NGOẠI TRUYỆN 2: CỎ NƯỚC [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🗣️ Editor:

Đây là Ngoại truyện 2 được tác giả đăng sau Chap 28, vẫn tách ra hai phần nhé!


🐾🐾🐾


《Cỏ nước》

Tôi đang đợi ngày mưa Tokyo. Cổ họng khát khô không khốc, thể như bụi cỏ nước bị tuyệt tình nhổ khỏi đầm lầy và bỏ mặc trên bờ.

Ngày tuyết rơi vào cuối tháng giêng, chỉ một lớp mỏng manh thế thôi, tôi tính lưu nó trên vai áo [1] nhưng tỉ mẩn khép tay thì nó toan tan mất, ngay cả vệt nước nhỏ cũng biệt tăm biệt tích.

[1] Không biết có phải là dụng ý của tác giả hay không nhưng hình tượng tuyết rơi trên đầu vai thường thường có ngụ ý là luôn luôn bầu bạn. Nếu tác giả có ý này thật thì hành động muốn đặt hoa tuyết trên vai của Ai có thể mang hàm ý cần người bầu bạn, từ đó báo trước cho lời đề nghị đến ở cùng Ran ở đoạn sau.

Đây không phải là xứ tuyết của Kawabata [2]. Đây là Tokyo, Tokyo của chủ nghĩa hiện thực hoặc chủ nghĩa siêu thực. Thuyền buôn, thuyền chiến đã từ phía bên kia đại dương gửi đến nó modernization. Đa số người Nhật phát âm từ này rất vụng, nếu thử đọc lên thì chẳng khác nào nghệ nhân kịch Noh đang diễn kịch hài. Không có Komako, không có Shimamura lạc vào suối hoa đào tựa như người Vũ Lăng [3], không có tuyết lộng trời để hung tàn hủy diệt, chỉ có sương muối như cánh ve lạc trên mái vòm đại học Tokyo - nơi nhiệt độ của tôi chưa từng hiện diện nên mới lưu giữ được mùa tuyết đầu của Tokyo [4].

[2] Xứ tuyết được nhắc tới là tên bộ tiểu thuyết nổi tiếng của tác giả Kawabata Yasunari. Nhân vật chính là Shimamura đã rời khỏi Tokyo để đến thăm xứ tuyết vì say mê cái đẹp, mà tuyết thì tượng trưng cho vẻ đẹp thuần khiết, thanh tao, trong trắng, đồng thời vẻ đẹp cũng mỏng manh, đầy hư ảo, đối lập với Tokyo, chân thực và hào nhoáng. Komako cũng là một nhân vật trong 《Xứ tuyết》.

[3] Suối hoa đào (Từ gốc: 桃花源 | Hán Việt: đào hoa nguyên) được ví với một nơi lí tưởng, sống an lạc hạnh phúc, cách tuyệt với xã hội hiện thực, xuất phát từ điển tích một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá lạc vào suối hoa đào. (Nguồn: https://www.chuonghung.com/2020/01/dich-thuat-ao-nguyen-lac-loi-au-ma-en.html). 

Tác giả so sánh suối hoa đào và xứ tuyết là vì cả hai đều được mô tả như thiên đường, mà việc Shimamura rời Tokyo để đến xứ tuyết cũng giống như việc người Vũ Lăng lạc vào suối hoa đào.

[4] "nơi nhiệt độ của tôi chưa từng hiện diện nên mới lưu giữ được mùa tuyết đầu của Tokyo": Ở đoạn trước có nói Ai muốn đặt hoa tuyết trên vai nhưng chỉ vừa bắt lấy thì nó tan mất, đó là vì nhiệt độ của Ai, mà ở trên mái vòm của đại học Tokyo thì không có nhiệt độ của Ai nên tuyết mới lưu lại, ý câu này là vậy.




Tôi đang đợi ngày mưa Tokyo.

Dù của Mori Ran còn giữ ở chỗ tôi, là trận mưa lần trước bỏ quên ở cửa bởi lúc đi trời đã tạnh. Trước khi cất, tôi vuốt thật phẳng phiu, đặt ở trong vách ngăn của tầng ba giá sách. Và cách thanh gỗ lê là hai quyển của Sei Shonagon và Yoshida Kenko. Mori Ran tặng tôi quyển đầu khi chúng tôi chỉ mới sơ giao, còn quyển sau là một tháng trước.

Một tháng trước, tôi bị Sato Miwako gọi đến sở cảnh sát thẩm vấn. Khi tới nơi, Chiba Kazunobu và Shiratori Ninzaburo đều theo sát chân tôi, cũng như ngàn người khác, lời ấp ủ không sao thốt ra được, chỉ biết khuyên tôi đừng lo lắng quá. Tôi cúi đầu nhìn xem, à, hóa ra mình đang run như dẽ.

Cổ họng mắc nghẹn, muốn nói không phải lo sợ mà là sung sướng [5]. Tôi dừng trước phòng thẩm vấn, liếc về hướng vừa đi tới, mấy người đằng sau cũng đánh mắt theo. Hành lang trống trơn, không gì cả. Quay đầu, tôi thở phào một hơi, lấy lại tư thái dửng dưng đã từng.

[5] Mốc thời gian của chap này là hơn 10 năm trước so với chính truyện, giữa khoảng từ sau khi Shinichi đi cho đến lúc Ai dọn về ở cùng Ran, vậy nên tâm lý của Ai khi đó là cảm thấy tội lỗi và đáng chịu tội, suy ra có thể hiểu là khi được gọi đi thẩm vấn, Ai nghĩ đã đến lúc mình chịu tội nên mới có tâm lý sung sướng và xen lẫn lo sợ.

Ba giờ chiều, cuộc thẩm vấn kết thúc, lúc đi ra thì bị Sato gọi lại, tôi ngoảnh đầu nghe nói - "Văn phòng kế bên có trà lúa mạch, là chị nhờ Wataru chuẩn bị, ở đây lạnh lắm, uống cho ấm người". Tôi liền đáp cảm ơn rồi khép cửa, xoay mặt trông tấm thẻ trước văn phòng mới nhắc, phong thanh nghe có tiếng người.

Cánh cửa chợt mở ra trước khi tôi kịp gõ, Mori Ran xuất hiện ngay đối diện, bình tĩnh như chưa hề có cuộc tàn khốc, nói với tôi - "Xong rồi sao? Chị tới đón em".

Trong tay Mori Ran là một đôi găng tay, ba lô thì căng phồng. Tôi ngồi vào văn phòng uống trà, người kia đứng một bên mà lôi từ ba lô mấy thứ, đặt lên bàn. Một quyển sách, một cây dù, một cái chụp tai, là của tôi.

"Bác tiến sĩ đưa cho chị. Tai em không chịu lạnh nổi mà sao ra ngoài không đeo lên?".

Như là đang trách cứ, tưởng chừng chuyến đi này chả phải sở cảnh sát gì mà là cuộc du xuân chẳng hạn. Tôi muốn nói suýt nữa đã ngỡ mình không bước ra khỏi khoảnh sân của tòa nhà này được, nhưng xét thấy người kia cố vắt sức điềm nhiên nhất có thể, tôi im lặng.

Nhận lấy chụp tai xong, người kia tháo bao dù, cất tiếng - "Uống rồi đi thôi. Trời bắt đầu mưa, tí nữa lớn hơn đấy".

Sau đó tôi liếc sang quyển sách vừa được lấy ra lại vờ bỏ trở vào, buột miệng thắc mắc - "Gì đấy?".

Mori Ran đáp với tôi bằng một khoảng khựng sượng sùng, tôi lưu cả vào mắt.

"Không tiện nói thì thôi vậy".

"Là quà cho em" - Người kia thốt khi tôi vừa dứt lời.

Mori Ran thấm nhuần học thức trong máu, phải nói là như vậy, món quà người đó tặng có thể được ví như bản in cổ điển hay tấm thẻ nhạt nhòe chả thấy gì.

Tôi bảo - "Thế sao phải cất vào?".

Người kia liền trả lời hết sức thật thà - "Trời mưa, em không có túi, ôm sẽ ướt".

Thiệt muốn trêu rằng người kia cưng sách còn hơn người bằng da bằng thịt, thế mà chả lo tôi bị ướt. Song, chỉ cần hình dung cái vẻ đương giải bày tận tình đành chuyển sang bất lực vì phát hiện trò diễn của tôi, nguồn khoái trá trào dâng như được lời tuyên bố đấu giá, núi Phú Sĩ thuộc về tôi [6].

[6] Xuất phát từ một câu hát trong《Dưới núi Phú Sĩ》của Trần Dịch Tấn: "Liệu ai có thể dùng tình yêu mà có được cả núi Phú Sĩ (Nguồn dịch: ). 

Ý nghĩa lời bài hát là thích một người cũng giống như thích núi Phú Sĩ, ta có thể nhìn nó nhưng không thể sở hữu nó, dời nó đi, chỉ có thể đi qua nó, tình yêu cũng thế, không ai có thể sở hữu ai, có thể yêu tha thiết nhưng cũng phải chuẩn bị tâm lý mất đi. Như vậy câu trong fic thì lật ngược lại, chủ yếu để nhấn mạnh niềm vui của Ai.

Tôi không hỏi tựa sách, Mori Ran cũng tĩnh lặng như hồ và chỉ trao nó cho tôi khi xe dừng trước biệt thự Agasa, đồng thời nâng dù tiễn tôi vô cửa. Tôi hỏi không ở lại ăn cơm sao? Người kia nói trong trường có việc rồi gấp gáp trở về đại học Tokyo.

Tôi giữ sách trong tay, bìa bọc trắng trơn không một chữ, có lẽ Mori Ran tự gấp giấy bọc lại. Mấy năm nay còn ai chịu bọc sách nữa, nhưng tôi đã nói, vì máu học thức tràn trề nên Mori Ran thể nào cũng khác so với số còn lại của thế giới, làm việc thì đường hoàng, nề nếp, đâu như tôi, để giữ mạng mà lao vào ngõ cụt giết người. Lúc Kudo ở đây không cho phép tôi hình dung bản thân như vậy, sắc mặt nghiêm nghị y đúc Mori Ran. Dĩ nhiên là cậu ta nghe ra ý đùa, nhưng cũng vì mỗi lời nói đùa của tôi dát đầy chân thật. Tại sao cậu ta có thể quên chính mình là một trong những nạn nhân xui xẻo suýt bỏ mạng vì viên thuốc của tôi? Lúc này chỉ nhờ may mắn sống sót mà bào chữa cho tôi một cách ngu xuẩn.

Đêm trước khi Kudo đi, cậu ta nói với tôi nếu không thể trở về, hãy kể hết cho cô ấy.

Cậu ta chẳng thêm thắt họ tên, chỉ dùng một đại từ đơn giản, "cô ấy", tôi nghe mà kinh hãi, cũng giận tím mặt, đốp thẳng ngay - "Mình không biết cậu nói là nhân vật nào, nếu có chuyện thì cậu tự mà nói, đừng phiền tới mình".

Vậy mà cậu ta chỉ để lại nụ cười trước khi trở gót. Bác tiến sĩ tới cửa tiễn, còn tôi ngồi trơ đó, gượng cho cuộc chia tay bình thường như mọi lần. "Tạm biệt", tôi còn sợ nói chứ đừng nhắc chi tới chuyện sẵn sàng buông một câu chia tay trịnh trọng, vốn là cảnh tượng khiến tôi lạnh gáy, nghi thức quá rồi thành vĩnh biệt hồi nào chẳng hay.

Liền sau đó thực sự thành vĩnh biệt. Tôi trách bác tiến sĩ đi ra tiễn cậu ta, để lo sợ đột nhiên ứng nghiệm. Tiến sĩ lười phản bác lại tôi, mặt mũi tự nhiên kể chuyện đâu đâu, rồi bảo tôi phải sống thật tốt, khỏe mạnh vui vẻ vân vân... Vậy mà bác ngồi trong phòng thí nghiệm trên lầu trộm lau nước mắt. Tôi dòm qua khe cửa thấy bác, tiếp theo mở cửa, rút khăn giấy đưa bác, lúc đi cũng không quên dặn dò - "Phải sống thật tốt, khỏe mạnh vui vẻ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net