Chương 1019 - Gửi Gắm Một Đời (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Đại Mông -  Assyrian
Beta : Sa Nhi - Shadowysady
========================

"Anh đã nghĩ chú Năm giờ sẽ không nể mặt mình nữa cơ đấy."

Thanh âm xa lạ xen vào từ bên cạnh.

Dư Tẫn nở một nụ cười lười nhác với Sơ Tranh, sau đó xoay người: "Anh Hai đã tự mình đưa thiếp, đương nhiên là phải tới rồi."

Người đàn ông đứng phía sau tầm khoảng ba mươi tuổi, âu phục phẳng phiu, dung mạo tuấn lãng, khí chất ôn nhuận, trông rất trí thức.

Nhị thiếu gia của Dư gia, Dư Nguy.

Dư Nguy: "Tiếng nhị ca này tôi hiện không đảm đương nổi, Dư gia giờ là do chú làm chủ cơ mà."

Dư Tẫn lười nhác dựa vào bàn, chậm rãi cười: "Anh cũng biết là vậy nhỉ."

Câu nói kia còn như kéo dài.

Âm thanh uể oải biếng nhác.

Vào tai người khác lại như mang một ý tức khác.

Dư Nguy: ". . ."

Lão gia nhà họ Dư có rất nhiều tình nhân.

Con cái sinh ra tất nhiên cũng nhiều.

Nhưng từ sau sự kiện kia. . . Ngũ đệ của hắn đã atrở thành thế này.

Làm bất cứ cái gì cũng chỉ uể oải như không có sức lực.

Lúc bọn họ tranh quyền đoạt vị, hắn lại đang ở nước ngoài, mọi người còn cho là hắn sẽ không tham gia.

Nhưng chẳng ai ngờ, cuối cùng hắn lại là người tiếp quản hết thảy, khiến cho đám người không kịp trở tay.

Sau khi tiếp nhận, hắn cũng không lập tức tuyên bố, chỉ có nội bộ Dư gia biết rằng gia chủ đã đổi.

Hiện tại người Dư gia cũng không biết vị tân gia chủ này đang chơi trò gì nữa.

Dư Nguy hạ mắt liếc qua bên hông Dư Tẫn, nhưng cũng chẳng nhìn ra được gì cả.

Trên mặt hắn mang ý cười: "Anh có chút việc muốn nói với chú, qua phòng nghỉ chứ?"

Dư Tẫn quay đầu nhìn Sơ Tranh.

Dư Nguy nhìn theo, lúc này mới thấy phía sau còn có một thiếu nữ.

Bên người Dư Tẫn cho tới giờ vẫn chưa từng có một sinh vật giống cái nào.

Dư Nguy nhịn không được phải nhìn nhiều thêm một chút, dáng dấp rất đẹp, chỉ là trên mặt không có biểu tình gì, phong cách thập phần cao lãnh.

Thì ra Dư Tẫn thích kiểu này?

"Tôi đi một lát sẽ trở lại, cô đợi ở đây." Dư Tẫn nói với Sơ Tranh. Hắn nghĩ ngợi một chút, lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô: "Có việc gì thì gọi Bạch thúc."

"Ừ."

Điện thoại Dư Tẫn không khóa, Sơ Tranh bèn mở ra coi.

Hình nền là mặc định, trên màn hình cũng vô cùng sạch sẽ, chỉ có mấy ứng dụng chưa thấy bao giờ.

Sơ Tranh cầm điện thoại, nhàm chán đứng trong góc.

"Yên Nhiên."

Sơ Tranh nghe thấy có người gọi một tiếng, cô bèn quay sang nhìn bên kia.

Tống Yên Nhiên đang đứng cùng một cô gái khác.

Bên cạnh còn có một thanh niên, trước đó Sơ Tranh cũng đã gặp ở khách sạn Hoàng Quan, hình như họ Lăng.

Tống Yên Nhiên hẳn là bạn gái của tên kia.

Tống Yên Nhiên hiện giờ cũng dám quang minh chính đại xuất hiện ở đây à. . . Tống Bác Học không sợ bị trả thù nữa sao?

Sơ Tranh lúc đầu chỉ là xem kịch cho vui, ai biết Tống Yên Nhiên lại nhìn thấy cô.

Cô ta nói với thanh niên kia mấy câu rồi xách váy đi qua phía cô.

"Tống Sơ Tranh." Tống Yên Nhiên phẫn uất chỉ trích cô: "Cô có lương tâm hay không hả, lại đi giúp người ngoài hại nhà chúng ta."

"Tôi làm gì?" Sơ Tranh khó hiểu hỏi lại.

Bà đây còn chưa kịp làm gì đâu?!

Khuôn mặt mềm mại của Tống Yên Nhiên đỏ ửng lên: "Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa, nếu không phải cô nói gì với người kia thì sao hắn lại xuống tay với Tống gia. Giờ thì tốt rồi, sản nghiệp Tống gia đã mất cả một nửa, đây là gia sản ba ba vất vả lắm mới kiếm được, giờ vì cô mà đã mất rồi đấy."

Sơ Tranh: "??????"

Sơ Tranh nhớ lại, quà sinh nhật Dư Tẫn đưa cho Tống Bác Học có một văn kiện thu mua gì đó.

Nhưng chẳng lẽ Tống Bác Học cứ ngoan ngoãn chịu như vậy sao?

Sơ Tranh tra xét một chút là ra hết hoạt động của Tống Yên Nhiên. . .

Trong lòng cũng đã mơ hồ đoán được.

Đại khái là dùng phần thu mua kia đổi lấy việc Dư Tẫn giơ cao đánh khẽ.

Sơ Tranh lạnh mặt: "Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi."

Tống Yên Nhiên nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn: "Tôi thật sự không ngờ cô lại như vậy, lên giường với cả một lão già đối phó với chính nhà mình, sao cô có thể như thế hả!"

Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh nghĩ tới dáng vẻ "lão già" của Dư Tẫn .

Thấy. . . buồn cười.

Không được, phải nhịn, giữ gìn hình tượng lão đại nào!

"Cô có tư cách gì mà chỉ trích tôi?" Trong nháy mắt Sơ Tranh đã khôi phục lại khí thế đại lão cao lãnh: "Thứ nhất tôi không làm chuyện này, thứ hai, tôi là đi thay cho cô. Cô đã muốn Tống gia tốt đẹp, thế sao không tự mình đi đi?"

"Tôi. . ."

Khí thế Tống Yên Nhiên lập tức sụt giảm.

Cô ta đương nhiên không muốn. . .

Đúng là Dư gia có quyền thế, nhưng đó là một lão già đấy.

Tống Yên Nhiên muốn chính là một bạn trai, một người chồng như Lăng Húc, chứ không phải một lão già họm hẹm.

"Cô cũng là thành viên của Tống gia, cô không phải nên thay Tống gia phân ưu giải nạn sao?" Tống Yên Nhiên nghẹn được một câu, còn cảm thấy mình nói rất có lý, khí thế lại tăng lên.

Sơ Tranh cảm thấy câu nói này thật cmn không biết xấu hổ.

Dù dáng dấp xinh đẹp, cũng không thể không biết xấu hổ như vậy đâu!

Đây còn không phải ném hết mặt mũi bà đây đi à!

"Tôi đi phân ưu giải nạn, cô lại ngồi mát ăn bát vàng, cô nghĩ dễ ăn thế cơ à, cô vào rừng mơ bắt con tưởng bở chắc?" Sơ Tranh không khách khí độp lại.

"Việc này cũng không phải tôi quyết định, cô tức giận gì với tôi chứ." Tống Yên Nhiên bày ra vẻ ủy khuất.

"Chuyện của Tống gia cũng không phải do tôi quyết định, cô chạy tới trước mặt tôi nói nhố nhăng làm gì?" Sơ Tranh ném câu này lại.

". . ."

Tống Yên Nhiên nói không lại với Sơ Tranh.

Huống chi chuyện này vốn là cô ta đuối lý.

"Kia có phải là cặp song sinh nhà Tống gia không?"

"Hình như vậy. . ."

"Ai là Tống Yên Nhiên? Còn người kia tên là gì nhỉ. . . Tống. . . Sơ Tranh đúng không?"

"Không biết, cặp này không phải giống hệt nhau sao?"

"Tôi thấy người mặc váy trắng xinh hơn nhiều."

"Không phải đều như nhau sao. . ."

"Khí chất không giống, cô nhìn kỹ xem, người kia rõ ràng đẹp hơn nhiều."

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng thảo luận về các cô.

Tống Yên Nhiên lần trước đã bị bêu xấu, lần này nếu không phải do Lăng Húc mời, cô ta hiện giờ còn không muốn ra ngoài luôn.

Lúc này bị người ta chỉ trỏ, mặt cô ả lập tức nóng bừng lên.

Cô ta trừng Sơ Tranh một cái, lập tức quay người rời đi.

Sơ Tranh tựa vào bàn, khí định thần nhàn mặc mọi người dò xét.

Cũng có người tiến lên bắt chuyện, nhưng chưa được mấy câu đã bị Sơ Tranh mặt lạnh đẩy lui.

Phần lớn đàn ông con giai đều thích những cô gái đáng yêu, nhỏ nhỏ xinh xinh biết làm nũng, chứ không muốn kiểu thế kia.

Kiểu cao quý lãnh diễm, ngay cả khi người bình thường có chút xao động, dù có khống chế không nổi cũng không dám tùy tiện trêu chọc.

Dù sao phần lớn phái mạnh đều theo chủ nghĩa đại nam tử, ai muốn một nữ nhân còn cứng rắn, mạnh mẽ hơn cả mình chứ.

Nhưng cũng có người không giống. . .

Tỉ như Dư Khải.

Bạn gái Dư Khải không biết đã chạy đi đâu, lúc này hắn đang đi tới: "Tiểu mỹ nữ, anh Ba của tôi để cô ở đây một mình sao?"

Sơ Tranh liếc nhìn hắn một cái, không thèm nói chuyện.

Dư Khải bị cô liếc nhìn, chẳng những không sợ mà nhiệt huyết lại càng thêm sôi trào.

Còn chưa gặp qua người nào như vậy đâu, quả là mới mẻ kích thích!

Điều quan trọng nhất, cô là do Dư Tẫn mang tới.

Dư Tẫn để lại cô ở đây, xem ra cũng không quan tâm đến cho lắm, thế nên Dư Khải cảm thấy có thể chơi đùa một chút, chẳng lẽ hắn ta có thể vì một người đàn bà mà làm gì với mình sao.

Dư Khải đưa tay tới ý muốn nắm tay Sơ Tranh: "Tiểu mỹ nữ, anh Ba tôi sao biết thương hoa tiếc ngọc chứ, không bằng cô đi tâm sự với tôi nhé."

Con ngươi Sơ Tranh khẽ nheo lại...

===================

#Sha : 
Quả thật là giữ nguyên vai vế trong tiếng TRung ở thời hiện đại khá khó..... 
tui quyết định sẽ chuyển về thuần Việt hơn.... cho đồng bộ với câu cú. 
Sẽ sửa lại các chương cũ khi Wattpad hết lag T_T 
20:22 - 06072019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net