Chương 10 _ Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Kinh hồng nhất miết 

  Bên ngoài văn phòng, thấy Hạ Úc Huân ra tới, Annie vội vàng tới nghênh tiếp, hỏi: "Tiểu Hạ, thế nào...... A, Tiểu Hạ cô khóc......"

Hạ Úc Huân không nói chuyện, sải bước hướng tới thang máy, vội vàng thoát khỏi tầm mắt dò xét của mọi người.

Phía sau, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, dáng vẻ như đã chịu kinh hãi rất lớn.

Trong mắt Annie cùng đồng nghiệp công ty, nhìn thân hình nhỏ xinh, diện mạo thanh tú như Hạ Úc Huân tuyệt đối là chân hán tử ý chí kiên cường giàu lòng hi sinh, một giây trước khi bị dao đâm, giây tiếp theo còn có thể theo chân bọn họ chuyện trò vui vẻ, đã từng đơn thương độc mã tay không đánh mười mấy tên lưu manh tới công ty bới móc, nhất chiến thành danh.

Người phụ nữ cường hãn như vậy cư nhiên cũng sẽ khóc?

Annie vuốt ve trái tim đnag chấn động của mình, dùng ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn thoáng qua văn phòng tổng giám đốc âm trầm khủng bố.

"Trời ạ! Tiểu Hạ cư nhiên khóc? Có phải tôi hoa mắt rồi không......"

Tần Phi Ly vẫn duy trì tư thế nhìn về phía hướng Hạ Úc Huân rời đi, ánh mắt dại ra nói, "Cô không nhìn lầm, tôi cũng thấy được......"

-

Chịu không nổi!

Lãnh Tư Thần chỗ nào là trúc mã của cô, người kia thực chính là một tòa Everest! Cô trèo hai mươi năm cũng đến không được đỉnh núi, mỗi lần còn bị đông lạnh chết khiếp......

Hạ Úc Huân vùi đầu chạy như điên, kết quả không nhìn đường, lập tức đụng vào một người, chạy rất nhanh làm hai người đồng thời ngã lăn trên mặt đất.

Mà cô chật vật cả người ngã đè lên người người kia.

Dưới thân truyền đến một trận tiếng đàn ông rên rỉ, Hạ Úc Huân lập tức bò dậy, không ngừng xin lỗi: "Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi......"

"Ách, có thể giúp tôi tìm mắt kính không? Tôi nhìn không thấy......" Người đàn ông vừa sờ soạng, vừa thỉnh cầu nói.

"A! Vâng!" Hạ Úc Huân nhanh chóng tìm được cặp kính gọng vàng cách người đàn ông đnag sợ soạng không xa đưa cho anh. Mắt kính của cô cũng rơi vỡ, bất quá vẫn tốt vì là kính thường, không đeo cũng không ảnh hưởng tới thị lực.

"Cám ơn!" Người đàn ông đeo kính lên, phát hiện trước mặt là cô gái khóc đến mức tứ phân ngũ liệt, mắt kính vừa rồi rơi ra có vết rạn.

"Thật là xin lỗi, mắt kính của anh bị tôi đâm hỏng rồi! Có thể để lại cách thức liên lạc của anh không? Tôi nhất định sẽ đền cho anh!"

Xong rồi, vừa rồi nhìn thấy nhãn hiệu trên mắt kính là hàng hiệu, ít nhất phải tốn một tháng tiền lương của cô.

"Không quan hệ, chỉ là một cái mắt kính mà thôi. Cô đừng khóc, thật sự không quan hệ!" Thanh âm của người đàn ông vô cùng ôn nhu, cả người khiến cho người ta cảm giác thoải mái như tắm mình trong gió xuân.

Thanh âm ấm áp như vậy ngược lại khơi dậy sự ủy khuất vốn có của Hạ Úc Huân, cô ngồi xổm người liền lên tiếng khóc lớn lên.

Người đàn ông vẻ mặt không từ bỏ nhìn cô, nói: "Thật sự không có quan hệ! Không cần cô đền!"

Hạ Úc Huân liều mạng lắc đầu, nói: "Không phải! Không phải vì anh! Tôi chỉ là rất muốn khóc......"

Người đàn ông cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó thân sĩ mỉm cười nói: "Nếu thật sự rất muốn khóc, bả vai tôi có thể tạm thời cho cô mượn."

Hạ Úc Huân kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông tình cờ gặp được này.

Anh với khuôn mặt tuấn dật, tươi cười ôn hòa, tóc hơi ngả màu sợi đay, sau giờ ngọ ánh mặt trời từ hành lang bên kia chiếu lại đây, dừng ở trên người anh, thần thánh mà thuần tịnh.

Thật giống như hoàng tử trong thế giới cổ tích.

Vì cái gì cảm thấy khuôn mặt anh dường như đã gặp ở đâu đó rồi? Đặc biệt là màu tóc quen thuộc này!

Hạ Úc Huân có chút quẫn bách ngừng nức nở, cười khổ nói:"Thật là mất mặt...... Cám ơn anh, tôi đã không có việc gì!"

"Hiện tại khá hơn chút nào không?"

Hạ Úc Huân gật gật đầu, đáp:"Anh muốn đi đâu, đôi mắt anh không tiện, tôi đưa anh đi!"

"Không cần, quẹo một cái là đến rồi!" Người đàn ông cười nói.

"Vậy anh đưa cách liên lạc với anh cho tôi đi! Mắt kính tôi nhất định sẽ đền cho anh!"

Người đàn ông nghĩ nghĩ, thấy thái độ kiên quyết của anh, liền đem danh thiếp đưa cho cô.

Hạ Úc Huân nhận lấy danh thiếp.

Phó tổng Lãnh thị, Lãnh Tư Triệt......

Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn hướng người đàn ông rời đi.

Anh thế nhưng là em trai Lãnh Tư Thần đưa đi Mỹ trị liệu, trước đó không lâu mới vừa học xong quay về, Lãnh Tư Triệt?

Nhớ rõ chính mình khi còn nhỏ nghịch ngợm, còn nện vỡ đầu anh...... 

Chương 11: Đủ máu sống lại     

Hạ Úc Huân sau khi rời khỏi công ty chuyện thứ nhất chính là mua cho bản thân một chiếc kính đen khoa trương không thua gì chiếc kính cũ, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu quá dị của cô bán hàng hài lòng đeo vào.

Cô chính là một quả kính đen cố chấp......

Đến nỗi nguyên nhân cô si mê kính đen như vậy, e là chỉ có chính cô biết.

Sau khi đến cửa hàng mắt kính, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện chính mình không biết số độ mắt của Lãnh Tư Triệt, gọi di động cho anh cũng không ai nghe, vì thế chuyện mua mắt kính đền cho anh đành phải tạm thời từ bỏ.

Buổi chiều, ngoài dự liệu của mọi người chính là, Hạ Úc Huân vẫn lui tới đi làm như ngày tháng, còn với dáng vẻ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Bọn họ cho rằng Hạ Úc Huân cô là người nào?

Cô là Tiểu Cường đánh không chết, lại chuyện thống khổ thương tâm nhiều nhất chỉ có thể làm cô uể oải một ngày mà thôi.

Cô đã nói với chính mình, mặc kệ gặp được chuyện khổ sở gì, đều chỉ cho phép mình thời gian là một ngày để thương tâm.

Bởi vì đã đồng ý với mẹ lúc lâm chung nhất định phải vui vẻ sống.

Hơn nữa, đàn ông theo đuổi không được thực sự rất thảm, nếu còn thất nghiệp, chẳng phải là mất cả người lẫn của sao?

Cửa văn phòng tổng giám đốc, Annie bưng ly cà phê đứng ở nơi đó, nét mặt tựa như phải đến pháp trường.

Hạ Úc Huân lập tức đi qua, vươn tay, nói: "Đưa cà phê cho tôi, tôi đem vào."

"Tiểu...... Tiểu Hạ!"

Annie nhìn thấy Hạ Ức Huân rất nhanh đã đầy máu sống lại thực sự hoảng sợ, trong lòng người phụ nữ này thừa nhận năng lực tuyệt đối cùng giá trị vũ lực của cô đều khác thường như nhau.

"Tiểu Hạ! Thân ái! Không có cô tối biết phải làm sao bây giờ...... Cô ngàn vạn ngàn vạn lần phải chịu đựng, ngàn vạn lần đừng từ chức a......" Annie kích động đến rơi nước mắt.

"Về điểm này xem như cô có tiền đồ!" Hạ Úc Huân cười trêu chọc, giấu đi sự ảm đạm chợt lóe trong đôi mắt cô.

Cảm giác bên cạnh tầm mắt nhìn chằm chằm chính mình, Hạ Úc Huân hung tợn mà trừng mắt nhìn qua, quát lên:"Nhìn cái gì mà nhìn! Để tôi vặn đầu anh xuống làm cầu đá!"

Nhìn chằm chằm vào Hạ Úc Huân quan sát, Tần Phi Ly rốt cuộc ra kết luận: "Buổi sáng, quả nhiên là tôi nhìn lầm rồi......"

-

Hạ Úc Huân mới vừa đi đến cửa văn phòng liền nghe thấy bên trong có thanh âm hai người nói chuyện với nhau.

Cô vốn dĩ không tính toán làm chuyện nghe lén như thế này, lại bởi vì một câu nghe được sau đó dừng bước chân.

"Phải không? Không thể tin nổi cô ấy có nghị lực đến thế, nhiều năm qua vậy đều không buông tay."

Oa? Thanh âm người này như thế nào có điểm quen tai?

"Anh sắp sửa bị nha đầu kia phiền chết!"

Đây là thanh âm Lãnh Tư Thần.

"Em cảm thấy Tiểu Huân rất đáng yêu a! Em còn tưởng rằng anh cũng rất thích cô ấy......"

Tiểu Huân? Người này như thế nào lại thân mật mà gọi mình là Tiểu Huân? Anh ta rốt cuộc là ai?

Lãnh Tư Thần tựa hồ hừ lạnh một tiếng, nói: "Đáng yêu? Em xác định em ở nước ngoài nhiều năm như vậy, khiếu thẩm mỹ còn bình thường chứ?"

Hạ Úc Huân vừa mới khôi phục một chút nguyên khí lại bị anh đả kích đến thương tích đầy mình, phần sau bọn họ nói cái gì đó rốt cuộc nghe không được, cô trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Tổng giám đốc, cà phê của ngài!"

Lãnh Tư Thần nhìn thấy cô, thần sắc có chút kinh ngạc: "Như thế nào là cô đưa tới?"

Còn tưởng rằng anh buổi sáng nói nặng như vậy, cô nhất định sẽ từ chức.

Vì cái gì nhìn thấy cô lại xuất hiện ở trước mặt mình, lại có loại cảm giác như trút được gánh nặng......

"Bởi vì ngoại trừ tôi, không ai dám đưa tới cho tổng giám đốc ngài!"

Hạ Úc Huân nặng nề đem cà phê đặt xuống, vừa muốn rời đi, liền nghe được thanh âm quen thuộc của người kia gọi cô lại.

"Là cô......" Thanh âm dịu dàng như nước mang theo chút kinh ngạc.

Hạ Úc Huân theo bản năng nhìn lại phía thanh âm kia, thế nhưng nhìn trên sô pha chính là người đàn ông lúc sáng không cẩn thận đụng phải......  

Chương 12: Thời gian vùi lấp bí mật

"Lãnh Tư Triệt!" Hạ Úc Huân kinh hô ra tiếng.

Giờ phút này anh đã đổi cặp kính khác, cũng cởi tây trang, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, một bộ ăn mặc hưu nhàn.

"Là tôi! Cô là...... Tiểu Huân?" Trên mặt Lãnh Tư Triệt hiện lên một tia kinh hỉ.

Sở dĩ chắc chắn là cô, là vì ngoại trừ Hạ Úc Huân, trong trí nhớ của anh không có người nào dám dùng thái độ hung hổ này nói chuyện với Lãnh Tư Thần.

Không nghĩ tới cô gái buổi sáng gặp được cư nhiên sẽ là cô!

Buổi sáng lúc cô không đeo mắt kính, lại khóc đến chật vật như vậy, anh hoàn toàn không có nhận ra cô.

Trong trí nhớ, anh chưa từng thấy cô khóc.

"Là tôi. Thật khéo a! Lúc sáng tôi cư nhiên không nhận ra anh, sau khi nhìn lại tên trên dnah thiếp mới biết được......" Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, có chút xin lỗi mà nói.

Lãnh Tư Triệt không thèm để ý mà cười cười, "Tôi không phải cũng không nhận ra cô sao? Rốt cuộc đã mười năm không gặp rồi!"

"Đúng vậy! Đã lâu như vậy! Tôi nhớ rõ khi còn nhỏ trèo tường chạy đến biệt thự nhà anh, anh ngồi trên thảm cỏ xanh đọc sách, nhìn thấy tôi nhảy vào, sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế té xuống ha ha......"

Lãnh Tư Triệt cười khẽ, "Tiểu Huân, cô thật là một chút cũng chưa thay đổi."

"Ha ha, phải không? Tôi xem như anh là đang khen tôi thanh xuân vĩnh trú a! Anh cũng vậy, vẫn đẹp trai như thế!"

Lãnh Tư Triệt nghe vậy có chút thẹn thùng mà mím môi.

Hạ Úc Huân "Phốc" một tiếng, bật cười nói: "Dễ xấu hổ điểm này cũng hoàn toàn không thay đổi......"

"Hai vị muốn đổi nơi để ôn chuyện không?" Thanh âm lạnh nhạt của Lãnh Tư Thần tức khắc phá vỡ sự ấm áp của cửu biệt trùng phùng.

"Anh, anh cũng vẫn dọa người như vậy." Lãnh Tư Triệt cười khẽ chế nhạo một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Hạ Úc Huân hỏi, "Tiểu Huân, buổi tối có rảnh không? Chúng ta tụ họp? Ở quán bar Phi Sắc."

"Buổi tối? Hẳn là không có việc gì rồi......" Hạ Úc Huân theo bản năng mà nhìn về phía Lãnh Tư Thần.

"Chỉ cần cô rảnh là được, anh buổi tối cũng tới, sẽ không sắp xếp công việc cho cô." Lãnh Tư Triệt vội vàng xua tan băn khoăn của cô.

"Vậy được rồi, tôi sẽ đi, buổi tối gặp!"

Thịnh tình không thể chối từ, huống chi anh ấy còn là em trai Lãnh Tư Thần, chút mặt mũi này khẳng định là phải cho, dù rằng cô hôm nay thật sự là không có tâm tình gì, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

"Buổi tối gặp!" Lãnh Tư Triệt không dễ phát hiện mà nhẹ nhàng thở ra.

"A! Đúng rồi! A Triệt số độ kính của anh là bao nhiêu?" Hạ Úc Huân đi được một nửa lại quay trở về.

Lãnh Tư Triệt nghe được tiếng A Triệt quen thuộc kia, cả trái tim đều như tan ra, theo bản năng mà ngơ ngẩn đáp: "Mắt trái một ngàn, mắt phải tám trăm!"

Sau khi Hạ Úc Huân rời đi, Lãnh Tư Thần như suy tư gì nhìn về phía em trai mình, nói: "Khẩu vị của em trở nên nặng như vậy từ khi nào thế?"

Có lẽ Hạ Úc Huân kia ngu ngốc nhìn không ra, nhưng anh liếc mắt một cái liền nhìn ra thái độ của Lãnh Tư Triệt không giống bình thường.

Lãnh Tư Triệt hơi nhếch môi, không e dè bộc lộ tâm tình rất tốt của chính mình:"Nói thật, em vẫn luôn cho rằng anh thích Tiểu Huân, không nghĩ tới anh sẽ cùng vị Bạch tiểu thư kia ở bên nhau, nếu anh căn bản không có ý từ gì, em đương nhiên liền không có phải kiêng nể."

Lãnh Tư Thần nhíu lại, nói: Em không phải vẫn luôn lạnh nhạt với cô ấy sao?"

"Anh, khi đó thân thể em như vậy, có tư cách gì tiếp cận cô ấy......" Lãnh Tư Triệt lộ ra thần sắc đau thương.

Lãnh Tư Thần trong lòng chấn động, như thế nào cũng không thể tin nổi người em trai ít nói này của mình vẫn luôn có tâm tư như vậy đối với Hạ Úc Huân, hơn nữa cảm tình còn sâu đậm hơn anh nghĩ.

"Anh, buổi tối anh mang Bạch tiểu thư cùng đến đó đi! Em còn có vài đứa bạn học người Mỹ cùng nhau về, càng đông càng vui." Lãnh Tư Triệt hưng phấn mà kiến nghị, vừa rồi khiến cả người anh tựa như một lần nữa toả sáng sinh khí.

"Uhm." Lãnh Tư Thần thất thần lên tiếng.

"Các người buổi sáng đã gặp qua?" Lãnh Tư Thần vừa lật văn kiện, vừa giống như vô tình hỏi.

"Đúng vậy! Cô ấy hoang mang rối loạn vội vàng lao tới, vừa vặn đụng vào em. Đúng rồi, cô ấy lúc đó hình như là đang khóc, anh, anh biết đã xảy ra chuyện gì sao?" Lãnh Tư Triệt có chút lo lắng hỏi.

Thấy sắc mặt Lãnh Tư Thần khẽ giật mình, Lãnh Tư Triệt vui đùa nói: "Không phải là anh lại khi dễ cô ấy chứ?"

Sau một hồi trầm mặc, Lãnh Tư Thần đỡ trán, thanh âm thanh lãnh mở miệng nói: "Cô ấy công và tư chẳng phân minh, mắng cô ấy vài câu."  

Chương 13: Cùng nhau về nhà

"Công và tư chẳng phân minh?" Lãnh Tư Triệt sửng sốt, nhưng thực nhanh chóng khôi phục lại tự nhiên, cười nói, "Là bởi vì chuyện cô ấy thích anh sao?"

Lãnh Tư Thần không trả lời, xem như cam chịu.

Lãnh Tư Triệt khe khẽ thở dài, nói: "Anh, anh đừng luôn hung dữ với cô ấy, khuôn mặt này của anh thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi! Cô ấy thoạt nhìn luôn là tùy tiện, cái gì cũng đều không để bụng, cũng không lộ vẻ yếu ớt, nhưng không có nghĩa là cô ấy không thương tâm. Cô ấy thích anh, không có nghĩa là anh có quyền làm tổn thương cô ấy!"

"Đau lòng?" Lãnh Tư Thần hai tròng mắt híp lại.

"Đúng!" Lãnh Tư Triệt không chút do dự thừa nhận.

"......" Trên mặt Lãnh Tư Thần bất động thanh sắc, đôi tay cũng đã nắm chặt thành quyền.

"Anh, em từ nhỏ liền không hiểu cô ấy vì cái gì lại khăng khăng một mực thích anh như vậy, hiện tại cũng không hiểu!" Lãnh Tư Triệt nói xong liền rời khỏi văn phòng.

Lãnh Tư Thần mệt mỏi đem toàn bộ thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.

A Triệt, anh cũng không hiểu, cảnh còn người mất nhiều như vậy, mỗi một lần xoay người của anh, cô ấy lại vẫn ở tại chỗ......

Cô ở thời điểm thực phiền, cô cứ nhiên không còn cảm thấy...... Tịch mịch nữa......

-

Sau khi tan tầm.

Hạ Úc Huân vừa muốn cưỡi xe đạp về nhà như bình thường, bỗng nhiên nghe được phía sau có người gọi cô.

"Tiểu Huân!"

Xoay người nhìn lại, phát hiện là Lãnh Tư Thần cùng Lãnh Tư Triệt sóng vai mà đi.

Một người lạnh nhạt không kiên nhẫn, một người mỉm cười phất tay.

Ánh mắt phụ nữ chung quanh cơ hồ đều dính trên người anh em nhà này, vì thế khi Lãnh Tư Triệt gọi một tiếng thân mật Tiểu Huân, lập tức đem những ánh mắt đó đều dẫn vào người Hạ Úc Huân.

Trời ạ! Cô có thể đánh nhưng cũng không có biện pháp đối phó với nhiều phụ nữ như lang sói như vậy!

Bất quá, hai tên gia hỏa này thật đúng là siêu cấp đẹp mắt a! Tất cả đều dáng vẻ tinh mỹ như điêu khắc Louvre, nghe nói ít nhất là lai bốn dòng máu, tính kỹ liền phải truy nguyên quá xa rồi.

Cô đây có tính là hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu......

"Tiểu Huân, tôi đưa cô đi." Lãnh Tư Triệt nhiệt tình mà nói.

"Cái này...... Không cần, tôi đi xe đạp về!" Hạ Úc Huân khéo léo cự tuyệt nói.

"Tôi có thể chở cô!" Lãnh Tư Triệt nói liền đi qua nhận lấy xe cô.

"Anh, em đi cùng Tiểu Huân."

"Tùy em!" Lãnh Tư Thần xoay người đi về phía gara.

Vì thế, Hạ Úc Huân cứ như vậy không hề cự tuyệt đuổi kịp xe đạp của Lãnh Tư Triệt.

Ách, như thế nào cảm giác chung quanh có thật nhiều bộ xương khô trong suốt đang công kích cô, ánh mắt ghen ghét của mấy người phụ nữ kia cơ hồ muốn hóa thành thực chất sống sờ sờ đâm chết cô......

"Tiểu Huân, đi lên đi."

"Như vậy không tốt lắm đâu! Sao lại có thể để anh chở tôi......" Hạ Úc Huân khó xử nói.

"Chẳng lẽ cô rất nặng sao?" Lãnh Tư Triệt nhướn mày.

"Không có! Tôi một chút đều không nặng!" Hạ Úc Huân cuối cùng vẫn chầm chậm di chuyển đến ghế sau xe đạp.

Dọc theo đường đi gió nhẹ quất vào mặt, cô bởi vì hậm hực Lãnh Tư Thần cả ngày tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

"A Triệt! Tôi cảm thấy anh lần này trở về thay đổi thật nhiều!"

"Phải không? Thya đổi chỗ nào?"

"Trở nên đẹp trai hơn! Cũng cởi mở hơn rất nhiều!" Hạ Úc Huân nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, bỗng nhiên phát hiện cậu bé ốm yếu năm đó đã là một người đàn ông trưởng thành.

"Cám ơn." Lãnh Tư Triệt vui vẻ nở nụ cười, tựa như một cậu bé được khích lệ.

-

Về đến nhà, Hạ Úc Huân ở trong phòng lục tung một trận, sau đó bi ai phát hiện chính mình ngoại trừ quần áo thể thao thì vẫn là quần áo thể thao.

Cuối cùng cam chịu, đơn giản cũng không thay quần áo, trực tiếp mặc bộ trên người đi đến nơi hẹn.

Quán bar này cô lần đầu tiên tới, vụng về hấp tấp đi nhầm đường vài lần, cuối cùng còn bị một tên ma men ngăn lại dây dưa không thôi.

Cô bên này vừa muốn động thủ, đột nhiên cảm giác toàn bộ thân thể bị một hơi thở lạnh lẽo quen thuộc vây quanh.

"Chạy loạn cái gì?" Người đàn ông khuôn mặt trầm thấp đem cô ôm vào lồng ngực mắng.  

Chương 14: Hạ Úc Huân, cô chết chắc rồi !

  "Ách...... Tổng...... Tổng giám đốc? Tôi lạc đường......" Hạ Úc Huân không đủ tự tin mà trả lời.

"Ngu ngốc!" Lãnh Tư Thần khinh bỉ nhìn cô một cái, sau đó giữ tay cô lại, mặt không cảm xúc dẫn cô hướng phòng đi đến.

Độ ấm trong lòng bàn tay anh làm cô một trận tâm thần hoảng hốt.

Vì cái gì vào thời điểm cô sắp từ bỏ, lại làm ra một hành động ái muội không rõ ràng như vậy......

Vì cái gì anh không phải cùng Bạch Thiên Ngưng tới?

Hạ Úc Huân tâm sự nặng nề mặc anh lôi kéo chính mình đi đến cửa phòng bao, trong khoảnh khắc anh mở cửa đột nhiên phục hồi tinh thần dừng bước lại, từ trong lòng bàn tay anh rút tay mình ra.

Lãnh Tư Thần nhíu lại mày nhìn về phía cô.

"Lỡ như bị Bạch tiểu thư thấy được sẽ hiểu lầm." Cô giải thích.

Lãnh Tư Thần cười lạnh một tiếng, "Cô lo lắng điều này?"

"Anh......" Hỗn đản! Ý của anh là cô giả mù sa mưa, kỳ thật ước gì Bạch Thiên Ngưng hiểu lầm đúng không?

Cô là ước gì bọn họ chia tay, nhưng cô cũng không đến mức dùng thủ đoạn không phù hợp như vậy!

Nói người này có phải trong giai đoạn mãn kinh sớm hay không, đặc biệt mấy ngày nay, vẫn luôn đối với cô âm dương quái khí, trong miệng không một câu tốt đẹp, mỗi câu đều làm cô tức giận.

Hạ Úc Huân càng nghĩ càng giận, ác từ gan mà sinh ra, đầu tiên là trừng mắt liếc anh một cái, sau đó nhanh chóng tiến lên dẫm chân anh, dẫm xong lập tức giả trang cái mặt quỷ, tiến vào phòng bao.

Lãnh Tư Thần căn bản không nghĩ tới cô sẽ ra đòn như vậy, đau đến mức trên trán ứa mồ hôi.

Hạ Úc Huân, cô chết chắc rồi!

-

Đi vào phòng bao, Hạ Úc Huân liếc mắt một cái nhìn thấy cô gái một thân váy trắng ngồi trong góc, nhưng thực mau dời ánh mắt, nhìn về phía Lãnh tư Triệt đang cùng bạn bè nói chuyện.

Lãnh Tư Triệt thấy cô ánh mắt sáng ngời, vội vàng nghênh đón giới thiệu cho cô: "Tiểu Huân, cô đã đến rồi! Giới thiệu với cô một chút, đây là bạn học của tôi ở Mỹ, Hàn Khải Vũ, Murphy!"

"Xin chào, Hạ Úc Huân!"

"Xin chào." Cô gái tên gọi Murphy vén vén mái tóc dài gợn sóng vàng óng bắt mắt của mình, đơn giản lên tiếng chào hỏi, sau đó bất động thanh sắc mà đánh giá cô, ánh mắt khó hiểu kia khiến cô có chút không thoải mái.

"Xin chào, nghe đại danh đã lâu!" Hàn Khải Vũ hiền lành mà vươn tay, ánh mắt lưu chuyển qua lại giữa cô cùng Lãnh Tư Triệt.

Nghe đại danh đã lâu? Hạ Úc Huân có chút nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Tư Triệt.

Lãnh Tư Triệt ho nhẹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net