(AllNam/SNCS/THCC/GN/NDND/LCT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHÔNG XONG RỒI, ĐỘI TRƯỞNG CHÚNG TA GIỐNG NHƯ ĐỨA TRẺ

—————————————————
Sơn Đông, Thanh Đảo.

Một lần nữa quay trở lại nơi này, trong lòng ai cũng dâng lên những cảm xúc khó tả, nhưng khi nhớ lại thời điểm bắt đầu mọi thứ, tất cả đều cảm thấy "Mình sẽ lại làm được."

Hôm nay Châu Chấn Nam như một tiểu phù thủy, làm cho mọi người đều muốn hỏi cậu rằng "Chổi thần của cậu đâu?" Vạt áo khoát giống như một chiếc váy dài, chân đi giày vải, vài sợi tóc bị mũ làm cho vểnh lên, trông càng thêm đáng yêu.

Đồng đội cũng thường bị thất thần khi ở cạnh cậu, ngay cả mấy đứa em nhỏ tuổi hơn nhiều khi cũng theo bản năng mà nghĩ, "Nam Nam còn nhỏ hơn mình."

Đêm đầu tiên đi ngủ, cũng không biết là ai nhanh mồm nhanh miệng kêu cùng nhau ngủ dưới sàn nhà, Diêu Sâm cùng Trạch Tiêu Văn trong lòng liền thầm cảm ơn người đó.

Mặt mộc của Tiểu Nam buổi tối thật sự là rất ngoan, rất mềm, nho nhỏ một đoàn mà cuộn ở trong chăn, cười lên một cái liền làm trái tim người ta tan chảy. Diêu Sâm cũng không phải là lần đầu tiên ngủ cùng với cậu, nhưng cảm giác thoã mãn trước giờ vẫn chưa bao giờ vơi, hắn muốn đợi Châu Chấn Nam ngủ say liền trực tiếp ôm cậu vào lòng, đợi sáng mai thức dậy liền nói là do chính cậu ngủ không thành thật. (Lươn vl)

Bên này Diêu Sâm tính toán, bên kia Trạch Tiêu Văn nhìn chằm chằm Châu Chấn Nam ngây ngốc cười, đầu óc đều là: Em ấy đáng yêu ghê, chờ em ấy ngủ nhất định là phải rua! Mặt Nam Nam của chúng ta chắc là mềm lắm T_T.

Nếu thật sự có Thượng Đế, lúc này nhất định sẽ muốn nói một câu: "Hai người các ngươi đủ rồi..."

—————————————————
Hôm sau bọn họ thay đồng phục đi nghênh đón mấy anh em Sáng Tạo Doanh, phảng phất như được trở lại mùa hạ năm đó, mùa hạ năm 19 đầy nhiệt huyết mà vô tư.

Bọn họ núp ở sau tấm màn sân khấu cười ngửa tới ngửa lui, Châu Chấn Nam mỗi lần cười đều lấy tay che miệng, bàn tay nhỏ trắng trắng, đầu ngón tay nhỏ hồng hồng.

Nhiều khi mọi người thích gọi cậu là "Tiểu Nam", thật tự nhiên mà buột miêng kêu lên như vậy, giống như ấn tượng đối với Châu Chấn Nam là "nho nhỏ", là bởi vì trẻ con nên đáng được thiên vị.

Bất quá Tiểu Nam của chúng ta cũng rất giỏi chơi bóng rổ.

Lúc Lý Hâm Nhất chọn đồng đội gọi "Nam Nam", Châu Chấn Nam liền đáp "lại la" một tiếng, cười thật vui vẻ mà chạy lại, ngay cả lúc tóc cậu tung lên cũng như trùng lập với trong ký ức. Mọi người xem xung quanh quả thực không khỏi thắc mắc nghĩ như thế nào mà cậu ấy có thể càng lớn lại càng nhỏ như vậy.

Xuất sư bất lợi, Triệu Lỗi không cẩn thận dẫm rớt giày của Châu Chấn Nam.

Triệu Lỗi: Tui thề là tui chỉ muốn lại gần Nam Nam hơn một chút thôi à.

Cảnh tượng vừa xấu hổ vừa buồn cười, nhất thời trên sân mọi người liền vây lại đây. Châu Chấn Nam cười khổ đứng cầm quả bóng rổ, Trương Viễn đi đến giúp cậu nhặt giày, còn thật tri kỷ sợ có cát rớt vào mà đập đập giày cho cậu.

"Mấy cậu xem cái người này." Châu Chấn Nam ngữ khí bất đắc dĩ còn mang theo một chút ý vị làm nũng, "Anh ấy dẫm chân tớ."

Kỳ thật chính là làm nũng a, thuận mao Tiểu Nam giọng điệu lúc lên án đều là mềm như bông, dứt lời liền ngoan ngoãn dẫm dẫm chân mang giày vô lại.

Châu Chấn Nam mặc dù trước trận đấu có hơi rén, nhưng khi vào trận chơi cũng không kém chút nào, bình luận viên Trương Nhan Tề cầm loa có chút khoe khoang nói, "Nam Nam chơi rất được, biệt danh tiểu tinh linh."

Nói xong Châu Chấn Nam liền vài bước lên rổ vô cùng đẹp mắt, ghi bàn thắng.

Diêu Sâm: "Ohhh Châu Chấn Nam, tiểu mô-tơ."

Ném tầm xa, mấy quả ba điểm Châu Chấn Nam bách phát bách trúng.

——————————————————
Ở giữa, bọn họ có ghi hình một cuộc phỏng vấn với Tencent, Châu Chấn Nam đã quá buồn ngủ, cậu ngốc ngốc mà đi qua, ngốc ngốc mà ngồi xuống, lúc mở miệng nói chuyện âm thanh đều mềm thành một vũng nước.

"Xin chào các bạn từ Tencent video doki..." Giọng nói dinh dính, mềm mại không chịu được.

Những người khác: awsl. (a ta đã chết)

Hỏi: "Hiện tại bạn đang làm gì nếu bạn không trở thành R1SE?"

Châu Chấn Nam cầm lấy micro, miễn cưỡng mở to mắt thực dứt khoát nói một câu: "Ngủ nè."  Nói xong liền ngọt ngào cười, như thế nào cũng đều làm cho người khác thích a.

Người khác: Có thể nào đừng hỏi nữa để cậu ấy về ngủ được không?

Hỏi: "Lý giải thế nào câu không ai yêu R1SE hơn R1SE?"

Nghe xong lời này, Tiểu Châu đang buồn ngủ liền nghiêm túc suy nghĩ hai giây, liền nói ra một câu "Là như vậy đó." Nghe thật khiến người ta mềm lòng.

Hẳn là bởi vì buồn ngủ nên cảm thấy có chút lạnh, Châu Chấn Nam kéo kéo tay áo Yên Hủ Gia, "Cho tớ mượn áo khoác mặc chút đi."

Yên Hủ Gia: ?! Còn có loại chuyện tốt này!

Châu Chấn Nam mặc ngược áo khoác lên người, cả người trông thật nhỏ thật ngoan. Yên Hủ Gia nhìn Châu Chấn Nam mặc vào áo khoác của mình, luôn có loại cảm giác người này thuộc về mình, trong lòng liền hạnh phúc đến muốn bay lên.

Đến đoạn hỏi đáp lẫn nhau, Yên Hủ Gia hỏi cậu, "Anh cảm thấy bây giờ trời tối chưa?"

Tiểu Châu bị hỏi có chút sửng sốt, ngốc ngốc nói, "Vẫn chưa mà." Không biết hiện tại cậu có còn sức phán đoán nữa không, nhưng nghe giọng nói của cậu có vẻ như giây tiếp theo cậu liền ngủ luôn.

Nghe xong Trương Nhan Tề không nhịn được khẽ mỉm cười, hẳn là bị đáng yêu đánh trúng rồi.

Nhận lấy micro, Châu Chấn Nam quay sang hỏi Hà Lạc Lạc, "Cậu cảm thấy bánh trứng của cậu ăn ngon không?"

Nội tâm Hà Lạc Lạc: Trời ạ, anh ấy đáng yêu quá rồi, còn dựa lại đây nữa, không được, mình phải nhịn xuống.

Hà Lạc Lạc nổ lực khống chế biểu tình của mình nói, "Rất ngon đó."

Lát sau, Châu Chấn Nam không có trả lời phỏng vấn, vẻ mặt giống như đi vào cõi tiên, thoạt nhìn ngốc ngốc, thỉnh thoảng chớp chớp mắt, gặm micro, buồn ngủ đến gật gù cả đầu, đôi môi màu san hô bất giác mím lại, đầu còn dựa vào vai Hà Lạc Lạc làm hắn muốn nổ luôn rồi. Nói cậu đáng yêu là đáng yêu thật, chính là bản thân cậu cứ như vậy tự nhiên mà toát ra, lại đặc biệt làm người khác đau lòng.

——————————————————
Thật vất vả chờ đến lúc phỏng vấn kết thúc, Diêu Sâm qua đi liền trực tiếp bế Châu Chấn Nam đi.

"Em dựa đầu vào vai anh mà ngủ. Ngủ một lát, anh ôm em đi."

Châu Chấn Nam vô thức ậm ừ hai tiếng, vươn tay ôm Diêu Sâm, dụi đầu vào vai hắn, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.

Diêu Sâm nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi bất giác cong lên, sau đó hắn cúi xuống hôn hôn lên tóc Châu Chấn Nam.

"Về sau mệt mỏi liền dựa vào anh nghỉ ngơi đi, muốn dựa cả đời cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net