(Tại Hà Chi Châu) Hà Lạc Lạc x Châu Chấn Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ANH CŨNG THÍCH EM

Thật ra nó là 2 fic Vịnh Alaska và Anh cũng thích em, nhưng tại tui thấy nó liên quan nên tui ráp nó lại. Má ơi nó ngọt.

———————————————
"Hà Nhu Nhu ~ cùng đi ăn cơm a." Châu Chấn Nam hét lên gọi Hà Lạc Lạc.

Hắn ở cách đó không xa có chút sửng sốt nói: "Được, được, đợi đã! Anh vừa gọi em là Nhu Nhu!!?"

Châu Chấn Nam gật nhẹ cái đầu nhỏ, "Đúng a, Hà Nhu Nhu ~ Nhu Nhu ~ Ai da có cái gì lạ đâu? Mau lên đi ăn cơm với anh nè!!! "

Hà Lạc Lạc đỏ bừng cả tai, cố kìm nén khóe miệng đang điên cuồng nhếch lên, bước nhanh đến bên cạnh Châu Chấn Nam," Đi thôi đi ăn cơm a, Chúc Chúc Nam ~ ('粥粥南')."

Hà Lạc Lạc có một bí mật mà hắn đã giữ trong lòng từ lâu, đó là hắn thích Châu Chấn Nam rất lâu rồi, fan của hắn thường nói rằng hắn có đôi mắt như chứa cả biển sao, nhưng họ lại không biết vẫn luôn có một người sống trong biển sao ấy.

Trên sân khấu phân lớp của Sáng tạo doanh, Châu Chấn Nam đã hát một bài "Ngôi sao nhỏ", hát thẳng luôn vào trái tim của Hà Lạc Lạc, đối với hắn Châu Chấn Nam chính là một thứ gì đó còn chói sáng và nóng bỏng hơn cả Mặt Trời.

Rốt cuộc, đến một ngày hắn lấy hết can đảm đi thú nhận, "Nam Nam, em có chuyện muốn nói với anh." Hắn kéo Châu Chấn Nam ra hành lang, lúng túng nắm lấy góc quần áo nói: "Nam... Nam Nam, em....".

"Châu Chấn Nam, em làm gì ở đấy vậy?" Diêu Sâm từ nơi không xa đi tới câu lấy cổ Châu Chấn Nam không chút để ý nói.

"Ai da, anh đừng có ngắt lời Hà Lạc Lạc." Châu Chấn Nam cau mày nhìn Diêu Sâm rồi xoay người về phía Hà Lạc Lạc nói, "Lạc Lạc, em vừa muốn nói cái gì?"

Hà Lạc Lạc ánh mắt tối sầm lại nhẹ giọng nói: "Không.... không có gì."

"Kia nếu em không có chuyện gì muốn nói với Châu Chấn Nam vậy em ấy đi với anh trước nhé, nhóm biểu diễn của bọn anh vẫn còn một số vấn đề, để Nam Nam tới giúp nhìn một chút." Không đợi Hà Lạc Lạc trả lời Diêu Sâm đã câu cổ Châu Chấn Nam đi mất. Hà Lạc Lạc mất mát cúi đầu nhìn bóng lưng bọn họ.

Kể từ đó, Hà Lạc Lạc liền hiểu rằng có quá nhiều người vây quanh Châu Chấn Nam, nào là đồng đội cùng công ty, anh em đồng cam cộng khổ ở Hàn Quốc, bạn bè cùng chung chí hướng, cho đến 'Chính cung' Mã Bá Khiên... So với bọn họ, hắn dường như là nhỏ bé chẳng đáng kể. Ngay từ đầu, mục tiêu của Hà Lạc Lạc đối với bản thân là được ra mắt, nhưng bây giờ thì khác, hắn muốn cách Châu Chấn Nam gần hơn, muốn kề vai sát cánh cùng cậu.

"Lạc Lạc, em với Nam Nam cãi nhau sao?" Trương Viễn có chút nghi hoặc hỏi hắn.

"Không... không có a." Hà Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt to nhìn Trương Viễn.

"Vậy em tại sao gần đây vẫn luôn trốn tránh Nam Nam?"

"Có sao?"

Hà Lạc Lạc chột dạ gãi gãi đầu, Trương Viễn thở dài vẻ mặt dường như hiểu rõ, vỗ vỗ vai Hà Lạc Lạc nói, "Anh không rõ ràng lắm về chuyện giữa bọn em, nhưng anh nghĩ chắc là có hiểu lầm gì rồi, tốt hơn là nên cùng nhau nói ra."

Hà Lạc Lạc rầu rĩ "Ừm" một tiếng.

Buổi chiều khi luyện tập được một nửa mới biết Châu Chấn Nam bị thương ở chân khi nhảy, mọi người liền đề nghị kết thúc sớm để đi thăm Châu Chấn Nam. Khi nghe được tin, Hà Lạc Lạc luống cuống hận không thể ngay lập tức bay qua đi chiếu cố Nam Nam của mình, nhưng hắn lại sợ người khác nhìn ra cái gì nên chỉ có thể kiềm chế bản thân.

Một lúc sau, Diêu Sâm vẻ mặt khó chịu đi vào phòng tập của Hà Lạc Lạc, một tay đem Hà Lạc Lạc túm đến một góc không kiên nhẫn hỏi, "Em rốt cuộc muốn như thế nào?"

Bị túm vào một góc mặc cho ai cũng không thể vui vẻ nỗi, huống chi người này còn là "tình địch" của hắn, Hà Lạc Lạc bất mãn nói, "Cái gì thế nào? Anh không uống thuốc sao?"

"Châu Chấn Nam, em đối với em ấy là loại thái độ gì?" Diêu Sâm mặt mang hàn ý nhìn chằm chằm vào Hà Lạc Lạc.

Hà Lạc Lạc cười tự giễu nói, "Anh nghĩ em đối với anh ấy là loại thái độ gì? Nếu em nói em thích anh ấy, anh có thể không tranh với em sao? Anh ấy có thể tiếp nhận em sao?"  Hà Lạc Lạc tuyệt vọng nói, "Em cùng anh ấy giống như Mặt Trời và Mặt Trăng, Mặt Trăng không thể cách xa Mặt Trời, nhưng Mặt Trời lại không thuộc về Mặt Trăng.... Em không phải là người duy nhất bên cạnh anh ấy."

"Em thích Châu Chấn Nam?" Diêu Sâm có chút ngốc hỏi lại.

Hà Lạc Lạc cười khổ gật gật đầu.

"Vậy em mấy ngày nay không để ý tới em ấy là bởi vì em cảm thấy em ấy cùng anh có một chân? Không phải bởi vì chán ghét em ấy?" Diêu Sâm kinh ngạc nói.

"Chán ghét? Đem người xem như bảo bối còn không kịp như thế nào lại chán ghét..... Từ từ, chẳng lẽ anh cùng anh ấy không có......?" Trong ánh mắt Hà Lạc Lạc loé lên một tia sáng mong đợi một cái xác nhận nhìn về phía Diêu Sâm.

"Ai da, nháo nửa ngày trời đều là hiểu lầm a! Em yên tâm, anh chỉ xem Nam Nam như em trai thôi, anh cũng có người anh thích rồi." Diêu Sâm ôn nhu nói hướng ánh mắt nhìn Trương Nhan Tề đang đứng một bên, quay đầu lại nói với Hà Lạc Lạc: "Đi đi, đừng để Nam Nam đợi lâu." Nói xong Diêu Sâm sải bước đi ra khỏi phòng tập.

Trời vừa tối, Hà Lạc Lạc liền trộm chạy đến phòng của Châu Chấn Nam, nhẹ nhàng đi đến bên giường nhìn cậu đang ngủ, đứa nhỏ vốn đã rất trắng rồi, lúc này lại yên lặng chìm vào giấc ngủ trong chăn bông càng giống như một cục bột trắng muốt. Hà Lạc Lạc như bị quỷ ám hôn lên môi Châu Chấn Nam, đang định tách ra thì Châu Chấn Nam đột nhiên vòng tay ôm Hà Lạc Lạc sử dụng đầu lưỡi cạy ra hàm răng của hắn. Hà Lạc Lạc kinh ngạc trừng lớn mắt, hôn một lúc lâu Châu Chấn Nam lại dùng thêm một chút lực để kéo Hà Lạc Lạc lại gần mình hơn, liếm mũi và tai của hắn nhẹ nhàng nói: "Bảo bối nhi, em như thế nào bây giờ mới đến? Hửm?"

Hà Lạc Lạc đầy mặt đỏ bừng ủy ủy khuất khuất nói: "Em sợ anh không thích em."

Châu Chấn Nam cười nhẹ nói: "Anh thích em thích đến không xong a, Hà Nhu Nhu ~."

Hà Lạc Lạc đột nhiên cái mũi chua xót, nước mắt rớt ra nguyên lai... Nguyên lai... Nguyên lai cũng là thích em sao.

Nghĩ vậy Hà Lạc Lạc lớn tiếng khóc lên, Châu Chấn Nam vội vàng an ủi, "Đừng khóc a, như thế nào khóc nha, anh thích em mà, thích em nhất."

Hà Lạc Lạc trong mắt rưng rưng nghiêm túc nhìn Châu Chấn Nam nói: "Em cũng thích anh, Hà Lạc Lạc chỉ thích anh, Từ Nhất Ninh chỉ thích anh, vĩnh viễn chỉ thích anh." 

Châu Chấn Nam vui vẻ trên mặt Hà Lạc Lạc vỗ vỗ mấy cái, "Muốn bồi anh ngủ một lát không? Bạn trai."

Châu Chấn Nam và Hà Lạc Lạc cùng ôm nhau ngủ thật lâu, suốt khoảng thời gian đó Hà Lạc Lạc vẫn luôn ôm chặt Châu Chấn Nam sợ đây là chỉ một giấc mộng, lúc này hắn chính là đang ôm Mặt Trời của mình.

—————————————————
Bí mật trong lòng anh là sự ngọt ngào của em
Khoảng cách giữa chúng ta dường như vừa xa lại vừa gần.

Châu Chấn Nam thích Hà Lạc Lạc, đó không phải là một sự yêu thích bình thường.

Hà Lạc Lạc người này chính là ánh Mặt Trời sạch sẽ nhất mà anh từng gặp qua, đôi mắt cậu vĩnh viễn như phát ra ánh sáng, tựa như một thiên sứ không nhiễm chút bụi trần.

Anh nghĩ Hà Lạc Lạc hẳn là sẽ không chán ghét anh đâu, vì vậy Châu Chấn Nam liền chủ động nói chuyện với Hà Lạc Lạc, nhưng cậu thiếu niên cao hơn anh một cái đầu vẫn luôn ngơ ngác, nên mối quan hệ giữa bọn họ vẫn chẳng tiến đến đâu.

Sau khi dần quen thuộc hơn, anh bắt đầu tìm nhiều lý do khác nhau để rủ Hà Lạc Lạc đi ăn cơm với mình.

Anh thường cùng Diêu Sâm đến lớp B để tìm Trương Nhan Tề, Diêu Sâm là vì Trương Nhan Tề (Diêu lão sư là thích Trương đầu to a), còn anh chủ yếu là vì Hà Lạc Lạc. Trong lúc cùng bọn họ trò chuyện, anh vẫn luôn lén nhìn Hà Lạc Lạc.

Có lẽ anh đã nhìn Hà Lạc Lạc rõ ràng đến mức Diêu Sâm đều để ý tới, vậy mà tại sao tên ngốc kia lại không hề phát giác?

Một ngày nọ, Hà Lạc Lạc gọi anh ra hành lang, thiếu niên cao lớn trước mặt hơi cúi đầu do dự, Châu Chấn Nam phải thừa nhận là anh lại càng thích Hà Lạc Lạc nhiều hơn một chút so với một giây trước.

Châu Chấn Nam đang định hỏi cậu có chuyện gì, Hà Lạc Lạc đột nhiên ngẩng đầu nói: "Em... Em..." Cậu "em" nửa ngày trời cũng không nói ra được cái gì.

Lúc này, Diêu Sâm từ đâu câu lấy cổ anh, ồn ào đòi anh đi xem bài nhảy của bọn họ.

"Anh đừng có ngắt lời Hà Lạc Lạc." Châu Chấn Nam có chút không vui nói.

"Ah! Xin lỗi a Lạc Lạc, em còn có chuyện gì muốn nói với Nam Nam không? Nếu không bọn anh đi trước nha."

"Được."

Thấy Hà Lạc Lạc không có ý muốn giữ anh lại, Châu Chấn Nam liền cùng Diêu Sâm rời đi.

Kể từ ngày đó, Hà Lạc Lạc vẫn luôn không đi tìm Châu Chấn Nam, không chỉ có như vậy, cậu còn tránh né anh, đến những người khác cũng phát hiện ra.

Chẳng lẽ bị chán ghét sao? Trong mắt Châu Chấn Nam nhuốm lên một tầng ưu thương.

Châu Chấn Nam bởi vì chuyện này vẫn luôn thất thần, nên thời điểm tập nhảy không cẩn thận liền bị thương.

Diêu Sâm sau khi biết việc này không nói nên lời liền có chút tức giận, sau đó hắn liền đi tìm Hà Lạc Lạc.

"Cái gì? Anh nói em ấy cũng thích em!?"

"Ừ."

"Mấy ngày nay em ấy tránh mặt em vì hiểu lầm rằng hai bọn mình có một chân?" Châu Chấn Nam kinh ngạc đến mức trợn to đôi mắt nhỏ.

"Đúng vậy, cho nên hai đứa bây giờ hoàn toàn không cần phải như vậy, nói ra là được rồi."

"Được, được, đã biết, đã biết." Châu Chấn Nam ngây ngô cười nói.

"Vậy hai đứa hảo hảo nói chuyện a, anh đi tìm 77 đây."

Trong lúc chờ đợi, Châu Chấn Nam không cẩn thận xụp mí mắt, lúc gần tối lại nhận thấy có người đi vào, nên lặng lẽ đưa mắt nhìn xem tiểu gia hoả HÀ! LẠC! LẠC! Anh nhanh chóng nhắm mắt lại bắt đầu giả vờ ngủ xem cậu muốn làm cái gì.

Hà Lạc Lạc rón rén đi đến bên giường Châu Chấn Nam, dừng một chút rồi bất ngờ hôn lên môi anh.

CHẾT TIỆT ! CHẾT TIỆT ! HÀ ! LẠC ! LẠC ! EM ẤY ! ĐANG ! HÔN ! TRỜI ĐẤT ƠI ! EM ẤY ĐANG HÔN TÔI ! ! !

Lúc này Châu Chấn Nam hoàn toàn không rảnh lo giả bộ ngủ nữa, anh một phen ôm lấy Hà Lạc Lạc dùng sức mà hôn trả.

Sau khi hôn xong, anh liếm liếm mặt của Hà Lạc Lạc, làm nũng, "Như thế nào bây giờ mới đến a! Cưng ~."

—————————————————
Rạng sáng hôm sau Hà Lạc Lạc liền tỉnh, hắn lặng lẽ nhìn người trong vòng tay mình mà không thể tin được, người mà hắn thích bấy lâu nay đã ở bên hắn rồi.

Hắn nhìn Châu Chấn Nam, càng nhìn càng thích a, người tốt như vậy bây giờ là của hắn a, anh ấy cũng thích hắn a! ! ! ! Hảo kích động! Khuôn mặt của Nam Nam trông thật mềm mại, miệng anh ấy trông cũng thật ngọt ngào... Không được, không được, không được nghĩ tiếp nữa, nghĩ tiếp sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng hắn vẫn là nhịn không được cười ngây ngô, rốt cuộc không có gì vui vẻ hơn là người mình thích cũng thích mình đi! !

Khi Châu Chấn Nam vừa tỉnh dậy, anh đã thấy Hà Lạc Lạc đang dùng đôi mắt cún nhìn mình.

Châu Chấn Nam ngáp một cái sau đó chạm chạm Hà Lạc Lạc, "Tại sao cứ nhìn chằm chằm anh đây, bạn trai."

Hà Lạc Lạc chạm vào chỏm tóc ngốc ngốc của Châu Chấn Nam, đỏ mặt mềm mại nói: "Anh... Anh đẹp." Châu Chấn Nam sau khi nghe được cười cười ở trên mặt Hà Lạc Lạc vỗ một chút "Em cũng siêu đẹp a."

Câu nói của Châu Chấn Nam dường như đã bật lên cái công tắc nào đó. Hà Lạc Lạc tóm lấy Châu Chấn Nam hết gặm lại hôn, tới khi anh thở muốn không nổi mới dừng lại.

"Ai da, như thế nào mà giống chó thích gặm người như vậy a?" Giọng điệu của Châu Chấn Nam thoạt nhìn là oán trách nhưng càng nhiều là làm nũng cùng dung túng.

Nhìn bộ dạng làm nũng của Châu Chấn Nam, adrenaline của Hà Lạc Lạc tăng vọt, tim hắn nhảy loạn cả lên mang theo tràn đầy chờ mong thật cẩn thận hỏi: "Nam Nam, chúng ta hiện tại là ở bên nhau sao?"

Châu Chấn Nam trìu mến nhìn hắn, nghiêm túc gật gật đầu "Ừm."

"Nam Nam, anh thật sự tốt quá!!!" Hà Lạc Lạc kích động ôm Châu Chấn Nam vào lòng, Châu Chấn Nam vui vẻ cong khoé môi lắng nghe nhịp tim của hắn.

"Đúng rồi, Diêu Sâm nói em hiểu lầm anh cùng anh ấy có một chân."

"Ừm."

"Tại sao?"

"Bởi vì lúc anh và anh ấy ở cùng nhau đều sẽ không nhìn em." Hà Lạc Lạc ủy khuất ba ba làm nũng.

"Anh cùng Diêu Sâm chỉ là bạn tốt, hơn nữa anh sao có thể để em phát hiện anh đang nhìn em a!! Ngốc!"

"Hừ, em là đồ ngốc, vậy anh có thể luôn ở bên đồ ngốc đó được không?" Hà Lạc Lạc dán ở bên tai Châu Chấn Nam phun ra nhiệt khí.

"Không ai có thể tách chúng ta ra." Châu Chấn Nam nhìn vào mắt Hà Lạc Lạc chậm rãi nói.

"Đúng rồi! Quang Quang đâu?" Châu Chấn Nam đột nhiên phản ứng lại.

"Ah? Em không biết."

"Quên đi, kệ hắn chúng ta đi ăn sáng, đi chậm liền hết đồ ăn ngon!"

"Được rồi."

—————————————————
Gì? Bạn hỏi Quang Quang đang ở đâu sao? Hôm qua các huynh đệ khác biết được Lạc Lạc đến tìm Nam Nam liền lôi Quang Quang đi rồi, không vì cái gì cả, bọn họ chỉ sợ rằng Quang Quang tên ngốc nói nhiều này sẽ phá đám Lạc Nam của chúng ta.

Quang Quang: "Cái gì? mấy anh đang nói cái gì vậy? Có chuyện gì mà em không biết không? Vì cái gì mấy anh không cho em quay lại phòng ngủ!?" Quang Quang thắc mắc, Quang Quang nghi hoặc, Quang Quang chấm hỏi cực mạnh (○ ゚ ε ゚ ○).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net