Chap 3:Chúng ta sinh ra không để dành cho nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn 2 năm trôi qua...

Con người ai cũng phải trưởng thành,phải thay đổi.Shinichi và Shiho đã đạt rất nhiều thành quả trong lĩnh vực của mình.Cô và cậu trong mắt mọi người là một cặp đôi hoàn hảo và hạnh phúc,là hình mẫu lí tưởng cho những đôi vợ chồng.Nhưng cũng đã 2 năm kể từ khi họ lấy nhau.Và giờ đây,khi mọi việc đã hoàn toàn viên mãn.Giờ chỉ còn thiếu một đứa trẻ...

Shiho đương nhiên là rất sẵn sàng.Cô rất thích có thêm một đứa con gái.Nhưng Shinichi thì không.Cậu vẫn chưa thực sự sẵn sàng.Vì vậy,dù đã có rất nhiêù người khuyên nhủ cậu,kể cả Shiho,nhưng cậu vẫn bơ đi như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu biết rằng mình quá đáng,nhưng cậu không thể làm khác.

**********************

Một đêm mưa bão - Tokyo

Một người con gái đứng dưới mưa,dựa vào tường,thở không ra nổi hơi.Mưa...nó mang thật nhiều ý nghĩa.

Mưa...có thể là một cơn mưa tình yêu,như một câu chuyện tình cảm hôn nhau ôm nhau dưới mưa,vì đã có câu "Cầu vồng sẽ không bao giờ xuất hiện nếu không có cơn mưa"

Mưa...

Cũng có thể là cho một chuyện tình buồn,nước mắt,xóa nhòa đi những cơn đau...

Những cơn mưa luôn mang đến cho cô từng hương vị cảm giác,đau khổ có,lãng mạn có,mọi thứ có.

Bạn có biết tại sao có người thích dầm mưa không?Để cho cơn mưa mang đi gánh nặng của họ,để cho người ngoài không thể nhìn thấy giọt nước mắt đang nằm trên má họ.

Một sự che dấu vô cùng hoàn hảo,phải không?

Cô yêu mưa có lẽ vì lí do ấy.

Bất chợt,một chiếc xe oto đi đến,một người đàn ông và một người phụ nữ lặng lẽ bước xuống xe,lặng lẽ tiến về cô gái.

-Đi về thôi con,đừng tự chìm mình vào đau khổ.

Cô gái nọ nhẹ nhàng dựa vào vai người phụ nữ khóc nức nở,rồi tiến lên xe.Chiếc xe lao đi trong màn đêm.Không ai biết đến sự tồn tại của nó...

**********************

Buổi sáng ở thành phố Tokyo,như bao nhiều buổi sáng khác.

Kudo Shinichi uể oải thức dậy,vớ lấy chiếc điện thoại đang có cuộc gọi đến,là số lạ.Cậu bắt máy lên nghe.

-Hẹn 10:30 sáng,nơi hẹn ước trong quá khứ

Bíp,bíp...

Shinichi Kudo bàng hoàng.Đó,chẳng phải là giọng nói của Ran sao?
Giọng nói ấy đâu có dễ quên.Nhưng,điều gì đến cũng phải đến.Shinichi Kudo giờ đây đang muốn chứng tỏ,mình không phải là một người đàn ông tồi tệ.
Dứt điểm,để cả ba người đều không đau khổ?..
Nhưng ,cậu không biết,thực sự thì mình chọn ai
Ran hay Shiho?
Một cô gái thanh mai trúc mã,hay là người con gái đến sau tuy nhiên dốc lòng để yêu thương cậu??
Sự chọn lựa giưa hai ngươi dù thế nào cũng chắc chắn sẽ làm một người đau khổ.Và đương nhiên,cậu chẳng bao giờ muốn thế.Nhưng đau một lần,còn hơn là phải chịu sự dai dẳng của tổn thương đeo bám
Cậu sợ sao?
Không,cậu không sợ.Cậu vẫn điem tĩnh bước ra ngoài,lên xe và bắt đầu đến chỗ hẹn.Chỉ có điều,cậu không biết chỗ đó ở đâu.
Một cánh hoa lìa cành rơi nhẹ xuống sân trường cấp 3 teitan...
Lướt từng hành lang nhỏ,những kí ức bỗng ùa về lạnh lùng như cơn gió.Lạnh buốt...Nó làm cậu nhớ lại,nó làm cậu khó xử.Vị thám tử trẻ ưu tư vẫn đang suy nghĩ thật trầm lặng.
Ran,cậu đã ở đâu?
Tớ xin lỗi vì tất cả,tất cả những lỗi lầm tớ đã gieo rắc xuống tâm hồn cậu.Vậy,trả lời tớ đi,cô bé 17 tuổi ngây thơ ngày nào của tớ trốn đi đâu mất rồi?
Không,cậu phải thật mạnh mẽ.Chúng ta cần nói chuyện.Chứ không phải kiểu chạy trốn trong sự hèn hạ như vậy.Nên,hãy nói tớ cậu đang ở đâu,Ran?
Tớ đây,Shinichi Kudo đây.Người mà cậu đã từng mong nhớ đây.Ra đây đi Ran,đừng trốn.
Mạnh mẽ nào....
      
Tầng 18 khu cao ốc Beika
-Xin hỏi,anh tìm ai?
-Tôi đang đợi,một cô gái.
-Anh có phải Shinichi Kudo?
-Đúng vậy,có chuyện gì sao?
-Vừa lúc nãy có một cô gái đã đến đây,hình như là để đợi anh.Nhưng cô ấy đã đi rồi,vừa mới đây thôi.Cô ấy có gửi cho anh một lời nhắn.
Cậu nhận lấy mảnh giấy.Nét chữ nắn nót hiện ra làm tim cậu có chút lạc nhịp.
"Chúng ta sinh ra không để dành cho nhau"
Mỉm cười.Cậu tưởng thế này là xong sao?Kudo Shinichi này sẽ tìm cậu cho bằng được.Chạy,thì cứ chạy đi.Tớ hiểu mà Ran.Cuộc đời cậu,tớ đã phá nát nó.Và giờ,tớ sẽ sửa.
"Chúng ta sinh ra không để dành cho nhau"
Đúng vậy,chúng ta thật sự là có duyên nợ,nhưng kiếp này chưa thể giả hết cho nhau được.Vậy,nếu có kiếp sau,Ran,tớ hứa sẽ giả hết nợ cho cậu.
"Chúng ta sinh ra không để dành cho nhau"
Tớ xin lỗi,Ran.Cậu,có thể nói cho tớ biết rằng tớ nên làm gì bây giờ không?
Cuộc tình này thật đầy bất trắc.Sao,cô và cậu lại không dám cắt đứt nó?Vì sao?Nối tiếc?Hay vẫn vương tình cảm?Không,không phải vậy.Họ sợ làm tổn thương nhau.Chính xác hơn họ lo cho đối phương hơn cả chính mình.Chính điều đó là rắc rối.Sợi dây thừng thắt chặt.
Liệu,họ có thể tìm ra lối thoát cho chính con tim?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net