Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Trong cái thời khắc chuyển giao của mặt trời và mặt trăng, những tia nắng dịu nhẹ của một buổi sáng sớm tinh mơ chiếu lên từng con sóng ngỗ nghịch ngoài biển khơi. Buổi sáng sớm trên biển là một khung cảnh tuyệt đẹp, kì vĩ và tráng lệ. Ánh nắng dịu hiền, hạt sương li ti buổi sớm, làn gió biển vi vu cùng những cơn sóng vỗ rì rào rì rào luôn khiến con người ta say sưa, mê mẩn. Xa xa từng đàn cò trắng bay lượn trên bầu trời cao nhìn thật thanh thản và yên bình. 

      Giữa cái thời tiết nắng nóng của đỉnh điểm mùa hè mà lại có được không khí mát mẻ như này thật là hạnh phúc. Những lúc như này con người ta thường chọn lựa việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Ta nên cố gắng khiến bản thân có một cuộc sống mình mong muốn vì trong tương lai ta sẽ phải dùng rất nhiều thời gian cũng như là sức lực để đối chọi với cuộc sống mà ta không mong muốn. 

     Là một con người mê ngủ thì Tú không thể bỏ qua khoảnh khắc trời cho này một cách uổng phí được. Tú ngủ một cách ngon lành và yên bình trên chiếc sofa nhỏ nhắn nhưng êm ái với một khuôn mặt cậu vô cùng thanh thản. Cậu đang chìm vào giấc ngủ sâu để được phiêu lưu, thám hiểm và tận hưởng những cảm xúc thăng hoa trong những giấc mơ đẹp. Còn cô gái đang yên giấc trên giường kia thì không yên vị cho lắm. Tuy thân hình bé nhỏ nhưng cô nằm gần hết chiếc giường to lớn, cô dang rộng cánh tay và đôi chân như đang tận hưởng những gì thoải mái nhất của cuộc đời vậy. 

     Nhưng khung cảnh bình yên đấy không tiếp diễn được lâu, bên ngoài cánh cửa kia là hình ảnh hai bóng đen bí ẩn đang từ từ, chầm chậm, rón rén tiếp cận căn phòng. Rồi bỗng dưng một tiếng gõ cửa vang lên " Knock......knock......knock ", vẫn không một tiếng động hồi đáp. Lại một lần nữa tiếng gõ cửa lại vang lên nhưng có vẻ vội vàng và lớn tiếng hơn " KNOCK..KNOCK..KNOCK ", vẫn không một tiếng động nào hồi đáp lại. 

     Có vẻ như hai bóng đen bí ẩn kia đã không còn một chút kiên nhẫn nào nữa, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đây mà. Họ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhấc đôi chân lên khỏi mặt đất và dùng hết sức lực của cuộc đời mình ĐẠP THẬT MẠNH vào cánh cửa đáng thương tội nghiệp kia. Nhưng chắc cũng tuổi cao sức yếu lại có tấm lòng từ bi nên hai bóng đen kia đã dừng hành động của mình lại mặc dù cánh cửa kia chắc cũng long vài con ốc, tróc một ít sơn sau cú đạp kia rồi. Nhẹ nhàng cũng không được mà mạnh bạo cũng không xong, họ chuyển qua dùng lời ngon tiếng ngọt : 

- Này hai đứa kia dậy mau không thì bảo hả ? Tao mệt với hai đứa rồi đấy nhé

- Thật ý, tuổi trẻ sôi nổi mà chúng mày cứ ngủ ngủ ngủ suốt thôi ! Dậy đi

    Hai giọng nói quen thuộc của bà Nhàn và bà Trang vang lên. Khổ, tuổi già rồi nên các bà bác khó ngủ, chả biết làm gì cho qua đêm nên đành phải ngồi tụ tập chơi bời, ăn chơi trác táng. Chơi mãi thì cũng mệt cũng oải mà đi biển thì phải ngắm bình minh nó mới gọi là đi biển. Và không thể không chụp những bức ảnh đẹp đẽ lưu giữ những kỉ niệm quý giá này, nhưng các bác già thì tay run, mù công nghệ không thể nào chụp ảnh đẹp được nên đành phải mò mặt vác xác gọi hai thanh niên trẻ trung kia dậy. Dù chả muốn mở mắt chút nào nhưng hai quý phụ huynh đã đích thân lên tiếng thì hai bạn trẻ ở bên kia cánh cửa chả thế ngó lơ mãi được. Tú đành phải rời bỏ chiếc sofa êm ái, vệ sinh cá nhân vội vàng để ra mở cửa

- Có chuyện gì thế mẹ......oáp......có gì mẹ nói nhanh nhanh cho con vào ngủ cái

- Ngủ cái gì mà ngủ lắm thế. Dậy nhanh vào vệ sinh cá nhân còn đi ra biển check in phát nào. Bọn tao xong hết rồi đấy, còn mỗi hai đứa chúng mày là thanh niên mà chậm chà chậm chạp còn hơn mấy bà già với trẻ nhỏ

- Gì chứ hả !!?????? Mới có 5h sáng, ra biển làm gì hả mẹ ?? Mình đi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chứ có phải đi hành xác đâu chứ. Mà bọn con đang tuổi ăn tuổi lớn mà mẹ, phải ngủ thì mới lớn được chứ

- Cái thằng này hôm nay lèm bè lèm bèm như ông già thế hả ? Đi chơi mà cứ nằm bẹp trong phòng như mày thì chỉ có phí tiền thôi. Nhanh cái tay cái chân lên mọi người đang chờ dưới sảnh rồi đấy, ra ngoài mà hít thở không khí trong lành ngắm quang cảnh thiên nhiên đi. Cả ngày chỉ cắm mặt vào cái điện thoại không thấy chán à, mù ra đấy rồi mới thấy hối. Mày cứ lười biếng như thế thì sau này sự lười ấy sẽ trở thành những cái tát bôm bốp vào mặt mày đấy con ạ 

- Vâng vâng vâng mẹ với cô xuống trước đi rồi con xuống. 

      Tú uể oải đóng cửa phòng lại, cậu đành phải chiều hội người già chứ biết sao bây giờ. Một cái mồm làm sao lại được hai cái mồm cơ chứ, hơn thế nữa kinh nghiệm sống trên đời của Tú chỉ bằng 1/3 hai con người đấy. 

     Cậu mệt mỏi nhìn bầu trời trong xanh, nhìn những ngôi sao với ánh sáng yếu ớt chống chọi lại ánh nắng rực rỡ chói chang của mặt trời đang từ từ thức dậy. Và ánh mắt của Tú dần dần đưa sang cô gái bé nhỏ với dáng ngủ vô âu vô lo kia, cậu nhìn cô như vậy rồi lại tự bật cười một cách ngốc nghếch. Chả hiểu sao cô vẫn có thể ngủ ngon lành như vậy trước một đống ồn ào vừa xảy ra cơ chứ, đúng là một cô gái hồn nhiên mà. Nhưng sự hồn nhiên ấy đã khiến Tú phải rung động.              Âm thầm thích một người cũng giống như trồng một cái cây trong tim, từng ngày từng ngày tưới tắm bằng tình cảm chân thành chỉ mong người ta thấu được. Cho đến một ngày người ta nhận ra cũng chính là lúc cái cây ấy không thể đứng vững được nữa bởi có những chuyện không thể từ một phía mà thành. Tú mong rằng cô gái kia có thể cùng Tú tưới tắm cho cái cây ấy ngày một lớn lên, ngày một tươi xanh hơn. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải đánh thức Chi dậy đã 

- Này Chi, Chi ới ời ơi. Dậy đi em mọi người dậy hết rồi kìa 

     Cô gái ấy vẫn nằm yên bất động, chẳng có chút sức sống nào cả. Tú bắt đầu thấy hơi lo lo, cậu vội vàng ngồi xuống giường, nâng nhẹ nhàng Chi lên và cất tiếng gọi :

- Này Chi dậy đi chứ, ngủ gì mà như chết thế hả ?

    Vẫn không một tiếng hồi đáp lại từ cô gái bé nhỏ trên tay cậu. Giờ đây cậu đã hiểu rõ tâm trạng của mẹ mình ban nãy khi đứng ngoài cửa đánh thức hai con lợn ngủ trong phòng. Cậu quyết định chơi lớn cho mọi người trầm trồ, dù sao cũng là đàn ông con trai, không chơi thì người ta bảo mình hèn mà đã chơi thì phải chơi tới bến. Và Tú tham gia vào việc gọi Chi dậy cũng giống như tham gia vào một cuộc chơi, cậu đặt canh bạc lớn vào lần gọi này, vừa gào vào mặt cô vừa lay cô bé như lay một bao gạo :

- CHI ƠI, DẬY ĐI MÀY ƠI MẶT TRỜI LẶN ĐẾN NƠI RỒI KIA KÌA !!!!

    Đến lúc này, Chi mới bắt đầu có những biểu hiện thể hiện là mình vẫn còn sống, vậy là Tú đã không mất đi canh bạc quý giá của mình. Đôi mi cong vút diễm lệ khẽ động đậy và dần hé mở, dưới làn mi ấy hiện ra một đôi mắt nâu to tròn. Mặt trời dần thức giấc sau một đêm yên giấc, ánh mặt trời len lỏi chiếu vào căn phòng, hắt sáng lên khuôn mặt cô khiến đôi mắt kia dường như sáng bừng lên nhưng vẫn không mất đi vẻ sâu thẳm hút hồn vốn có. 

    Chi nhẹ nhàng thức giấc nhưng có vẻ não cô chưa có mặt để giúp cô nhận thức được tình hình ngay lúc này. Cô hất đầu sang bên trái, lắc đầu sang bên phải để lắng nghe xem có âm thanh của sự va đập giữa não và hộp sọ hay không. Trong lúc đó thì Tú đã bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của cô nàng, cứ ngồi đờ đẫn, ánh mắt thì không rời cô bé. Sau một loạt cú lắc đầu thì não Chi cuối cùng cũng chịu thức dậy, cô dần nhận thức được xung quanh và lập tức nhìn thấy một quả xoài thiu đang xuất hiện trước mặt mình. 

     Có lẽ, trong căn phòng tràn ngập bóng tối chỉ với ánh sáng mập mờ của nắng chiếu vào phòng khiến khuôn mặt Tú với biểu cảm nhăn nhó, méo xẹo hết cả đi đã biến thành một quả xoài thiu xám xịt. Nó làm Chi sợ hãi hét lên và theo phản xạ đưa tay lên đấm vào quả xoài :

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, xoài thiu xấu xa đi ra đi !!! Đồ xoài thiu biến thái !!!

- Con nhỏ này, dám nói ai là xoài thiu chứ hả !!?? Anh mày đẹp trai,  xán lán như ánh sáng cách mạng lý tưởng của Bác Hồ thế này cơ mà, cái con nhỏ hỗn láo này ! 

    Cú đấm ấy như một tác động lớn làm khởi động cái tính trẻ con trong Tú xoài thiu, cậu gần như quên hết những giây phút đằm chìm trong vẻ đẹp kiều diễm của Chi mà vớ lấy cái gối đập lại vào mặt cô như một lời tuyên chiến. 

     Vâng kính thưa các quý vị khách quý, các quý vị đại biểu cùng các bạn đọc thân yêu, hòa chung không khí vui mừng và phấn khởi của hai bạn Tú và Chi trong ngày gặp gỡ này thì hôm nay, chúng tôi long trọng tổ chức một cuộc chiến thế kỉ lần thứ nhất tại sàn đấu 306 với mục đích tăng cường giao lưu kết nối mọi người lại với nhau, đồng thời tạo ra một sân chơi vô cùng lành mạnh. Mặt khác, thông qua trận đấu này chúng ta có thể phát hiện và quy tụ những đấu sĩ tài năng cho nước nhà. Bên tuyên chiến chính là cộng đồng xoài thiu và đại diện chính là đấu sĩ Lê Thanh Tú, họ tuyên chiến với đấu sĩ Nguyễn Phương Chi để đòi lại công bằng cho cộng động các anh em xoài thiu không hề xấu xa và biến thái. 

    Trước sự chơi bẩn của đấu sĩ Tú khi sử dụng vũ khí thì đấu sĩ Chi không thể nào giữ nguyên tinh thần fairplay, cô đã vội trang bị cho mình một chiếc gối khác to hơn để có thể đánh lại một chàng trai như đấu sĩ Tú, cô giơ gối lên nhanh như một chú sóc và táng một cú trời giáng xuống đầu đối thủ. Đấu sĩ Tú không chịu thua, với kinh nghiệm sống 18 năm trên cuộc đời, cậu nhanh chóng đưa đầu sang bên phải để né đòn một cách chuyên nghiệp, cùng lúc đó cậu phát hiện ra điểm yếu bên hông của đấu sĩ Chi khi cô giơ tay lên. Chiếc gối của cậu lập tức xà vào hông Chi một cách mạnh bạo nhưng cũng vô cùng êm ái. Trước sự luồn lách nhanh nhạy của đấu sĩ Tú, đấu sĩ Chi lộ rõ sự lóng ngóng, vụng về nhưng với bản lĩnh cùng sự ương bướng không gì lạy chuyển được, cô đã nén nỗi đau vào trong lòng và tận dụng một cách hoàn hảo sở hở mà đấu sĩ Tú để lại. 

     Có lẽ bây giờ cả hai đấu sĩ đã không giữ được cái đầu lạnh và đánh mất đi lí trí con người rồi, họ đánh nhau liên hồi không nể nang gì cả, đánh như thể đây là một cuộc chiến sống còn, ai thắng thì sống ai thua thì chết. Cuộc chiến vẫn cứ thế tiếp tục mà không có bất cứ một sự khoan nhượng nào. Càng đánh hai đấu sĩ của chúng ta càng hăng. Nhưng bỗng nhiên một sự cố đã xảy ra....




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC