Chương 1003: Đánh Bắc Cương (40)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Liễu Hi bị điên hay là bị ngốc vậy?"

Sứ giả lúc trước chịu trách nhiệm giả vờ quy hàng hưng phấn xoa xoa tay, đi tới đi lui trong lều trại, gương mặt lộ rõ sự kích động khó có thể kiềm chế được.

"Ta chỉ đến thể hiện chút trung thành để cố ý mê hoặc cô ta mà thôi, thế mà cô ta lại ngu ngốc, hồ đồ tới mức muốn trọng dụng ta sao?"

Khóe miệng sứ giả Bắc Cương cong lên, làm thế nào cũng không thể ép xuống được, suýt chút nữa còn kéo tới mang tai.

Sứ giả Bắc Cương muốn giành được sự tin tưởng của Khương Bồng Cơ, khiến bọn họ bớt đề phòng, cho nên khi gặp cô tất nhiên phải cố gắng thể hiện lòng trung thành.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới đối phương thật sự dám sử dụng binh lực vừa quy thuận.

"...Ha ha ha, Liễu Hi còn nói cái gì mà dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người, quả thật làm người ta cười muốn rụng răng." Trong mắt sứ giả Bắc Cương thoáng qua tia thâm hiểm và tàn khốc.

Nghĩ tới chiến tranh và thương vong do Khương Bồng Cơ mang đến cho Bắc Cương, hắn lại hận không thể xé nát người phụ nữ này rồi ăn sống cô: "Người Trung Nguyên đều ngây thơ như thế sao? Nhưng ngây thơ thì ngây thơ, cô ta để chúng ta ra tiền tuyến, ngược lại cũng thuận tiện cho chúng ta..." 

Đối với Bắc Cương, Khương Bồng Cơ mang đến cho bọn họ thương vong quá lớn, cô chính là ma quỷ, là đao phủ giết người không chớp mắt.

Đồng bọn nghe hắn nói ù đặc cả tai, không nhịn được nói: "Ngươi đã lặp lại những lời này nhiều lần lắm rồi. Liễu Hi phái chúng ta ra tiền tuyến cũng chưa chắc đã có ý tốt, không chừng cô ta đang lợi dụng chúng ta, để chúng ta chiến đấu anh dũng vì cô ta, bỏ mạng một cách uống phí thì sao?"

Nếu bọn họ lên tiền tuyến, đến lúc đó kẻ địch chính là người trong tộc của mình, vậy có gì để vui mừng chứ?

Sứ giả bộ lạc Bắc Cương nghiêm mặt, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi đấy... Quả nhiên là ngu không ai bằng. Sao ngươi không suy nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn? Chúng ta làm tiên phong xuất chiến, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bố trí chiến đấu của Liễu Hi căn bản không giấu được ánh mắt của chúng ta. Chúng ta mật báo với hoàng đình bên kia rồi nội ứng ngoại hợp, bất kể Liễu Hi có âm mưu quỷ kế gì, đến lúc đó cũng có chạy đằng trời."

Về phần bị Khương Bồng Cơ lợi dụng, khiến mình và người trong tộc tự giết lẫn nhau sao?

So với đại cục, chút hy sinh ấy căn bản không tính là gì cả. Đại trượng phu phải biết học cách lựa chọn cầm hay buông, không thể để ý quá mức tới cái lợi nhỏ.

Đồng bọn cười lạnh, nói: "Cái khác thì ta không biết, nhưng ta biết Liễu Hi là một người xảo trá thâm hiểm, cô ta sao có thể dễ dàng tin tưởng vào kẻ địch vừa mới quy hàng không lâu chứ? Có lẽ bên trong có cạm bẫy, chờ kẻ ngốc như nhà ngươi nhảy vào thôi..."

Sứ giả bộ lạc Bắc Cương đen mặt, tên này luôn chống lại hắn, đúng là càng nhìn càng không vừa mắt.

"Hừ..." Hắn nặng nề hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Đã vậy, chờ ngày sau lập công lớn, ngươi cũng đừng hối hận." Đồng bọn bất bình không nhịn được.


Hắn ta nghi ngờ Khương Bồng Cơ có âm mưu khác, nhưng không có nghĩa là không muốn chia công lao.

Sứ giả bộ lạc Bắc Cương lại nói: "...Còn nữa, chuyện này không phải chuyện chúng ta có thể đồng ý hay không. Ta thể hiện lòng trung thành với Liễu Hi, đối phương đưa ra ý kiến phái chúng ta ra tiền tuyến, lẽ nào ta có thể kiếm cớ từ chối được sao? Một khi từ chối, đối phương không muốn nghi ngờ cũng sẽ phải nghi ngờ. Ngươi đừng buồn lo vô cớ nữa, nếu như Liễu Hi biết chúng ta giả vờ quy hàng, cô ta đã sớm phái binh bao vây tiêu diệt, sao có thể trọng dụng chúng ta được?"

Đồng bọn vừa nghe cũng cảm thấy có lý. Bọn họ căn bản không có quyền chủ động trong chuyện này. Nếu như Khương Bồng Cơ muốn tính kế với bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

"Chúng ta báo chuyện này cho đại vương biết, cố gắng hết sức giảm bớt thương vong..." Đồng bọn rất trung thành với Bắc Cương, vừa nghĩ tới việc phải giết người của tộc mình trên chiến trường, hắn ta liền cảm thấy phiền muộn: "Tuy nói là phải diễn trò cho Liễu Hi xem, nhưng cũng không thể diễn quá mức được." 

Sứ giả bộ lạc Bắc Cương muốn tranh công, sao có thể nghe lọt tại những lời hắn ta nói chứ? Không chỉ vậy, hắn còn cảm thấy người này quá nhát gan, quá nhân từ nhu nhược.

Chỉ khi bọn họ hoàn toàn được Liễu Hi tin tưởng mới có khả năng được tiếp xúc với bí mật quân sự thật sự. Nếu có nghi ngờ hoặc có phát hiện gì, không chỉ bọn họ phải chết, thậm chí ngay cả người già và trẻ nhỏ do bọn họ đưa đến cũng phải chôn theo.

Nếu chuyện này có thể thành công, bọn họ sẽ nhận được lợi ích lớn tới mức khó có thể tưởng tượng được.

Cầu phú quý trong nguy hiểm!

Có điều, bọn họ lại không biết tất cả những hành tung mờ ám của mình đều đã bị Khương Bồng Cơ đoán trước.

Ai chết dưới tay ai còn chưa biết được.

Hiện giờ đại vương Bắc Cương đã đổi thành Lục vương tử. Thấy mật báo do sứ giả bộ lạc Bắc Cương lén truyền tới, hắn ta mừng đến mức vỗ bàn.

"Trời cũng muốn vực dậy Bắc Cương ta..." Lục vương tử vô cùng mừng rỡ, gọi cậu cả bên nhà mẫu thân mình và mấy người phụ tá đến ngay trong đêm.


Hắn ta biết mình quá dựa dẫm vào thế lực nhà mẹ là không tốt, nhưng đây chính là cậu ruột của hắn ta, có quan hệ máu thịt thân thiết nhất. Nếu như ngay cả bọn họ cũng không thể tin tưởng, vậy trên đời này còn có ai đáng để hắn ta tin tưởng giao nhiệm vụ nữa đây? 

Cậu cả của Lục vương tử xem xong mật báo, đôi mắt xếch giống như chim ưng thoáng chuyển động, hỏi: "Điện hạ, điều này là thật sao?"

"Tình báo là thật thì tất nhiên là thật rồi."

Cậu cả khẽ hỏi: "Ngài đã nghĩ tới chuyện phải ai đi diễn vở tuồng này chưa?"

Lục vương tử ngẩn ra rồi nói: "Cô vương còn chưa nghĩ xong."

Cậu cả cười thâm hiểm, nói một câu ám chỉ.

"Chi bằng ngài nhân cơ hội này dọn dẹp một chút đi." 

Mắt Lục vương tử tối lại, hắn ta hiểu rõ cậu mình ám chỉ điều gì...

Đây chính là một cơ hội tốt để tiêu diệt phe đối lập.

Đừng thấy hắn ta được bộ lạc của mẫu thân ủng hộ làm đại vương, những người huynh đệ khác cũng không phải không có năng lực phản kháng. Ngày nào còn chưa hoàn toàn trấn áp được những người huynh đệ này thì ngày đó vị trí đại vương của hắn ta vẫn chưa ngồi vững được.

"Cậu, chuyện này để cô suy nghĩ một chút đã..."

Hắn ta không thể tỏ ra quá nóng lòng muốn xuống tay với huynh đệ của mình được. Điều này làm cho hắn ta có vẻ quá lạnh lùng, tàn khốc và vô tình.


Nhưng nói là suy nghĩ, cũng chỉ là nói cho hay vậy thôi. Lục vương tử đã ngắm mục tiêu là Bát vương tử rồi.

Đại vương tử và Tam vương tử đã bị phế, Ngũ vương tử cũng chẳng ra hồn. Bát vương tử và Thất vương tử liên kết lại với nhau hành động mới có sức uy hiếp lớn nhất. Đếm lại những người huynh đệ còn may mắn sống sót của mình, Lục vương tử hoàn toàn không do dự, nhắm thẳng thanh đao giết người vào huynh đệ ruột thịt của mình.

Xã hội Bắc Cương chính là như vậy, căn bản không có tình cảm huynh đệ gì đáng nói tới. Phụ thân chết, con trai có thể kế thừa toàn bộ tài sản và thê thiếp. Huynh đệ chết, thê tử và con cái của bọn họ cũng có thể được huynh đệ khác kế thừa.

Xã hội hỗn loạn như thế, không có luân thường như thế, không thể mong đợi những vương tử của hoàng đình sẽ hòa thuận và tôn trọng lẫn nhau.

Bát vương tử và Thất vương tử không biết được những toan tính trong đó, nhưng trực giác nói cho bọn họ biết Lục vương tử không có ý tốt.

"Hắn chẳng phải đang lo sợ binh quyền của những huynh đệ khác quá lớn rồi hất cẳng hắn sao? Vì sao lại thoải mái đồng ý cho bát đệ dẫn binh chứ?" Thất vương tử và Bát vương tử mặc dù không cùng mẹ sinh ra nhưng quan hệ rất tốt, có thể xem là cùng nhau lớn lên.

"Hiện giờ hắn làm đại vương, Bắc Cương còn có giặc Liễu như hổ đói rình mồi. Lúc này chúng ta càng phải chung sức chung lòng, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này."

Bát vương tử mỉm cười, dường như không quá để ý đến chuyện này, trái lại còn vô cùng rộng lượng khuyên bảo Thất vương tử đừng gây chuyện.

"Bát đệ, đệ coi hắn là huynh, nhưng hắn không coi đệ là đệ đâu. Con người đệ lúc nào cũng tốt như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị huynh ấy tính kế."

Thất vương tử lắc đầu, dáng vẻ lo lắng buồn phiền.

Bát vương tử chỉ cười không nói gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net