73-83 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73: Tụ lại

Edit: Chiêu

Beta: Na

"Tôi có thói quen xem phim vào lần công chiếu đầu tiên, mỗi khi bộ phim mà mình quan tâm được phát hành, tôi sẽ mua nó ngay lập tức, miễn cho người khác spoil (*)." Đoàn Thư Triết cầm tấm vé: "Đều là do trợ lí đặt, một tuần trước tôi cũng nhờ hắn đặt vé."

(*) 剧透: Spoil, đôi lúc cũng mang nghĩa review.

Mạc Tê không chạm vào tấm vé kia, trong lòng cậu mơ hồ có cảm giác, tấm vé này đang cất giấu bí mật của Đoàn Thư Triết.

"Liệu cuống vé này có phải là vé xem phim bị mất trên tờ giấy hay không?" Đoàn Thư Triết không đợi đến lúc kiểm phiếu của lần chiếu đầu liền trực tiếp xé đôi tấm vé, đưa cuống vé cho Mạc Tê.

Mạc Tê nhìn rõ, mảnh vỡ nằm trong nửa tấm vé mà Đoàn Thư Triết giữ lại.

Xem ra, dù thế nào đi nữa, mảnh vỡ này đều sẽ đi theo Đoàn Thư Triết, nhưng lại không có tính toán muốn hợp nhất với hắn.

"Tiếp theo nên làm gì? Xem phim sao?" Mạc Tê hỏi ý kiến Đoàn Thư Triết, kỳ thật trong lòng cậu đã có tính toán, nhưng cậu vẫn cần sự đồng ý của hắn.

"Không phải là nên dính cuống vé vào tờ giấy kia hay sao? Có lẽ nó là đạo cụ mấu chốt." Đoàn Thư Triết nhàn nhạt nói: "Tôi đưa cuống vé cho em, chính là để em làm như vậy."

Mạc Tê cho rằng, nếu để tờ giấy này hoàn chỉnh thì nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nhưng nó dù sao cũng là đạo cụ mấu chốt, một khi đầy đủ, nói không chừng sẽ thương tổn đến sức mạnh của Đoàn Thư Triết, Mạc Tê lo lắng hắn hiểu lầm. Nhưng hiện tại xem ra, Đoàn Thư Triết sẽ không hiểu lầm cậu, hắn so với bất cứ kẻ nào đều bình tĩnh tỉnh táo hơn.

"Tôi sẽ không dùng tờ giấy này làm hại anh." Mạc Tê hứa hẹn.

"Tôi biết." Đoàn Thư Triết cười nhạt: "Thành thực mà nói, tôi càng hy vọng em dùng đạo cụ mấu chốt này đánh lén tôi. Như vậy, tôi sẽ lấy cớ đó để ra tay với em, để em vĩnh viễn ở bên cạnh tôi. Nhưng bây giờ, em lúc nào cũng chân thành thẳng thắn như vậy, khiến tôi có chút luyến tiếc. Mạc Tê, em có thể tệ một chút."

Cảm giác được Đoàn Thư Triết tin tưởng thật tốt, nếu hắn không thời thời khắc khắc muốn mạng cậu vậy thì càng tốt rồi. Mạc Tê âm thầm thở dài.

Trên trang giấy vốn dán băng keo hai mặt, tựa như vẫn luôn an tĩnh chờ tấm vé xem phim cuối cùng kia. Mạc Tê nghiêm túc dán cuống vé lên, cùng lúc đó, nửa tấm vé trong tay Đoàn Thư Triết phát ra ánh sáng màu bạc.

Đoàn Thư Triết mơ hồ có cảm giác, bây giờ hắn có thể hấp thụ mảnh vỡ này.

Nhưng nếu làm như vậy sẽ tương đương với việc tiến thêm một bước thúc đẩy việc dung hợp các mảnh vỡ lại với nhau, Đoàn Thư Triết rất bài xích chuyện này.

Chỉ trong một giây do dự, mảnh vỡ ấy rời khỏi tấm vé, bay đến tờ giấy trên tay Mạc Tê, dừng lại ở cuống vé của《 Nỗi kinh hoàng nơi hoang dã 》.

Đoàn Thư Triết phát hiện không ổn liền duỗi tay bắt lấy mảnh vỡ, cùng lúc đó, mảnh vỡ trong mắt trái hắn cũng phát ra ánh sáng màu bạc, tương phản với mảnh vỡ trên vé xem phim.

Đoàn Thư Triết nắm chặt tờ giấy, giữ lấy mảnh vỡ, Bảy cuống vé và mảnh vỡ ấy bị hắn ép vào nhau, ánh lên ngân quang, trong nháy mắt, Đoàn Thư Triết ngơ ngẩn tiến vào không gian khác.

Cơ thể hắn nhẹ bẫng, nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đang ngồi trong phòng trò chuyện với một bác sĩ trước bàn làm việc.

Trong đó có một người nói: "Bác sĩ, tôi tên Hạ Dương, người trên ảnh chụp là bạn gái tôi, Kha Mạn Mạn, gần đây......"

Nghe thấy hai cái tên này, Đoàn Thư Triết đã hiểu được, ý thức hắn đang ở trong bộ phim thứ nhất.

Bác sĩ hơn 50 tuổi cầm lấy bức ảnh, đây là một tấm ảnh chụp chung, ở rìa ngoài có một người có vẻ không gần gũi với những người xung quanh, là Mạc Tê.

Nhìn thấy Mạc Tê trong tấm ảnh, Đoàn Thư Triết không tự chủ được mà nhìn về phía bác sĩ, mắt trái hơi có ánh sáng màu bạc.

Sau đó, thân thể hắn trầm xuống, phát hiện ra mình đã tiến vào cơ thể vị bác sĩ 50 tuổi kia, tạm thời thay thế "hắn".

Trong nháy mắt, Đoàn Thư Triết đã hiểu rõ nguồn gốc kí ức khó lí giải trong đầu hắn.

Không phải hắn có nhiều tuổi và thân phận cùng một lúc, mà là hắn đã thấy được kí ức của tương lai.

Dưới sự dẫn đường của mảnh vỡ, hắn tiến vào vài bộ phim, gây ra kích động tâm lí đối với nhân vật chính, khiến cho ảo giác của bọn họ càng thêm nghiêm trọng, dần dần mới khiến cho từng bộ từng bộ trở thành phim kinh dị.

Mảnh vỡ trong vé xem phim giúp hắn mở ra cánh cửa đến các bộ phim mới, mảnh vỡ trong mắt trái giúp hắn tiến vào ý thức của bác sĩ trong phim, thao túng cơ thể những người này.

Mạc Tê từng nói qua, tuyến thời gian của nhiệm vụ vô cùng hỗn loạn, cậu căn bản không tìm thấy quy luật, cũng không tìm thấy cách phá giải.

Sau khi tiến vào phim, Đoàn Thư Triết cuối cùng cũng hiểu, tuyến thời gian của nhiệm vụ hỗn loạn là bởi: Các bộ phim này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, nếu mọi người cứ ý tự xâu chuỗi nó lại thì cảm thấy mốc thời gian hỗn loạn là điều đương nhiên.

Bác sĩ Đoàn nghe Hạ Dương và bạn miêu tả bệnh tình của Kha Mạn Mạn, loại bệnh này hắn đã gặp qua không ít lần, cũng nắm chắc chữa khỏi, chỉ cần dùng thuốc phù hợp là có thể giảm bớt bệnh của Kha Mạn Mạn.

Nhưng nếu bệnh của cô được chữa khỏi, bộ phim này liệu còn có thể tiếp tục? Liệu Mạc Tê có còn bị cuốn vào thế giới này hay không? Bọn họ còn có thể gặp nhau chứ?

Đoàn Thư Triết phát hiện mình đang ở trong một dải Mobius (*), mỗi một bước đều đan xen vào nhau, căn bản không tìm thấy điểm đầu.

(*) Để giải thích cho hình tượng này thì khá là dài, nên mình sẽ chú thích ở cuối chương nhé.

Mạc Tê vì chấp hành nhiệm vụ mà tiến vào 《 Nỗi kinh hoàng nơi hoang dã 》 — vì tìm người mất tích mà tới 《 Quỷ kính 》— sau khi huỷ diệt 《 Quỷ kính 》 và một số nhiệm vụ bị dung hợp – bị《 Vong linh 》 quấn lên — dùng nó phong ấn Dung Phong — dưới sự giao phó của Dung Phong mà tìm tới bác sĩ Đoàn — gặp được bác sĩ Đoàn và mảnh vỡ viên đạn màu bạc trong vé xem phim — mảnh vỡ mang theo bác sĩ Đoàn vào bộ phim《 Nỗi kinh hoàng nơi hoang dã 》 — bác sĩ Đoàn lợi dụng năng lực của mình để khiến bệnh tình của Kha Mạn Mạn chuyển biến xấu, hình thành chuyện cũ của《 Nỗi kinh hoàng vùng hoang dã 》

Các liên kết được lồng vào nhau, mỗi một bước đều dẫn họ đến vòng lặp không thể tách rời.

Đương nhiên, hiện tại, hắn có thể ngăn cản chuyện này xảy ra, chỉ cần điều trị cho bệnh nhân trong các bộ phim, vấn đề của những bộ phim này sẽ được giải quyết, Mạc Tê cũng không phải lâm vào khốn cảnh.

Nhưng nếu hắn trị bệnh cho họ, dòng thời gian sẽ đi về đâu?

Là hắn tự mình giải quyết vấn đề để đám người Mạc Tê thông quan, hay là điều trị cho người bệnh khiến bộ phim không còn tồn tại, Mạc Tê sẽ tiến vào một nhiệm vụ khác, không còn bên hắn?

Đoàn Thư Triết đẩy mắt kính, nhẹ nhàng cười. Hai lựa chọn này đều không phải điều hắn muốn. Lựa chọn đầu tiên, Mạc Tê thông quan, các người chơi rời khỏi trò chơi, chỉ còn hắn ở đây nhớ về Mạc Tê. Còn ở lựa chọn thứ hai, hắn và Mạc Tê căn bản sẽ không gặp nhau.

Nếu hắn không chọn cả hai thì hắn phải làm bệnh tình của vai chính thêm trầm trọng, khiến ảo giác của họ đạt tới đỉnh điểm của một bộ phim kinh dị, chỉ như vậy, hắn mới có thể gặp được Mạc Tê.

Hắn nghiêm túc nghe mấy người trẻ tuổi miêu tả, lấy ra một lọ thuốc, dặn họ, đây là thuốc trợ giúp giấc ngủ, có thể giảm bớt bệnh tình của Kha Mạn Mạn. Mặt khác, hắn còn kiến nghị họ mang Kha Mạn Mạn đi dã ngoại giải sầu, xem hoàn cảnh bên ngoài có thể giúp Kha Mạn Mạn cải thiện bệnh tình hay không.

Mấy người trẻ tuổi bị bác sĩ Đoàn lừa đến xoay mòng mòng, vui vẻ cầm thuốc rời đi, Đoàn Thư Triết gỡ xuống mắt kính, xoa xoa.

Quả nhiên, trong quá trình lau mắt kính, hoàn cảnh xung quanh lần thứ hai thay đổi, hắn lại đi vào bộ phim tiếp theo.

Vai chính bộ phim nói với Đoàn Thư Triết, gần đây hắn không thể nhìn vào gương, cảm thấy ảnh ngược của mình trong gương vươn tay bóp chặt cổ hắn, kéo hắn vào trong gương rồi giết chết.

Lúc này Đoàn Thư Triết đã đổi sang khối thân thể khác, hắn hòa ái nói cho đối phương cách khắc phục sợ hãi, cho hắn thuốc, cũng kiến nghị hắn đi mê cung kính, tiến hành huấn luyện trong mỗi tình cảnh khác nhau.

Tiếp theo là bộ phim thứ ba, thứ tư...... Đoàn Thư Triết như ác ma du tẩu trong phim, thì thầm với vai chính của các bộ phim, dẫn họ vào vực sâu.

Đoàn Thư Triết cảm thấy thật lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt.

Bên ngoài bộ phim, Mạc Tê thấy Đoàn bác sĩ nắm chặt tấm giấy đã bị vò nát, ánh sáng trong mảnh vỡ dần dần dung nhập vào cơ thể hắn, hiển nhiên là đã bị hắn hấp thụ.

Mà Đoàn Thư Triết nhắm hai mắt, khóe môi lộ ra tươi cười, dường như đang làm gì đó trong mộng.

Hạng Trác vẫn luôn chờ bọn họ, nhìn thấy hai người đứng trước quầy bán vé tự động, không nhịn được đi qua, thấy vẻ mặt của Đoàn Thư Triết liền không khỏi khiếp sợ, dùng ánh mắt nói cho Mạc Tê biết Đoàn Thư Triết lúc này rất nguy hiểm, người này nhất định đang suy nghĩ chuyện xấu.

Đúng lúc này, Đoàn Thư Triết chậm rãi mở mắt, vừa mở mắt ra đã thấy Hạng Trác đứng trước mặt, nhíu mày ám chỉ gì đó với Mạc Tê.

"Đúng là mất hứng." Đoàn Thư Triết vươn tay, ấn vào mặt Hạng Trác, đẩy hắn sang một bên, hắn nhìn thẳng Mạc Tê, hỏi: "Tôi mất ý thức bao lâu rồi?"

"Không đến năm phút." Mạc Tê nhìn chằm chằm vẻ mặt hắn, nói: "Nhưng thoạt nhìn, anh đã trải qua hơn năm phút rồi."

Trong ánh mắt của hắn cất giấu chuyện xưa, Mạc Tê nhất thời không đọc ra.

Đoàn Thư Triết không chính diện trả lời, hắn nói: "Trên văn kiện nói, những mảnh vỡ ẩn của viên đạn sẽ bị em hấp dẫn, xuất hiện cùng ' giáp phùng nhân ' Mạc Tê, nhưng tôi nghĩ cũng không phải như thế."

Mạc Tê không rõ ý hắn, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Mảnh vỡ sẽ không vì bị em hấp dẫn mà xuất hiện, mà là tạo ra điều kiện để em xuất hiện." Đoàn Thư Triết nói: "Em từng nói, dù em có tham gia nhiệm vụ nào cũng đều trở thành người khởi xướng nhiệm vụ, em cảm thấy nguyên nhân là gì?"

"Là vì trong cơ thể tôi có viên đạn màu bạc? Hay bởi tôi là người chơi cấp SSR?" Mạc Tê suy đoán: "Hoặc là, năng lượng dị hoá dùng tôi để dụ dỗ mảnh vỡ, cho nên mới khiến tôi trở thành người khởi xướng nhiệm vụ?"

"Đều không phải." Đoàn Thư Triết từ từ nói: "Là bởi vì những mảnh vỡ ẩn trong các nhiệm vụ đó, chỉ có em mới có thể mở nó ra."

Nếu trong rạp chiếu phim Thời Quang không có Mạc Tê, câu chuyện này tuyệt đối sẽ không phát triển đến trình độ hiện tại. Các mảnh vỡ xuyên qua thời gian, hội tụ vì Mạc Tê.

Mạc Tê nhìn Đoàn Thư Triết, nhớ tới mọi chuyện xảy ra trong rạp chiếu phim, cùng với mảnh vỡ trong bộ phim trên tờ giấy nhàu nát, hiểu ra tất cả, nói: "Trong năm phút vừa rồi, anh đã mượn sức mạnh của mảnh vỡ, tiến vào các bộ phim, trở thành bác sĩ mà mấy vai chính từng nhờ giúp đỡ!"

"Thật thông minh." Đoàn Thư Triết khen: "Em tìm thấy ba mảnh vỡ trong 《 Quỷ kính 》 đúng không, em có biết vì sao chỉ một nhiệm vụ nhưng lại xuất hiện nhiều mảnh vỡ đến như vậy hay không?"

Mạc Tê nghĩ một chút đã hiểu: "《 Quỷ kính 》 là trạm trung chuyển giữa các nhiệm vụ khác nhau, những mảnh vỡ đều từ thế giới khác tiến vào quỷ kính!"

"Trong《 Quỷ kính 》 có một mảnh, hai mảnh còn lại là từ trên người chơi ở nhiệm vụ khác tiến vào mê cung kính rồi chết tại đó để lại. Ba mảnh vỡ ấy đều ở trong《 Quỷ kính 》 chờ em đến." Bác sĩ Đoàn nói.

Nghe Đoàn Thư Triết nói xong, Mạc Tê không nhịn được che lồng ngực mình.

Hoá ra, trong khi cậu không ngừng tìm kiếm Chu Mặc Tồn, Chu Mặc Tồn cũng đang tìm kiếm cậu, tìm cách sớm nhất để xuất hiện trước mặt cậu.

Giờ này khắc này, Mạc Tê muốn cùng Đoàn Thư Triết "Cộng hưởng", muốn nhớ lại đoạn kí ức ẩn sâu kia, muốn biết quá khứ của cậu và Chu Mặc Tồn ra sao. Cậu mơ hồ cảm thấy, cậu và Chu Mặc Tồn nhất định đã ước định, cậu muốn biết ước định này là gì.

Mà ước định này, đang nằm trong kí ức của Đoàn Thư Triết.

Ai ngờ Đoàn Thư Triết lại giơ tay, che đi đôi mắt của cậu, cự tuyệt đối diện.

"Mạc Tê, em còn nhớ hai tấm vé xem phim cuối cùng dính vào nhau không? Sở dĩ bị như vậy bởi vì chúng nó là một hệ liệt, cùng một chủ đề, có quan hệ với giấc mộng." Đoàn Thư Triết ghé vào tai Mạc Tê, nói.

Mộng? Là mộng của ai? Mạc Tê cảm thấy có chút không ổn.

"Người nằm mơ trong bộ đầu tiên là người thường, những gì hắn gặp trong mộng đều sẽ hóa thành hiện thực, cuối cùng cũng không thể nhận ra là thực hay mơ, bác sĩ đã trị hết bệnh cho hắn, nhưng bệnh của hắn là bệnh tâm thần. Bộ thứ hai nói về người cũng mắc căn bệnh này, chính là vị bác sĩ kia."

Nghe thấy hai từ bác sĩ, Mạc Tê đã hiểu.

"Tôi ở kẽ hở của thời gian thay thế bác sĩ của hắn, hiện tại, người bị bệnh là tôi, các người đều là cảnh trong mơ của tôi." Đoàn Thư Triết nhẹ nhàng nói.

(*) Dải Mobius:

Hình ảnh mô tả:

Dải mobius được đặt theo tên một nhà toán học và thiên văn học người Đức August Ferdinand Möbius, ông đã phát hiện ra dải băng này năm 1853. Ta có thể tạo một dải băng Mobius đơn giản bằng cách lấy một băng giấy dài chữ nhật, lật ngược một đầu băng giấy và nối vào đầu kia – trong toán học gọi là mặt Mobius một mặt nghiêng và một biên. Tùy vào chiều xoay mà ta có 2 loại mặt Mobius: mặt Mobius thuận chiều và ngược chiều kim đồng hồ. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy (do Mobius công bố) được dán dính hai đầu sau khi lật ngược một đầu từ 1 đến 2 lần, về sau trở thành công thức toán và được áp dụng rất nhiều trong lĩnh vực. Dải băng này cũng thể hiện được rất nhiều nghịch lý trong đời sống.

Ở trong chương truyện này, có lẽ tác giả sử dụng hình ảnh dải băng Mobius để ám chỉ đến biểu tượng vô cực "infinity" và vòng lặp không hồi kết:

Biểu tượng vô cực trong toán học biểu hiện sự vô tận trong cái tận cùng mà bạn chẳng biết là bạn đang đi đâu nữa. Điều này minh chứng rõ ràng cho việc khi bạn đào sâu tìm hiểu một vấn đề thì bạn càng gặp rắc rối do chính bạn tạo ra, không những không sáng tỏ mà nó còn càng biến chất so với ban đầu. Khi bạn đang đi ở xuất phát điểm này bạn thấy mọi người đang đi hướng ngược lại phía bên kia, bạn hoang mang cố gắng chạy thật nhanh để theo kịp người khác nhưng rồi bạn không nhận ra rằng cái vị trí hiện tại bạn đang đứng cũng chính là cái vị trí người khác đã từng đi qua rồi.

Tham khảo: Thao Tran – Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ.

Chương 74: Đăng hỏa lan san

Edit: Chiêu
Beta: Na

Hạng Trác trái nhìn Mạc Tê, phải xem Đoàn Thư Triết, hắn cảm thấy như mình đã trở về nhiệm vụ hộp tâm nguyện và cổ trấn, giống như một kẻ thiểu năng trí tuệ, hoàn toàn không hiểu hai người kia đang nói gì.

Hắn chỉ biết, trước mắt nhiệm vụ này được tạo thành từ 6 nhiệm vụ cấp SR, trừ《 Quỷ kính 》. Lúc đầu chỉ hiện ra 4 nhiệm vụ, hai cái còn lại chưa lộ diện, hiện tại, Đoàn Thư Triết nói hai bộ phim còn lại là hệ liệt, hắn là một trong hai Boss của hệ liệt đó, vậy chẳng phải Đoàn Thư Triết là Boss của hai nhiệm vụ à?

"Không phải như vậy." Mạc Tê dường như đoán được suy nghĩ của Hạng Trác: "Mấy nhiệm vụ khác chỉ thuần túy là ảo giác mà thôi, tất cả mọi chuyện kinh khủng xảy ra đều quy về vấn đề tâm lý hết. Nhưng cảnh trong mơ của hai bộ phim cuối cùng sẽ biến thành sự thật, từ mộng thẩm thấu vào hiện thực, có thể thông qua khống chế tinh thần ảnh hưởng tới thế giới hiện thực, thế giới này cao hơn thế giới khác nhiều."

Cao hơn ở khía cạnh nào? Hạng Trác đầu đầy mờ mịt.

Không biết là nhìn ra nghi vấn trong mắt Hạng Trác hay là đang giải thích với Mạc Tê, Đoàn Thư Triết vươn tay, nói: "Cao hơn thế giới khác nghĩa là tôi có thể khiến mấy nhiệm vụ siêu việt kia dung hợp ở hiện thực."

Hắn nhẹ nhàng nắm tay, vé xem phim hoàn toàn bị bóp nát, rơi xuống, không thể nhìn rõ nội dung.

Lúc này, chuông điện thoại của Mạc Tê vang lên.

Mạc Tê lấy di động ra, là Tần Tầm Phong. Trong khoảnh khắc nhấn nút trả lời, cậu thoáng do dự, nghĩ đến vong linh kia. Nếu nó đã phá vỡ phong ấn thì sau khi nhận điện thoại, vong linh nhất định sẽ xuất hiện phía sau cậu.

Nhưng Mạc Tê vẫn nhanh chóng nghe, xuất phát từ sự tín nhiệm với Tần Tầm Phong, đồng thời cũng cảm thấy việc bị vong linh bám vào cũng chẳng sao.

Ống nghe truyền đến âm thanh có chút hoàng loạn của Tần Tầm Phong: "Mạc Tê, cửa rạp bị mở rồi, hình như có thứ gì đó đang tiến vào, nhưng mà chúng tôi không nhìn thấy gì cả!"

Đây là tiếng đập cửa của một bộ phim, vốn sau khi Tần Tầm Phong đem Dung Phong và vong linh vào rạp, rạp chiếu phim liền trở thành lãnh địa của vong linh. Khi đó hai Boss không thể ở cùng một lãnh địa, tiếng đập cửa sẽ ngừng lại. Nhưng bộ phim thứ sáu đã kết hợp các chiều không gian khác lại, khiến cho Boss của các thế giới bắt đầu tranh đấu."

Như tờ giấy được xếp chồng lên nhau, các đoạn thẳng trên tờ giấy này vĩnh viễn không thể giao thoa với các đoạn thẳng trên tờ giấy khác. Người chơi là bút, có thể tùy ý viết chữ trên tất cả các trang giấy, tiến vào các hiện thực khác nhau. Mà bộ phim thứ sáu đã xé nát tờ giấy ấy, khiến cho các đoạn thẳng khác biệt giao hoà, thế giới trở nên hỗn loạn.

"Các cậu ở phòng chiếu phim số mấy?" Mạc Tê hỏi.

"A? Số mấy...... Hình như là số 5." Tần Tầm Phong nói.

Mạc Tê buông di động, trực tiếp từ cổng soát vé chạy đến phòng số 5, rất nhanh đã tìm được, quả nhiên cửa đã bị mở, bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của đám người Tần Tầm Phong.

Xem ra, nếu nhiệm vụ của tiếng đập cửa và vong linh dung hợp, hai nhiệm vụ này sẽ ở cùng không gian với rạp chiếu phim Thời Quang, nói cách khác, đám người Tần Tầm Phong có khả năng cao cũng đang ở trong rạp chiếu phim này.

Mạc Tê vừa tiến vào phòng, đã nghe được tiếng đập cửa "cộc cộc cộc", lại có tiếng bước chân "lộc cộc", còn có tiếng ca chói tai——

Thùng thùng, có người gõ cửa.

Mẹ nói, không thể mở cửa.

Tôi mở hé cửa, lặng lẽ nhìn, không định mở cửa.

Một con mắt ở ngoài cửa nhìn tôi.

Lộc cộc, ai đó đang đi trong nhà tôi.

Mẹ nói, không được phát ra âm thanh.

Tôi che miệng, nhìn ánh đèn chiếu qua cánh cửa, tim đập thình thịch bên tai.

Một đôi chân bước ra ngoài cửa tủ.

Tí tách, một giọt một giọt lại một giọt.

Giọng nói trẻ con thét chói tai quanh quẩn trong căn phòng, Tần Tầm Phong cũng xem như dũng cảm mà tấn công về phía phát ra thanh âm, nhưng cái gì cũng không đụng tới.

Trong phòng chiếu phim truyền đến âm thanh "tí tách", cổ Hạ Nghiêu không biết từ khi nào đã xuất hiện một vết thương, đang nhỏ máu.

Mạc Tê khiêng Hạ Nghiêu đang si ngốc lùi ra sau, dùng sức đè miệng vết thương trên cổ hắn, nói với đám người Tần Tầm Phong: "Mau mang theo mọi người rời khỏi bóng tối, không gian này rất ngột ngạt!"

Sự xuất hiện của cậu khiến mọi người chấn động, Tần Tầm Phong cũng bớt sợ không ít, hắn khiêng hai bạn học còn hôn mê chạy vọt tới cửa, sau khi đặt họ ở bên ngoài, nhìn thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo kính mắt cao lớn đi tới, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại vọt vào cứu những người khác.

Chờ hắn khiêng hai người nữa ra, hai người lúc trước đã không thấy tăm tích, bác sĩ mặc áo blouse vẫn đứng ngoài cửa như cũ.

Một cỗ hàn khí từ xương sống xông lên đỉnh đầu, Tần Tầm Phong thất thần đứng trước mặt người này.

Đúng lúc đó, Lương Thiên Tu cũng cõng hai bạn học ra, thấy bộ dáng ngu ngốc của Tần Tầm Phong, vội hô: "Làm sao thế, mau nhanh đi cứu người, bên trong còn bảy tám người nữa!"

"Đúng vậy." Bác sĩ mặc áo blouse cũng ôn hòa nói: "Đi cứu người đi."

Thanh âm bác sĩ vô cùng hòa ái, khiến người ta có cảm giác tin phục, Lương Thiên Tu lập tức buông bạn học ra, chạy vào phòng cứu người.

Tần Tầm Phong cũng mê muội, cảm thấy mình nên tin tưởng bác sĩ, thậm chí cũng quên luôn chuyện hai người biến mất lúc trước. Nhưng hắn đã từng trải qua cảnh này một lần, chính là khi đối diện với "Mạc Tê"!

"Mạc Tê" có thể kiểm soát người khác một cách tuyệt đối không thể phản kháng, dù Tần Tầm Phong biết không nên nghe theo hắn, nhưng tay, chân đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#oqehjoqw