Chapter 1: Hạ Lam về rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên cánh đồng lúa sau mùa gặt hái, lũ trẻ con đang chơi thả diều. Chúng cười nói, đùa giỡn, í ới gọi nhau làm rôm rả cả một góc cánh đồng.

Dưới cây tán gần đó là một người con gái ăn mặc sang trọng, nàng ta đang say mê ngắm nhìn những con diều đủ màu sắc bay lượn trên bầu trời.

Đột nhiên, một người con gái khác, hình như cũng thuộc dạng tiểu thư quyền quý, từ xa chạy đến với vẻ hớt hải:

- Trời ơi Hai!! Sao giờ này mà Hai còn ở đó coi thả diều?!!

- Em mần chi mà um sùm hết lên vậy? Hổng thấy Hai đang coi hả, né ra coi nhỏ này!

Nhã Huyến nhăn nhó mặt mày, đẩy đẩy thân hình đang chắn trước mặt.

- Trời ơi, chị Lam về rồi đó, Hai còn coi coi cái c—-

Trà Nhân còn chưa nói dứt câu thì chị gái của em đã mất dạng, lúc em phát hiện ra thì nàng ta cũng đã cách một đoạn khá xa rồi. Chân ngắn mà chạy cũng nhanh thật.

- Ủa Huyến, sao nay về sớm dữ vậy?

Nhã Huyến không còn tâm trạng mà để ý đến mẹ mình nữa, nàng chạy lướt qua người bà.

- Trời ơi nhỏ này…mần chi mà vội dữ vậy hổng biết.

Vừa hay thấy Trà Nhân chạy đến, bà kéo tay em lại, tò mò hỏi:

- Cái chi mà chạy dữ vậy? Bộ cháy nhà hả?

- Hơn cả cháy nhà nữa đó má!! Có chi con kể má nghe sau nha!!

Em gỡ tay mẹ ra rồi nhanh chóng đuổi theo nàng.

- Ui da!!!

- Ai đó?

Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, Nhã Huyến vội kéo em gái trốn vào bụi chuối trước cổng, một tay bịt miệng Trà Nhân.

Sau khi người đó đã quay vào trong nhà, Nhã Huyến mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nàng mới dám ra ngoài.

- Sao Hai bịt miệng em?

- Ai biểu em la lên mần chi? Có biết là xém bị phát hiện hông, hả?

Nhã Huyến lườm “yêu” em gái một cái. Suýt nữa là hai chị em nàng bị trông thấy rồi, cũng may là nàng phản ứng kịp.

Trà Nhân ấm ức vô cùng. Chỉ là sự cố thôi mà, có cần bịt miệng người ta như vậy hay không? Nếu như người đó nán lại thêm một chút thì có khi em sẽ không còn được gặp Hạnh Sa của em nữa cũng nên.

- Phản xạ tự nhiên thôi chớ bộ! Nè, Hai thấy hông, muỗi chích em quá trời đây nè!

Em xoa xoa mấy vết cắn đỏ ửng trên cánh tay, thần nghĩ đáng lẽ ra không nên chạy theo nàng đến đây. Nhưng giờ em có hối hận cũng muộn rồi.

- Em bị chích chớ Hai có bị chích xíu nào đâu. Chắc tụi nó khoái em rồi đó.

- Nè, mấy người mần chi mà rình mò trước cổng nhà tui vậy?

Rốt cuộc thì bao nhiêu công nhanh tay lẹ chân kéo Trà Nhân đi trốn cũng vì vài câu tranh cãi của chị em nàng mà đổ sông đổ bể hết cả rồi.

Nhã Huyến nghe giọng nói quen thuộc vang lên bên tai mà căng cứng hết cả người. Ấy thế mà đứa em gái quý hóa của nàng cứ nhìn trân trân về phía đó, còn “hồn nhiên” nói:

- Hai ơi, chỉ kêu mình kìa!

Không được manh động!

Không được manh động!

Không được manh động!

Nàng phải cố gắng kiềm chế lắm để không động tay động chân với Trà Nhân ngay tại chỗ này, nếu không thì người ấy sẽ đánh giá nàng là bạo lực mất.

- Hay là có chi thì mình n—---

Nhã Huyến phải co chân lên chạy trước khi em gái nói hết câu, nàng cảm thấy mình sắp tăng xông đến nơi rồi.

- Ê nè!!

Người con gái ấy khó hiểu vô cùng. Hai người họ ăn mặc sang trọng, hơn nữa nhìn vẻ bề ngoài cũng không giống trộm cắp cho lắm. Mà nếu không phải kẻ trộm thì hà cớ gì phải rình mò như thế?

.

Nhã Huyến ló đầu vào trong, khẽ cất tiếng gọi:

- Nhân, đi chỗ này với Hai đi.

Trà Nhân đang chuẩn bị đi ngủ, nghe vậy thì vén màn chui ra ngoài.

- Đi đâu vậy Hai?

- Tới nhà Hạ Lam.

Mất một lúc mới tiêu hóa được, em ngáp ngắn ngáp dài, lắc đầu từ chối:

- Tối hù rồi đó, em sợ ma lắm, còn buồn ngủ nữa, hổng đi đâu.

- Ở bển có đèn mà sợ cái chi? Đi, đi lẹ lên hông thôi cha má thấy bây giờ!  

Nhã Huyến vừa thúc giục vừa lôi kéo người Trà Nhân xuống giường. Cứ lằng nhằng mãi mà để cha phát hiện ra là nàng sẽ lại bị cấm túc đấy.

Trà Nhân bất lực không nói nên lời, đến tận lúc chuẩn bị đi ngủ cũng không được yên ổn với chị em. Ngày mai còn phải đi ăn cỗ nữa, nàng có thể cho em ngủ một đêm trọn vẹn được không?  

Làng đã có điện từ mấy năm nay, thế nhưng chỉ có những gia đình giàu có mới dùng đèn điện. Đã vậy họ còn tắt đèn đi ngủ sớm, thế nên suốt quãng đường từ nhà họ Trịnh tới nhà họ Thân, Trà Nhân chỉ toàn thấy một màu đen kịt.

- Hai ơi, em sợ quá…..Hay là...hay là mình đi về đi Hai…

Trà Nhân run cầm cập, theo sát Nhã Huyến. Em nhát gan lắm, nhưng vì bị ép buộc nên mới ra đường vào lúc nhà nhà người người đều đã đi ngủ thế này thôi.

- Hai hông sợ mà em sợ cái chi? Thịt em dai nhách à, ma nó hổng có thèm đâu.

Em nghe xong thì muốn bỏ về ngay lập tức, nhưng vì không có đủ can đảm nên mới phải tiếp tục nhẫn nhịn mà theo chân nàng.

Thực ra Nhã Huyến cũng sợ, chẳng qua không sợ tới mức như em chứ nàng cũng suýt đứng tim vì tiếng động lạ mấy lần rồi. Chính vì thế nên nàng mới phải lôi kéo em đi cùng mình cho bằng được, dù sao thì đi hai mình cũng đỡ sợ hơn một mình mà.

- Chèn ơi, tối hù rồi mà nhà chị Lam vẫn còn nhiều người dữ ha Hai!

Hai cái đầu lấp ló ngoài cổng nhà họ Thân rồi có tiếng rì rầm ngoài đó.

- Trời ơi nhỏ này! Nhỏ nhỏ cái miệng thôi! Có muốn cả làng biết là hả, khuya lơ khuya lắc vầy nè, mà cô Hai với cô Ba nhà họ Trịnh đi ra ngoài đường rồi đứng dòm dòm nhà người khác hông?

Trà Nhân vội vàng bịt miệng, lắc đầu kịch liệt.

- Lắc hoài đi, hồi rớt đầu ráng chịu.

Rồi Nhã Huyến lại quay vào trong sân nhà họ Thân, đưa mắt tìm kiếm.

- Nè nè, Nhân, em nhìn coi Hạ Lam ở chỗ nào giùm Hai đi.

Trà Nhân, dù có hơi miễn cưỡng, nhưng em cũng cố gắng căng mắt ra, vận dụng thị lực 10/10 để tia tới tận những chỗ xa nhất, tất cả cũng chỉ vì đại sự của chị gái. Sân nhà họ Thân rất đông người nhưng em lại không thể tìm thấy được người ấy.

Nàng nghe em “báo cáo” tình hình thì thở dài một hơi, đành phải bỏ cuộc.

- Chắc là đi nghỉ rồi, mình về thôi em.

- Dạ!

Em mừng rỡ vì cuối cùng cũng sắp được về nhà ngủ rồi, không phải tiếp tục rình mò nhà người ta nữa.

- Lại là hai người nữa hả?

Nhã Huyến quay người lại, nhe răng cười một cái với người vừa cất tiếng nói rồi…

- Nhân, chạy!!!

Hai người con gái cắm đầu cắm cổ chạy về nhà, gấp gáp đến nỗi quên luôn cả nỗi sợ.

.

.

- Chèn ơi, sao đi ăn cỗ thôi mà con lựa đồ lâu quá vậy Huyến?

Mẹ nàng uống một ngụm nước chè, nhìn đứa con gái đầu lòng bằng ánh mắt phán xét.

Bình thường đi ăn cỗ thì cô Hai Huyến sẽ không chải chuốt kỹ càng vậy đâu, nhưng hôm nay thì lại khác. Nàng ta dậy từ rất sớm, loay hoay trước tủ quần áo hồi lâu để tìm ra “ứng cử viên sáng giá nhất” trong lần đầu tiên gặp lại người ấy ngày hôm nay.

- Má, má thấy con gái của má có đẹp hông?

Nàng chọn được một bộ quần áo thật đẹp rồi thì đi ra ngoài, vừa xoay vài vòng trước mặt mẹ vừa hỏi.

- Ừa, đẹp. Nhưng hơi lố.

Nếu như là bình thường thì Nhã Huyến sẽ giãy nảy lên vì bị ghẹo, nhưng lúc này đây thì lại nửa tin nửa ngờ mà hỏi:

- Lố thiệt hả má?

Nàng ta ngẫm nghĩ một hồi, thấy lời mẹ nói cũng có vẻ đúng nên quay trở vào trong, thay một bộ đơn giản hơn. Lần đầu tiên gặp lại, nàng không thể để cho người ấy một ấn tượng không tốt được.

Mẹ nàng cảm thấy đứa con gái lớn hôm nay vô cùng kì lạ thì gọi Trà Nhân đang đứng ngoài cổng vào, ghé sát tai em:

- Nè, Nhân, bộ Huyến mới té đập đầu vô đâu hả con?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net