Chương 1094: Dòng suối tương lai, kiếp số?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Con đường trong Cửu Tuyền Quật gập ghềnh, ngang dọc đan xen như mạng nhện, căn bản không thể phân biệt phương hướng.

Thậm chí linh thức cũng bị vô dụng ở đây.

Mộ Khinh Ca đành dựa vào trực giác lựa chọn hướng đi, hy vọng có thể mau chóng tiếp cận mặt đất.

"Số người tiến vào đại khái là một nửa. Hơn nữa ta không nhìn thấy kẻ đeo mặt nạ vàng. Có vẻ là hắn để một nửa đi xuống, một nửa ở trên chờ ta." Mộ Khinh Ca vừa đi vừa tính.

Trong Cửu Tuyền Quật, có quái vật.

Ngoài Cửu Tuyền Quật, có truy binh.

Đã lâu rồi nàng không rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhưng trước giờ Mộ Khinh Ca không phải người thiếu do dự quyết đoán. Đám người trên mặt đất so ra dễ đối phó hơn quái vật trong Cửu Tuyền Quật nhiều.

Cho nên nàng muốn tìm đường ra.

"Có cao vậy sao?" Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn con đường tiếp tục kéo dài, không thấy điểm cuối. Nàng cảm thấy lúc mình nhảy xuống không có sâu lắm. Sao đi mãi hồi lâu, lại không nhìn thấy cuối vậy?

Đột nhiên, nàng bước hụt.

Chưa chờ nàng phản ứng lại, mặt đất dưới chân nàng như hóa thành cát chảy, để lộ cửa động màu đen. Mộ Khinh Ca trực tiếp rơi thẳng xuống động.

Trong nháy mắt ngã xuống, trong lòng Mộ Khinh Ca chỉ có một ý nghĩ; 'Đệt! Lão tử chăm chỉ lâu như vậy, chăm không công rồi!'

Hang động tối đen tựa như không gian vô tận, căn bản không có thứ gì để leo lên.

Mộ Khinh Ca cảm thấy mình liên tục bị rơi xuống, tay nắm lấy hư vô.

Ầm!

Mộ Khinh Ca rơi xuống một nơi cực kỳ ẩm ướt. Lúc nàng rơi xuống, theo lực đạo té lăn một cái, rồi mới bò dậy.

Nàng vừa đứng vững, chợt có sương mù dày đặc màu trắng bao vây nàng, làm nàng đứng im tại chỗ không dám lộn xộn.

'Ở đây quá quỷ dị, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.' Mộ Khinh Ca đảo mắt nhìn trái phải, thầm nghĩ. Nàng không thể kết luận màn sương dày có giấu quái vật nào đó hay không.

Sương trắng bao vây nàng, dường như đang kiểm tra nàng có nguy hiểm không.

Sau một lát, nó lui tán đi, có vẻ đã thông qua kiểm tra.

Mộ Khinh Ca quét loạn khắp nơi, thầm suy đoán đây là nơi nào? Nàng lọt vào nơi nào vậy? Ra ngoài kiểu gì?

Chợt, nàng bỗng nghe thấy tiếng nước mơ hồ.

'Có nước!' Mộ Khinh Ca giật mình. Nhanh chóng phản ứng lại, chẳng lẽ đây là một con suối trong đó?'

Nàng thử nhấc ra một bước.

Nàng vừa động, sương trắng lui về sau một bước.

Đập vào mắt là ánh sáng nham thạch. Nham thạch xếp từng tầng như lá sen, dường như được dòng nước gột rửa qua ngàn vạn năm mới hình thành mặt đường.

Mộ Khinh Ca đi thêm một bước, sương trắng lại lùi một bước.

Cứ vậy, Mộ Khinh Ca đi, sương trắng lui. Mỗi lần nàng tiến thêm một bước, con đường sau lưng sẽ bị sương trắng lấp kín. Cho nên trước sau nàng chỉ nhìn thấy phạm vi một bước.

Mộ Khinh Ca cứ đi rồi đi thêm vài chục bước, dần dần tiếp cận tiếng nước.

Trong vài chục bước không phát sinh nguy hiểm, Mộ Khinh Ca thấy vậy tăng tốc hơn, đi về hướng dòng nước.

Nàng không ngừng tiến gần, khi nàng cảm giác âm thanh nước chảy gần ngay trước mắt, nàng vươn tay ra thử dò xét sương trắng. Sương trắng bị đầu ngón tay chạm phải, như thẹn thùng nhanh chóng lui tán, để nàng thấy rõ quang cảnh.

Suối nguồn cổ xưa xuất hiện cách đây không đến năm bước.

Dòng suối chảy lưu động róc rách. Sương trắng tỏa ra từ suối, tràn ngập khắp không gian.

"Quả nhiên là một trong số Cửu Tuyền!" Mộ Khinh Ca kinh hỉ.

Nàng từng nghe qua truyền thuyết Cửu Tuyền, nhưng không ngờ lần này chọn đại một đường mà lại thật sự đụng phải một trong số Cửu Tuyền.

"Trong truyền thuyết, Cửu Tuyền mang công hiệu khác nhau. Có thể thối rữa sinh cơ, cũng có thể trẻ hóa lưu giữ thanh xuân, có độc dược xuyên bụng, cũng có thể chữa khỏi bách bệnh. Còn có, nghe nói có dòng suối biết trước tương lai, đoán trước hành trình. Nhưng không biết con suối trước mắt ta có công hiệu gì?" Mộ Khinh Ca bước nhanh đến bên cạnh dòng suối, duỗi đầu thăm dò.

Vốn là nước suối lưu động, chợt chậm rãi đình chỉ.

Suối nguồn phản chiếu hình ảnh Mộ Khinh Ca, dung mạo dần trở nên rõ ràng. Nước suối giống như mặt gương, rõ ràng thông thấu.

Trong nháy mắt, Mộ Khinh Ca không phân rõ người trong gương rốt cuộc là mình, hay người đứng bên suối mới chính là mình.

Ngay lúc nàng kinh ngạc, hình ảnh mặt suối cư nhiên thay đổi.

Người trong "gương" vẫn là nàng.

Chẳng qua nàng đã thay đổi cách ăn mặc thành nữ nhi, xung quanh là chiến hỏa hoành hành.

Mộ Khinh Ca mở to mắt ngạc nhiên, thầm thốt: 'Chẳng lẽ truyền thuyết là thật? Trong Cửu Tuyền có dòng suối nhìn thấy được tương lai. Ta gặp may đụng phải rồi?'

Nhưng không chờ nàng kinh hỉ hết, ánh mắt nàng bỗng lạnh xuống.

Suối nguồn không biết đang chiếu hình ảnh gì. Một khắc khi hình ảnh tan hết, nước suối lại chảy bình thường, không còn chiếu hình nữa. Mộ Khinh Ca lảo đảo lui một bước, sắc mặt tái nhợt không còn huyết sắc.

'Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ đây là kết cục sao?' Mộ Khinh Ca như bị đả kích mạnh, hoảng hốt nỉ non.

"Không! Ta tuyệt sẽ không để nó phát sinh! Nếu đã cho ta biết một tia thiên cơ, vậy ta tuyệt đối sẽ không cho nó xuất hiện!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca lại trở nên kiên định.

Đường nàng tu, vốn chính là Nghịch Thiên Chi Đạo.

Nàng muốn mệnh ta do ta! Vận mệnh, kết cục chú định, đoán trước tương lai, đều có thể bị đánh vỡ!

Một giọt nước mắt chảy xuống, bị nàng gạt đi.

Nàng xoay người nhìn dòng suối, hít một hơi thật sâu, trầm giọng: "Đa tạ ngươi đã cho ta xem, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thuận theo!"

Dứt lời, nàng nhanh chóng rời đi.

Sương trắng vẫn giống như trước, liên tục lui ra sau rồi lại liên tục lấp đầy.

Mộ Khinh Ca không phân biệt rõ phương hướng trong màn sương, chỉ có thể dựa theo cảm giác. Nàng không biết mình có thể gặp lại dòng suối kia hay không...

'Cho dù gặp được, thì thế nào chứ?' Mộ Khinh Ca tự nói.

Suối nguồn cho nàng biết trước tương lai đã là quá may mắn. Tối thiểu nàng đã biết kết cục, vậy có thể nghĩ cách né tránh và thay đổi!

...

Mộ Khinh Ca đi lại trong sương trắng không biết bao lâu.

Dần dần sương trắng nhạt đi, tuy vẫn còn tồn tại nhưng không còn gây cản trở thị giác. Nàng có thể trông thấy rõ cảnh tượng trong vòng ba trượng.

Nơi đây vẫn là hang động, xung quanh thông suốt. Nhưng lối rẽ đem đến cảm giác nhỏ hẹp, giăng kín hang động.

Mộ Khinh Ca nhìn những lối rẽ đó, cảm thấy kỳ lạ.

Bởi vì các ngã rẽ này giống nhau như đúc, đều là hình tròn, như là dùng thứ gì chui ra.

"A!!!"

Chợt có tiếng hét thảm truyền đến từ xa. Mộ Khinh Ca bất ngờ đổi hướng nhìn sang nơi phát ra thanh âm.

Lúc này, một luồng âm phong xen lẫn mùi tanh hôi đánh úp vào nàng.

Khi sắp chạm đến nàng, Mộ Khinh Ca đột ngột ngả ra sau. Chân đạp Tinh Thủy Bộ uyển chuyển xoay một vòng cơ thể né tránh âm phong quét ngang.

Nàng xoay tròn trên mặt đất, chưa kịp đứng vững đã cảm thấy có thứ gì đánh tới.

Mộ Khinh Ca lui sang bên cạnh kéo ra khoảng cách, thấy được thứ tập kích nàng là gì.

Râu!

'Lại là quái vật kia!' Nhìn thấy sợi râu cùng với ti tỉ giác hút mọc đầy răng nanh, Mộ Khinh Ca không hề xa lạ chút nào. Nàng chùng xuống, không ngờ mình dạo qua một vòng lại đụng phải nó.

Đột nhiên, dư quang khóe mắt Mộ Khinh Ca nhìn cửa động hình tròn đằng sau sợi râu.

Lúc trước nàng còn thấy kỳ lạ vì sao hình dạng cửa động nào cũng giống nhau, như bị thứ gì chui ra. Thì ra đều là kiệt tác của râu!

"Lọt vào hang ổ quái vật luôn!" Mộ Khinh Ca thật sự bội phục vận khí nghịch thiên của mình.

Râu không cho Mộ Khinh Ca thời gian, lại khởi xướng tấn công nàng. Mộ Khinh Ca dựa vào thân thể linh hoạt, liên tục né tránh, muốn tìm cơ hội rời đi.

Cơ hội của nàng chính là cửa động do râu tạo thành!

Dù sao bất kể là động nào, đều phải rời khỏi đây. Cho nên nàng chỉ cần tùy tiện tìm một cửa động là được.

Còn về tiếng kêu...

Nàng không phải chúa cứu thế, bản thân hiện tại khó tự bảo toàn, còn muốn đi cứu người? Huống chi người trong Cửu Tuyền Quật ngoại trừ nàng thì còn ai?

Mộ Khinh Ca xác định mục tiêu, liên tục dương đông kích tây. Rốt cuộc nàng tìm được cơ hội, lách qua khe hở sợi râu vọt vào cửa động.

Ngay khi nàng chỉ kém một bước là có thể chui vào động, một sợi râu khác không biết từ chỗ nào chắn trước mặt nàng.

Đột nhiên thêm râu xuất hiện làm cho Mộ Khinh Ca phải nhanh chóng thối lui.

Râu một khi dính phải, khó có thể vùng thoát. Mộ Khinh Ca thối lui ra sau, râu nhanh chóng dí theo nàng. Tức khắc nàng bị kẹp giữa hai sợi râu, sắp bị nó quấn lấy.

Nghìn cân treo sợi tóc, Mộ Khinh Ca trơn trượt như cá nhanh chóng lách ra khe hở, làm hai sợi râu va phải nhau.

Mộ Khinh Ca không kịp than may, vội vàng nắm bắt cơ hội chạy vào cửa động.

Nhưng, nàng chỉ mới nhấc chân nhảy lên, đã cảm thấy mắt cá chân mình bị túm. Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện sợi râu thứ ba đánh úp từ phía dưới, cuốn lấy mắt cá chân nàng.

Mộ Khinh Ca lạnh mặt, Linh Lung Thương xuất hiện dùng sức đâm vào sợi râu.

Thánh khí Linh Lung, trình độ sắc bén đương nhiên vượt xa binh khí thông thường.

Phốc!

Linh Lung Thương đâm trúng râu. Nó ăn đau, buông lỏng mắt cá chân Mộ Khinh Ca ra.

Mà lúc này, lại có thêm râu quét ngang đến trực tiếp đánh trúng bụng Mộ Khinh Ca. Lực lượng mạnh mẽ xông thẳng vào cơ thể khiến nàng bị bay ngược về, hộc ra máu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC