Chương 7: I'm engaged in art

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15 giờ, 14/1, sở cảnh sát Hồng Kông.

Cao Gia Tuấn đang ngồi trong phòng thì thấy mọi người trong tổ gấp rút rời đi. Anh nắm lấy Ubabus, một đồng nghiệp trong tổ và gặng hỏi thông tin. Ban đầu Ubabus không muốn nói vì Cao Gia Tuấn đang bị điều làm văn phòng, nhưng trước sự nhiệt tình của anh, Ubabus đành nói ra địa điểm tập hợp.

Cùng lúc đó, tại nhà kho bỏ hoang, Kenny dùng dao đâm A Cẩu nhiều nhát, trên bụng, trên lưng, trên tay, trên mặt đều có chi chít những vết dao, nhưng không nhát nào là chí mạng cả. Anh muốn A Cẩu dần dần cảm thấy tồn tại, anh muốn giúp hắn, Kenny nhủ thầm trong bụng, nở một nụ cười đáng sợ. Giết người là phải từ từ, đó là cả một nghệ thuật!

Nhiếp Vũ Hàng đang trên đường đến vị trí thì nhận được một cuộc điện thoại từ A Cẩu, nhưng người gọi lại là Kenny.

"Nhà hàng Tôn Thiên Bảo? Tôi muốn một cơm chiên trứng với cà chua." Không nhận được hồi đáp, Kenny lại tiếp tục: "Có phải nhà hàng Tôn Thiên Bảo không? Tôi muốn một cơm chiên trứng với cà chua." Đầu dây bên kia vẫn rơi vào thinh lặng, Kenny đánh một đòn cuối cùng: "Tôi đoán tôi đã gọi nhầm số, phải không NHIẾP - VŨ - HÀNG?"

Tuy đoán đoạn A Cẩu rất có thể đã bị bại lộ, nhưng thật không ngờ người đó biết A Cẩu là người đưa tin của ông. Biết không thể che giấu được nữa, Nhiếp Vũ Hàng hỏi người đó muốn gì. Kenny không trả lời, mà nói sang chuyện khác: "Đúng thật là sếp Nhiếp, đến cả tay trong của ông cũng thông minh hơn người, biết đổi tên ông thành nhà hàng Tôn Thiên Bảo. Khi tôi bắt hắn, hắn đã gửi cho ông một tin nhắn, tính đến giờ thì đã bốn mươi phút trôi qua rồi. Nếu ông đi đủ nhanh, ông có thể đến nơi sau ba phút nữa." Kenny cúi người nhìn A Cẩu đang thoi thóp, vẻ mặt giả bộ thương tiếc: "Nhưng tôi không biết hắn có đợi lâu như vậy được hay không. Mà thôi kệ đi, nếu hắn không chịu được thì hắn sẽ trở thành món ngỗng quay Bắc Kinh... Haha..." Tiếng cười của Kenny vang lên khoảng ba giây rồi tắt, Nhiếp Vũ Hàng ôm tâm trạng lo lắng nhấn ga chạy thật nhanh để có thể cứu A Cẩu.

GPS không đưa một địa chỉ chính xác, chỉ biết A Cẩu đang bị giam ở đâu đó trong khu Tây Hoàng, Cao Gia Tuấn đi vòng vòng để tìm manh mối. Chợt anh nhìn thấy Cola cùng đàn em đi chung với một người con trai lạ. Người đó đeo kính, khẩu trang và đội nón nên anh không nhìn thấy mặt hắn. Gia Tuấn thấy anh ta leo lên một chiếc Jeep Wrangler Recon và đi ngược hướng với Cola. Cảm thấy người đó khá khả nghi nên Gia Tuấn đã âm thầm theo sau.

*Jeep Wrangler Recon: là một loại xe được thiết kế gầm cao và chiều dài cơ sở ngắn để tăng độ linh động trong các địa hình phức tạp*

Nhưng Kenny là ai? Kenny từng là thành viên của SEAL, từng được huấn luyện quân sự, cũng từng trải qua những cuộc chiến thật sự. Kenny nhanh chóng nhận ra mình bị bám đuôi, anh nhếch môi, tăng tốc độ, chờ đợi thời cơ cắt đuôi chiếc xe lì lợm ở phía sau.

Thời cơ cuối cùng cũng đến, Kenny nhấn ga vượt qua chiếc xe tải trước mặt, Cao Gia Tuấn cũng nhấn ga để vượt theo nhưng vì vướng xe đi từ hướng ngược lại nên bị mất tầm nhìn, không biết Kenny đã rẽ vào một nhánh khác chờ anh đi thẳng rồi mới chạy ra, cuối cùng Gia Tuấn để mất dấu Kenny.

Tìm hoài không thấy chỗ giam giữ A Cẩu, chợt Nhiếp Vũ Hàng nhìn thấy một cột khói màu đen xuất phát từ một nhà kho bỏ hoang ở gần đó. Nhiếp Vũ Hàng cùng đội Phi Hổ xông vào thì thấy A Cẩu bị treo trên nóc nhà bằng rất nhiều sợi xích sắt. A Cẩu lúc này chỉ còn một chút hơi thở yếu ớt, đội Phi Hổ thành công cắt xích sắt và đưa A Cẩu rời đi trước khi nhà kho phát nổ. Cuối cùng A Cẩu đã chờ được Vũ Hàng đến cứu.

17 giờ, bệnh viện Tâm Đức.

A Cẩu hay nói đúng hơn là cảnh sát Hoàng Khánh Nhân được đưa vào bệnh viện cấp cứu, hiện đã qua khỏi giai đoạn nguy kịch nhưng sức khoẻ vẫn còn rất yếu. Toàn thân Khánh Nhân bị phỏng nặng đến 70%, phổi cũng bị ngợp do hít phải khí CO2 quá nhiều, những vết thương trên người tuy không chí mạng nhưng cũng đủ làm Khánh Nhân mất máu rất nhiều. Khánh Nhân bị băng bó khắp người và phải thở bằng ống thở oxy.

Nhiếp Vũ Hàng rất tự trách, ông đã không thể bảo vệ Khánh Nhân như lời ông đã hứa. Nhớ lại trước khi hôn mê, Khánh Nhân có nói rất muốn gặp con trai nên ông muốn giúp Khánh Nhân hoàn thành tâm nguyện.

Trong khu chăm sóc đặc biệt không được dùng điện thoại nên ông đã đứng ngoài cửa khu để gọi điện thoại cho con trai của Khánh Nhân - Hoàng Uy Liêm đến gặp ba.

Lúc này có một bác sĩ bước vào, người đó mang một chiếc kính trông rất tri thức, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bên cổ có xăm một dòng chữ "I'm engaged in art" rất không hợp với hình ảnh của một bác sĩ. Thế nhưng Nhiếp Vũ Hàng không để ý đến chi tiết này, ông làm sao ngờ được có người dám đến tận đây để giết người.

*I'm engaged in art có nghĩa là tôi làm nghệ thuật. Nghệ thuật ở đây chính là nghệ thuật giết người*

Kenny trong bộ dạng của một bác sĩ bước vào phòng và cắt đứt ống thở của Khánh Nhân. Anh ra tay một cách nhanh, gọn, lẹ, không một chút lưu tình. Anh không thể để Khánh Nhân còn sống vì hắn đã biết mặt của anh, huống chi, anh cũng không cho phép bức tranh nghệ thuật của mình chạy thoát khỏi lòng bàn tay.

Lúc Nhiếp Vũ Hàng gọi xong, đang tính mở cửa bước vào khu chăm sóc đặc biệt thì bỗng dưng có một bệnh nhân té xuống đất nên ông đã đến giúp người đó đứng dậy, Kenny lợi dụng lúc này để rời khỏi.

Nhiếp Vũ Hàng loáng thoáng thấy hình ảnh của Kenny, ông chợt nghĩ, thân là một bác sĩ, thấy bệnh nhân ngã mà không có ý tứ đến giúp, thật kỳ lạ... Chợt một ý nghĩ loé sáng trong đầu ông, trong lòng ông thực sự không hi vọng điều đó trở thành sự thật, ông vội vã chạy vào phòng bệnh của Khánh Nhân thì thấy Khánh Nhân đang bị co giật. Khi bác sĩ nói ống thở của bệnh nhân đã bị cắt, Nhiếp Vũ Hàng nhớ đến người bác sĩ kỳ lạ lúc nãy nên chạy vội ra ngoài.

"Có chuyện gì vậy sư phụ?" Cao Gia Tuấn đúng lúc đến thăm Khánh Nhân thì bắt gặp Nhiếp Vũ Hàng đang chạy vội về phía cửa.

"Bác sĩ kia muốn giết Khánh Nhân. Chúng ta chia nhau ra tìm."

Nhiếp Vũ Hàng đi về phía Tây bệnh viện còn Cao Gia Tuấn đi về phía Đông. Anh thấy một người bác sĩ đang chạy ra khỏi bệnh viện, dáng rất giống người đi chung với Cola mà anh đã gặp. Nhưng lần này anh lại không theo kịp người đó vì bị một chiếc xe cản lại.

17 giờ 30 phút, tại một căn hộ nào đó trong thành phố.

Kenny trở về nhà, nét mặt có chút mệt mỏi, hơi thở rối loạn vì phải chạy thục mạng. Anh mở ti vi lên thì thấy bản tin thông báo về một vụ giết người tại bệnh viện Tâm Đức cách đây nửa tiếng. Khi nghe đến đoạn nạn nhân đã tử vong, vẻ mệt mỏi trên mặt anh biến mất và thay bằng một nụ cười tự mãn khi kế hoạch giết người đã thành công. Không có con mồi nào thoát khỏi lòng bàn tay anh, không có ai có thể ngăn cản anh hoàn thành những tác phẩm nghệ thuật, anh phải ăn mừng cùng Quốc Bân mới được.

17 giờ 30 phút, phòng luyện bắn súng, cổng sở cảnh sát Hồng Kông.

Nhiếp Vũ Hàng đem tất cả những phẫn nộ, buồn bã, áy náy phát tiết vào những tấm bia bắn. Tấm bia của ông chi chít những lỗ đạn, nhưng lại rất hiếm trúng hồng tâm, là bằng chứng phản ánh rõ tình trạng hiện tại của ông.

Cao Dật Thái tiến đến, thân mật hỏi: "Sao vậy? Tâm trạng không được ổn hả?"

"Tôi lại để chết một tay trong."

"Làm tay trong sớm đã lường trước rồi. Nghe thấy tin họ hi sinh, tôi cũng rất đau lòng." Cao Dật Thái vẻ ngoài trông có vẻ thương tiếc nhưng sâu trong đáy mắt lại không có chút thương cảm nào. Đáng tiếc, Nhiếp Vũ Hàng không nhận thấy.

"Sếp đã có thể khống chế, nhưng lại không làm."

"Vũ Hàng, cậu đừng làm việc theo cảm tính như vậy. Không lẽ cậu muốn tôi gọi họ về hết?" Cao Dật Thái không cho là đúng, nhịn không được khuyên can Vũ Hàng.

"Phải. Ngày nhận huân chương, có người ném bom, những tưởng mục tiêu là quảng trường lại đổi thành trung tâm sự kiện, giáo sư Lâm Tiến Thành mất tích. Rồi chỉ trong vòng vài ngày chúng ta mất đi bốn người nội gián. Chuyện liên tiếp xảy ra không đơn giản chút nào."

Đang nói chuyện, đột nhiên Cao Dật Thái ra dấu im lặng, sau khi bọc kỹ điện thoại của Nhiếp Vũ Hàng, ông mới mở miệng nói tiếp: "Điện thoại của tôi bị người ta nghe lén rồi. Lát nữa cậu cũng kiểm tra xem điện thoại có bị gì không."

"Được rồi, chút nữa tôi đem nó đến chỗ Tổ tội phạm công nghệ cao kiểm tra."

"Không cần. Lỡ như bị bọn họ ghi lại, tôi với cậu đều gặp rắc rối." Cao Dật Thái xua tay, nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ đó của Nhiếp Vũ Hàng.

"Bọn chúng có thể hack điện thoại của anh, chắc cũng có bản lĩnh."

"Hắn có thể cài phần mềm nghe lén vào điện thoại của tôi... kỹ thuật máy tính của người này chắc chắn rất giỏi."

"Tôi thật sự rất muốn biết con người này rốt cuộc là ai."

17 giờ 50 phút, đội điểm O, sở cảnh sát Hồng Kông.

Cao Gia Tuấn đang ở trong phòng thẩm vấn một nghi phạm. Anh bắt người đó ngồi hơn một tiếng đồng hồ để nghe giọng nói của người gây rối tại buổi lễ để chỉ ra thân phận của người đó. Cách này khá mò kim đáy bể nhưng tại thời điểm không có chút manh mối nào như bây giờ, anh đành phải dùng cách này. Anh dự tính ngồi đó cùng nghe với tên nghi phạm thêm mấy ngày nữa thì Nhiếp Vũ Hàng gọi anh vào phòng để thảo luận về các vụ án và cho người thả nghi phạm ra.

"Sư phụ à, vì sao chưa thẩm tra xong mà lại thả nghi phạm ra?" Cao Gia Tuấn vừa bước vào phòng đã chất vấn Nhiếp Vũ Hàng. Anh cảm thấy mình đang làm một việc đúng nhưng lại bị sư phụ cắt ngang.

Nhiếp Vũ Hàng không trả lời mà nói về chuyện khác: "Tôi và Thuỳ Vân đang lật lại vụ án, cậu cũng phụ phân tích chút đi."

Cao Gia Tuấn nóng nảy, không hiểu vì sao sư phụ lại ngăn cản mình: "Sư phụ à, em nghĩ không ra vì sao chúng ta lại phải thả hắn đi?"

"Có bác sĩ chứng minh hắn là bệnh nhân, có luật sư đến để bảo lãnh, chúng ta không thả được sao?"

"Hắn khoẻ như trâu, thầy tin hắn sao?"

"Không tin thì làm được gì?" Nhiếp Vũ Hàng hỏi lại, chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng: "Người mà cậu gặp ở bệnh viện và người ở ngoài kho có phải cùng một người không?"

"Em chỉ thấy một bên mặt. Còn số xe là số giả."

Nghe vậy Nhiếp Vũ Hàng trầm ngâm một lúc, hai tay khoanh lại đặt trước ngực: "Từ sau vụ án ở buổi lễ trao huân chương, chúng ta tăng cường truy bắt, các băng nhóm vì muốn trả thù đã giết không ít tay trong của chúng ta. Vấn đề chính là, nếu xã hội đen biết chúng ta có cài nhiều nội gián, tại sao không trực tiếp ra tay mà lại vẽ một vòng tròn lớn tới vậy?"

Thuỳ Vân - người nãy giờ luôn duy trì im lặng lúc này mới lên tiếng: "Mấy băng nhóm đó phần lớn muốn kiếm tiền. Họ hoặc muốn nhận được sự bảo vệ của cảnh sát hoặc muốn qua lại hoà bình với phía cảnh sát. Lần này họ tuyên chiến với cảnh sát hoàn toàn chỉ có bất lợi với họ. Dựa vào điểm này, tôi thấy thực sự rất đáng nghi."

Nhiếp Vũ Hàng vừa mở đoạn băng chứa giọng nói của nghi phạm quấy rối buổi lễ cho Gia Tuấn và Thuỳ Vân nghe vừa phân tích tiếp: "Nghi phạm đã dùng máy biến đổi giọng, chúng ta khôi phục lại giọng nói của tội phạm. Nếu hắn là nhân vật quan trọng ắt sẽ có hồ sơ tội phạm, nhưng mà chúng ta không tìm được tài liệu gì hết."

"Có khi nào nghi phạm được một bên thứ ba giúp đỡ không?" Thuỳ Vân suy đoán.

Suy đoán này khai sáng cho Nhiếp Vũ Hàng, từ đó ông tiếp tục suy đoán tiếp: "Bên thứ ba... Xã hội đen tuyên chiến với cảnh sát, hắn được ngư ông đắc lợi, hắn ta được lợi ích gì chứ?"

Ba người động não suy nghĩ nhưng vẫn không đoán được nghi phạm có được lợi ích gì. Nhiếp Vũ Hàng cho Thuỳ Vân ra ngoài trước và trả súng cho Cao Gia Tuấn: "Tuấn, sau này đừng nóng nảy nữa. Bắt người nhưng cũng phải tuân thủ nguyên tắc." Được lấy lại súng, Cao Gia Tuấn mỉm cười mừng rỡ, lại có thêm ngọn lửa để làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC