Lời hứa mùa hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dựa theo bộ phim Dew - Đi cùng nhau nhé. Ai tự tin mình có kem mắt tốt thì xem nha mn.

Luân hồi chuyển kiếp bao lần, tôi vẫn nhìn thấy bóng hình em trong đôi mắt ấy....

Có người dùng tư cách bạn bè để ở bên cạnh một người lâu thật là lâu
Cũng có người vì tư cách bạn bè mà phải rời xa một người vĩnh viễn

- "Thầy, em thực sự rất ghen tị với những bạn yêu đồng giới. Họ có thể dùng tư cách bạn cùng phòng mà sống với nhau công khai, chẳng ai bắt bẻ."

- "Vậy em có từng nghĩ, họ rất đau lòng vì chỉ có thể dùng tư cách bạn cùng phòng để nói với mọi người không?"

Thảo Anh giật mình, ngơ ngác nhìn người thầy dạy tiếng Anh. Khi nói ra câu nói đó trong đầu cô hoàn toàn không nghĩ gì, đến khi ra miệng rồi mới nhận thức được câu nói của mình có bao nhiêu phần sai trái. Vậy mà thầy Nam không những không la mắng hay chỉnh đốn mà còn hỏi ngược lại , làm cô học trò nhỏ không khỏi ngỡ ngàng.

Thái Nam nhìn đôi mắt trong veo ngơ ngác của học trò, đáy lòng tưởng chừng phẳng lặng 20 năm nay lại bỗng dưng dậy sóng 

----

Hà Nội. Mùa thu 2002

Hôm nay là ngày đầu Giang nhập học trường cấp 3, lại còn là ngôi trường nội trú lớn nhất nhì Thủ đô. Cậu con trai 15 tuổi kéo chiếc vali màu xanh nhạt vào con đường rợp bóng cây xanh mát 2 bên, nắng luồn qua kẽ lá trốn tìm trên mái tóc cậu trai nhỏ. Giang thích thú ngắm nhìn khung cảnh trên đường vào ký túc xá. Trong đôi mắt cậu con trai mới lớn như Giang, Hà Nội đẹp và lung linh như một giấc mơ.

Tin....tin.....tin.....

Tiếng kèn xe dội mạnh vào màng nhĩ làm Giang giật mình né sang một bên, loạng choạng suýt ngã. Người tạo ra âm thanh chát chúa kia sau khi chạy qua được một đoạn thì dừng lại, ngoái đầu nhìn bộ dạng tựa vào hành lý ôm ngực thở dốc kia. Nhất định là lớp 10 mới vào trường đây mà, Nam thầm nghĩ.

- "Này nhóc con, có cần anh chở tới ký túc xá luôn không?" Thái Nam gọi lớn.

Giang ngơ ngác. Ở đây không hẳn là vắng người nhưng đội bóng trong sân không đủ gần để nghe người kia nói nên cậu nghĩ chắc anh trai chạy xe máy kia đang gọi mình.

- "Có tiện đường anh không ạ? Em đi bộ vào cũng được."

- "Cậu ở tòa nào đấy? "

- "Em ở khu F ạ."

- "Xa đấy. Từ đây tới tòa A còn gần cả cây số, tòa F đi bộ thì chắc tận tối mới được vào phòng."

Giang cắn môi suy nghĩ. Cậu không quen ngồi xe người lạ, huống hồ đi đây lại là người mới làm cậu hoảng hồn. Nam thấy cậu nhóc phân vân thì vừa buồn cười vừa tội nghiệp mới bồi thêm một câu.

- "Sợ đấy à? Anh là học sinh lớp 11, cũng ở tòa F đấy. Cậu không lên anh đây đi mất thì tha hồ lội bộ nhé. Gần 5 cây số chứ không đùa."

Mất thêm 2s để tới chiếc xe, Giang nhanh như một chú sóc, yên vị trên yên sau ôm cứng ngắt balo, mặc cho Nam loay hoay suýt ngã với cái vali to sụ.

- "Làm giá gớm. Lúc nãy còn đắn đo cơ mà."

- "Nhưng nắng quá ạ. Anh bảo còn xa mới tới khu F mà."

- "Ồ hóa ra cũng sợ đấy à. Anh là Nam nhé, lớp 11A, khối Anh Pháp. Nhóc lớp 10 khối nào đấy?"

- "Em tên Trường Giang, lớp 10C khối xã hội ạ."

- "Phòng nào tòa F?"
- "Em F203 ạ"

- "Ồ hóa ra roommate à. Haha vậy thì cậu sắp phải chịu mấy tiếng ru mỗi đêm rồi."

Phòng Giang tổng cộng có 4 người. Hoàng béo hay còn bị mọi người trêu là Vịt có thói quen hát to mỗi khi đi tắm, Tuấn Huy hay nhảy từ giường trên xuống mỗi sáng vì hay ngủ dậy muộn. Chỉ có Thái Nam là người kỹ tính và quy củ để chỉ dẫn cho cậu em khóa dưới mấy nội quy sinh hoạt, chứ không chắc Giang đã bị mấy anh cùng phòng làm hư mất rồi.

Thái Nam không phải dạng người nhạt nhòa, anh biết có bao nhiêu cô nàng cùng khóa lẫn khác khóa thích mình. Nhưng cũng không nhớ từ khi nào, trong mắt anh chỉ có nụ cười lấp ló chiếc răng khểnh và ánh mắt trong vắt như bầu trời mùa thu lần đầu gặp gỡ. Nhưng Nam cũng biết họ mãi mãi không thể phá vỡ mối quan hệ hiện tại để công khai nói với mọi người rằng họ là ai. Nam càng sợ hơn khi nghĩ đến viễn cảnh cậu em khóa dưới sẽ nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm như nhìn những tên bệnh hoạn. Anh tự nhủ bản thân phải chôn chặt thứ tình cảm này, chỉ đơn thuần mỗi sáng nhìn rèm mi dịu dàng kia là đã đủ lắm rồi.

Nhưng có những thứ tình cảm nói giấu lại không thể giấu, nói bỏ càng không dễ bỏ....

----

Thứ 3, ngày 13/3

Mình hết dầu gội đầu nên xin anh Nam 1 ít, thế mà thằng Huy đáng ghét cũng đòi dùng ké. Đáng ghét, mùi bạc hà thơm thế này mà cũng không át được mùi hôi nách của mày đấy tê giác !!!!!!!!!

Thứ 4, ngày 14/3

Nay anh Nam lên thư viện đọc sách. Anh Nam mặc sơ mi, đeo kính cận ngầu ơi là ngầu. Mình nấp sau kệ sách nhìn trộm anh cả buổi mà anh không biết, hihi

Thứ 5, ngày 15/3

Hôm qua anh Nam nhìn mình cười lúc mình vừa ngủ dậy. Có phải anh í cười vì mình luộm thuộm quá không? Ôi xấu hổ quá đi mất.

Thứ 6, ngày 16/3

Hôm nay anh Nam có 2 bài kiểm tra trên lớp, còn phải học phụ đạo buổi tối nữa. Mình mua cho anh í ly nước cam, anh í cười rồi xoa đầu mình. Huhu mình không gội đầu đâu, sẽ không gội 1 tuần.

Thứ 7, ngày 17/3 ......

Thái Nam còn nhớ đó là một ngày nắng nóng giữa tháng 3, đám bạn của Giang ở phòng bên vì hỏng quạt nên qua phòng cả 2 xin ngồi nhờ một buổi. Không biết ai đã tìm thấy quyển nhật ký, cũng không nhớ ai đã đọc to những dòng chữ gói gọn cả bầu trời tâm tư của cậu trai nhỏ. Chỉ nhớ là sau đó, chuyện Giang tương tư đàn anh cùng phòng đã lan khắp trường. Trên mặt bàn, bảng đen và khắp các bảng tin trường chứa đầy những dòng chữ cợt nhả, trêu chọc đầy ác ý màu đỏ đậm. Trong ngăn bàn nếu không là rác thì cũng là xác gián, sâu bọ và những cuộn giấy vẽ đầy đống hình ảnh ghê rợn khiến Giang ám ảnh. Nam yên lặng đứng nhìn mọi thứ, chỉ dám len lén nắm tay đàn em khóa dưới sau khi cả ký túc đã chìm sâu vào giấc ngủ. Anh không lên tiếng, không thanh minh hay bảo vệ ai. Qua khỏi mùa hè này, thứ Nam đối diện không chỉ có ánh mắt dò xét hay những lời bàn tán chỉ trỏ mà còn là kỳ thi đại học, là ngôi trường kỹ thuật ở Nga mà anh hằng ao ước, là kỳ vọng của mẹ cũng như tâm nguyện của người cha đã mất. Bước qua khỏi mùa hè này, một người trở thành người lớn, một người vẫn còn cơ hội vô tư. Thái Nam chủ quan nghĩ vậy, nhưng anh không ngờ chính mùa hè ấy là mùa hè cuối cùng của họ, mùa hè anh vĩnh viễn mất đi người mình thương ......

- "Không sao đâu, em hiểu. Anh cứ học cho thật tốt, em có thể tự lo cho mình mà."
----

Kết thúc kỳ thi cuối học kỳ, Giang dần bình tĩnh và những lời trêu chọc cũng vơi. Đối với những đứa trẻ đang tập làm người lớn, chuyện một thằng con trai thích một thằng con trai khác là chủ đề mới mẻ nhưng không đủ khơi gợi hứng thú tìm hiểu quá lâu. Ngày cuối cùng trước sinh nhật 16 tuổi, Giang rủ anh về quê. Chiều ấy, đứng trước biển cả mênh mông, lắng nghe tiếng sóng vỗ như dội vào lồng ngực, cậu rút hết can đảm bao năm để hỏi anh một câu đau đáu bao tháng ngày qua và nhận lại lời hứa của người con trai còn chưa đầy 18 tuổi:

-"Đợi anh học xong kỹ sư, anh sẽ về đón em."

Giang tin, và cậu đợi. Đợi từ mùa hè trên biển năm ấy đến tận khi tròn 17 tuổi, đợi từ những ngày lá rụng phủ vàng con đường đi học đến mùa đông rét mướt. Một buổi sáng vừa hoàn thành bài kiểm tra thể dục, Tuấn Huy hớt hải chạy tới giật phăng chai nước trên tay Giang:

-"Mày còn thong thả uống nước à? Ông Nam ra sân bay rồi đấy, nhanh đi kẻo muộn."

-"Sân bay, sân bay gì cơ? Anh ấy ra sân bay để làm gì?"

-"Mày không biết à? Anh ấy được người ta cho học bổng đi Nga đó. Mày không tới tiễn anh ấy đi mất bây giờ."

Sau đó Giang không còn nhớ gì nữa. Cậu chỉ thấy mình quẳng chai nước rồi lao một mạch đi, bỏ mặc lại gương mặt lo lắng của Tuấn Huy và tiếng gọi của đám bạn cùng lớp. Cậu nhớ mình đã lái xe rất nhanh, vừa cầm lái vừa lau nước mắt. Và, cậu cũng thấy mắt mình mờ dần đi một màu đo đỏ, nghe mọi người lay mạnh và gọi cậu không ngừng. Nhưng cậu lại chẳng thấy được người mà mình muốn gặp....

----

-"Thầy, thầy ơi. Thầy có làm sao không ạ?"

Tiếng cô học trò nhỏ kéo anh quay về thực tại. Nam lắc mạnh đầu xua đi dòng ký ức miên man, thầm trách bản thân dễ xúc động trước mặt học trò. Nhưng dù có cố gắng phủ nhận thế nào anh vẫn không thể nói rằng hai người họ không có điểm tương đồng. Thảo Anh thích màu xanh, ghét màu đỏ và không thích đọc bảng tin trường, thậm chí chỉ đứng trước bảng tin một chút cô đã thấy khó chịu. Chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ - chỗ ngồi năm xưa của Giang cũng khiến cô không thoải mái. Thảo Anh còn có thói quen kiểm tra kỹ ngăn bàn, cô không thích nhìn thấy mẩu giấy nào trong đó cả. Những điều ấy nhắc Nam nhớ đến một người nhưng cũng khiến anh rùng mình mỗi khi nhìn vào đôi mắt sâu đen láy hồn nhiên. Đôi lần ở hành lang lớp học, anh bắt gặp khóe môi cười lấp ló răng khểnh. Mắt Nam dần trũng sâu hơn, và trong những đêm ngủ muộn, anh nhận ra mình cần nhớ về một nụ cười răng khểnh duyên duyên mới có thể an giấc .....

CÒN TIẾP


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net