Chương 15: Sinh tồn thật sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Chương này sẽ có đoạn các bạn thấy Bạch Tử Thạch hơi yếu đuối, nhưng mình cảm thấy diễn biến tâm trạng vậy mới hợp lý, mọi người suy nghĩ trước khi đọc tiếp nhé.

-----

Edward buông Chesher ra, xoay người, dùng sức nhảy bật lên sàn đấu, đứng cách Vincent một khoảng tương đối. Vincent mở mắt, hờ hững nhìn cậu ta, chỉ nói: "Hai bên không sử dụng dạng thú, cậu có ý kiến gì không?"

Edward ngẩn ra, sau đó lặng lẽ gật đầu. Chỉ dùng hình người có lợi cho cậu. Dạng thú sẽ làm lý trí của họ hạ xuống, bộc phát sự hung bạo, đổ máu là còn nhẹ, tệ nhất là răng và móng vuốt ở dạng thú có thể làm người ta bị thương. Tháng thú triều sắp đến, cậu ta không thể bị thương được.

Vincent thả tay xuống, đôi mắt đen bỗng trở nên sắc lẹm như dao. Anh hơi khom lưng, cả người như một ngọn núi cao hiểm trở đứng giữa đất trời, khí thế hung hãn đột nhiên xộc lên từ mặt đất. 

Đồng tử Edward co lại, cơ bắp toàn thân căng chặt, phồng lên trên lớp áo trông vô cùng cường tráng. Cậu ta cẩn thận thăm dò sơ hở của Vincent. Người trẻ tuổi có khí thế kinh dị đến mức này tại sao chưa từng nghe danh ở thành Maca?

Hai người không ai di chuyển, chỉ giằng co cách nhau một khoảng. Trên khán đài lúc này đã có không ít khán giả, khán đài nóng lên theo không khí nguy hiểm trên sàn đấu, những tiếng hô lớn cũng đồng loạt vang lên: 

"Nhào lên đi!" 

"Đánh! Đánh đi! Xé xác gã!"

Nhưng mặc cho mọi người hò reo thế nào, hai người giữa sân vẫn không hề di chuyển, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương, không khí tựa như lắng lại.

Bạch Tử Thạch đứng bên cạnh đấu trường cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí đó, cơ bắp cả người cậu cứng đờ trong vô thức, tựa như không thể động đậy. Cậu mở to mắt nhìn, siết chặt nắm tay, trái tim như bị một tảng đá lớn đè nặng, máu nóng cả người sôi sục làm gương mặt trắng nõn xuất hiện hai vệt đỏ ửng kỳ dị.

Bích Khê lập tức phát hiện cậu không ổn, nhanh chóng kéo Bạch Tử Thạch, chính xác là kéo cậu từ cạnh đấu trường lên khán đài trên cao. 

Rời xa bầu không khí hung tàn, sắc mặt của Bạch Tử Thạch mới dần bình thường lại Màu đỏ kỳ dị cũng từ từ tan bớt, toàn thân trở nên cực kỳ tái.

Cậu tựa vào người Bích Khê, cơ thể không khống chế được run rẩy. Cậu chưa từng trải qua cảnh tượng này bao giờ, tựa như cái chết đang cận kề, rõ ràng hai người họ cách nhau một khoảng nhưng vẫn không tiến lên.

"Sao lại như vậy..." Bạch Tử Thạch thì thầm, hai mắt cậu gần như vô hồn nhìn về giữa sân đấu. Đúng lúc này Edward cũng đã thiếu kiên nhẫn, hai chân đột nhiên dùng lực, cả người như một thanh kiếm sắc bén lao về phía Vincent. Mỗi lần chân cậu ta dẫm lên mặt đất sẽ lưu lại những vết chân vừa sâu và dài.

"Grào!" Edward tựa như một viên đạn đâm thẳng vào người Vincent. Ngay lúc mọi người nghĩ Vincent sẽ bị cú va chạm mạnh đó hất văng ra ngoài, anh đột nhiên giơ tay ra giữ lại bàn tay phải của Edward, cùng lúc đó nghiêng vai trái về sau một chút, lắc nhẹ một cái đã hóa giải phần lớn lực va chạm của Edward, sau đó anh dồn lực vào bả vai, tông mạnh vào ngực cậu ta.

Hai chân Vincent bám chặt trên mặt đất trượt hơn mười mét mới dần ngừng lại.

Edward đánh không trúng thì lập tức thu tay về, nhanh nhẹn thoát khỏi vòng vây của Vincent, nắm tay xòe phẳng ra chặt mạnh xuống cổ Vincent, nếu trúng một chiêu này thì có thể sẽ bị gãy xương cổ.

Bạch Tử Thạch vừa hay nhìn thấy cảnh này, gần như mất khống chế sợ hãi hét lên. May mà Vincent linh hoạt lách qua bên trái, sượt qua bàn tay chém xuống của cậu ta, cùng lúc đó, chân phải của anh tung cú đá hiểm vào phần gáy của Edward. Loại phong thái nhẹ nhàng như dạo chơi giữa lằn ranh sinh tử làm Bạch Tử Thạch kinh hãi không nói nên lời. 

Rốt cuộc đây là thế giới kiểu gì vậy!

Tay phải của Bạch Tử Thạch bấu chặt tay Bích Khê. Thế giới đáng sợ trần trụi hiện rõ trước mắt ngay lúc cậu không ngờ tới nhất, phá tan ám thị tâm lý cậu tự đặt cho mình.

Cậu chưa từng nhận thức rõ như vậy, rằng cậu vốn không thể dễ dàng dung nhập vào thế giới này. Dù cậu đã cố gắng học ngôn ngữ ở đây, tiếp thu thức ăn, quần áo... Nhưng khác biệt này không chỉ nằm ở vấn đề sinh hoạt và tư tưởng, mà còn khác biệt sâu sắc về mặt linh hồn.

Thi cược ngọc, luận võ. Bạch Tử Thạch thậm chí còn chưa rõ ý nghĩa thật sự của những cuộc chiến này. Cậu sinh ra và lớn lên ở Trái Đất vốn đã xa rời thời kỳ chiến tranh khốc liệt, môn thể thao mạnh bạo nhất cậu biết cũng chỉ có đấu quyền anh. 

Luận võ, hai từ này không hề xa lạ với người Trung Hoa, nhưng ấn tượng của cậu chỉ dừng ở mức hai người học võ gặp nhau, ôm quyền rồi tay đấm chân đá, cảnh tượng vốn phải tràn ngập khí khái anh hùng và đầy tính học hỏi của những người cùng chung chí hướng.

Tại sao cậu lại ở đây? Tại sao cậu lại lạc đến hành tinh này? Mặt Bạch Tử Thạch trắng bệch, nhìn Vincent né được một cước của Edward lập tức kéo áo Bích Khê: "Có thể dừng lại không?! Có thể bảo bọn họ dừng lại không?!

"Cái gì?" Bích Khê đang xem chăm chú, nghe Bạch Tử Thạch nói thì giật mình hỏi lại.

"Em nói, dừng lại! Có thể bảo họ dừng lại được không!" Bạch Tử Thạch gần như hét lên.

Dù Bích Khê không biết tại sao Bạch Tử Thạch lại muốn dừng một trận đấu hay như vậy, nhưng nhìn thấy gương mặt trắng bệch và bộ dáng nôn nóng của á thú nhân, y vội đáp: "Chỉ cần một bên nhận thua trước là được."

Bạch Tử Thạch không nói hai lời, lập tức chạy xuống khán đài, Owen lúc này đang đứng ở hàng ghế đầu tiên.

Cậu chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, nghiêng ngả leo xuống cầu thang, lúc chạy đến chỗ Owen hai chân cậu đã mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống. Cậu cố đứng vững, lao đến bên cạnh Owen, hét lớn: "Owen, tôi chịu thua. Bảo họ dừng lại đi!"

Owen nghiêng người, nhìn á thú nhân nhỏ tuổi đang thở hổn hển, nhíu mày hỏi: "Cậu chắc chứ?"

Bạch Tử Thạch gật vội.

Owen nhìn cậu rồi đứng lên, anh ta cầm một cây búa bạc gõ mạnh vào cái chiêng tròn bên cạnh.

Vincent và Edward nghe thấy tiếng chiêng thì không cử động nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, sự tàn nhẫn trong mắt họ dần nhạt bớt rồi được thay bằng sự khó hiểu, nghiêng người nhìn về phía Owen.

"Bạch Tử Thạch đơn phương nhận thua. Chesher thắng."

Lời vừa dứt, cả khán đài lập tức ồ lên, nhao nhao thảo luận. Người trên khán đài ghé đầu chỉ trỏ Bạch Tử Thạch ở phía xa, chẳng biết tại sao Vincent rõ ràng không thể thua nhưng Bạch Tử Thạch lại quyết định bỏ cuộc.

Lông mày Vincent nhíu chặt, anh đi về phía Bạch Tử Thạch. Lúc này Bạch Tử Thạch cũng chạy xuống, cậu chạy không nhanh, trong mắt Vincent phải nói là chậm, thậm chí còn hơi lảo đảo, nhưng trông cậu rất nôn nóng.

Cậu đứng trước mặt anh, kéo tay anh kiểm tra, âm thanh mềm mại đáng yêu liên tiếp vang lên những câu hỏi thăm: "Vincent, anh có bị thương chỗ nào không? Có không?"

Lời chất vấn anh định nói nghẹn lại nơi cuống họng, cuối cùng trở thành một tiếng thở dài. Vincent giữ lại bàn tay đang sờ khắp nơi của cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Tôi không sao."

Bạch Tử Thạch theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, cơ thể vừa chịu đả kích lập tức mềm nhũn suýt té ngã. Vincent giật mình duỗi tay ôm cậu vào lòng, ngay lúc cơ thể mềm mại ấy dán vào lòng ngực anh, Vincent rất ngạc nhiên. Cậu thật sự quá nhỏ, quá mềm mại!

Bích Khê đứng trên đài nhìn á thú nhân nhỏ tuổi phía xa, khóe môi hơi nâng lên. Coi bộ Bạch hốt được một chàng kỵ sĩ tốt rồi ha.

"Tui còn đang không hiểu tại sao bé con kia lại bỏ cuộc, hóa ra vì lo cho người ta... Bé còn nhỏ vậy đã biết đau lòng bạn đời của mình rồi, chẳng bù cho Eva nhà tui, không thèm quan tâm tui gì hết!"

"Bé con còn non quá, mới vậy đã không chịu nổi rồi. Nhớ năm đó lão nhà tôi bị thủng một lỗ lớn ở bụng, tôi còn chả lo cơ!"

"Bé con nhỏ thế đã có kỵ sĩ rồi à? Không biết người kia phải chờ bao lâu đây. Nhưng mà bé con đáng yêu muốn chết, lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp, nhỏ thế đã có kỵ sĩ cũng đúng thôi."

Vincent thấy gương mặt tái nhợt của Bạch Tử Thạch dần đỏ lên vì xấu hổ thì không nhịn được nhếch môi, đôi mắt đen cũng híp lại đầy dịu dàng. Bạch Tử Thạch nhìn hơi ngây người, nhỏ giọng lầm bẩm: "Nếu mà anh ta ở Trái Đất chắc sẽ làm mấy cô gái xỉu hết."

Vincent thả lỏng vòng tay ôm Bạch Tử Thạch. Anh vốn định ôm cậu ra cửa, nhưng phía sau đã có người gọi lại.

Vincent quay đầu đã thấy Edward kéo Chesher chạy đến. Cậu trai gương mặt tuấn lãng nhìn anh đầy cương nghị, lớn tiếng nói: "Dù người khác không nhận ra, nhưng tôi biết rất rõ, Edward tôi đây không bằng anh."

Nói xong cũng không quan tâm người khác phản ứng thế nào, yêu thương vuốt tóc bạn đời đứng bên cạnh, gọi nhỏ: "Chesher..."

Á thú nhân tên Chesher bước về trước một bước, dưới ánh mắt lạnh lùng của Vincent, Chesher cắn môi, nhìn Bạch Tử Thạch nói: "Vô cùng xin lỗi cậu, tôi có lỗi khi đưa ra yêu cầu tùy hứng như vậy."

Bạch Tử Thạch giờ cũng đã hơi hiểu lí do tại sao Chesher lại làm như vậy. Hiện tại cậu không nói được rốt cuộc mình có cảm giác gì với Chesher.

Lúc đầu cậu thật sự rất giận. Nếu cậu không có năng lực đặc biệt mà chỉ là một tay mơ mới bước chân vào giới cược ngọc, nhờ may mắn mới cược trúng được khối phỉ thúy kia, thì hành động của Chesher đúng là chẳng khác gì ăn cắp trắng trợn. 

Nhưng sau khi xem cả hai luận võ, Bạch Tử Thạch mới thấu hiểu được sự lo lắng và nôn nóng của Chesher. Chỉ mới luận võ đã khốc liệt như vậy, thế thì lúc thú triều, vào thời khắc đứng giữa lằn ranh sinh tử còn tới mức nào nữa? 

Nhưng, thấu hiểu là một chuyện, tán thành lại là chuyện khác. Nếu chuyện này không xảy ra với cậu mà với một á thú nhân khác thì sẽ thế nào? Nhưng nếu không nhờ Chesher, có lẽ cậu vẫn còn chìm trong cảm giác tự cho mình là đúng, sự ngăn cách với thế giới này nào có dễ dàng bị phá vỡ như vậy?

Cuối cùng, Bạch Tử Thạch chỉ nói: "Trận đấu đã kết thúc, có chơi thì có chịu."

Chesher cắn môi dưới, không đáp, Edward thở dài thật sâu.

Vincent gật đầu với Edward rồi ôm Bạch Tử Thạch ra khỏi đấu trường.

Bạch Tử Thạch không nói gì, chỉ cúi đầu như đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Vincent ôm cậu đi cũng không có ý gì, anh chẳng qua không muốn buông ra mà thôi.

Bỗng nhiên một giọng nói rất nhỏ phát ra từ trong lòng anh:: "Vincent, đi săn thật sự sẽ như thế nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net