🔆 1 🔆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ta mang cho em một đóa quỳnh
quỳnh thơm hay môi em thơm?

em mang cho ta một chút tình

miệng cười khúc khích trên lưng.

Tôi ngâm nga, âm điệu vuốt ve vai gầy đầy nhung nhớ.

Thật kỳ quặc, bởi hồn tôi muốn gửi gắm cả những vuốt ve ấy tới người thật sự cần nó, hoặc ít nhất là tôi muốn vậy. Ít nhất là tôi muốn vuốt ve em không chỉ bởi ngữ điệu đầy âu yếm của nhạc Trịnh. Chúng là một chuỗi huyền thoại xứng đáng được lưu truyền mãi về sau với toàn bộ giá trị nguyên sơ đơn thuần, không phải ở thời đại nào cũng có một Trịnh Công Sơn làm ngờ một giọt nước lay động mặt hồ cả.

Chưa bao giờ những khúc ca bất hủ dồn từ đan điền và rung dưới vòm họng người con gái ấy vang lên thiết tha đến sướt mướt như vậy.

Người con gái cứ rống mãi cho đến khi tiếng đàn guitar cắt chói tai gây rùng mình. 

- Lan, - Quốc thở hắt. - lại có chuyện gì xảy ra phải không? Lan đã hát và bắt tôi đàn bài này cả chiều rồi. - Cậu nói như đang diễn kịch.

- Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ tôi chỉ bị mê đắm nhạc Trịnh, Quốc đừng để ý.

Tôi cũng không biết đâu. 

Tôi bị mê đắm nhạc Trịnh đọng trong đáy mắt và vành tai em.

Đuôi mắt xinh cùng cặp mi dày, em chứa vẻ ngây thơ lại kiều diễm quyến rũ. Đôi mắt ấy chưa từng nhìn lại chính mình để biết rằng có một tạo vật thuần khiết đến nhường ấy còn tồn tại trong cuộc đời của tôi. Em cho tôi những rung cảm đẹp của cảnh đời, trong khoảnh khắc bàn tay gầy lướt trên tấm lưng, sự vồn vã của tâm hồn tôi bị đánh thức. 

Cô gái ấy đẹp, đẹp khi ngâm nga nhạc Trịnh trong không gian chỉ có đôi ta. Tôi cũng không ngờ được mình mang theo chiếc túi thói quen được bỏ hằng hà sa số những câu hát gãy đi của ông bên người, em đã nhỏ chúng vào tôi, từng giọt từng giọt đến khi da tôi sần và nhăn nhúm vì sự ướt đẫm. Chúng mềm mại như những lọn tóc dài của em sượt qua tay tôi như nước.

Còn nhớ về những khoảnh khắc, hồn tôi chảy ra dưới đôi chân em.

Tà váy lụa màu chàm cọ qua bắp tay, tôi khẽ khàng vuốt tóc em giống như cách tôi vuốt ve một sinh vật sống, mắt dán chặt vào mắt, tay khóa chặt với tay. Hai ta cùng hòa vào ca khúc nào đó mà quá mất công để nhớ được tên, song tôi vẫn ngầm nghe được âm hưởng của Trịnh mỗi khi nhớ về. Nhất là khi môi em lay động trên từng câu hát, tôi muốn tan chảy trên môi.

Điều nuối tiếc nhất, tôi chỉ tiếc khi không thể ấn lên đôi môi đầy mật ngọt của em ấn tín tình yêu tôi đang cháy bỏng trong lồng ngực ngay lúc đấy.

Bởi ngay khi cầm nó trên tay, tôi biết mình không còn cơ hội cho mớ bong bóng ước ao này.

- Quốc này. Ngày mai đi đám cưới Quỳnh với tôi nhé!

Tôi cười buồn với cậu, khó chịu nhưng bình thản trước ánh nhìn tiếc thương cậu dành cho tôi. Cậu nhìn sâu vào mắt rồi nhìn tấm thiệp cưới màu xanh thiên thanh trên tay, ánh nhìn tưởng chừng chỉ dành cho một kẻ ăn mày.

Một kẻ ăn mày tình yêu.

- Tôi biết mà.

P/s: lấy cảm hứng từ bài hát "Quỳnh Hương" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net