6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

  Lâm Mặc nhìn chằm chằm vào AK đang đứng ngồi không yên trên giường.

  "Cậu làm sao thế?"

  "Con mẹ nó cậu nói tôi làm sao! Đầu óc Riki có phải hay không bị lừa đá rồi? Nói ra toàn những cái chó má gì đâu..." AK tuyệt vọng gào lên, lại bị Lâm Mặc trực tiếp ngắt lời: "Con mẹ nó cậu nhỏ giọng thôi, đừng có mà gào ầm lên như thế. Cậu không nhìn ra hay giả vờ không nhìn ra? Riki đang khiến cho họ nghĩ rằng ba người chúng ta không cùng một phe!"

  Vẻ mặt AK có chút dạo động, giống như mặt hồ bừng lên một tia gợn sóng. "Anh ấy làm sao cơ?"

  "Dù sao thì súng bắn chim đầu đàn." Lâm Mặc nói, "Tôi không đoán được dụng ý của anh ấy, nhưng cậu cũng đừng quá nghiêm trọng. Bình thường cũng không có thấy cậu... hồ đồ như vậy?"

  Nói xong, Lâm Mặc bước tới gần AK. Đột nhiên một mùi hoa quế thoang thoảng tản ra, AK nhìn chăm chú vào từng đường nét trên gương mặt Lâm Mặc, hắn tựa như dùng hết lí trí mới có thể nhịn không được lao tới đè Lâm Mặc xuống dưới thân, một bên thầm cảm khái, bản năng thật đáng sợ.

  Cả khuôn mặt của Lâm Mặc lúc này đều nằm trọn trong tầm mắt hắn, sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi mắt phóng khoáng lại man mác u buồn. AK chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đẩy Lâm Mặc ra xa: "Đừng có dựa sát vào người lão tử."

  "Tôi thấy cậu có chút không ổn." Lâm Mặc cau mày nói, còn đang nghĩ muốn tiếp tục tiến lại gần, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.

  Châu Kha Vũ, O.

  Lâm Mặc cùng AK đồng thời trợn tròn hai mắt, không hề nghĩ tới việc Châu Kha Vũ thế mà lại là O.

  Lâm Mặc đi ra ngoài hành lang, mặc dù biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Lại có người chết rồi?"

  Riki chỉ vào chỗ ngồi của Châu Kha Vũ, vài giây trước nơi đó vẫn còn bóng dáng của cậu thiếu niên, giờ phút này đều đã biến mất. Lâm Mặc nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang quỳ trên mặt đất, thần sắc nhìn qua thật sự rất tệ.

  "Mặc, là ai giết Châu Kha Vũ?" AK xuất hiện sau lưng cậu.

  "Hình như là Gia Nguyên."

  "Vậy bây giờ chỉ còn... ba A, hai B và hai O?" Caelan chậm rãi nói, cẩn thận quan sát sắc mặt của những người xung quanh.

  "Trước mắt thì là như thế." Bá Viễn đứng dậy nói, "Anh nghĩ chúng ta nên trở về phòng riêng trước, có thể lát nữa sẽ lại nhận được thêm một ước nguyện."

  "Ừm." Mika cùng Caelan cũng không định ở chỗ này lâu hơn, thuận thế đứng dậy rời đi. Sau khi thân ảnh ba người biến mất trên cầu thang, Riki đột nhiên nghe được từ phía sau vang lên một tiếng cười lạnh: "Riki, tại sao anh lại thấy chết mà không cứu?"

  Riki ngơ ngác quay đầu lại, nhận ra trạng thái hiện tại của Trương Gia Nguyên không giống như ban nãy, đôi mắt hắn sáng ngời phảng phất giống như loài sói đanh rình mồi, anh theo bản năng lùi về phía sau một bước: "Tôi..."

  "Vì sao anh không ngăn cản Bồng Bồng? Vì sao!" Trương Gia Nguyên gằn giọng, dường như hắn cũng không muốn cho người khác thấy, hẳn là vẫn muốn duy trì hoà bình, "Nếu khi ấy anh cũng tới đó, mọi chuyện đã khác..."

  Trong mắt Riki lại bỗng nhiên hiện lên một trận hàn ý: "Trương Gia Nguyên, cậu đừng vội nói tôi, chính cậu mới là nguyên nhân khiến cho em ấy rời đi nơi này."

  Anh nói một cách lạnh nhạt và thờ ơ, điều này cho Trương Gia Nguyên cảm thấy kinh ngạc. Hắn cười, không biết là cười chính mình, hay cười cái gì khác: "Tôi không muôn lại có thêm người chết... nhưng mà..." Hắn vừa khóc vừa cười, âm thanh thậm chí còn khó nghe hơn tiếng của quỷ nhanh chóng lôi kéo Mika cùng Caelan đi tới.

  "Có cần thuốc ngủ không?" Mika không chút do dự nói. Caelan ở bên cạnh định nhắc nhở anh thận trọng, nhưng nhìn trạng thái của Trương Gia Nguyên lúc này, vẫn là đem lời nói nuốt vào cổ họng.

  "Tôi cần, tôi sẽ lấy." Riki bối rối nói, giống như cùng với Riki lạnh lùng ban nãy là hai người khác nhau.

  Sau khi đem Trương Gia Nguyên đã điên điên khùng khùng trở về phòng, Mika thở phào: "Đừng quá căng thẳng, cậu ấy chỉ là... vẫn chưa chấp nhận việc Bồng Bồng không còn."

  Lời này của anh dùng để an ủi Riki. Riki gật đầu, xoay người trở về phòng riêng của mình.

  "Anh ấy cùng với AK, Lâm Mặc không phải quan hệ rất tốt sao?" Caelan đợi đến khi thân ảnh của Riki biến mất, mới chần chờ nói, "Tại sao bây giờ trông anh ấy lại cô độc như vậy."

  "Không biết." Mika không trực tiếp trả lời mà chỉ mệt mỏi nói, "Anh muốn nghỉ ngơi."

  Riki đứng trước bàn, việc đầu tiên là gửi tin nhắn thoại cho AK, sau đó bắt đầu lục tung đồ đạc. Khi nhìn thấy chiếc dao cạo nhỏ ở trên đầu giường, vẻ mặt anh bỗng nhiên thay đổi.

  Ánh sáng từ lưỡi dao mơ hồ khiến anh nhớ đến Santa. Tuy rằng chỉ mới ba ngày trôi qua nhưng những việc đã xảy ra thật sự khiến cho anh không chịu nổi. Riki đặt người lên giường, cảm thấy cả thân thể đều mệt mỏi.

  Thứ chờ đợi tiếp theo không phải thiên đường, mà là một địa ngục đáng sợ hơn.

  Sau bữa tối, AK cùng Lâm Mặc tách ra. Hắn lặng lẽ lấy ra tấm polaroid nhỏ vừa yêu cầu với hệ thống. Trên tấm ảnh là hai thiếu niên đều cười tươi đến xán lạn. Thời điểm nhìn thấy Vu Dương, AK nhất thời cảm giác như mình đang được trở lại những tháng ngày vẫn còn ở trong doanh.

  Đó có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, sau khi thành đoàn, rất nhiều chuyện dường như đều hoá thành bọt biển. Hắn cùng Vu Dương càng ngày càng ít liên lạc, mỗi tuần chỉ gọi điện cho nhau một lần, nhưng thời điểm gọi điện thoại hắn chỉ biết im lặng thật lâu, cho đến khi Vu Dương bắt đầu kể với hắn về bản tình ca mà cậu ấy đang viết, sau đó dùng cái giọng giống như lão già bảy tám chục tuổi mà hát lên. Khi nhắm mắt lại, AK dường như tưởng tượng ra được một người nghệ sĩ lang thang trong đêm, ngồi xuống bên bệ cửa sổ nhà một cô gái mà đàn hát, nhưng đến khi cô gái đem cửa sổ mở ra, người nghệ sĩ lại bỏ chạy, rồi biến mất dần vào màn đêm.

  Hắn cùng với Vu Dương lần đầu gặp gỡ giống như đã quen biết từ lâu, thời gian cách ly trong khách sạn đã trao đổi với nhau rất nhiều suy nghĩ. Khi đó AK vô cùng ngưỡng mộ cậu thanh niên nhỏ tuổi hơn mình này, nhưng hắn không muốn Vu Dương thành đoàn.

  "Nếu cậu tổ chức concert riêng thì sẽ rất tuyệt." AK luôn nói như vậy.

  Vu Dương chỉ mỉm cười, không tỏ ý kiến.

  AK cầm tấm ảnh trên tay, không biết là nghĩ ngợi điều gì, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn ra. Hắn biết là mình lại nhớ tới Vu Dương, nhớ tới đoạn thời gian vui vẻ đó, đoạn thời gian chỉ phải nghĩ đến âm nhạc mà thôi. Sau khi trở thành INTO1, những ngày như vậy lại ngày càng ít, kỳ thật bên trong bọn họ đã sớm rách nát, chỉ là mỗi người vẫn sẽ liều mạng khoác lên vỏ bọc, lừa mình dối người mà vượt qua.

  Nghĩ đến đây, ngực hắn bất giác quặn thắt lại. Hắn mở ra di dộng, nhìn vào danh bạ trống trơn, vô thức gõ vào một chuỗi dãy số.

  Vu Dương, tớ muốn nghe cậu nói chuyện.

  Sau hai tiếng bíp bíp, đầu dây bên kia đã kết nối, trong đầu AK đột nhiên nổi lên rất nhiều cảm xúc đan xen, hắn không ngờ ở nơi này có thể gọi điện thoại ra bên ngoài. Nghe được giọng nói trong sáng của Vu Dương vang lên: "Huynh đệ!", hắn bỗng nhiên không còn quan tâm thứ gì nữa, quên luôn cả chuyện phải giải thích tình hình hiện tại, nhịn không được mà hỏi: "Vu Dương, cậu đã viết ca khúc mới chưa?"

  Vu Dương cười đến vui vẻ, nói với hắn rằng đã viết rồi, sau đó vừa đàn piano vừa hát.

  Giai điệu rất hay, rất du dương. Trước mắt AK hiện lên một thiếu niên đang theo đuổi giấc mộng của mình dưới bầu trời xanh biếc và biển cả xanh ngời của đảo Hải Hoa. Chỉ là bài hát còn chưa kết thúc, hắn đã bị đánh thức.

  Riki đang lo lắng nhìn hắn.

  Lúc này AK mới biết rằng mình đã hôn mê từ lúc nào, cả người đều lăn xuống đất cuốn theo khăn trải giường, máu đỏ tươi dính trên chăn, trên tấm polaroid và cả trên người hắn. Hắn nhận ra mình vừa nôn ra máu.

  "Uống cái này đi." Riki nhanh nhẹn đặt một viên thuốc vào lòng bàn tay hắn, "Có thể giảm bớt bệnh của cậu."

  AK ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên. Riki bình tĩnh mở ra hướng dẫn sử dụng.

  "Vừa rồi tôi yêu cầu loại thuốc có thể chữa khỏi cho AK, nhưng nó nói với tôi rằng cậu trúng độc mãn tính, không thể trị tận gốc, chỉ có thể miễn cưỡng giảm bớt độc tính." Riki vừa nói vừa cầm khăn giấy lau đi vết máu trên miệng AK, nhưng tay anh đột nhiên bị nắm lấy.

  Khi nụ hôn nhẹ nhàng buông xuống, Riki thậm chí còn không kịp phản ứng. Anh mở to hai mắt, nhận ra AK đã bị bản năng chiếm lấy rồi. AK đưa tay ra ôm lấy eo của anh, dường như vô cùng thành thạo khéo léo cởi bỏ áo trên của anh.

  Không biết vì lí do gì, Riki chỉ yên lặng nhắm mắt lại, nhận lấy nụ hôn mãnh liệt từ AK.

  Hai người song song nằm trên giường, AK hôn môi, rồi lại hôn lên tai của Riki, bắt đầu thở dốc: "Sensei... tiếp theo phải làm sao đây?"

  Riki không trả lời, hướng vào bên trong lồng ngực của AK cọ cọ: "Hy vọng mọi thứ sẽ không tệ như vậy."

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net