Chap 8: Ngoại truyện - Ran, đừng khóc...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Á! - Tiếng từ trong phòng Ran vọng ra

Bà Eri và ông Kogoro chạy vào phòng Ran. Eri ôm lấy con gái của mình và hỏi:

- Ran, con sao vậy? Ran?

Ran ôm lấy Eri sợ hãi nói:

- Con...con mơ thấy ...

- Con mơ thấy gì? - Ông Mori lo lắng hỏi

- Máu... có ái đó...ai đó đã giết Shinichi...

- Con gái, Shinichi không sao hết, nín đi con, chỉ là mơ thôi.

- Không...Shinichi đã chết rồi. Shini...

Cổ họng Ran cứng lại, chị không nói được gì nữa, ông Mori nói:

- RAN!

Ran vẫn mở to mắt nhưng cả người chị càng ngày càng nặng, nhịp tim đập chậm lại, mạch cũng vậy. Chị không cử động nữa

- Ran! Ran!

***

Đôi mắt vô hồn của Ran nhìn xung quanh, bà Mori ngồi bên cạnh ôm lấy chị. Một bác sĩ đi ra, trên tay cầm theo 1 tập hồ sơ bệnh án. Ông ngồi xuống rồi cất tiếng nói:

- Chào bà Mori.

- Vâng, chào bác sĩ.

- Trước khi tôi kết luận bệnh án, tôi hỏi cô bé vài câu được chứ?

- Vâng...

Vị bác sĩ nhìn Ran:

- Cháu là Mori Ran?

- Vâng...

- Cháu có thể kể cho bác về những giấc mơ mà cháu đã mơ thấy được không?

- Vâng

- Được rồi, cháu kể đi

- Cháu nhớ là...cháu...

- Cháu làm sao?

- Bác sĩ...cháu không...

- Ran. Cháu làm sao?

Ran ngã khỏi ghế, chị nằm bất động trên sàn

- Ran, Ran, con làm sao vậy? - Bà Eri hốt hoảng

Bác sĩ vội vàng nói:

- Bà Mori, bà cứ bình tĩnh.

- Bác sĩ, rốt cuộc Ran bị bệnh gì vậy?

- Cô bé bị bệnh Quitemory. Một loại bệnh ngưng động. Đây là một loại bệnh kì lạ và có rất ít người bị căn bệnh này. Cô bé là người thứ 3 trên thế giới mắc phải, thật tiếc khi phải nói điều này nhưng thực sự là căn bệnh này không có cách để chữa nhưng chỉ có thể điều chỉnh tâm lí mà thôi.

- Điều chỉnh tâm lí?

- Vâng thưa bà. Nhưng có lẽ cuộc sống hỗn độn của thành phố không phù hợp với cô bé đâu. Có lẽ cô bé nên đến một nơi thanh bình nào đó như Fukushima chẳng hạn, bà nghĩ sao?

- Vâng, cảm ơn bác sĩ.

***

Eri đắp chăn cho Ran rồi đóng cửa phòng lại, ông Kogoro đứng khoanh tay nhìn vợ mình. Bà Eri nói:

- Anh...hôm nay bác sĩ...

- Bệnh Quitemory. - Ông Mori nói

- Làm sao...anh biết?

- Bệnh này có là do gien di truyền Eri à. Bố anh cũng từng bị căn bệnh này. Và ông ấy cũng mất vì căn bệnh này. Con người sẽ rơi vào trạng thái bất động, một trạng thái hư vô. Mạch và tim đập chậm lại và cũng có thể đến mức ngừng đập. Bệnh Quitemory sinh ra là do bị những cơn chấn động về mặt tinh thần.

- Nhưng Ran có bị làm sao đâu anh.

- Em còn nhớ ngày đó...

- À đúng... Đúng rồi! Thật sự...

- Mai chúng ta sẽ đưa Ran đến Fukushima. Con bé sẽ ở đấy với Mori Julia.

- Vâng, để con bé ở cũng với Julia thì em yên tâm rồi.

- Ừ, anh cũng tin tưởng cô ấy.

***

Ran vô cùng bất ngờ trước quyết định với bố mẹ của mình

- Bố!Mẹ! Tại sao con lại phải đến Fukushima?

- Ran, con phải nghe mẹ nói - Bè Eri cầm tay Ran - Con sẽ phải đến đó 1 thời gian vì bệnh của con

- Con bị bệnh gì hả mẹ?

- Bệnh ngưng động cơ thể.

- Con không hiểu.

- Đừng thắc mắc Ran à. Julia sẽ giải thích hết cho con.

- Mẹ, Julia là ai?

- Đừng hỏi con yêu...

- MORI RAN! - Tiếng Shinichi vọng đến từ cửa phòng khách

Anh chạy vào phòng của Ran

- Shinichi!

- Rồi, con tạm biệt Shinichi đi Ran.

- Ran, cậu phải đi đâu vậy? - Shinichi thắc mắc, vẻ mặt khó hiểu

- Tớ phải đi Fukushima.

- Tại sao cậu lại đến đó?

- Tớ phải đến đó điều trị.

- Vậy cậu sẽ xa tớ?

- Một thời gian thôi, tớ hứa. Nhưng tớ sẽ nhớ cậu Shinichi - Ran òa khóc

- Ran, cậu nín đi, chỉ là khác nơi thôi. Tớ và cậu sẽ mãi là bạn thân mà.

- Tớ biết là vậy nhưng...

- Nín đi nào Ran. Tớ sẽ cho cậu một bất ngờ. Nhắm mắt lại đi nào.

Ran nhắm mắt lại đội 1 phút

- Rồi, mở mắt ra đi

- A, dây chuyền mà tớ thích

- Ừ, đây sẽ là minh chứng tớ và cậu luôn là bạn . Vậy nên đừng khóc nữa Ran nhé.

- Ừm! - Ran lấy tay gạt đi những giọt nước mắt

***

Ran đến được Fukushima sau mấy tiếng ngồi trên máy bay. Con gái của vị thám tử Mori - Mori Ran sẽ phải xa con trai của nhà tiểu thuyết gia Kudo - Kudo Shinichi một thời gian. Chị sẽ không được gặp Shinichi, không được nhìn thấy anh mỗi ngày, không được nhìn thấy anh cười, không được, không được nữa rồi. Ran chạm nhẹ những đầu ngón tay vào mặt dây chuyền mà Shinichi tặng cho chị, chị mấy máy nói:

- Shinichi, tạm biệt.

Một người phụ nữ mặc bộ trang phục kì lạ, quần áo từ thế kỉ 17 của nước Anh. Cô đội mũ lông chim tước vằng đeo viền che mắt trái, giọng nhẹ nhàng nói với Ran.

- Em là Mori Ran?

Ran quay lại nhìn cô:

- Vâng, em là Ran.

- Được rồi, em đi theo chị.

- Chị là ai?

- Ran, đừng hỏi...

Ran đi theo cô ra khỏi sân bay, đằng sau Ran thấy phong thái của cô ấy thật kì lạ...

Fukushima thực sự là 1 "hòn đảo" xinh đẹp, điều hòa khí hậu nhẹ nhàng, hợp lí và thoải mái. Nơi đây thật quyến rũ lòng người nhưng mọi người đâu có biết rằng ở đây còn có 1 lời nguyền thú vị.

Ran kéo hành lí đi một cách thoải mái, hít thở bầu không khí trong lành và mát mẻ của thiên nhiên. Julia nắm lấy tay chị và nói:

- Ran, em có thích ở đây không?

Ran mỉm cười rạng rỡ:

- Có chị ạ, em thấy nơi đây thật tuyệt.

- Được rồi, em vào nhà đi.

- Vâng.

Ran cởi đôi giày và bước vào nhà.

Căn nhà được thiết kế theo kiểu nhà truyền thống của Nhật chứ không phải như kiểu như nhà Tây Ấu như của chị ở Tokyo. Căn nhà thể hiện một dáng vẻ yên bình, thanh tĩnh của con người. Ran bước vào phòng khách ngồi và nhận lấy cốc trà nóng từ tay Julia. Cô vẫn nhẹ nhàng hỏi:

- Ran, em có gì muốn hỏi chị không?

Ran đặt cốc trà xuống bàn rồi nói:

- Trà của chị ngon thật.

- Ừ, cảm ơn em. - Julia mỉm cười ấm áp

- Dây là đâu ạ?

- "Hòn đảo" Fukushima

- Tại sao em lại phải đến đây ạ?

- Vì căn bệnh của em Ran à.

- Em bị bệnh gì ạ?

- Bệnh ngưng động cơ thể. Tên tiếng anh là Quitemory. Khi bị căn bệnh này, cơ thể con người sẽ bị ngưng động hoàn toàn.

- Vậy bệnh này...

- Chỉ có thể được chữa trị ở đây thôi. Em hãy yên tâm dưỡng bệnh ở đây, không sao hết đâu.

- Vậy em hỏi chị nốt 1 câu được không?

- Em cứ tự nhiên.

- Chị là ai ạ?

- Câu hỏi đó của em chị chưa thể trả lời được Ran à... - Julia hơi cúi đầu xuống

______________

Chap này mọi người thấy thế nào? Nếu thấy dở thì cứ việc bình luận nha. Dạo này Daiku thấy mọi người bình luận ít quá nên cũng thấy hơi thật vọng. Với lại mình cũng đang có ý định là xoa chuyện này vì thiếu ý tưởng trầm trọng. Mọi người cho ý kiến nha^^

DAIKUSHIGOTO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net