng minh địa vị Lạc Tinh Thành ở Trung Cổ Giới, tất nhiên là cổ vũ cho Thiếu chủ nhà mình.

"Ngoại gia gia, lão đại hôm nay sẽ đoạt giải quán quân sao?" Đại hội đan đạo long trọng làm cho Mộ Tuyết Vũ thấp thỏm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC