Chap 9: nguồn gốc thân phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nghĩ sao về việc bỏ trốn khỏi nơi này?"

"Hả???"

Aleister ngạc nhiên. Ủa chứ đụ má không phải chính cô ta với Airi hợp tác đẩy cậu vào nơi này sao? Tại sao bây giờ lại gạ gẫm cậu bỏ trốn khỏi đây là có ý gì??? Cậu hoang mang, con ả đàn bà này là đang tính kế gì với cậu hay sao vậy. Trước kia cậu cũng chỉ là một tên người hầu thấp kém, cũng chưa từng một lần bắt chuyện với cô ta, ngay cả gây thù chuộc oán cũng không có. Thế mà bây giờ cô ta lại ngồi đây gạ gẫm cậu bỏ trốn trong khi chính tay cô ta góp 1 phần đưa cậu vào đây.

"Ngươi đừng có nghĩ xấu cho ta Aleister. Không phải tự dưng ta có ý bỏ ngươi trốn khỏi nơi này. Ta biết ngươi ngay từ bé đã mồ côi không biết cha mẹ là ai, nhưng ta lại biết rất rõ về nguồn gốc của ngươi đấy".

"Sao cô lại biết được ta là kẻ mồ côi? Còn nữa, nguồn gốc của ta là như thế nào? Rốt cuộc là cô đã biết những gì từ ta vậy?"

Cậu hoang mang khi thấy Veera lại nắm bắt rõ về nguồn gốc của cậu. Từ khi bước chân vào phủ của Kiemono, đó cũng là lần đầu tiên cậu được gặp Veera. Trước đây chưa từng có chuyện này, người cậu từng gặp cũng vô cùng ít nên cậu cũng nhớ rõ được những ai từng tiếp xúc với cậu. Cô ta biết những gì về mình vậy...

"Ta nói ngươi cũng đừng có sốc. Vốn dĩ là ta đã tồn tại ở thế gian này hơn 100 năm qua rồi. Vì là người bất tử nên dù có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì ta vẫn ở hình dạng như thế này thôi. Còn nếu ngươi thắc mắc về thân phận của mình thì ta cũng không giấu gì ngươi. Vốn dĩ ngươi không phải là một con người bình thường, mà là một con người lai với quỷ. Cha ngươi từng là một con quỷ đứng đầu cả một tộc quỷ ở núi phía Tây, còn mẹ ngươi là một người bình thường. Vốn dĩ mẹ ngươi kết duyên được với cha ngươi là do một lần bà ta tình cờ cứu được ông ấy khỏi đám người của tộc khác. Từ đấy hai người nảy sinh tình cảm rồi lên duyên vợ chồng với nhau, và rồi sinh ra ngươi. Vì chảy trong cơ thể của ngươi là 2 dòng máu lai giữa người và quỷ nên ngươi mới có một cơ thể hoàn hảo gần như 100% giống người như vậy".

Aleister bàng hoàng. Cậu là một con quỷ sao? Mà lại là một con quỷ lai với người nữa. Rốt cuộc là như thế nào vậy? Tại sao? Tại sao đến bây giờ cậu mới biết được chuyện này. Cậu cứ nghĩ mình chỉ là một con người nhỏ bé bình thường, cũng giống như bao người khác. Vậy mà rốt cuộc cậu lại là một con quỷ sao...

"Vậy... Cha mẹ ta... Cô biết về cha mẹ ta đúng không? Bây giờ họ đang ở đâu? Họ sống có ổn không? Ngươi... Ngươi có thể đưa ta đi gặp 2 người được không Veera? Ta cầu xin ngươi đấy...làm ơn.. Hức...làm ơn đi mà.."

Aleister vừa nói vừa khóc. Vậy là cậu có cha có mẹ đầy đủ, chỉ là không biết lí do vì sao cậu lại lạc 2 người ngay từ bé...

"Cha mẹ ngươi... Họ mất từ lúc ngươi mới sinh ra. Tộc quỷ của cha ngươi bị những kẻ ở các phương khác tìm đến săn lùng và giết hại chỉ để làm trò mua vui. Còn mẹ ngươi, bà ấy đã trốn được khỏi tay  bọn chúng và ôm ngươi chạy trốn. Nhưng cuối cùng là vẫn bị bọn chúng đuổi theo tận nơi. Mẹ ngươi đã đem ngươi giấu ở một bụi cỏ ven chân núi rồi chạy sâu vào bên trong. Vì bảo vệ ngươi mà bà ấy đã tự sát trước mặt tất cả những tên cặn bã ở đó. Còn bản thân ngươi là được ta tìm thấy và nhặt được, sau đó đem cho một bà lão già gửi nuôi."

"Nói dối. Ngươi đừng có mà giở trò trước mặt ta".

Cậu không tin. Nhất định là cô ta nói dối. Chắc chắn cô ta đang có âm mưu hãm hại cậu. Cái gì mà tồn tại hơn 100 năm, cái gì mà quỷ với người? Chắc chắn cô ta đang thao túng tâm lí cậu. Không được, không thể để cô ta lừa gạt mình như vậy được.

"Ta nói vậy ngươi tin hay không cũng tùy ngươi. Nhưng mà có chuyện này ta nhất định phải nói cho ngươi biết. Vì là lai giữa con người và quỷ, nên bây giờ ngươi đang tồn tại trong cơ thể là con người. Nhưng đến lúc ngươi tròn 18 tuổi, cơ thể ngươi sẽ có những thay đổi rõ rệt. Vẫn là người hay thành quỷ thì ta chưa biết được đâu. Nếu như ngươi không muốn bị Thế tử biết được rằng ngươi là một tên quỷ thì hãy cân nhắc lời ta nói đi. Nó sẽ có ích cho ngươi đấy. Vậy nha. Một tuần nữa ta sẽ lại ghé thăm ngươi. Hi vọng lúc đấy ta sẽ nhận được một câu trả lời thích đáng".

Nói xong cô liền chào tạm biệt cậu rồi đi ra ngoài, để lại một Aleister đang ngồi thất thần trên giường. Lời cô ta nói, là có đáng tin phân nửa hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net