Chương 26: Mỏ nguyên thạch sơ khai lâu đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe chậm rãi chạy qua, Bạch Tử Thạch ghé vào mặt kính thủy tinh nhìn đống nguyên thạch, trong lòng nảy lên. Dựa vào trình độ tiêu hoang của mình, số tiền cậu kiếm được do cược ngọc tới giờ chắc cũng không còn nhiều.

Kể từ khi biết nhận phí nuôi dưỡng của bộ lạc sẽ bị can thiệp đến hôn nhân sau này, Bạch đã từ chối tiền trợ cấp của bộ lạc Alex, bây giờ trong thẻ của cậu còn dư khoảng 840 ngàn đồng. Vincent từng nói với Bạch, Á Thành là nơi xa hoa nhất đại lục, mức độ chi tiêu ở Á Thành cũng đứng đầu đại lục. Vậy nên, trước khi đến Á Thành, cậu phải kiếm thật nhiều tiền.

Lúc trước còn ở thành Maca, vì sợ người khác phát hiện, nên ngoại trừ lần đầu ra ngoài thì Bạch không mua thêm khối nguyên thạch nào, chỉ chuyên tâm học tập ở sàn tách đá. Nhưng giờ trên đường họ đi rất ít người, nếu cậu cược trúng ở đây cũng chẳng có mấy người biết.

Đang lúc cậu còn tính toán, xe đột nhiên từ từ dừng lại.

Bạch ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người lái xe, Vincent cũng quay đầu nhìn cậu chằm chằm, bên cạnh là Allan đang hô to gọi nhỏ: "Ủa? Vincent, sao cậu lại dừng? Chưa đến giờ cơm mà?"

Thú nhân không thèm để ý thằng bạn của mình, nét dịu dàng hiện lên mờ ảo trong đôi mắt đen: "Đi thôi."

Bạch Tử Thạch sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười ấm áp, hóa ra Vincent chú ý đến biểu cảm của cậu. Cậu mở cửa xe leo xuống, Vincent đi theo sau cậu, băng qua chỗ đặt nguyên thạch, đi thẳng vào trong.

Đây là một căn nhà rất lớn, bên trong dựng mấy cái kệ vừa cao vừa lớn, trên kệ treo một ít dụng cụ nhà bếp, lều cắm trại và mấy thứ chăn ga gối nệm, một kệ khác thì đặt gia vị, thức uống, thịt khô và thức ăn đã nấu chín, ngoài ra còn có vài quyển sách và mấy món đồ chơi nhỏ, dường như chỗ này là một tiệm tạp hóa.

Lúc Bạch đang đánh giá căn phòng, một thú nhân đi vào từ cửa sau của tiệm, vóc dáng hắn không cao, khoảng tầm 2 mét, thấy Bạch và Vincent, gương mặt thanh tú lộ ra nụ cười ấm áp: "Quý khách muốn mua gì?"

Bạch Tử Thạch hơi do dự: "Tôi muốn mua một ít nguyên thạch..."

"Mua nguyên thạch, vậy chờ một lát nhé." Thú nhân kia cũng không có vẻ gì là khó xử, gọi với ra sau: "Kia, Kia, có người muốn chọn nguyên thạch! Cậu ra đây đi..."

"Ai da~~ tới ngay, tới ngay~~" Một giọng nói lười biếng truyền ra từ phía cửa sau, giọng điệu kéo dài, mang theo âm mũi nghèn nghẹn, làm người ta nghe mà ngứa ngáy trong lòng.

Khoảng hai phút sau, một á thú nhân mặc quần áo làm bằng tơ của thú nhả tơ bước ra, mái tóc dài đỏ như lửa phủ trên lưng y, dáng người tinh tế, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng gợi cảm, mũi cao nhỏ... nhìn kiểu gì cũng là một mỹ nhân cực phẩm.

Bạch hơi há hốc mồm... Cảm thấy á thú nhân này rất dễ thu hút người đối diện nhưng không làm người ta khó chịu, ngược lại cảm giác lười biếng toát ra trên người y còn làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

Lúc Kia nhìn Bạch, hai mắt lập tức sáng lên: "Ui cha... Đứa nhỏ đáng yêu quá..." Nói xong lập tức đến bóp mặt Bạch: "Mềm quá, phúng phính ghê."

Bạch chỉ cảm thấy đau cả mặt, còn chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng "chát", bàn tay đang bóp mặt cậu rút về. Hoàn hồn lại, trước mặt đã là khuôn mặt đẹp trai của Vincent.

Thú nhân trước mặt nâng cằm, cẩn thận kiểm tra mặt cậu, hơi thở ấm áp của đối phương phả lên da làm Bạch Tử Thạch không được tự nhiên, nhưng biết đối phương đang kiểm tra vết thương cho mình nên cậu cũng không giãy dụa, chỉ cụp mắt, không nhìn đối phương.

May mắn chỉ bị nhéo đỏ một mảng, Vincent thở phào nhẹ nhõm. Anh còn nhớ lần thứ hai gặp Bạch, cậu bị Bích Khê kéo đi, trên cổ tay dễ dàng để lại một vết bầm tím lớn, làn da của cậu mềm mại như vậy căn bản không chịu được lực tác động mạnh.

Sau khi biết cậu không sao, Vincent vốn phải thả Bạch ra lại cảm thấy luyến tiếc. Nhóc á thú nhân trước mặt đang ngửa mặt lên, có lẽ vì ngượng nên gương mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, đôi mắt khép hờ, lông mi dày như chiếc quạt nhỏ hơi rung động, giống như một lời mời hôn ngại ngùng.

Vincent lập tức thất thần.

"Ê, rốt cuộc hai người có hôn hay không?" Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng chậm chạp vang lên.

Vincent rũ mắt, thả tay ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua á thú nhân bên cạnh: "Đừng động tay động chân với em ấy."

Kia bĩu môi: "Chỉ nựng chút thôi mà? Có phải đồ dễ vỡ đâu." Nhưng đến khi y thấy một mảng đỏ hồng trên mặt Bạch Tử Thạch, cũng không nhịn được thốt lên: "Ủa? Sao đỏ vậy? Tôi đâu có dùng sức."

Bạch nhẹ nhàng xoa xoa mặt, rõ ràng do sức của mấy người quá lớn! Lớn lên da mềm hơn người ở thế giới thú nhân không phải lỗi của tôi!

Kia thấy Bạch không để ý mình, trong lòng cũng thấy có lỗi, nhưng không xuống nước được, lẩm bẩm: "Tôi cũng có biết sẽ thế đâu, ai bảo cậu lớn lên đáng yêu thế chứ..."

Bạch Tử Thạch căm tức nhìn y, lớn lên đáng yêu, lớn lên đáng yêu... Cậu rõ ràng là một người đàn ông bình thường, đến đây đột nhiên trở thành đáng yêu là lỗi của cậu chắc?!

Kia thấy Bạch Tử Thạch tức giận thì đảo mắt: "Hay là vầy, không phải cậu muốn mua nguyên thạch sao? Tôi giảm giá cho cậu xem như xin lỗi ha."

Đối phương đã xin lỗi như thế, Bạch Tử Thạch cũng không biết nói gì, nhưng ông chủ người ta chủ động giảm giá, Bạch sẽ không từ chối: "Vậy quyết định thế nhé."

Kia lập tức dẫn Bạch ra ngoài, Vincent đứng ở cửa nhìn theo.

"Nguyên thạch đều đặt ở đây. Cậu từ từ chọn. Nói trước, mỗi một khối nguyên thạch ở đây đều có giá riêng, chỗ tôi không bán theo kí."

Bạch Tử Thạch gật gật đầu. Nguyên thạch ở đây có khoảng bốn năm chục khối, đa phần là vỏ cát trắng, cát vàng và ô sa, lớn nhỏ không đồng nhất. Nhỏ nhất thì to bằng hai bàn tay Bạch Tử Thạch, lớn thì cũng phải hơn một trăm ký.

Nhưng càng xem Bạch Tử Thạch càng ngạc nhiên, cậu phát hiện phẩm chất của đống nguyên thạch này không phải cao bình thường, vỏ của khối nào cũng có trứng muối, phần lớn còn có cả mãng đái, hơn hết, có thể nhìn thấy sương mù trắng hoặc vàng trên lớp vỏ.

Phải biết rằng, sương mù tương đương với tạp chất của phỉ thúy, mặc kệ tính chất phỉ thúy tốt xấu ra sao, nguyên thạch có sương mù phần trăm cao sẽ có phỉ thúy. Đặc biệt là sương trắng, sương trắng đồng nghĩa với độ già, một khi nguyên thạch sương trắng có ngọc, tính chất phỉ thúy bên trong ắt sẽ thấu trong, thế nước cũng chẳng kém.

Chỉ sợ mấy khối nguyên thạch này khối nào cũng không rẻ. Sắc mặt Bạch Tử Thạch nghiêm túc hẳn, phỉ thúy phẩm chất tốt vậy mà đổ đống ở đây, cả cấp bậc cũng chẳng thèm viết.

Mặc kệ thế nào, kiểm tra kỹ rồi tính. Lần này Bạch Tử Thạch đi cũng chẳng mang theo vật gì, kiểm tra thẳng bằng mắt trước.

Trước tiên, cậu chọn một khối nguyên thạch có sương trắng to bằng bàn tay, nặng khoảng mười lăm hai chục kí, phía trên có bốn năm cụm trứng muối màu đen, đặc biệt nổi bật trên lớp vỏ vàng, không rời rạc nhưng cũng chẳng quá dày, mãng đái khá rõ, từ lớp vỏ có thể nhìn thấy màu xanh đậm, hơn nữa còn ăn sâu vào bên trong.

Khối này đương nhiên không rẻ. Bạch Tử Thạch nghĩ rồi đặt tay lên.

Kia có hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Tử Thạch không mang găng tay, nhướng mày, không nói gì thêm.

Một đám vật nhỏ lông xù lập tức xông đến, nghịch ngợm chạm tay cậu, cảm giác thân thiết này làm Bạch Tử Thạch ngốc ngay tại chỗ. Cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, làm cậu phải mất một lúc mới có thể thoát khỏi cảm giác tuyệt diệu đó, cậu ngẩng đầu, gần như gấp không chờ được hỏi: "Khối nguyên thạch này bao nhiêu tiền?"

Kia đi đến, tùy ý nghịch vài cái: "Phẩm chất khối này không tệ, gần như là tốt nhất trong mấy khối ở đây, 3 triệu 100 ngàn đồng."

"3 triệu 1!" Bạch Tử Thạch hơi giật mình: "Khối nguyên thạch này không quá lớn, 3 triệu 1 có phải hơi mắc không?"

Kia tùy ý phẩy tay: "Cậu xem đây là chỗ nào, 3 triệu 1 cũng đâu mắc. Tôi tính rẻ cho cậu rồi, nếu là người khác thì tôi tuyệt đối không bán khối này dưới giá 3 triệu 4!"

Bạch Tử Thạch cắn môi, lại nhìn khối nguyên thạch kia, không nói gì lách qua nó, cậu mua không nổi.

Nhìn tiếp vài khối có sương mù, bên trong cơ bản đều có phỉ thúy, chẳng qua tính chất cao thấp khác nhau, chỉ cần lực cảm ứng mạnh, Bạch Tử Thạch đều sẽ hỏi giá, mà những khối lực cảm ứng yếu hơn khối phù dung nhà Bích Khê, cậu sẽ không quan tâm. Chỉ tiếc là, giá những khối phẩm chất tốt cậu không kham nổi.

Hơn nữa, Bạch Tử Thạch phát hiện, ngoại trừ phẩm chất phỉ thúy bên trong một khối vỏ ô sa không cao nhưng giá cao hơn một khối vỏ cát trắng, giá nguyên thạch Kia đưa ra từ cao đến thấp, về cơ bản đều xếp theo lực cảm ứng phỉ thúy của cậu.

Mắt nhìn thật sự rất chuẩn!

Bạch Tử Thạch nhìn thoáng qua Kia, sâu sắc cảm thấy mình rất khó nhặt được món hời dưới ánh mắt người này.

Thật ra trong lúc Bạch Tử Thạch đang ngạc nhiên với mắt nhìn của Kia, Kia sao có thể không ngạc nhiên với cậu?

Kia năm nay 58 tuổi, năm kia mới vượt qua khảo nghiệm của hiệp hội đổ thạch sư ở Tổng công hội đổ thạch sư, từ đổ thạch sư học việc cấp 10 lên đổ thạch sư cấp 1, tư chất kiểu này ở Á Thành cũng hiếm thấy.

Y xuất hiện ở đây vì muốn đến thăm người bạn thân thời thơ ấu vừa gả cho một thú nhân ở thành Maca. Thú nhân bày quán bên kia đường là bạn đời của bạn thân y, y hứng khởi nhất thời, mới chọn một ít nguyên thạch bày bán ở đây, không ngờ lại gặp được một đứa nhóc có mắt nhìn chuẩn như vậy.

Nhóc này xem đều là hàng phẩm chất cao nhất ở đây, chuyện đó vốn cũng chẳng có gì, người có chút kiến thức cược ngọc đều có thể nhìn ra được. Vốn dĩ Kia cũng chẳng để tâm, nhưng chỉ lát sau, y đã phát hiện mấy khối nguyên thạch nhóc á thú nhân này hỏi giá đều là những khối y nghĩ sẽ có phỉ thúy! Mà mấy khối phẩm chất tốt nhưng khó ra phỉ thúy thì chỉ nhìn chút rồi bỏ xuống. Chẳng lẽ là cao thủ ẩn danh?!

Kia thu hồi tầm mắt không quan tâm lúc đầu, cẩn thận quan sát nhóc á thú nhân, lúc chạm vào nguyên thạch cũng không mang găng tay hắc văn, kiểu người này thường chia làm hai loại: Một là không bị u tháp ảnh hưởng, hai là tay mơ không thường cược ngọc, cảm thấy bị u tháp ảnh hưởng một hai lần cũng không nghiêm trọng. Không biết cậu là loại nào?

Mà lúc cậu xem nguyên thạch cũng chẳng cần dụng cụ gì, kính lúp, đèn cường quang cũng không có, cả nước cũng chẳng thèm vẩy, cao lắm chỉ là dùng tay lật xem nguyên thạch chút rồi buông ra.

Kia hơi mơ hồ, có dạng cao thủ như vậy sao? Đến cả mấy vị đại sư trong hiệp hội đổ thạch sư cũng không thể chỉ lật xem đã biết bên trong có phỉ thúy hay không!

Bạch Tử Thạch không biết suy nghĩ của á thú nhân bên cạnh đã loạn cào cào, cậu ngẫm nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu hỏi: "Ở đây có nguyên thạch dưới 800 ngàn không?"

"Có." Hóa ra là tài chính không đủ.

Kia đi đến, chọn trong đống nguyên thạch, lấy ra mười ba khối, mỗi khối cũng không lớn, khối nhỏ nhất có vỏ ô sa: "Mấy khối này rẻ nhất 50 ngàn, cao nhất 800 ngàn."

Bạch Tử Thạch không kiểm tra từ khối có phẩm chất tốt nhất, chọn thẳng một khối nguyên thạch màu nâu không có trứng muối cầm lên xem, không thấy nguyên thạch có bất kì phản ứng nào, cậu thất vọng đặt xuống.

Lại liên tục chiến đấu với một khối khác, được một lúc thì lại buông xuống. Sau khi kiểm tra khoảng năm sáu khối, cậu phát hiện có một khối lực cảm ứng tầm chủng đậu, còn một khối mạnh hơn đậu nhưng yếu hơn phù dung, những khối còn lại đều trắng bóc.

Thả khối chẳng có gì trong tay xuống, Bạch Tử Thạch cầm khối vỏ ô sa nhỏ nhất lên.

Khối vỏ ô sa này Kia nói là rẻ nhất, là đồ ông chủ tặng kèm khi y chọn nguyên thạch, không chỉ nhỏ mà biểu hiện cũng chẳng tốt, chỉ có một nhóm trứng muối mờ nhạt túm tụm vào nhau, không có vết mãng đái, thậm chí những đặc điểm có tính mạo hiểm như rêu hay vết nứt cũng không có. Ưu điểm duy nhất là, theo lời ông chủ, khối này được tổ tiên truyền qua nhiều thế hệ, là nguyên thạch từ quặng sơ khai.

Ban đầu vì tổ tiên của ông chủ nghĩ tốt xấu gì cũng lấy từ quặng sơ khai lâu năm, có người coi trọng cũng không chịu bán rẻ, cuối cùng nó lại lưu lạc thành vật rẻ tiền tặng kèm, mà một phần cũng vì Kia là khách hàng lớn ở chỗ đó.

Ban đầu, Kia cũng thấy hứng thú, sau khi kiểm tra kĩ, tuy xác định khối nguyên thạch này đúng là lấy từ quặng sơ khai lâu đời, nhưng không có khả năng chứa phỉ thúy, cũng không biết y nghĩ gì lại đặt nó ở đây, bán với giá 50 ngàn.

Khối nguyên thạch biểu hiện như vậy bán giá 50 ngàn đồng thật ra rất mắc. Nhưng hiện tại, cả người Bạch Tử Thạch đang dại ra, một khối nguyên thạch to cỡ hai bàn tay được cậu nâng lên.

Trực giác mách bảo cậu như đang đắm mình trong cơn mưa ấm áp, những quả cầu lông mềm mại tinh nghịch rơi khắp người cậu, nghịch ngợm chạm vào linh hồn cậu, nhiều như muốn hòa tan cậu trong sự ấm áp.

Tay cậu nắm chặt khối nguyên thạch kia, cố gắng kiềm chế biểu cảm kích động của mình, đặt khối nguyên thạch đó sang một bên, tiếp tục kiểm tra năm khối khác.

Dù đang xem, nhưng thật ra cậu đã chẳng còn tâm trạng nữa, tất cả sự chú ý đều dồn về việc khối phỉ thúy kia là loại nào? Có thể khiến cậu sinh ra cảm giác như vậy, dường như mãnh liệt hơn bất kì khối phỉ thúy nào cậu từng sở hữu.

Cuối cùng cậu lấy từ mười mấy khối nguyên thạch ra khối nguyên thạch mạnh hơn chủng đậu nhưng yếu hơn phù dung, đặt sang một bên: "Tôi lấy hai khối này, bao nhiêu tiền?"

Kia thấy Bạch cầm khối vỏ ô sa từ quặng sơ khai lâu năm thì nhướng mày, chỉ vào khối vỏ cát vàng lớn hơn chút nằm bên cạnh: "Khối này 330 ngàn, khối nhỏ này 50 ngàn, tổng cộng 380 ngàn."

Bạch Tử Thạch gật đầu, lấy thẻ từ của mình đưa cho Kia, Kia nhận xong thì dẫn Bạch vào trong tiệm, hai người thanh toán xong mới đi ra. Kia nhìn hai khối nguyên thạch trên mặt đất: "Ở chỗ tôi có đồ để tách đá, một lần dùng 100 đồng, nhưng thấy cậu đáng yêu nên tôi không tính tiền tách đá của cậu."

Bạch Tử Thạch cũng gấp gáp muốn biết loại phỉ thúy nào lại mang đến cảm giác đó, thêm nữa Vincent và Allan là thú nhân, cậu không thể mang theo hai khối nguyên thạch này được, nên không nghĩ nhiều lập tức gật đầu.

"Cần giúp không?" Kia tốt bụng hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào khối vỏ ô sa, thật ra y cũng hứng thú với khối nguyên thạch này. Vì sao một khối nguyên thạch biểu hiện kém cũng chẳng có gì quý báu này lại được nhóc á thú nhân xem trọng? Đúng là làm người ta khó hiểu.

Bạch Tử Thạch vốn không giỏi tách đá, có người giúp cậu cũng mừng, chỉ vào khối vỏ ô sa trên mặt đất nói: "Khối biểu hiện tốt đành phiền ông chủ, khối còn lại để tôi, chúng ta mỗi người một khối, vậy sẽ nhanh hơn."

Kì thật... tôi muốn giải khối biểu hiện kém cơ... Kia nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch, cuối cùng cũng không lên tiếng, đặt thẳng nguyên thạch lên máy cắt đá, khối nguyên thạch này không cần mài, cứ cắt thẳng xuống là được.

Y quan sát trứng muối và độ nông sâu của mãng đái, hướng đi, số lượng, mật độ, sau đó kéo tay cầm của máy cắt, một đao hạ xuống, vẩy chút nước, lập tức nhìn thấy một mảng nhỏ màu xanh, không trong lắm, có vẻ khá đậm. Kia cũng không ngạc nhiên, lật nguyên thạch lại rồi cắt thêm vài đường, chỉ hai ba đao đã thấy ánh xanh, chỉ phần sức này thôi cũng khiến Bạch Tử Thạch xúc động.

Bên phía Kia diễn ra rất nhanh, Bạch Tử Thạch cũng không lề mề, cậu chọn đá mài thủ công, bắt đầu mài từ lớp vỏ, cậu không biết phỉ thúy bên trong to cỡ nào, nằm ở đâu, nhưng chỉ cần mài thật cẩn thận thì sẽ không làm hư hại bên trong.

Kia ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy động tác cẩn thận của Bạch Tử Thạch, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng có chút trầm tư khó nói.

Y ngừng tay nhìn đối phương mài đá, Kia nhìn ra được Bạch Tử Thạch là tay mơ, tay không ổn định, hướng và lực mài đá cũng không chuẩn, điểm sáng duy nhất là rất cẩn thận. Nhưng nhìn vụn đá rơi trên đất càng lúc càng nhiều, nguyên thạch vẫn trắng bóc như cũ, Kia đã dần mất kiên nhẫn.

Quả nhiên chỉ là gạch liêu.

Y tự cười chính mình, nhìn tuổi và cách đối phương tách đá cũng biết là tay mơ vừa vào nghề, nếu là cao thủ thật, trên người chẳng lẽ chỉ có 800 ngàn? Thế mà y lại nghĩ nhóc á thú nhân này là cao thủ thâm tàng bất lộ!

Bạch cũng mặc kệ Kia nghĩ động tác cậu thế nào, dù sao cậu cũng không chấp nhận được việc phỉ thúy bên trong bị hư hại. Nhưng thể tích khối nguyên thạch trong tay đã hụt hơn phân nửa vẫn chưa thấy phỉ thúy, lúc này Bạch Tử Thạch cũng nhủ thầm trong lòng, chẳng lẽ cậu cảm ứng sai?

Không thể nào, hiện tại cậu vẫn cảm nhận được những cái động chạm ấm áp như mưa rào.

Chắc chắn là có, Bạch Tử Thạch nhẫn nại mài đá, Kia bên kia đã sớm tách xong phỉ thúy đặt sang một bên. Khối này là Du Thanh, độ sáng và trong nhìn qua có cảm giác bóng nhẫy, là chủng loại thường thấy, nhưng may là màu xanh lục của khối này đậm, tuy không thuần, sắc xanh và xám đan xen, nhưng cũng có thể xem là Du Thanh thượng phẩm.

Y dựa vào tường của cửa hàng, ung dung nhìn á thú nhân nhỏ tuổi lặp lại động tác buồn tẻ, khối nguyên thạch kia giờ chỉ to bằng hai nắm tay của nhóc á thú nhân, nhưng một chút sắc xanh cũng không thấy, chẳng biết tại sao cậu vẫn chưa từ bỏ.

Kia nhìn một hồi thì thấy chán, quay đầu nhìn thú nhân đẹp trai đang đứng quan sát sự việc bên trong, không hiểu sao y lại cảm thấy mình đã gặp thú nhân này ở đâu rồi.

Việc y đánh giá cũng không ảnh hưởng đến Vincent, anh chăm chú nhìn chằm chằm nhóc á thú nhân chưa có dấu hiệu từ bỏ.

Kia bĩu môi: "Bảo cậu ta bỏ cuộc đi, đến mức này rồi, dù cậu ta có mài hết cả khối cũng chỉ phí công vô ích."

Vincent tựa như không nghe thấy, chẳng thèm nhìn Kia, Kia có hơi buồn bực, chẳng lẽ sức hấp dẫn của y bị giảm?

Bản thân luôn kiêu ngạo vì là á thú nhân được hoan nghênh, nên Kia không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu tùy ý quan sát cảnh vật xung quanh. Đột nhiên, tiếng hô kinh ngạc của Bạch Tử Thạch hấp dẫn sự chú ý của y, âm thanh đó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Kia tò mò nhìn qua, ngay khi tầm mắt y rơi xuống khối nguyên thạch trong tay nhóc á thú nhân, đồng tử lập tức mở lớn, trong chóng lát từ đang dựa vào tường đã chuyển thành chạy, hai ba bước đã đến nơi, gần như cướp lấy khối nguyên thạch trong tay Bạch Tử Thạch: "Phần còn lại để tôi."

Bạch Tử Thạch không thèm để ý sự đường đột của Kia, ngược lại cậu cũng hiểu tâm trạng kích động của y. Cậu buông nguyên thạch ra, ngồi xổm xuống cạnh Kia, hai má đỏ ửng kích động theo dõi động tác của đối phương, một chút cũng không để ý vụn đá rơi đầy lên tóc và người mình.

Vincent đứng ở cửa, nhìn nhóc á thú nhân hai mắt đang phát sáng lấp lánh, khẽ nở nụ cười.

-----

Có chương mới rồi đây, chương này bằng 2 chương gộp lại, chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé~

* Phỉ thúy chủng Du Thanh: hay còn gọi là phỉ thúy Du Thanh, Du Tẩm, là phỉ thúy cấp thấp dễ tìm thấy trên thị trường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net