3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày đầu đi học đối với Vương Hạo Hiên mà nói khá suông sẻ, ngày ngày đều có động lực đến trường, nhưng mỗi khi ngồi vào bàn đều chán ghét, chỉ muốn ngủ. Tống Kế Dương ngồi bên cạnh cũng không để ý anh là bao

Vương Hạo Hiên ngồi cạnh Tống Kế Dương cũng gần một tuần, chẳng nói chuyện được câu nào nhưng lại rất để ý những việc mà cậu làm, như: Tống Kế Dương vào rất sớm, rất ngăn nắp và sạch sẽ, bản thân cậu ta vốn rất ngọn ngàng, trầm tính, không biết bắt chuyện với người khác, ngay cả Lam Khả Vi và Trần Trác Tuyền là ban cán sự cũng không hay nói chuyện với cậu, dường như ngoài thầy giáo Lý thì cậu ta không bắt chuyện với ai. Điều này khiến Vương Hạo Hiên càng không có mấy thiện cảm với cậu

Rồi đến một ngày mưa, mới đầu thì là mưa phùn nhưng sau đó liền thành bão, sấm chớp rất to, Tống Kế Dương khi nghe thấy tiếng sấm gương mặt trở nên xanh xao và biến mất từ tiết ba, không ai biết cậu đi đâu. Khi Vương Hạo Hiên tỉnh giấc thì đã là tiết tư, cậu liền xin đi vệ sinh

Nhà vệ sinh nam gần một cái kho dục cụ học tập, Vương Hạo Hiên đi xong, bước ra nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ trong kho, lúc đầu anh không mấy quan tâm nhưng sau đó lại nghe tiếng khóc thút thít, thế là anh tò mò đi men theo hành lang mà tiến về phía có phát ra tiếng khóc

Nhà kho tói om, Vương Hạo Hiên tốn mấy giây mới có thể nhìn rõ trong đó có gì, thì thấy một bóng đen đang co người lại, đầu cúi sát đầu gối mà run rẫy, Vương Hạo Hiên từ từ tiến lại, mới phát hiện áng lưng này rất quen thuộc, khi anh đưa tay lên và chạm vào đôi vai run rẩy ấy thì người đó mới ngước mặt lên nhìn anh bằng đôi mắt ướt đẫm nước mắt, là Tống Kế Dương

Vương Hạo Hiên vốn định không quan tâm đến cậu ta, nhưng khi bắt gặp đôi mắt này, anh liền chết đứng tại đó, trong lòng xuất hiện một cảm giác muốn che chở, đồng thời sẽ rất đau lòng và ân hận nếu bỏ đi

- Cậu... - Vương Hạo Hiên tốn vài giây để định thần nhưng bấy giờ lại chưa biết nên nói gì, thì Tống Kế Dương đã xoay mặt đi chỗ khác ôm đầu

Vương Hạo Hiên không suy nghĩ gì nhiều, liền lấy tai phone từ trong túi quần ra, cắm cào điện thoại và đưa lên tai Tống Kế Dương, mở âm lượng lớn cho cậu nghe. Tống Kế Dương trố mắt nhìn anh, và điều này đã khiến nước mắt cậu ngừng rơi, sắc mặt dường như đã đỡ hơn rất nhiều; Vương Hạo Hiên liền ngồi xuống bên cạnh Tống Kế Dương, cậu nghe nhạc một lúc liền gục xuống bên vai Vương Hạo Hiên, anh cũng im lặng để cậu dựa vào; lát sau anh cũng thiếp đi lúc nào không hay

Đến khi chuông reo hết tiết năm vang lên, Vương Hạo Hiên mới giật mình tỉnh giấc, anh mới chợt nhận ra Tống Kế Dương vẫn còn thiếp bên cạnh, trời cũng bớt sấm chớp, chỉ còn vài cơn mưa lất phất, anh không dám động đậy vì sợ làm cậu tỉnh giấc, anh ngồi đó nhìn lên trần nhà, cảm nhận từng nhịp thở của cả hai hòa làm một, ánh mắt tò mò mà rơi xuống gương mặt Tống Kế Dương khi đang ngủ say, cặp lông mi dài và công khiến biết bao cô gái ghen tỵ, sóng mũi cao tạo nên sự thanh tú cuốn hút, da dẻ hồng hào nhìn cứ như con gái, quả thật là một vẻ đẹp hiếm thấy ở con trai. Chợt Tống Kế Dương khẽ động đậy, Vương Hạo Hiên vội dời ánh mắt sang chỗ khác, lấy lại bình tĩnh

Tống Kế Dương ngồi dậy, khẽ dụi mắt, gương mặt có chút mơ màng này trong mắt người khác rất đáng yêu. Vương Hạo Hiên cũng ngồi dậy, thu lại tai phone, bỏ vào túi rồi đứng lên rời đi

Tống Kế Dương liền đứng dậy, nhìn theo bóng lưng anh mà nói to

- Cảm ơn cậu!

Vương Hạo Hiên nghe vậy, liền gãi gãi mũi không đáp

Từ sự việc này, mối quan hệ của cả hai chuyển hướng sang một sự tích cực và gần gũi hơn lúc ban đầu, như: Tống Kế Dương sẽ cho anh xem bài kiểm tra nếu câu đó anh không biết làm, bắt đầu mở lời chào buổi sáng với nhau hơn, đôi lúc giúp đỡ nhau trong học tập và trực nhật

Trong Vương Hạo Hiên dường như rũ bỏ một số thành kiến với Tống Kế Dương

Trong Tống Kế Dương dường như cậu đã quen biết được một bằng hữu tốt

---

Cho đến một hôm, khi học thể dục xong, Vương Hạo Hiên thấy Lam Khả Vi cùng Tống Kế Dương nói chuyện rất vui vẻ, còn cười rất to

Đi ngang qua những người khác thì nghe được họ đang xì xầm về Tống Kế Dương và Lam Khả Vi

- Nghe nói thời cấp hai là Tống Kế Dương theo đuổi Lam Khả Vi đó - bạn A nói

- Thật sao? Sao tôi lại nghe rằng cả hai song phương nhau đó - bạn B nói

- Không đâu! Là Tống Kế Dương đơn phương Lam Khả Vi đến tận bây giờ đó. Chỉ là Lam Khả Vi không nỡ từ chối thôi - bạn C nói

- Lam Khả Vi quả thật có số hưởng a~ - bạn D nói

- Nghe nói Lam Khả Vi cũng có tình cảm với Tống Kế Dương đó - bạn B nói

Vương Hạo Hiên nghe đến đây liền không vui, anh liền nhớ đến cây bút mà Tống Kế Dương tặng cho Lam Khả Vi, Lam Khả Vi lại rất trân trọng cây bút đó. Sắc mặt Vương Hạo Hiên trầm xuống, nắm chặt tay thành nắm đấm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net