Tôi Chở Sau Lưng Một Jung Hoseok

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cuộc đời mỗi con người như một bộ phim vậy. Nếu bạn thử tưởng tượng quá khứ của bản thân mình là một bộ phim, còn bạn lúc này lại chỉ là người đến rạp mang một túi bắp cùng ly nước ngọt trong tay, xem từ đầu đến cuối cứ khóc lại cười, nhưng ra về thì chỉ còn biết nói phim hay phim dở, bạn sẽ cảm thấy tất thảy đều chóng trôi qua, tất thảy đều không quá nghiêm trọng, mọi sự việc, cảm xúc, ký ức, và ti tỉ thứ xuất hiện trong đời bạn, tất cả chúng.

Thời gian là một thứ kỳ lạ biến tất thảy trở nên vô nghĩa. Hôm nay cãi nhau to với thằng bạn, rồi mai, hay tuần sau, hay tháng sau, năm sau, thậm chí là cuối đời, bạn tất nhiên sẽ không còn giận dỗi nữa, và nhìn lại việc ấy như đang xem một thước phim mà thôi. Những uất ức, những hờn giận, những mất mát thương tổn tới bạn lúc ấy đều chỉ còn là ký ức.

Hỷ nộ ái ố chỉ cần một tích tắc là có thể biến đổi. Cảm xúc và tâm trạng cũng chỉ tồn tại trong vài giờ đồng hồ đến vài ba ngày, như Mark Twain từng nói: "Thời gian xoa dịu vết đau, thời gian sẽ làm sáng tỏ; không một tâm trạng nào có thể bất biến qua dòng thời gian". Dù ngày hôm trước bạn đau khổ đến chết đi sống lại, ngay hôm sau bạn liền có thể cảm thấy những gì diễn ra bên ngoài lẫn bên trong bạn đều chỉ còn là một câu chuyện để kể, một ký ức mà thôi.

Tôi tự hỏi, nếu đã vậy, nếu tất cả mọi thứ rồi sẽ chỉ là quá khứ và ngắn ngủi, thì sẽ có cái gì trường tồn, sẽ là cái gì thực sự có ý nghĩa trong cuộc đời tôi?

Tôi – Kim Namjoon, vẫn đang đi tìm câu trả lời.

Nếu bạn biết, hãy chia sẻ cho tôi nhé."

---/-/---

Tôi là Kim Namjoon. Tôi sinh năm 1994 và tôi có thằng bạn cạnh nhà tên Jung Hoseok.

Tôi hoàn toàn cam đoan với bạn, Hoseok ấy, rất ngốc, cũng rất phiền.

Hai nhà chúng tôi ở cạnh nhau dễ khi được mấy đời rồi. Tháng hai năm ấy Hoseok được sinh ra thì bảy tháng sau tôi cũng đòi chào thế giới. Theo lời bố mẹ hai nhà thì tôi gặp Hoseok từ ngày đầy tháng của tôi. Khi ấy, tên ngốc đó rất không biết điều, cứ chọt má tôi liên tục khiến tôi khóc lớn.

Hoseok mới tám tháng tuổi đã ngốc và phiền.

-/-

Năm bốn tuổi, bọn nhóc trong làng cười cợt Hoseok về cái mầm cây oặt èo Hoseok cố trồng trong cái chậu bé tí ti treo trên cửa sổ gác xép của cậu ấy. Bọn nó bảo cái mầm thế thì chẳng sống nổi nhưng Hoseok nhất quyết phải trồng cơ. Hoseok nói nó là mầm cây mơ, nó sẽ sống thôi. Ngày ngày Hoseok cứ cặm cụi tưới rồi lại ngắm, ngắm rồi lại cầu mong.

Hoseok bốn tuổi rất ngốc nhỉ?

Hoseok tủi thân nhưng chẳng dám ngồi nhà khóc mà chạy sang phòng tôi. Tôi nghĩ tôi không nhớ tôi và cậu ấy đã thế nào đâu, nhưng mẹ tôi cứ kể mãi chuyện này đến độ tôi cảm giác như chính tôi nhớ vậy.

"Hoseok, cậu có thể khóc ở nhà mà." – Mặt mũi Hoseok tèm lem trông đã xí lắm rồi, tay tôi vừa tập viết chữ xong nên dính mực, lại ngây ngô xoa xoa bôi bôi lên má Hoseok. Trông Hoseok lem luốc hài lắm cơ, tôi không nhịn được phá lên cười làm Hoseok càng khóc lớn hơn.

"Không được... Khóc ở nhà mầm cây sẽ buồn, sẽ không chịu lớn..." – Hoseok cứ thế nấc lên khiến tôi rối tinh rối mù.

Đắn đo một lúc rồi tôi cũng đành hy sinh chiếc khăn yêu thích của mình, dúi nó vào tay Hoseok. Ai bảo Hoseok khóc xí thế chứ.

Từ hôm ấy thì thế giới của tôi không còn đám trẻ trong làng nữa, chỉ còn Hoseok và tôi, và tất nhiên là cả mầm cây èo oặt của Hoseok nữa.

-/-

Lúc lên năm, bố tôi được bác hàng xóm cho lại một chiếc xe đạp nho nhỏ vì con bác ấy lớn rồi không dùng nữa. Thế là tôi kéo Hoseok ra quãng đất trống đầu làng tập xe. Khi ấy tôi nhỏ thó, chân tay cũn cỡn cố sống cố chết giữ thăng bằng trên chiếc xe đạp đã cũ. Tôi tập trên đường đất mà, đá với bụi cỏ giăng như sao trời, thế là tôi cứ đo đất ngon ơ. Mặt mũi tôi lấm đất, còn trong mũi và miệng thì vướng đầy cỏ. Hoseok khi ấy ngồi thong dong trên chiếc ghế con cậu mang theo, ngặt nghẽo cười trông rất đáng đánh.

Thế là tôi và Hoseok đánh nhau một trận rõ to.

Hôm sau, tôi chân tay dán đầy băng dính cá nhân, mặt mũi hậm hực, lén chở Hoseok cũng thảm không kém lên phố lớn gần làng để xem tiệm kẹo mới mở.

Tiệm kẹo mới mở khá hẹp và trông như vương quốc kẹo thu nhỏ vậy. Hoseok thích lắm, quên cả giận tôi, cứ nắm lấy tay tôi kéo hết từ góc này đến góc kia, ngắm từ loại này đến dạng kia, ngắm đã rồi thì lại lôi tôi ra ngoài vội vội đòi trở về.

"Về đi Namjoon!" – Cậu ấy còn ngồi sẵn trên yên sau, chỉ chờ tôi ngồi lên rồi khởi động chân mà đạp thôi.

"Sao thế Hoseok? Rủ tớ đến rồi cậu không mua à?"

"Ngốc! Có tiền đâu mà mua!" – Hoseok xị mặt, tay hết vân vê góc áo đến cào cào cái yên xe đáng thương của tôi. Nó là xe cũ đó Hoseok à...

"Tớ có ít tiền, chúng ta gom lại mua một cây kẹo, đi!" – Tôi nắm tay Hoseok rồi lôi cậu ấy vào lại trong tiệm, không nói nhiều mà chỉ bảo Hoseok chọn lấy một cây.

Hoseok thích cây kẹo mút màu xanh trông lạ và ngộ nghĩnh nhất cả tiệm. Tôi không nghĩ nhiều, gom mấy đồng lẻ của cả hai để mua một cây rồi dúi vào tay Hoseok.

"Namjoon ngốc, mua cây này thì sao chia hai?" – Hoseok chun mũi hỏi thì tôi mới nhớ ra.

"À ừ... Cậu ăn đi, tớ quên mất, tớ bị đau răng... Hôm qua ngã đấy..."

"Ừ, lần sau lại đến cậu ăn vậy..." – Hoseok cười khì khì ra chiều thích lắm.

Tôi lại cọc cạch chở cậu ấy về. Hoseok ngố một tay ăn kẹo một tay nắm lấy áo tôi, vừa hát vừa kéo muốn giãn luôn thun áo.

Những tháng ngày sau đấy thì cả làng nhìn tôi như đứa trẻ kỳ lạ nhất trần đời: một đứa trẻ không thích ăn kẹo. Tôi đành mặc kệ, vì mỗi lần muốn ăn kẹo chỉ đủ tiền mua một món thôi, Hoseok mà biết tôi thích ăn kẹo ghê lắm thì tên ngốc ấy sẽ chẳng chịu ăn đâu.

Hoseok năm tuổi vẫn rất ngốc.

-/-

Có một lần tôi nghịch dại, làm vỡ ấm trà cuối cùng của nhà tôi. Dù nó cũ và mẻ cả rồi nhưng bố tôi thích nó cực kỳ. Bố bảo đó là món đồ cuối cùng bà nội để lại. Thế là bố tôi giận ghê lắm, thiếu chút nữa sẽ cầm roi đánh chết tôi luôn, may là có mẹ can ngăn. Cuối cùng, tôi chỉ bị phạt quỳ gối ngoài sân. Tôi còn nhớ khi ấy tôi phải quỳ rất lâu rất lâu, trời giữa trưa lại nắng như đổ lửa, và đó là mùa hè nóng nhất mà tôi từng trải qua.

Hoseok khi ấy lon ton qua tìm tôi đi chơi lại bắt gặp tôi vừa quỳ vừa thút thít khóc vừa đổ mồ hôi ròng rã trong góc sân. Không nói lời nào, cậu ấy bỏ về nhà ngay tức thì. Tôi trong lòng ai oán lẩm bẩm – "Hoseok cậu giỏi lắm. Kẹo cũng cho cậu. Đi đâu cũng chở cậu. Cậu vừa thấy tôi bị phạt lại ngoảnh mặt bỏ đi một nước. Sau này không cho cậu kẹo nữa!" Tôi càu nhàu đâu được năm phút thì thấy Hoseok tay chân ngắn cũn chật vật ôm lấy cây ô cao gần bằng người mình chạy qua chỗ tôi.

Hai tay vụng về mở bung ô, Hoseok ngồi thụp xuống cạnh tôi, xếp bằng hai chân rồi gác ô tựa lên vai mình, cán ô đặt giữa chéo chân, tán ô lớn che trọn hai đứa chúng tôi. Tôi không biết nói gì, chỉ im lặng quay qua nhìn Hoseok. Hoseok lại cười hì hì trông rất khờ, miệng cười như nụ hoa chờ nắng lên. Sau đó thì Hoseok bắt đầu lảm nhảm như radio mở lên không chịu tắt, tôi thì nhìn Hoseok huyên thuyên qua cả một buổi chiều.

Trời nóng đến thế, may sao còn có cậu cho tôi bóng mát này. Nhân sinh trên đời có lẽ cũng không mỹ mãn như vậy đâu. Cảm ơn cậu, Hoseok à.

Thế là một tôi năm tuổi khi đó, không hề thích trồng cây hoa, lại tự hứa sẽ có một ngày khiến nụ hoa kia nở bung trong cái nắng mùa xuân mang tên hạnh phúc, vì đứa ngốc Hoseok có vẻ xứng đáng với nỗ lực của tôi.

-/-

Chúng tôi lên sáu.

Trường tiểu học ở tận trên phố, đi bộ từ nhà lên đấy phải mất dễ đến nửa giờ đồng hồ.

Tôi được bố sắm cho chiếc xe đạp lớn hơn và không quá cũ như chiếc được cho khi trước. Tôi lại cọc cạch đèo Hoseok đi học mỗi ngày.

Hoseok lên sáu vẫn ngốc, và bắt đầu phiền.

Trường có bao nhiêu bạn, Hoseok và tôi lại học khác lớp, thế mà cậu ấy vẫn chỉ đi cùng tôi. Hoseok bảo bọn nó ồn và phiền cơ đấy.

Tôi của năm sáu tuổi thích đọc truyện cổ tích và nghe nhạc. Truyện cổ tích Andersen, cổ tích Grimm, thần thoại Hy Lạp – La Mã, cổ tích thế giới và truyện dân gian là những gì nằm trong chiếc túi vải của tôi. Tôi đọc suốt ngày và nghe nhạc những khi không đọc.

Hoseok thì thích trồng cây. Cậu ấy cứ thấy cây cảnh ở đâu đẹp là lại xin giống về trồng trong cái vườn nhỏ trước nhà. Còn cái mầm cây mơ èo oặt của Hoseok được cậu ấy lén đem ra trồng ở quả đồi nhỏ ngay bìa rừng sau làng giờ cao tới đầu gối của tôi rồi. Hoseok gọi nó là Bạch Bạch. Ngày nào cũng vậy, Hoseok đi học về sẽ ra quả đồi ấy chăm bón cho cái cây. Mùa khô thì đắp rơm tưới nước, thời tiết thuận lợi thì cũng lên đấy vuốt cây vuốt lá rồi cứ lẩm bẩm 'mau lớn đi, mau lớn đi' như đọc chú vậy. Thật ra về cơ bản thì chẳng cần làm như vậy, mơ vốn là loài vượt lên nghịch cảnh mà kiên cường nở hoa mặc tuyết mặc rét vào những ngày đông tận xuân sang, nhưng cây cũng thế, con người cũng thế, lớn lên trong sự chăm sóc và yêu thương thì sẽ đặc biệt hơn nhiều.

Tất nhiên là Hoseok làm gì với cái cây tôi đều biết. Hoseok còn có thể đi từ trường ra đó bằng gì chứ? Đôi chân ngắn tí của cậu ấy thì chạy nhanh được bao nhiêu? Cứ một câu "Namjoon à, đi thăm Bạch Bạch với tớ" rồi cười một cái rõ hớn hở thì tôi còn phải làm sao nữa.

Quẳng cái túi vải đựng truyện ra sau cho Hoseok cầm, tôi lại cứ thế mỗi ngày cọc cạch cọc cạch đèo Hoseok ra quả đồi ấy chăm cây. Hoseok chăm Bạch Bạch của Hoseok, tôi đọc cổ tích của tôi, và chúng tôi nghe nhạc. Cũng có đôi khi Hoseok sẽ bảo tôi tâm sự thử với Bạch Bạch vì "Bạch Bạch cũng sẽ muốn làm bạn với cậu. Cậu cứ thử xem nào!" Thế là vòng tâm sự kì dị ấy được nối thêm một chỗ cho tôi.

Hoseok hay bật nhạc bằng cái máy nghe nhạc cũ tôi được người bác từ Mỹ về thăm cho. Hoseok muốn bật nhạc Mozart cơ. "Nghe nhạc Mozart thì Bạch Bạch sẽ an an bình bình mà trở nên cao lớn thật nhanh đó Namjoon à, nhưng đống đĩa bác cậu cho chỉ toàn hip hop với dance thôi..." Hoseok mếu máo đâu được đôi ba ngày rồi cũng đành để tôi bật nhạc hip hop cho Bạch Bạch của cậu ấy nghe.

Tâm sự chán chê với Bạch Bạch rồi Hoseok sẽ mượn sách của tôi úp lên mặt ngủ. Tôi cứ chờ một hồi sẽ được thấy cậu ấy hành động kì dị như đưa tay này lên mơn trớn tay kia. Đôi khi tôi sẽ nghịch ngợm lấy quyển sách trên mặt của cậu ấy xuống để nắng chiều dịu dàng nhảy múa trên mi mắt lim dim và gò má cao của Hoseok. Hoseok ngủ say lắm, chẳng tỉnh vì thế bao giờ, chỉ chờ tôi gọi mới dậy ra về mà thôi.

Giờ đây ngẫm lại thì nắng chiều trên đồi khi ấy là vạt nắng chiều đẹp nhất tôi từng được xem...

Rồi những năm sau đó, cổ tích dần được thay bằng sách triết học. Hoseok không ngủ nữa mà bắt đầu thích nhảy theo nhạc sau cái lần xem một nhóm nhảy đến diễn ở phố trên. Bạch Bạch cũng lớn rất nhanh, sớm thôi sẽ cao hơn chúng tôi mất.

Những chiều tiểu học của chúng tôi đều trôi qua như thế, lặp đi lặp lại, hệt bánh xe đạp méo mó cứ quay vòng quay vòng không biết mệt – những chiều tôi nhìn Hoseok cùng Bạch Bạch lớn lên.

-/-

Rồi chúng tôi lại đi xa hơn.

Cấp hai, trường chúng tôi cách làng hơn ba mươi phút đi xe. Tôi vẫn là tài xế riêng của Hoseok. Với chiếc xe đạp lùn cũ kỹ, tôi chở sau lưng một Jung Hoseok cạnh nhà.

Sau giờ học, chúng tôi cùng dạo qua những con phố, hẻm hóc, tìm tới những tiệm đĩa rẻ mà chất, vì Hoseok thích nhảy lắm, còn tôi thì thích rap, nghe nhạc hiện là việc chúng tôi muốn làm khi đi cùng nhau.

Hoseok khi này vẫn ngốc, và phiền hơn trước nhiều. Hoseok hay trốn học để nhảy. Lắm khi cậu ấy để tôi chờ đến tối mịt ở trường mới ướt sũng mồ hôi chạy tới, cười hì hì rồi phóng lên xe ngồi – "Mông tớ dán trên xe rồi Namjoon cậu không được không chở tớ về!" Khi ngồi còn hay ngồi ngược lại, tựa cả lưng áo ướt mèm và mái tóc mẹp mồ hôi lên lưng đồng phục tôi.

Những lần như vậy, chúng tôi đi đường làng về giấc chiều tối với cơ ngàn cơn gió thốc đến từ tứ phía. Chỉ với bộ đồng phục đơn bạc trên người, tôi rùng mình trước từng cơn gió heo lạnh và âm ẩm, đạp xe cũng không dám đạp nhanh, nhưng lưng tôi lại nóng hổi do người tên ngốc ấy vẫn còn hừng hực nhiệt sau vận động. Trước mặt thì lạnh, sau lưng thì nóng, cơ thể tôi được dịp mà bồn chồn, tim đập nhanh hẳn lên. Tôi nghĩ tiếp tục như vậy thì tim tôi hỏng mất.

Hoseok ngốc luôn phơi thân ướt sũng trong gió như vậy để hứng bệnh, nên từ đấy tôi phải mang cả áo để cậu ấy thay, rồi cứ vài tuần lại phải qua nhà cậu ấy lấy một đống áo về vì chẳng còn gì để mặc. Hoseok bạn tôi phiền thế đấy.

-/-

Có những khi bùng học cùng nhau, tôi lại đèo Hoseok vào rừng. Trong cánh rừng nhỏ sau làng có một khoảng quang với hồ nước do suối nhỏ trên núi chảy về. Khoảng rừng ấy thường vắng người, ánh sáng cũng không quá mờ mịt do ở đây thưa cây.

Tôi và Hoseok chẳng làm gì cả. Chúng tôi chỉ ngồi dưới một gốc cây to gần hồ, ngắm ánh nắng dìu dịu lọt qua khoảng trời trống, lấp lánh trên mặt nước trong veo, đánh bóng một bầy đá cuội ven hồ hay nhảy múa trên lớp màng tơ nhện mắc ngang màn lá rộng. Hoseok còn thích cả làn nắng thủy tinh nhàn nhạt xuyên qua tán lá dày khít khao rải xuống lớp lá khô dưới đất, cậu ấy bảo chỉ có thể thấy ở đây mà không phải nơi nào khác, nên nó đặc biệt lắm. Chúng tôi còn được nghe tiếng gió đầm mình vào tầng tầng lớp lá, tiếng chim non gọi mẹ trên chạc cây cao, tiếng nước róc rách từ xa xa, và cả tiếng thở rất khẽ của nhau.

Hoseok nói về đủ thứ chuyện trên đời. Cậu ấy có ước mơ, mong một ngày được mở một phòng dạy nhảy ở ngay phố trên, để bọn trẻ trong làng không cần phải đi quá xa đeo đuổi đam mê. Hoseok thương gia đình nhỏ của cậu ấy. Họ luôn xuất hiện thường trực trong các câu tâm sự vu vơ không đầu không cuối của Hoseok. Rồi chuyện Bạch Bạch của cậu ấy sẽ lớn lên mạnh mẽ như thế nào, hàng cây cảnh nhà cậu cũng tươi tốt, chuyện bài vở tuy hơi chán nhưng không tồi, bạn bè trong lớp lại chẳng có ai quá thân, và ti tỉ chuyện khác nữa.

Đôi khi tôi nhịn không được muốn hỏi "Còn cậu thì sao? Sao cậu không nói về bản thân cậu nhiều hơn một chút? Cậu thích ai chưa? Cậu nghĩ tớ thế nào?..." nhưng chỉ biết im lặng nhận ra: những câu có thể hỏi, tôi đều có câu trả lời, những câu không dám hỏi, tôi lại không tài nào biết được đáp án. Tên ngốc Hoseok chỉ hay nghĩ cho người khác, còn tôi chỉ biết nghĩ về cậu ấy. Chúng tôi bắt đầu có những bí mật nhỏ không thể nói cho nhau, những bí mật thích làm loạn trong tim.

-/-

Ngày khai giảng cấp ba

Tôi tỉnh dậy bởi đôi ba tia nắng nhè nhẹ chiếu thẳng vào mắt. Trước khi ngủ tôi rõ ràng đã kéo màn cửa lại rồi, sao lại thế được chứ. Tôi chớp chớp mắt, nâng tay quờ quạng che đi nguồn sáng. Khó khăn mở hé mắt, tôi giật mình trước gương mặt phóng đại của Hoseok. Hoseok đang cười, một nụ cười ngọt như mật ong nhỏ giọt trong veo dưới nắng sớm dịu nhẹ.

"Namjoon, dậy đi, muộn rồi đấy." – Hoseok khúc khích cười, tay đánh lên vai tôi kêu bộp. Tiếng cười như tiếng chuông vang lên trong đầu khiến tôi vẫn cảm thấy chưa tỉnh táo lắm.

"Đồng phục cậu tớ treo trên cánh cửa tủ đấy, mà sao đồng phục cậu to thế? Kiểu này thì tớ chẳng cho cậu mượn áo khi cậu lười giặt được đâu nhé, Namjoon to xác!" – Hoseok đứng dậy, chỉ vào bộ đồng phục của tôi. – "Nhanh đi, tớ có làm sẵn bữa sáng mang theo rồi, biết thể nào cậu cũng ngủ muộn mà."

Tôi lơ mơ rời giường, thay đồ trong mơ màng rồi ngơ ngẩn bước ra sân. Dưới cái nắng sớm tinh khôi, Hoseok trong bộ đồng phục mới cứng, đứng tựa vào chiếc xe đạp cũ kĩ, miệng cười mỉm nhìn tôi. Một khắc ấy, tôi chợt nhận ra ba điều: Hoseok lùn bỗng trông rất đẹp, Hoseok phi thường dịu dàng, và tôi thích Hoseok.

-/-

Vào một ngày mưa tháng tám khi tôi và Hoseok sắp vào năm hai trung học phổ thông.

Hôm ấy là ngày trọng đại với cả tôi và Hoseok. Tôi cuối cùng cũng được chấp nhận tham dự đấu rap ở một sân khấu nổi tiếng trong giới underground, còn Hoseok tham gia cuộc thi nhảy địa phương. Nơi tôi đấu rap cách chỗ Hoseok thi nhảy hơn cả một thành phố, muốn di chuyển giữa hai nơi cần khoảng hai giờ đồng hồ, vì vậy đây là lần đầu Hoseok không có tôi chở đi thi.

Buổi đấu rap diễn ra hoàn toàn sôi nổi và vui vẻ. Tôi có cảm giác tôi tiến gần hơn với đam mê và đang được công nhận. Điều này hạnh phúc biết nhường nào chứ. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác khi ấy, như có hàng nghìn hàng vạn ánh đèn chiếu về phía tôi– khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng là đỉnh cao của sự rực rỡ và nếu có kết thúc thì ít ra tôi cũng đã một lần trong đời được đứng dưới ánh hào quang ấy. Ngày hôm ấy quan trọng với một tôi non trẻ, quan trọng với một rapper đầy đam mê, và là cột mốc tôi sẽ mang theo trong ký ức mình cho hành trình đeo đuổi ước mơ. Chỉ tiếc là Hoseok không có ở đấy...

Tôi làm quen được một vài người bạn rapper tài năng và chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau đi ăn tối ở cửa hàng tiện lợi gần đó sau khi buổi diễn hoàn tất. Trời vẫn mưa tầm tã, chúng tôi năm người thì cứ hai người một ô, riêng tôi một mình, bá vai quàng cổ vừa vui vẻ hào sảng nói chuyện vừa đi.

Đi được vài bước thì tôi bỗng nghe tiếng ai đó gọi tên tôi thật lớn từ xa – "Kim Namjoon!" Dừng bước, tôi bảo những người bạn mới cứ đi trước, còn tôi sẽ vào sau. Tôi dáo dác nhìn khắp xung quanh rồi dừng mắt ở một bóng trắng lao về phía mình.

"Kim Namjoon!" – Trước mặt tôi, Hoseok thở hồng hộc chống hai tay lên đầu gối, bộ đồ nhảy cậu ấy đã chọn lựa từ mấy tuần trước nay ướt sũng nước dán sát lên thân thể thon gầy của cậu. – "Tớ... Tớ... Cậu... Cậu diễn xong rồi sao? Tớ đến trễ rồi hả? Tớ xin lỗi..."

"Hoseok?" – Tôi sững sờ trố mắt nhìn cậu ấy, chẳng biết làm gì hơn. – "Cậu làm gì ở đây? Không phải cậu đi thi sao?"

Hoseok vừa thở gấp vừa lắp bắp nói. – "Tớ... Tớ không biết nữa... Tớ không muốn diễn. Tớ muốn xem cậu... Tớ đã cố vội đi ngay nhưng đoạn đường từ ga tàu đến đây tắc nghẽn do trời mưa lớn quá, tớ đành chạy bộ-" Hoseok chưa kịp dứt lời thì đã phải im.

Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn thêm hai chữ 'của tôi' vào sau tên Hoseok đến vậy, muốn ôm thật chặt thân thể lạnh run và sũng nước, muốn hôn lên bờ môi mỏng đang nói những điều như là yêu thương.

Tay tôi vô thức buông xuống chiếc ô, cả người lao đến ôm siết lấy Hoseok của tôi, môi tôi tìm tới môi cậu ấy. Hóa ra bờ môi mỏng của cậu ấy rất mềm, và có vị ngọt mát như kẹo bạc hà vậy.

"Hoseok... Đừng như thế này nữa." – Tôi thì thầm vào tai Hoseok sau loạt hành động bộc phát vừa rồi, cái ôm vẫn siết chặt không buông. Mưa xối ướt cả hai người chúng tôi, làm dịu đi cái nóng hừng hực trong tim.

"Tại... Tại sao?" – Hoseok lại nói lắp, chắc là bối rối trước câu nói bất ngờ của tôi. Tôi phát hiện cả người cậu ấy vẫn cứng đờ. Lòng tôi nơm nớp lo cậu ấy thực đã bị tôi hù sợ, không khéo sẽ bỏ chạy đi mất.

"Cậu như thế...tớ sẽ muốn ôm lấy cậu cả đời..." – Lấy hết dũng khí, tôi gục đầu lên vai cậu rồi cố gắng nói.

Hoseok không trả lời. Đáp lại tôi là vòng tay chần chừ của Hoseok, cuối cùng cũng chịu ôm lấy tôi.

Hoseok khi này vẫn ngốc, nhưng thật đáng yêu.

-/-

Có một điều gì đó lạ lẫm đã nảy nở trong chúng tôi sau nụ hôn ngày mưa hôm ấy. Những khi ở cùng nhau, chúng tôi không chỉ biết ngắm nhìn Bạch Bạch hay cảnh vật trong khoảng rừng nhỏ nữa, chúng tôi có thể neo ánh mắt lại trên gương mặt đối phương hàng giờ liền. Hoseok bắt đầu cười vẩn vơ nhiều. Những lời đối thoại trở nên thẳng thắn hơn, hoặc ngớ ngẩn hơn. Ngồi sau lưng xe tôi, Hoseok trở nên nghịch hơn khi trước. Cậu ấy thường hát hò, vung tay quơ chân, chọc phá tôi, và huyên thuyên không dứt – "Namjoon à, lưng cậu rộng thế, cao thế?"

"Do cậu lùn thôi." – Những khi ấy tôi chỉ phì cười đáp trả, chọc Hoseok tức tối. Hoseok sẽ ôm siết eo tôi, lầm rầm những lời đại loại – "Lưng rộng thì hay lắm sao tên cao kều xấu tính!"

Bánh xe đạp vẫn xoay đều. Chúng tôi vẫn sống theo quy luật vốn thế. Không một lời rõ ràng nào được nói ra, nhưng đâu đó trong các mảnh cảm xúc vụn vặt mỗi ngày sẽ vì đối phương mà xuất hiện muôn trùng biến hóa đa dạng, phần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net