Chương 1084: Ta phải luyện đan cho chàng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Trong sân thi đấu, Mộ Khinh Ca hồn nhiên không biết việc mình lấy Phần Thiên Lô ra đã âm thầm gây sóng gió.

Ông già Dược tháp đã từng dùng Phần Thiên Lô uy hiếp nàng.

Nhưng nàng không biết Phần Thiên Lô đại diện cho điều gì!

"Vì sao hắn có Phần Thiên Lô! Không phải ngươi nói với ta rằng Phần Thiên Lô mất tích rồi sao?" Trong điện, Liên Kiều kích động quát viện trưởng Đan Đạo Viện.

Các đan sư còn lại chỉ dám quỳ rạp xuống đất, im thin thít.

Sắc mặt viện trưởng lúc này cũng khó coi. Ông chịu đựng áp lực đến từ Liên Kiều, thấp giọng nói: "Ta cũng không biết vì sao lại ở trong tay hắn."

Dường như Liên Kiều không nghe thấy, thều thào đau khổ: "Phần Thiên Lô xuất hiện rồi, có phải hắn sắp về không..."

Viện trưởng Đan Đạo Viện ngước mắt nhìn Liên Kiều, muốn khuyên bảo, nhưng đành thở dài.

Cam lão bỗng truyền âm cho viện trưởng: 'Viện trưởng, lúc trước không phải ngài bảo Nguyên Hạo giấu Phần Thiên Lô đi không cho lão tổ tông nhìn vật nhớ người sao? Sao lại...'

Viện trưởng thở dài, chậm rãi lắc đầu.

Đại điện trầm mặc, không khí trở nên vi diệu bởi sự xuất hiện của Phần Thiên Lô.

Trong sân thi đấu, Mộ Khinh Ca và Diêu Tinh Hải đều đang chuẩn bị. Dược liệu đều bày sẵn ra bàn.

Chuẩn bị xong, Diêu Tinh Hải nói với Mộ Khinh Ca: "Ta đã chuẩn bị ổn thỏa, bất kể thế nào, ta sẽ toàn lực ứng phó."

Hắn đang nói cho Mộ Khinh Ca, hắn muốn một trận thi đấu hết sức.

Mộ Khinh Ca gật đầu cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhượng bộ."

Nhượng bộ?

Diêu Tinh Hải muốn hỏi nhượng bộ là sao. Nhưng lại phát hiện Mộ Khinh Ca không định giao lưu, nên đành phải thôi.

"Đại hội đan đạo mang danh lấy đan kết bạn, giao lưu đan thuật, chư vị hãy tận lực thi triển. Nhớ kỹ, đan thuật dù có nông sâu có cao thấp, chung quy đều dùng để cứu người, mong rằng chư vị chớ quên bản tâm!"

Một thanh âm già cỗi đầy hữu lực giáng xuống từ trên trời, hồn hậu như chung đồng.

Mộ Khinh Ca nheo mắt nhìn lên trời cao.

"Đại hội đan đạo không có nhiều quy củ, mỗi người luyện ra một viên đan dược tốt nhất có thể, chư vị bắt đầu đi." Thanh âm kia lại nói.

Mộ Khinh Ca buồn cười, đại hội đan đạo đúng là không quy củ dài dòng.

Đám người bao gồm Diêu Tinh Hải đều tập trung tinh thần, chuẩn bị bắt đầu luyện đan.

Mộ Khinh Ca thu hồi tầm mắt, cẩn thận ngẫm lại các bước luyện đan của mình.

Hít sâu một hơi, Mộ Khinh Ca mím môi.

'Tiểu Ca nhi, đừng khẩn trương quá.' Đột nhiên một giọng nói truyền vào tai, Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn ra khán đài, lập tức thấy được đôi mắt thâm thúy như sao trời.

Nàng thầm kinh ngạc, Tư Mạch vậy mà hóa thành một người vô cùng bình thường ngồi giữa khán đài. Hơn nữa còn không làm ai chú ý.

Chỉ là...

Mộ Khinh Ca thầm nghi hoặc, người ngồi xung quanh Tư Mạch đều an tĩnh bất thường.

'Ta chỉ làm phép ảo thuật nho nhỏ, Tiểu Ca nhi không mong có người ngồi bên cạnh ta chứ.' Thanh âm Tư Mạch lại truyền đến.

Đây là giải thích nghi hoặc cho Mộ Khinh Ca, làm nàng buồn cười.

Rõ ràng hắn không thích có ai lại gần, thế mà cố tình nói thành sợ nàng không vui. Được rồi, nàng không muốn cãi với hắn.

Diêu Tinh Hải đã bắt đầu.

Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, không chút hoang mang.

'Đây là lần đầu tiên ta thử luyện chế đan dược Thánh cấp...' Nàng truyền âm cho Tư Mạch.

Tư Mạch mỉm cười đáp lại: 'Đừng khẩn trương.'

Mộ Khinh Ca nở nụ cười như có như không, nói với hắn: 'Ta phải luyện chế một viên đan dược Thánh cấp cho chàng.' Nàng không muốn Tư Mạch tiếp tục chịu đựng đau đớn, nàng muốn chữa khỏi cho hắn.

'Được.' Tư Mạch gật đầu.

Sâu trong đáy mắt dấy lên cảm xúc kích động. Cảm xúc chưa từng có, vừa xa lạ vừa yêu thích.

Người hắn thích cũng thích hắn, còn chuyện gì có thể so bằng chuyện này đây?

Mộ Khinh Ca không nói chuyện với Tư Mạch nữa. Nàng muốn luyện đan dược có tên là Bách Chuyển Tu Tủy Đan. Bách chuyển, tu tủy, nhìn tên đoán nghĩa tức là phá rồi lập, chữa trị thương tích trong cơ thể, khôi phục về ban đầu.

Thậm chí có thể khôi phục tiềm năng mạnh hơn trước kia.

Bách Chuyển Tu Tủy Đan là đan phương nằm trong Đan thần truyền thừa, là Đan thần tự nghĩ ra. Nàng đã sớm chuẩn bị sẵn dược liệu cần thiết, trước khi rời khỏi Thái Hoang Cổ Cung đã ghé qua kho dược liệu Ma Vực để vơ vét gom đủ.

Hôm nay đã tới thời khắc luyện chế.

Mộ Khinh Ca căn bản không thèm quan tâm người khác, tinh thần đắm chìm vào đan phương Bách Chuyển Tu Tủy Đan.

Mười vạn người xung quanh thấy nàng trầm mặc đều cảm thấy kinh ngạc.

"Ồ? Sao hắn bất động rồi?"

"Những người khác đã bắt đầu, sao hắn còn chưa bắt đầu?"

"Diêu thiếu chủ sắp luyện chế đến dược liệu thứ hai rồi."

Tiếng bàn tán xôn xao rất nhỏ, không làm ảnh hưởng đến người luyện đan. Người ngồi khán đài đều nghe được.

Mộ Tuyết Vũ có chút lo lắng. Nàng nhìn Tang Thuấn Vương, người sau cho nàng ánh mắt tạm thời đừng nóng.

Mộ Phong và Mộ Thần liếc nhau. Mộ Phong nói: "Thiếu chủ làm gì vậy?"

Mộ Thần chậm rãi lắc đầu: "Tâm tư Thiếu chủ trước nay khó dò, chúng ta cứ đợi đi."

"Khinh Ca sao còn chưa bắt đầu, Diêu Tinh Hải kia bắt đầu rồi kìa!" Cơ Nghiêu Họa gấp đến độ đứng lên.

Cơ Phiên Phiên vội kéo hắn ngồi xuống, thấp giọng: "Mộ thành chủ tự có cân nhắc, huynh đừng có lo hộ."

Doanh Trạch nhìn hắn, trầm giọng nói: "Bình tĩnh." Rồi không nói nữa.

Ở đây người hiểu Mộ Khinh Ca nhất chắc là Hàn Thải Thải. Hắn nhìn Mộ Khinh Ca không nhúc nhích, đôi mắt hẹp dài không biết đang suy nghĩ gì, khẽ cười.

Khoảng cách giữa hắn và Mộ Khinh Ca càng ngày càng xa. Mặc dù quan hệ hợp tác vẫn còn tiếp tục, nhưng hiếm có dịp nào cùng say rượu đương ca.

Trách ai giờ đây?

Hàn Thải Thải cười khổ, đều do hắn si tâm vọng tưởng. Mộ Khinh Ca lên càng cao, hắn càng hiểu trước giờ họ đều không cùng một đường.

Trung Cổ Giới không phải là điểm cuối của Mộ Khinh Ca.

'Thần Mộ...' Trong lòng Hàn Thải Thải nảy lên từ này. Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt. Hàn gia đương nhiên cũng nhận được tin tức Thần Mộ sắp mở. Toàn bộ Trung Cổ Giới đều không muốn bỏ lỡ, sao hắn sẽ bỏ lỡ?

Bốn người Mai Tử Trọng ngồi ở khán đài dành cho Đan Đạo Viện, nhìn Mộ Khinh Ca.

Họ có niềm tin tuyệt đối vào Mộ Khinh Ca, cho nên không hoảng loạn chút nào.

Đám đông chen chúc ngoài Huyền Quang Kính lại cực kì yên tĩnh.

Cơ hồ tất cả mọi người đều duy trì một động tác, đó là ngẩng đầu nhìn cảnh tượng được chiếu trong tấm gương khổng lồ trôi nổi.

"Vì sao Mộ thành chủ chưa bắt đầu luyện đan? Tuy nói đại hội đan đạo không quy định thời gian, nhưng mà hắn nhìn thấy người khác bắt đầu luyện đan, đặc biệt là Diêu thiếu chủ, hắn không hoảng loạn chút nào sao?"

"Có phải bị gì rồi không?"

"Ta thấy không giống."

"Chẳng lẽ Mộ thành chủ gặp chuyện này bị luống cuống?"

"Ha ha ha ha... luống cuống? Nếu đúng thế thì chúng ta đánh giá cao hắn rồi."

...

Trong Đan Đạo Viện, cảm xúc Liên Kiều dần bình ổn, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh buốt. Nàng nhìn Mộ Khinh Ca, không khỏi nhíu mày khi thấy Mộ Khinh Ca chưa bắt đầu luyện đan.

"Vì sao hắn bất động?" Liên Kiều hỏi.

Viện trưởng Đan Đạo Viện không thể trả lời.

Liên Kiều chợt nói: "Phần Thiên Lô ở chỗ hắn, phải chăng ta có thể rời khỏi đây?"

Viện trưởng Đan Đạo Viện nghe vậy sợ không nhẹ, bỗng chốc ngẩng đầu muốn ngăn cản: "Lão tổ tông, chuyện này tuyệt đối không thể đùa."

Liên Kiều suy sụp, uể oải vẫy tay: "Thôi thôi, xem thi đấu trước đi."

Viện trưởng nặng nề thở dài, không nói nữa.

...

Trong sân thi đấu, Mộ Khinh Ca chậm rãi nhẩm lại từng bước luyện đan, né tránh gần như toàn bộ nhân tố có khả năng thất bại, cuối cùng bắt đầu luyện đan.

Ầm!

Thái Sơ Cấp Hỏa bùng lên khỏi ngón tay nàng, thả vào Phần Thiên Lô.

Thân lò được Thái Sơ Cấp Hỏa thắp sáng càng thêm sáng. Không ai phát hiện trong đôi mắt thần sử lóe tia sáng hàm ý.

Đáy mắt hắn chỉ phản chiếu bóng hình Phần Thiên Lô.

Thân lò đun nóng, Mộ Khinh Ca thả dược liệu vào.

Cách làm thô lỗ của nàng khiến mọi người kinh hách.

Không chỉ có thế, đám đông chật chội ngoài Huyền Quang Kính trông thấy đều sợ hãi thay.

Một ý niệm đồng thời nảy lên đầu họ...

'Mộ thành chủ này thật sự biết luyện đan sao?'

Người khác nghĩ thế nào, Mộ Khinh Ca không để ý, hết sức chuyên chú luyện đan.

Thậm chí nàng cũng không chú ý đến Diêu Tinh Hải bên cạnh.

"Đan đạo Tinh Hải..." Ngoài Huyền Quang Kính, Cam lão nhìn gương, thấp giọng lẩm bẩm.

Phải có đan đạo thuộc về mình, mới có thể thành Thánh!

Thực lực không đạt tới nửa bước lên Thánh cấp, căn bản không thể nhìn tới đan đạo chất chứa trong quá trình luyện đan.

Ở đây ngoại trừ viện trưởng, cũng chỉ có Cam lão là một chân bước Thánh cấp. Một khi ông ngộ ra đan đạo của mình, là có thể thành Thánh!

Cho nên ông muốn thông qua quá trình Diêu Tinh Hải luyện đan, ngộ ra đan đạo của mình.

Cam lão nhìn một hồi, bỗng chốc giật mình nhìn viện trưởng: "Viện trưởng, đan đạo của Tinh Hải là Nghĩa Chi Đạo?"

Nghĩa Chi Đạo?

Cái gì gọi là Nghĩa Chi Đạo?

Các đan sư khác đều mơ hồ.

Viện trưởng chậm rãi gật đầu, mở miệng giải thích nghi hoặc: "Diêu gia lấy Nho truyền cho đời sau, tu luyện chính là hạo nhiên chính khí. Khí này tương đồng với con đường luyện đan, có thể hỗ trợ cho nhau. Tinh Hải lấy nghĩa nhập đan, xem như là lối tắt, chỉ là..." Chỉ là cái gì? Viện trưởng không nói tiếp.

Những người khác nghe không hiểu, nhưng Cam lão nghe hiểu. Ông rũ mắt tán đồng.

Lấy nghĩa nhập đạo, tuy có chính khí nhưng lại bị khuôn khổ. Quy củ quá mức sẽ khó có thể đột phá. Diêu Tinh Hải sẽ thành Thánh, nhưng sau này sẽ không mang tới nhiều kinh hỉ.

Cam lão có chút tiếc hận, dẫu sao Diêu Tinh Hải chính là đệ tử có thiên phú trác tuyệt trong nhiều năm qua.

Nghĩ nghĩ, ông lại nhìn Mộ Khinh Ca.

Yêu nghiệt ngang trời xuất thế, có thể ngộ ra đan đạo gì trong một tháng ngắn ngủn? Mười hai loại đan đạo được Đan Đạo Viện dùng thủ pháp đặc biệt lưu trữ lại cho con cháu đời sau, sẽ có thể kích phát gợi ý gì?

Điều này mãi mãi chỉ có thể hiểu ngầm, không thể truyền bằng lời.

Hiểu hay không hiểu, phải dựa vào ngộ tính.

Cho nên các đan sư nghe viện trưởng và Cam lão đối thoại, mặc dù không hiểu nhưng không truy vấn, chỉ yên lặng nhìn Huyền Quang Kính.

Mà Liên Kiều từ khi Phần Thiên Lô xuất hiện cứ hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên, Huyền Quang Kính chiếu hình ảnh động tác Mộ Khinh Ca, cùng với mấy trăm dược liệu hòa trộn vào nhau trong Phần Thiên Lô, khiến Cam lão và viện trưởng đều kinh hãi.

"Đây là... đây là..." Cam lão bỗng chốc đứng lên, sợ hãi đến mức đôi tay run rẩy.

Biểu tình viện trưởng kịch biến, buột miệng thốt ra: "Vậy mà lại ngộ ra... Nghịch Thiên Chi Đạo!"

Nghịch thiên! Nghịch thiên! Nghịch thiên!

Trong lòng viện trưởng nổi sóng to gió lớn. Đêm qua ông còn chỉ điểm cho Diêu Tinh Hải, luyện đan càng về sau càng phải nghịch thiên sửa mệnh. Đạo của hắn quá nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển.

Nhưng đệ tử ông không nghe vào, vậy mà không ngờ lại có người ngộ ra đan đạo bản thân chỉ một tháng, hiểu được Nghịch Thiên Chi Đạo cường hãn nhất.

Ngôn, tức bản tâm.

Đan đạo, là nhân đạo, cũng là tu vi đạo, bản tâm chi đạo.

Một yêu nghiệt thiên tài hiểu được Nghịch Thiên Chi Đạo, tương lai hắn sẽ phát triển đến bước nào? Viện trưởng âm thầm tưởng tượng ra con đường ấy.

Mà người đang bước lên con đường Nghịch Thiên Chi Đao, chính là Mộ Khinh Ca luyện đan trước mắt bao người!

"Viện trưởng, thật là Nghịch Thiên Chi Đạo? Hắn... hắn sửa thế nào?" Cam lão sợ hãi.

Các đan sư khác nghe mà mơ hồ.

Viện trưởng ngửa đầu thở dài: "Có gì không dám? Nghịch thiên vốn chính là không biết sợ, trí tuệ cao, dũng khí lớn. Từ đan đạo của hắn có thể nhìn ra con đường hắn chọn, sắc bén bá đạo như thế... Người này tuyệt đối không thể là địch!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC