Chương 24: Vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 giờ 30 phút, 29/1, hội trường nhỏ của sở cảnh sát Hồng Kông.

Sở cảnh sát mất đi Tổng cảnh ti cao cấp và tạm thời vắng bóng Thanh tra cao cấp của điểm O nên Hàn Chính Phong phải tự mình dẫn dắt cấp dưới, đồng thời còn tìm kiếm người để thay thế với vị trí trống. Vào lúc này, Hàn Chính Phong thuyết giảng cho đội điểm O và đội Phi Hổ. Giọng của ông kiên nghị, cương trực, khiến người nghe không tự chủ kính phục: "Trong khoảng thời gian vừa qua, chúng ta phải đối mặt với không ít kẻ thù, có lính đánh thuê, quân nhân và cả phần tử khủng bố. Trong mỗi lần hành động, chúng ta đều trải qua không ít khó khăn, có thể có những thương vong không mong muốn, cá nhân tôi sẽ không rút lui. Bảo vệ cho người dân Hồng Kông là lời hứa lớn nhất của tôi đối với bản thân. Mọi người ở đây có ai không đồng ý với cách nói của tôi không?"

"Không thưa sếp!" Toàn bộ đồng thanh nói.

Hàn Chính Phong gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đoạn nói tiếp: "Đối đầu với phần tử khủng bố bao nhiêu lần, kinh nghiệm nói cho tôi biết, sau này muốn chống lại chúng trước tiên chúng ta phải nâng cao trình độ của bản thân. Mấy tuần sắp tới, mọi người sẽ được học về những kỹ thuật mới. Hi vọng có thể mau chóng bắt kịp kỹ thuật chống khủng bố trên toàn thế giới. Sẵn sàng chưa?"

"Yes sir!" Mọi người ai ai cũng có nét mặt hồ hởi, kiên định hô to.

Vừa mở slide trình chiếu, Hàn Chính Phong bắt đầu giảng: "Vũ khí hoá học là một loại vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn. Vũ khí hoá học cùng vũ khí sinh học và vũ khí hạt nhân đều gọi chung là WMD. Tabun vốn không có màu, là chất lỏng có vị trái cây, sau khi gia công sẽ có màu cam và có một chút mùi hạnh nhân. Chỉ cần 14-21 miligram là đủ gây chết người. Sarin là một chất độc được sử dụng trong quân đội, có thể làm tê liệt thần kinh trung ương nhanh chóng, dẫn đến tê liệt toàn thân. Khí Mustards là vua của các độc dược, bất cứ bộ phần nào trên cơ thể chỉ cần tiếp xúc một chút thôi cũng có thể bị thối nát, thậm chí có thể dẫn đến hoại tử, chỉ cần 1-2 miligram đã đủ chết người. Hiện giờ phần tử khủng bố bỏ khí độc vào bom dùng cùng một lúc, độ lan toả của khí độc nhanh hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều. Mọi người phải cẩn thận! Bây giờ mọi người tự nghiên cứu những tài liệu trong tay, có gì không rõ thì hỏi tôi ở buổi giảng sau!"

"Yes sir!" Mọi người chú tâm đọc tài liệu, trong lòng tự cảm thấy những gì bản thân biết trước giờ quá ít.

*Vũ khí hóa học là loại vũ khí sử dụng chất hóa học (thường là chất độc quân sự) gây tổn thương, nguy hại trực tiếp cho người, động vật và cây cỏ*

*Vũ khí sinh học là một loại vũ khí hủy diệt hàng loạt dựa vào đặc tính gây bệnh hay truyền bệnh của các vi sinh vật như vi trùng, vi khuẩn; hoặc các độc tố do một số vi trùng tiết ra để gây mầm bệnh hay cái chết cho con người, cho động vật hoặc cây trồng, phá hoại mùa màng, gây ô nhiễm môi trường sinh thái*

*Vũ khí hạt nhân (tiếng Anh: nuclear weapon), còn gọi là vũ khí nguyên tử, là loại vũ khí hủy diệt hàng loạt mà năng lượng của nó do các phản ứng phân hạch hạt nhân hoặc/và phản ứng hợp hạch gây ra. Vũ khí có sức công phá tương đương với 10 triệu tấn thuốc nổ có thể phá hủy hoàn toàn một thành phố*

*WMD - weapon of mass destruction: vũ khí huỷ diệt hàng loạt*

*Sarin là một chất độc cực mạnh, được sử dụng như một chất độc thần kinh. Trong lĩnh vực quân sự, nó được dùng làm vũ khí hóa học và được Liên Hợp Quốc xếp vào loại Vũ khí hủy diệt hàng loạt*

*Khí Mustards là một chất độc tế bào, tác nhân làm phồng da, hình thành mụn nước trên da khi tiếp xúc*

9 giờ, 29/1, phòng pháp y, sở cảnh sát Hồng Kông.

Sau giây phút căng thẳng tại buổi điều tra nội bộ, Cao Gia Tuấn nhanh chân đến phòng pháp y để lấy báo cáo về phần tử khủng bố. Trang Nhã Trí vừa đến chỗ làm thì thấy Cao Gia Tuấn đang căng thẳng cùng một nữ pháp y, nhận thấy tâm trạng của anh không được tốt lắm nên cô hỏi thăm: "Tâm trạng không tốt à? Sao anh có vẻ nóng nảy thế?"

"Không có gì. Chỉ là nôn nóng lấy báo cáo thôi! Làm phiền cô quá!" Cao Gia Tuấn cười gượng che giấu nỗi buồn trong lòng. Vì chuyện của Cao Dật Thái mới xảy ra hôm qua, cũng vì Trang Nhã Trí không quan tâm lắm đến chuyện của bộ phận khác nên cô không biết vì sao tâm trạng của Cao Gia Tuấn lại không tốt đến thế.

"Không có gì đâu, công việc của tôi mà!" Trang Nhã Trí nở nụ cười dịu dàng nói.

"Tôi vẫn chưa có cơ hội cám ơn cô. Cảm ơn!"

"Anh mời tôi ăn cơm là được rồi!" Trang Nhã Trí nhoẻn miệng cười, chợt nhớ đến nụ hôn phớt hôm ấy tại nhà hàng... cô bất giác đỏ mặt. Trong lòng thầm nghĩ không biết bản thân nói như vậy có quá đường đột không, hay là quá khách sáo. Lúc này Trang Nhã Trí chưa phát giác một việc rằng cô bắt đầu khá quan tâm đến suy nghĩ của Cao Gia Tuấn.

"Để tôi về làm xong rồi sẽ hẹn cô. Tôi về trước! Cảm ơn cô!" Cao Gia Tuấn nở nụ cười ngại ngùng, tâm trạng nóng nảy cũng vơi bớt một chút. Thế nhưng trong lòng anh lại chợt nhớ đến chuyện mua trà sữa cho cô gái lạnh lùng ở nhà, hi vọng cô ấy sẽ vui khi nhận được ly trà sữa.

Khi chỉ còn lại Trang Nhã Trí trong phòng, cô nở nụ cười tươi tắn, đưa tay mân mê chiếc hoa làm bằng khăn giấy - đạo cụ diễn của anh hôm trước, trông rất vui mừng khi nghĩ đến việc sẽ được đi ăn cùng Cao Gia Tuấn. Có lẽ Trang Nhã Trí đã bắt đầu thích Cao Gia Tuấn rồi...

9 giờ 30 phút, 29/1, phòng họp nội bộ, sở cảnh sát Hồng Kông.

"Sếp Nhiếp, mời ngồi!" Khi Nhiếp Vũ Hàng bước vào phòng họp thì thấy có hai người đang ngồi ở đó, một người là sở trưởng Hàn, còn người kia hình như là người của Tổ điều tra nội bộ.

Tổ trưởng tổ điều tra nội bộ nghiêm túc nói: "Sếp Nhiếp, tôi đánh giá cao việc anh đã thành công đem chiếc vali chứa dữ liệu quan trọng về sở, góp phần làm rạng danh sở cảnh sát Hồng Kông." Tổ trưởng tổ điều tra nội bộ là một người đàn ông đứng tuổi với mái tóc hoa râm, khuôn mặt tràn đầy vẻ kiên nghị, chính trực.

"Đây là bổn phận của tôi." Nhiếp Vũ Hàng khiêm tốn đáp. Nhưng ông cảm thấy cuộc họp hôm nay không phải chỉ để nói những lời khen sáo rỗng như vậy. Nhiếp Vũ Hàng hỏi thẳng: "Hai sếp có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

Hai người nhìn nhau một lúc, đoạn Hàn Chính Phong dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nhiếp Vũ Hàng và vào thẳng vấn đề: "Tôi rất đánh giá cao những gì anh đã làm... Nhưng nói thật, đến giờ vẫn chưa chứng minh được anh không liên quan gì đến cái chết của vợ tôi. Bên tổ Tội phạm công nghệ cao đã xác thực đoạn video đó không hề bị cắt ghép hay chỉnh sửa gì cả. Tuy Thùy Vân đã thử mô phỏng lại đường đạn nhưng đó không được tính là một bằng chứng hữu hiệu. Lúc trước tôi nghe lời của Dật Thái cộng với việc quá nóng nảy nên đã hiểu lầm anh. Tuy tôi tin tưởng anh nhưng tình hình hiện giờ không mấy khả quan lắm. Tuy chúng tôi không có bằng chứng chứng minh đích thực anh đã bắn vợ tôi ngoài video đó, anh cũng không có động cơ giết Ella. Nhưng ngược lại, cũng không có bằng chứng chứng minh là anh vô tội vì phòng pháp chứng đã xác định viên đạn đều được bắn ra từ cùng một loại súng, còn mô phỏng đường đạn thì không thể dùng làm bằng chứng..." Nói đến đây Hàn Chính Phong dừng lại, ông không biết phải mở lời thế nào, bản thân ông đã nghĩ thông nhưng phá án chú trọng đến bằng chứng, ông không thể làm gì hơn cả.

"Ý sếp là muốn tôi nghỉ phép dài hạn? Nhưng tôi thật sự không giết Ella..."Nhiếp Vũ Hàng không nhịn được khẳng định.

Tổ trưởng tổ điều tra nội bộ cắt ngang câu nói của Nhiếp Vũ Hàng: "Ý của chúng tôi không phải vậy. Pháp luật Hồng Kông rất công minh, chỉ cần ngày nào anh chưa bị khép tội thì ngày đó anh vẫn là cảnh sát của sở cảnh sát Hồng Kông."

"Nếu không phải vậy thì thế nào?" Nhiếp Vũ Hàng thở phào nhẹ nhõm, ông không biết phải tính sao nếu không được tiếp tục điều tra. Ông muốn tự mình moi ra tên sát thủ đó để chứng minh sự trong sạch của bản thân.

"Đáng lý với công lao của anh, anh sẽ được thăng chức để bổ sung vị trí của nguyên tổng cảnh ti Cao Dật Thái. Nhưng vì vướng chuyện này nên anh sẽ vẫn giữ nguyên chức vụ cũ, còn chỗ trống kia sẽ để người khác thế vào. Anh có dị nghị gì không?"

Nhiếp Vũ Hàng lắc đầu, lên chức hay không đối với ông không quan trọng, miễn là ông còn được tham gia điều tra. Có điều, ông không biết người thay thế vị trí của anh Thái liệu có đáng tin hay không... Ông đành đặt niềm tin vào mắt nhìn người của sếp Hàn, hi vọng vị sếp mới là một cảnh sát tốt.

12 giờ 33 phút, 29/1, phòng pháp y, sở cảnh sát Hồng Kông.

Trang Nhã Trí vừa chợp mắt một chút, khi tỉnh dậy thì thấy có một chiếc áo vest khoác lên vai mình. Cô đoán chủ nhân của chiếc áo chắc là Cao Gia Tuấn, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Ánh mắt cô lướt qua bàn làm việc và dừng lại tại một bông hoa khăn giấy khác được đặt trên bàn. Cô mở tờ giấy được đặt dưới bông hoa thì thấy dòng chữ "Bây giờ an toàn rồi, mời cô ăn trưa cùng tôi, 13 giờ ở chỗ cũ, tôi chờ!". Trang Nhã Trí nở nụ cười mừng rỡ, nhanh chóng đến chỗ hẹn.

12 giờ 57 phút, 29/1, tại một nhà hàng trong thành phố.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Trang Nhã Trí sửa sang lại đầu tóc, muốn bản thân trông hoàn hảo nhất khi gặp Cao Gia Tuấn, cô nở nụ cười tươi ngồi xuống ghế và hỏi: "Anh hẹn tôi ra đây sớm như vậy là có chuyện muốn nhờ tôi giúp sao?" Trang Nhã Trí hỏi ngay điều mà cô quan tâm nhất, cô rất muốn biết có phải anh cố tình mời cô đi ăn hay chỉ do anh tình cờ có việc cần nhờ thôi... Mặc dù anh mời cô vì việc công thì cô vẫn vui vì được gặp anh, nhưng trong lòng cô vẫn mong anh cố ý mời cô đi ăn.

"Sao cô lại nghĩ tôi mời cô là vì có chuyện cần nhờ?" Cao Gia Tuấn mỉm cười hỏi ngược lại.

"Vì tôi hiểu được con người của anh, biết anh không đơn giản chút nào. Anh tìm tôi thì luôn có chuyện gì đó."

"Đúng là có, tôi cố tình mời cô đến, khao cô ăn cơm coi như cảm ơn cô."

"Anh tốt tới vậy sao?" Trang Nhã Trí ngoài mặt trêu ghẹo, tỏ vẻ không tin nhưng trong lòng thì vui như mở hội.

Cao Gia Tuấn bị trêu ghẹo khiến tâm trạng vui vẻ hơn một chút, trong đầu xoay chuyển một hồi, quyết định trêu ghẹo lại Trang Nhã Trí. Anh giả vờ bị viêm mũi xích và lại gần như lần trước khiến trái tim của Trang Nhã Trí bỗng chốc đập loạn nhịp, cô đỏ mặt ngượng ngùng nhưng cố tỏ ra bình thường, nói: "Coi bộ bệnh viêm mũi truyền kỳ của anh lại tái phát rồi!"

"Phải đó! Viêm mũi dị ứng khó trị hết lắm! Thật ra khi nhìn thấy cô cảm động... thì tôi... thì cái mũi của tôi sẽ..."

"Nước mũi chảy ngược?" Thấy Cao Gia Tuấn ấp a ấp úng, Trang Nhã Trí phì cười, quyết định giúp anh hoàn thành nốt câu nói.

"Chính xác, chính xác."

"Ồ... Là như vầy... theo tôi thấy, muốn trị hết bệnh viêm mũi của anh thì nên đi bác sĩ khám đi!"

"Đúng ha! Mà cô chính là bác sĩ mà? Hay là cô khám cho tôi đi!" Cao Gia Tuấn làm ra vẻ như vừa được khai sáng, kéo ghế đến gần Trang Nhã Trí, giọng điệu trêu ghẹo nói.

"Nè, thật ra tôi chỉ là một pháp y. Tôi nghĩ chắc anh không muốn để tôi khám đâu."

"Pháp y cũng là ngành bác sĩ mà. Nè khám đi khám thử coi sao ha!" Vừa nói Cao Gia Tuấn vừa cầm lấy tay của Trang Nhã Trí để cô "bắt mạch" cho anh. Trang Nhã Trí bị chạm tay thì tim đập thình thịch, ngượng ngùng rút tay về, nét mặt không giấu nổi sự vui vẻ.

"Được rồi, không chọc cô nữa." Cao Gia Tuấn ghẹo xong liền trở về chỗ ngồi ngay ngắn. Đùa chứ, anh ghẹo cô thôi chứ không muốn bị xem là biến thái thật đâu. Anh nở nụ cười hoàn mỹ, đoạn nói tiếp: "Hôm nay tôi tính mời cô ăn cơm là để chuộc lỗi với cô."

"Niệm tình anh lịch sự như vậy, sau này có chuyện gì cứ đến tìm tôi."

"Tìm cô làm gì? Cô là pháp y chuyên khám cho người chết đó!" Cao Gia Tuấn tiếp tục trêu chọc khiến Trang Nhã Trí lại được dịp cười. Hai người cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ, tâm trạng của Cao Gia Tuấn đã khá hơn rất nhiều, không còn u ám như trước nữa. Tình cảm trong lòng của Trang Nhã Trí lại dâng lên một phần...

17 giờ 30 phút, 29/1, nhà của Cao Gia Tuấn.

Cao Gia Tuấn xách trên tay 4 ly trà sữa vừa bước vào nhà vừa nói: "Mẹ, con về rồi!"

Minh Lan nghe thấy tiếng con trai liền vội chạy từ nhà bếp lên phòng khách, giọng điệu hiền từ nói: "Con lên thay đồ đi rồi xuống ăn cơm."

"Dạ con biết rồi mẹ." Cao Gia Tuấn mỉm cười khi thấy mẹ vẫn vui vẻ.

Khi thấy Ngạo Tuyết và Túc Linh xuất hiện, Cao Gia Tuấn nhoẻn miệng cười, để lộ hai lúm đồng tiền, nói: "Tôi có mua trà sữa, ăn cơm xong chúng ta ra ngoài vườn vừa uống vừa trò chuyện."

"Ố ồ! Vừa uống vừa trò chuyện luôn nha..." Túc Linh mở miệng trêu ghẹo khiến khuôn mặt của Cao Gia Tuấn bỗng chốc đỏ bừng, Ngạo Tuyết đưa cho Túc Linh một ánh mắt không vui nên Túc Linh đành thôi chọc ghẹo. Nhờ thế nét mặt ngượng ngùng của Cao Gia Tuấn mới giảm bớt phần nào....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC