PHIÊN NGOẠI 1: BUỔI HẸN HÒ CỦA TIÊU THIẾU GIA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời khắc giáng sinh đã đến. Tiếng chuông trên vọng gác của Rosary church đã điểm. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nghe tiếng chuông liền dừng lại. Họ đều hướng ánh mắt ra ngoài để nhìn khung cảnh thật tuyệt đẹp lúc chúa giáng sinh. Thật không còn lời nào để tả. Ngày chúa mang an lành đến với mọi người cũng là ngày Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tìm lại nhau. Họ vô cùng hạnh phúc trong vòng tay nhau. Trời càng lạnh, tuyết rơi càng nhiều. Bất quá trong chiếc xe sang trọng kia không vì những bông tuyết lạnh lẽo mà bị ảnh hưởng. Vương Nhất Bác vòng tay ôm Tiêu Chiến thật chặt. Hắn để Tiêu Chiến tựa lên vai mình rất ngọt ngào. Hai người với hai chiếc khăn thật đẹp kề sát nhau lại càng đẹp hơn. Vương Nhất Bác nhìn vào chiếc khăn quàng cổ của mình thì vô cùng hài lòng. Hắn khẽ hôn lên tóc Tiêu Chiến rồi cất giọng thật nhẹ.

         “Chiến Chiến! Khăn quàng đẹp lắm. Sao anh biết tôi lại thích màu xanh ?”

         Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói vậy liền đưa tay đặt dọc lên đôi môi nhỏ của mình mà chu môi ra.

         “Suỵt!”

         Vương Nhất Bác thấy điệu bộ của Tiêu Chiến liền ngạc nhiên. Hắn không biết Tiêu Chiến định làm gì liền cất giọng tò mò.

         “Chiến Chiến! Sao vậy?”

         Tiêu Chiến ghé đến gần Vương Nhất Bác rồi đưa tay chạm nhẹ vào má hắn mà thỏ thẻ.

         “Nhất Bác! Có phải em ít hơn tôi 6 tuổi không ?”

         “Đúng vậy!”

         “Vậy tôi nói em nghe, từ nay về sau em không xưng hô như vậy nữa. Tôi thấy không được tình cảm cho lắm. Em và tôi hãy thay đổi cách xưng hô được không?”

         “Thay đổi cách xưng hô sao?”

         “Đúng vậy a!”

         Vương Nhất Bác bắt đầu thấy thú vị rồi. Từ bao giờ mà Tiêu Chiến lại thay đổi đến như thế này ? Tự nhiên lại nói nhiều hơn, lời nói cũng dịu dàng chứ không lãnh đạm như trước. Vương Nhất Bác không ngại mà chống cằm nhìn sâu vào mắt Tiêu Chiến khẽ cong môi.

         “Vậy phải xưng hô như thế nào?”

         “Gọi là anh và em!”

         Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến vừa nói vừa chu môi lên thì bật cười. Tiêu Chiến trước mặt hắn có biết bao đáng yêu, thật khiến người ta không thể rời mắt. Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến rồi ghé ngay tai y mà thì thầm.

         “Vậy bây giờ có thể thực hành luôn được không?”

         “Được!”

         “Nhất Bác! Gọi anh đi nào?”

         “Chiến ca! Ca ca!”

         Tiêu Chiến nghe được Vương Nhất Bác gọi mình là ca ca thì thích lắm. Y cứ cười tít cả mắt lên. Vương Nhất Bác bên này thấy Tiêu Chiến đang rất vui nên  cũng cong môi cười. Chỉ cần Tiêu Chiến có thể vui như vậy, nói hắn làm gì hắn cũng làm.

         “Chiến ca! gọi vậy đã được chưa?”

         “Được rồi a! Em đó, thật dễ thương!”

         Tiêu Chiến khẽ đưa tay lên bắt lấy má của Vương Nhất Bác mà nũng nịu. Y biết Vương Nhất Bác có má sữa vừa mềm vừa phúng phính nên nhiều lần nhịn không được mà đưa tay sờ lên đó. Trước đây, Nhất Bác hôn mê không biết. Nhưng bây giờ hắn đã tỉnh, hành động này của Tiêu Chiến làm hắn rất ngạc nhiên.

         “Ca ca! Anh thích má của em lắm sao ? Sao bệu mãi như thế?”

         “Tất hiên rồi! Anh còn muốn cắn một phát!”

         Tiêu Chiến nói liền làm. Y kề miệng đến bên má mà cắn vào nhưng lực cắn nhẹ nhàng như trêu chọc nên chỉ làm cho Vương Nhất Bác nhột nhạt. Hắn lại được phen thích thú ôm chặt y vào người. Trời đã rất khuya, mọi người đã vãn hết, trước cổng Rosary church chỉ còn mình xe của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác thấy đã khuya quá liền khẽ thì thầm vào tai y.

         “Chiến Chiến! Giáng sinh vui vẻ!”

         “Giáng sinh vui vẻ!”

         “Chiến Chiến! Chúng ta về nhà thôi. Về đón giáng sinh với mọi người!”

         “Nghe em!”

         Tiêu Chiến quay xe một vòng rồi rời đi. Họ cùng nhau trở về nhà. Đã 6 tháng qua, mọi người trong Trúc Diệp đều mong chờ khoảnh khắc Vương Nhất Bác tỉnh lại. Họ đã xem hắn như thiếu gia trong nhà như Tiêu Chiến. Trúc Diệp rất vui mừng vì được đón thêm một vị thiếu gia.

         Chiếc xe đã dừng trước cổng lớn của Trúc Diệp. Lão quản gia ra mở cửa. Một bàn tay đưa ra vẫy chào. Ông không tin vào mắt mình nữa. Người đang vẫy tay đó là Vương Nhất Bác. Ông sửng sốt cả người, chẳng phải khi đi cậu ta còn nằm im lìm chưa tỉnh, sao bây giờ lại vui cười như thế ? Thật là một phép màu.

         Lão quản gia không nhịn được liền chạy vào trong nhà báo với Tiêu Diệp.

         “Lão gia! Lão gia! Hai thiếu gia đã về! Vương thiếu đã tỉnh rồi! Vương thiếu đã tỉnh rồi!”

         Tiêu Diệp nghe được không lấy làm ngạc nhiên. Ông chỉ mỉm cười thật hiền. Nhưng ngược lại, tất cả cả vệ sĩ và gia nhân đều được phen rúng động. Họ không tin là Vương thiếu đã tỉnh nên cứ hỏi nhao lên.

         “Vương thiếu tỉnh rồi sao? Cậu ấy ở đâu?”

         “Ở ngoài cổng. Mau ra xem đi!”

         Chẳng cần chờ cho lão quản gia nói hết, gia nhân và vệ sĩ đã chạy hết ra ngoài. Tiêu Chiến bên này còn định quay sang hôn Vương Nhất Bác một cái đã bị “đám người kia” làm phiền. Họ biết Tiêu Chiến đã không lạnh lùng như trước nữa nên cứ sấn đến xe thiếu chủ mà nhìn. Họ cứ chen chúc trước xe của Tiêu Chiến làm y ngao ngán. Vương Nhất Bác bên này cứ nhìn họ mà cười. Hắn không ngờ gia nhân của Trúc Diệp lại bạo dạn như thế. Hắn không nhịn được liền hỏi Tiêu Chiến.

         “Ca ca! Gia nhân của Tiêu gia cũng dạn dĩ ha ? Lẽ nào anh quá chiều họ?”

         Tiêu Chiến biết đó là một câu chọc ghẹo nên bĩu môi.

         “Em nghĩ họ dám sao? Trước đây, đến nhìn anh họ còn không dám đâu? Chẳng biết từ lúc nào gia nhân nhà Trúc Diệp lại có gan cóc tía!”

         “Hahaha!”

         Vương Nhất Bác không cười nổi nữa. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cười rất tươi thì cất giọng nhỏ nhẹ.

         “Nhất Bác! Anh đưa em đi gặp chú anh!”

         “Được!”

         Tiêu Chiến mở cửa ra. Y lườm xéo gia nhân một cái làm họ giật hết cả mình. Tất cả họ tất nhiên rất sợ Tiêu Chiến nên khi nhận được ánh mắt này đã lập tức lùi ra xa mà dàn hàng cúi mặt. Bọn họ lại trở về thói quen trước đây không thay đổi. Miệng đồng thanh cất giọng cung kính.

         “Thiếu chủ!”

         “Uhm!”

         Mọi việc cũng giống như trước đây. Chỉ là Tiêu Chiến nói thêm một câu và trên môi đang cong lên nở một nụ cười nhẹ. Vì không ai dám nhìn nên nụ cười này coi như là một bí mật nho nhỏ của thiếu chủ họ Tiêu.

         Tiêu Chiến nhanh chóng bước ra bên kia mở cửa rồi đỡ Nhất Bác ra. Hắn thật sự đã hoàn toàn bình phục nhưng Tiêu Chiến lại không nghĩ như thế. Y vẫn tưởng hắn mới tỉnh lại chưa khỏe nên hết sức lo lắng. Y vừa mở cửa ra thì đã quay người cúi xuống. Vương Nhất Bác thấy lạ bèn cất giọng hỏi.

         “Ca ca! Anh định làm gì đó?”

         “Cõng em chứ làm gì!”

         “Hả???”

         Tiếng “hả” này to lắm. Chẳng phải một mình Vương Nhất Bác ngạc nhiên mà hơn 40 con mắt cũng đang hướng về phía cửa xe bên ghế phụ mà ngạc nhiên. Tiêu Chiến thấy đám gia nhân “lại bắt đầu” liền lườm thêm một phát. Họ thấy ánh mắt sắc lạnh kia lại hướng mắt thẳng tưng mà cúi xuống như chưa từng liếc qua. Nhưng chỉ được vài giây sau, ánh mắt của họ cứ nương theo vị trí cửa xe đó mà lén lút nhìn.

         Vương Nhất Bác nghe thấy Têu Chiến đòi cõng mình thì bật cười một trận. Hắn đưa tay sờ lên lưng của y mà cất giọng.

         “Chiến Chiến! Anh đừng làm em xấu hổ nha. Em là đàn ông đó. Đàn ông mạnh mẽ. Anh nghĩ sao mà em lại trèo lên lưng vợ mình kia chứ?”

         “Hả? Vợ?”

         Lần này thì tiếng ngạc nhiên lại càng to hơn. Vì câu này thoát ra từ 21 cái miệng. Tiêu Chiến ngạc nhiên một thì đám gia nhân lại ngạc nhiên mười. Họ không tin vào những gì họ nghe thấy. Vương thiếu vừa gọi Tiêu thiếu là “vợ” sao. Có chết cũng không dám tin. Tiêu Chiến xấu hổ mặt đỏ lựng lên. Y ngại ngùng vì câu nói này và ngại luôn với đám gia nhân nên đành cúi đầu xuống lẩm bẩm.

         “Ai thèm làm vợ em chứ hả?”

         Vương Nhất Bác nhìn vậy nhưng tai rất thính. Hắn đang ngồi trong xe sau lưng Tiêu Chiến liền đứng dậy bước ra rồi cúi xuống ghé sát tai y mà thì thầm.

         “Không muốn sao?”

        “À…thì….anh….”

         “Vậy thôi! Em không kết hôn nữa! hức!”

         Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói lời giận dỗi thì cuống quýt.

         “À không không! Kết hôn! Tất nhiên là kết hôn rồi!”

         Vương Nhất Bác nghe câu này thì mừng một bụng. Nhưng hắn vẫn muốn “hù dọa” thỏ ngốc kia chút nữa nên cất giọng tỉnh bơ.

         “Ngoan! Vậy thì phải nghe lời em! Em nói gì là làm như thế!”

         “Nhưng mà…”

         “Không có nhưng nhị gì hết. Có nghe không thì bảo?”

         “Nghe!”

         Vương Nhất Bác nghe được câu này thì buột miệng cười. Hắn ra khỏi xe rồi đỡ Tiêu Chiến đứng dậy mà nắm lấy tay y dắt đi, miệng thì thầm.

         “Đi với em nào!”

         Tiêu Chiến nhìn thấy hành động ngọt ngào này thì xấu hổ. Y đi theo hắn nhưng mặt vẫn cúi xuống. Hai thiếu chủ đi lướt qua mà gia nhân còn chưa kịp nhìn lên. Đến khi họ đi xa rồi thì gia nhân mới nhìn nhau nhao lên như cái chợ mặc dù bây giờ đã gần 3 giờ sáng. Có vẻ như Trúc Diệp tối nay chẳng có ai ngủ hết.

         “Mọi người có nghe Vương thiếu nói gì không?”

         “Có! Cậu ấy dọa Tiêu thiếu!”

         “Đúng vậy đó! Vương thiếu thật oai nha!”

         “Nói gì nữa! Tiêu thiếu thế mà có ngày lại sợ hôn phu của mình. Tôi có nằm mơ cũng không mơ thấy! Thật quá lạ kỳ!”

         “Ừ …ha!”

         Gia nhân thì cứ chụm đầu kể lể còn hai thiếu chủ kia thì đã vào đến thư phòng. Vương Nhất Bác dắt tay Tiêu Chiến đến trước mặt Tiêu Diệp rồi cúi đầu cất giọng cung kính!”

         “Thưa chú! Chúng con đã về!

         “uhm!”

         Tiêu Diệp nhìn thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bước vào thì vui mừng lắm. Cuối cùng ông cũng chờ được ngày hai đứa ở bên nhau. Ông lại nhìn thấy cái nắm tay thâm tình Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến mà chỉ buột miệng cười.

         “Nhất Bác! Chiến Chiến! Đi chơi có vui không?”

         “Rất vui thưa chú!”

         Tiêu Chiến như nhớ ra chuyện gì đó liền buông mặt ủy khuất. Tiêu Diệp thấy lạ liền cất giọng tò mò.

         “Chiến Chiến! Con sao thế?”

         “Chú! Sao Nhất Bác tỉnh rồi chú không nói với con?”

         “À ta…”

         “Là em nói với chú ấy giữ bí mật đó!”

         “Là em?”

         “Đúng vậy! Em muốn dành cho anh một bất ngờ mà!”

         “Em đó! Biết anh chờ lâu vậy còn muốn lừa anh!”

         “Em xin lỗi Chiến Chiến! Từ sau không lừa anh nữa!”

         “Không được! Phạm lỗi thì phải phạt. Lát nữa em ra sofa mà ngủ! hức! Anh đi ngủ đây!”

         Tiêu Chiến chẳng thèm nói thêm đã quay ngoắt đi lên tầng 3. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến quay đi không nhìn mình thì ngạc nhiên tròn mắt nhưng chẳng còn thời gian mà đứng đó. Hắn lập tức cúi đầu chào Tiêu Diệp rồi chạy theo Tiêu Chiến mà cất giọng nũng nịu.

         “Chiến Chiến! Đừng làm thế mà! Sofa vừa cứng vừa lạnh, em hông thích!”

         “Không thích cũng kệ em!”

         “Rầm!”

         Tiêu Chiến đóng cửa lại mặc cho Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa. Hắn thấy Tiêu Chiến giận dỗi không những không giận lại còn bật cười. Hắn im lặng một chút để “thăm dò” thỏ ngốc kia. Hắn sẽ dựng lên một màn kịch để dụ dỗ y mở cửa.

         Tiêu Chiến giận vậy thôi nhưng vẫn đưa tai nghe ngóng. Y không nghe tiếng Vương Nhất Bác thì lấy làm lạ. Chẳng phải hắn vừa bô bô cái miệng ở bên ngoài sao ? Sao bây giờ lại không nghe thấy gì hết ? Tiêu Chiến có chút lo rồi. Lo hắn sẽ giận mà bỏ về phòng khác nên đưa tay mở cửa thật nhẹ. Y có ngờ đâu Vương Nhất Bác lại quá gian xảo. Ngay khi y vừa hé cửa, Vương Nhất Bác đã đưa chân chặn ngay cánh cửa mà khoanh tay nhìn.

         “Còn giận?”

         “Xí! Tất nhiên là giận rồi! Ai bảo em lừa anh!”

         “Vậy em sang phòng bên này ngủ nha?”

         “Còn lâu! Ai cho phép chứ?”

         Tiêu Chiến vừa nói vừa nắm lấy tay Vương Nhất Bác mà kéo thật mạnh vào phòng mình rồi đóng chặt cửa lại. Y dắt Vương Nhất Bác đến giường mình mà đè xuống. Vương Nhất Bác bị hành động này làm cho cứng đơ cả người, lại thấy Tiêu Chiến đang đè lên thân mình làm càn liền nhịn không nuổi mà cong môi cười. Hắn hôn lên tóc mềm của người kia mà khẽ thì thầm.

         “Chiến Chiến! bạo dạn quá ha?”

         “Là em dạy anh mà!”

         “Em sao?”

         “Chứ còn ai nữa? Em đó, cũng nhiều chiêu trò lắm. Anh bị em lừa nhiều rồi đó!”

         Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến vừa nói vừa chu môi ra thì thích lắm. Hắn thật sự muốn nhìn những khoảnh khắc như vậy, Tiêu Chiến đúng chuẩn dễ thương. Vương Nhất Bác ôm chặt lấy thỏ ngốc đang nằm trên người mình mà  cất giọng nịnh nọt.

         “Em lừa anh nhiều lần rồi. Giờ lừa thêm một lần chắc không sao đâu nhỉ?”

         Tiêu Chiến nghe đến câu này chưa kịp hiểu thì Vương Nhất Bác đã rất nhanh lật úp người lại. Hắn đè lên trên người Tiêu Chiến rồi cố ý thì thầm vào tai y.

         “Anh đó! Mãi mãi chỉ được nằm dưới thân em thôi!”

         “Này Vương Nhất Bác! Em thật vô liêm sỉ!”

         “Tất nhiên! Từ khi em gặp anh, em đâu còn liềm sỉ gì gì đó nữa, hahaha!”

“Vương….ưm….ưm!!”

         Tiêu Chiến định cất giọng nói nhưng Vương Nhất Bác nào cho. Hắn đã ngay lập tức cuốn lấy môi Tiêu Chiến mà hôn xuống. Tiêu Chiến bên này cũng không vừa, y định đẩy hắn ra mà nói gì đó nhưng không được. Vương Nhất Bác thấy thỏ con định càn quấy thì rời môi ra mà thì thầm.

         “Suỵt! ca ca! Đừng làm ồn! Gia nhân sẽ nghe thấy hết đó!”

         “Ngoan! Nằm im rồi em thương!”

         “Vương Nhất Bác! Em ăn hiếp anh!”

         “Nào! Bắt đầu thôi! Em nhớ anh quá rồi!”

         “Vương Nhất….ưm…ưm!!”

         Tiêu Chiến chẳng thể nói thêm được nữa. Lời nói của y đã bị Vương Nhất Bác nuốt trọn. Y bị hắn dụ dỗ vào những cơn sóng tình ngọt ngào nhưng cuồng nhiệt. Cả hai cứ vậy cuốn chặt lấy nhau trong căn phòng lớn mặc cho bên ngoài tuyết đang rơi dày……………..

………………………………………….

         Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đang ở một quán cà phê thật sang trọng. Tết dương lịch đang đến thật gần. Ngoài đường phố tấp nập người qua lại. Vu Bân và Tiêu Diệp đã phải mất một ngày để tư vấn cho Tiêu Chiến đi hẹn hò cùng Vương Nhất Bác. Y chưa từng có người yêu nên không biết hẹn hò là gì. Sau một ngày ngẫm nghĩ và lắng nghe sự khuyên nhủ từ phía “phụ huynh” thì y cũng chịu nghe theo.

         Vì Tiêu Chiến là thiếu gia của Tam Hoàng nên luôn có vệ sĩ đi theo bảo vệ. Như lúc này đây, bên ngoài quán đã có hơn 10 vệ sĩ canh gác, chưa kể các vệ sĩ ngầm được Tiêu Diệp phái âm thầm quan sát. Đặc biệt hơn, từ ngày Tiêu Chiến diệt được Lâm Ngạn, y đã sát nhập luôn Báo đen vào Tam Hoàng. Những vệ sĩ của Báo đen không ghét Tiêu Chiến mà ngược lại, họ rất nể phục y. Họ thấy Tiêu Chiến đối xử rất công bằng và có tâm chứ không tàn nhẫn như Lâm Ngạn. Tam Hoàng bây giờ là một thể thống nhất, cũng là tập đoàn mafia giữ vị trí độc tôn ở Hồng Kông.

Bình thường Tiêu Chiến không có ý kiến gì cả vì đó là nhiệm vụ của họ. Nhưng hôm nay y đi hẹn hò chứ không phải đi làm nên chuyện vệ sĩ bám sát khiến y rất ngại ngùng. Vương Nhất Bác tất nhiên cũng vậy. Hắn muốn có không gian riêng cùng người kia.

         Quán cà phê này rất lớn lại sang trọng nên khách cũng đông. Ban đầu vệ sĩ định cho khách rời khỏi quán mà nhường lại không gian cho hai thiếu chủ nhưng Vương Nhất Bác đã không đồng ý. Hắn nói nên để vậy cho tự nhiên và vệ sĩ đã nghe theo. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đang ở tầng thứ 3 của quán. Đây là một không gian rộng chỉ có hai người. Vệ sĩ theo Tiêu Chiến thì chỉ canh gác dưới sảnh chính, họ không nhìn thấy được hai người trên này, nhưng vệ sĩ ngầm thì thấy tất cả. Vương Nhất Bác ngồi rất gần Tiêu Chiến. Hắn nhìn y không chớp mắt. Tiêu Chiến hôm nay ăn mặc rất giản dị nhưng cũng đẹp đến nao lòng. Vương Nhất Bác nhịn không được định kéo cằm hôn y một cái liền bị Tiêu Chiến ngăn lại thì thầm.

         “Nhất Bác! Dừng lại! Vệ sĩ đang nhìn!”

         “Sao anh biết?”

         “Sao không biết chứ ? Họ đi theo anh 5 năm rồi, họ ngồi ở đâu mà anh lại không biết!”

         5 vệ sĩ ngầm ở 5 vị trí khác nhau đang dùng ống nhòm quan sát.

         Vệ sĩ 1: Các cậu thấy gì bất thường không?

         Vệ sĩ 2: Có!

         Vệ sĩ 3: bất thường? Chuyện gì thế?

         Vệ sĩ 4: Vương thiếu đang định tiến sát Tiêu thiếu! Họ định làm gì vậy nhỉ?”

         Vệ sĩ 5: ĐANG CHUẨN BỊ HÔN NHAU!”

         Trời ạ! Tưởng chuyện gì to tát!

         Đám vệ sĩ ngầm thông qua bộ đàm liền nhao nhao lên như ong vỡ tổ. Họ sém được thấy cảnh hôn độc nhất vô nhị lại bị cho leo cây. Hai vị thiếu chủ kia thế mà lại dừng không làm nữa, thật là đáng tiếc!”

         Tiêu Chiến biết vệ sĩ đang nhìn mình muốn thủng cả người thì giận lắm. Y chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào cái tình thế oái ăm này. Bên kia Vương Nhất Bác cũng tiếc hùi hụi. Hắn sắp hôn được người đến nơi lại bị đám vệ sĩ nhìn lén nên cũng ủy khuất vô cùng. Vương Nhất Bác nghĩ gì đó liền cất giọng hỏi Tiêu Chiến.

         “Chiến Chiến! Ở đây có gọi được dịch vụ thuê trang phục và trang điểm không?”

         “Để làm gì?”

         “Anh có muốn cắt đuôi vệ sĩ không?”

         “Tất nhiên là có!”

         “Em có một kế hoạch!”

         Chẳng biết là Vương Nhất Bác đã làm cái gì mà tầm khoảng 30 phút sau, từ quán cà phê bước ra hai cô gái thật xinh đẹp. Họ mặc đồ rất kín đáo, váy dài và đi những đôi bốt cao cổ. Đầu được trùm khăn kín và còn mang kính đen rất thời thượng. Hai người lập tức khoác tay nhau rời đi. Một người thì đi thoăn thoắt ra chiều rất sành điệu, nhưng một người kia cao hơn chút xíu hình như đi có hơi khó khăn, còn sém trẹo chân vì bốt cao. Vì quán rất đông khách nên tuy có chút trục trặc cũng chẳng có ai kịp chú ý. Vương Nhất Bác đã nhanh nhẹn kiếm luôn một chiếc xe hạng sang đậu gần quán. Hai “cô gái” nhanh chóng ra ngoài và leo lên xe rời đi. Đám vệ sĩ tất nhiên không nghi ngờ gì cả. Vệ sĩ ngầm lại càng không nghi ngờ vì bước ra khỏi quán là “phụ nữ” chứ đâu phải đàn ông. Chỗ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi đột nhiên bị nhân viên “vô tình” kéo nửa rèm nên họ chẳng kịp nhìn. Cả đám vệ sĩ bắt đầu nhao nhao.

         “Vệ sĩ 1: Các cậu! Đã thấy Tiêu thiếu và Vương thiếu chưa?”

         “Vệ sĩ 2: Vẫn chưa! Có khi nào họ vào phòng vệ sinh không?”

         “Vệ sĩ 3: Chắc là vậy đó! Lúc nãy giờ tôi có thấy người đàn ông nào ra khỏi quán đâu. Chỉ thấy hai cô gái!”

         “Vệ sĩ 4 (ngạc nhiên hét lên): Cô gái ? Thôi chết rồi. Chúng ta đã mất dấu thiếu chủ!”

         Vệ sĩ 5: ÔI TRỜI ƠI! TÔI THẬT MUỐN CHUI XUỐNG HỐ LUÔN CHO RỒI!

………………………………………….

         Vương Nhất Bác lái xe rất nhanh. Tiêu Chiến bên này cũng nhìn trước ngó sau xem có “cái đuôi” nào bám theo hay không. Rất may là không có. Y nhìn bên ngoài chán chê lại nhìn sang Vương Nhất Bác. Trên người hắn nguyên một cây đồ nữ, kính, khăn còn nguyên xi. Tiêu Chiến nhịn không được liền cười sằng sặc. Chắc cả đời y đây là lần đầu tiên cười lớn như thế.

         Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cười mình thì bĩu môi.

         “Ca ca! Anh cười gì em chứ?”

         “Vương tiểu thư! Em xinh quá nha!”

         “Thôi khỏi! Tiêu đại mỹ nhân! Anh quá lời!”

         Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chọc nhau cười đến nghiêng ngả. Thật may họ đang đi ra ngoại thành, đường vắng nên không có chuyện gì xảy ra. Hai nam nhân đóng giả thành hai tiểu thư sắc nước hương trời cứ vậy cười đùa đến vui vẻ. Buổi hẹn hò đầu tiên của họ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net