Chương 4: Vincent

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Bạch Tử Thạch đồng ý gia nhập bộ lạc Alex, Langia lập tức hào hứng chạy đến Tổng cục dân số làm chứng minh thư cho cậu, bày tỏ mình đồng ý làm người giám hộ cho Bạch Tử Thạch đến khi cậu trưởng thành. Lúc về, ông đưa cho Bạch Tử Thạch một tấm thẻ từ, tấm thẻ này tương đương với chứng minh thư kết hợp thẻ ngân hàng ở Trái Đất, trong thẻ còn có tiền trợ cấp của bộ lạc Alex dành cho á thú nhân mồ côi vị thành niên Bạch Tử Thạch.

Bạch Tử Thạch cầm tiền trợ cấp trong tay, cảm giác rất vi diệu, cậu lớn chừng này còn cần chính phủ trợ cấp, đúng là mất mặt quá... Ơ mà không đúng, không nên nghĩ như vậy, cậu phải thay đổi quan niệm. Bạch Tử Thạch dùng sức xoa mặt, nghiêm túc nói với bản thân lần nữa: Giờ mày đã ở trên hành tinh này, trước khi tìm được đường về, ngoại trừ cố gắng thích nghi với lối sống ở đây, mày không còn lựa chọn nào khác.

Trẻ mồ côi ở chỗ này ai cũng nhận tiền từ chính phủ, bọn họ không ai thấy kì hết. Bạch Tử Thạch vốn muốn làm mình cảm thấy yên tâm và thoải mái hơn, nhưng hình như không có tác dụng lắm.

Thôi bỏ đi, mau chóng tìm cách kiếm tiền thì hơn, Bạch Tử Thạch nghĩ, không biết ở đây người ta có thuê "lao động trẻ em" không nhỉ? Cho dù thế nào, cậu cũng phải tìm cơ hội trả ơn cả nhà Langia. Vừa nãy cậu mới biết thú nhân Bàng Bích từng cứu cậu là bạn đời của Langia, mà nhóc con cậu gặp lúc vừa tỉnh lại là Cott, cháu của Langia.

Bạch Tử Thạch kiểm tra số tiền trợ cấp của mình, trong thẻ có khoảng 2500 đồng. Lượng cơm của một thú nhân thành niên khoảng 30 ký thịt, lượng cơm của á thú nhân thành niên thì nhỏ hơn chút, tầm 20 ký là đủ. Phổ biến nhất là thịt Qua và thú Vũ Ba 1 đồng nửa ký, ngon hơn thì có thú Nha Nha 2 đồng nửa ký, thịt Long thú quý nhất thì 10 đồng nửa ký... 

Bạch Tử Thạch tính thử lượng cơm của mình, nếu ăn thịt để sống thì một ngày cậu ăn chắc chưa đến 2 ký rưỡi thịt. Cho dù cậu mua thịt Long thú quý nhất cũng chỉ mất có chút xíu tiền.  Rau củ quả thì mắc hơn thịt, rẻ nhất cũng 5 đồng nửa ký, trái cây thì 10 đồng nửa ký, chẳng qua, Bạch Tử Thạch thấy vậy cũng được rồi, tiền trợ cấp của chính phủ đủ để cậu ăn hằng ngày.

Langia chuẩn bị cho Bạch Tử Thạch một căn phòng cực kỳ sáng sủa, trong phòng đặt một chiếc giường cực kỳ mềm mại, một cái bàn mộc mạc, có một tủ quần áo đầy hơi thở rừng rậm, đồ đạc tuy không nhiều nhưng rất có tâm. Bạch Tử Thạch rất thích, cậu xoay người lại, nói cảm ơn Langia từ tận đáy lòng.

Langia xoa đầu cậu: "Bạch à, cháu cứ xem nơi này như nhà của mình, bác không biết cháu thích cái gì nên chỉ đặt tạm như vậy thôi, lát nữa bác đưa cháu lên chợ mua đồ, thích cái gì thì mua cái đó, nhớ mang theo thẻ từ của cháu đấy."

Bạch Tử Thạch gật đầu vui sướng, cậu đến thế giới này đã được nửa năm, phần lớn thời gian đều nằm ở bệnh viện, chỉ được biết về thế giới thông qua sách vở, có người đưa cậu đi dạo thì đúng là không còn gì bằng.

Langia thấy đôi mắt đen láy của á thú nhân nhỏ tuổi sáng lên như ngọc Mực Du cao cấp, làn da trắng nõn nhìn như có thể phát ra ánh sáng xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu thì không khỏi cảm thán, chờ đến lúc cậu trưởng thành, không biết sẽ làm bao nhiêu thú nhân đánh nhau vì cậu đây.

Bạch Tử Thạch không hề biết những điều Langia đang nghĩ, giờ cậu đang đi dạo trên đường lớn phồn hoa nhộn nhịp, phải đến đây rồi cậu mới có cảm giác mình đang ở thế giới khác. Những tòa nhà mọc san sát hai bên đường, sở hữu lối kiến trúc lạ mắt. Mặt đường được lát bằng nhiều khối đá lớn màu xanh lá, trên bề mặt không hề có vết khắc. 

Cửa hàng ở đây cũng không thiết kế, trang trí đủ kiểu như ở Trái Đất, cơ bản chỉ là những khối đá lớn màu trắng xếp chồng lên nhau, trên cửa sổ hoặc nóc nhà trang trí thêm chút màu sắc. Cả con đường trước mặt mang đến một hơi thở thô ráp và kiên cố, dù lẫn trong đó cũng có những cửa hàng nhỏ tinh xảo, nhưng chỉ là số ít.

Cách sinh tồn sẽ quyết định lối sống của con người nơi đó, Bạch Tử Thạch đứng giữa dòng người, cảm nhận sự cô đơn chưa từng có trước đây, chưa bao giờ cậu nhận ra nơi này không phải thế giới của cậu rõ như bây giờ, ở thế giới này cậu chỉ có một mình.

Trong đôi mắt đen láy của Bạch Tử Thạch toát lên sự trống trải và mất mát khó nguôi ngoai. Cậu đứng giữa con phố, hai bên là thú nhân và á thú nhân cao lớn không ngừng lướt qua, có thể nói là rất nhộn nhịp, chỉ có cậu đứng một mình ở đó, mang theo sự trống vắng như đang ở thế giới của riêng mình

Cậu không hề biết rằng, có một thú nhân đẹp trai cao to đang đứng ở góc đường, yên lặng quan sát cậu. Thú nhân rất hiếm khi nhìn thấy đôi mắt màu đen nên nhìn cậu không chớp mắt, tựa như đang nhìn một giấc mơ không có thật, chỉ sợ một cái chạm nhẹ sẽ quấy rầy đối phương.

"Vincent, đang nhìn gì đấy?" Một bàn tay gấu rắn chắc bỗng nhiên vỗ lên vai thú nhân, nhưng anh cứ như không nghe, không cảm nhận được gì, chỉ nhìn chằm chằm á thú nhân nhỏ bé đang đứng giữa đường lớn. 

Allan hơi ngạc nhiên nhìn cái tay gấu của mình đang nằm chễm chệ trên vai đối phương, hôm nay vậy mà không bị túm lại ta! Thằng bạn chí cốt hình như đang không để ý? Allan yên lặng cúi người, bàn tay mò qua muốn ôm bả vai đối phương. 

Vincent cuối cùng cũng cử động, anh tiện tay bắt lấy cái tay gấu của Allan, bẻ ngoặc vào trong.

"Đau đau đau...  Vincent, thả ra, thả tôi ra!" Allan kêu lên.

Cuối cùng Vincent cũng từ bi buông tay Allan ra, anh lạnh lùng nhìn gã một cái rồi quay người bỏ đi. Allan nhìn bóng thằng bạn đi mất, đứng tại chỗ như đang suy nghĩ, vừa rồi Vincent nhìn cái gì vậy nhỉ?

Langia dẫn Bạch Tử Thạch vào một cửa hàng bán quần áo, lúc này Bạch Tử Thạch đã sớm thu lại biểu cảm vừa rồi, chuyên tâm đứng chọn quần áo, mấy bộ đồ Langia đưa cho cậu không chỉ rộng mà còn thô, cọ vào người không thoải mái chút nào. Lúc trước cậu cảm thấy mình đang ăn nhờ ở đậu, mở miệng đòi hỏi thì có hơi quá đáng, bây giờ cậu có tiền riêng rồi, nếu còn mặc loại quần áo đó thì đúng là có lỗi với bản thân.

Bạch Tử Thạch sờ tay lên từng bộ đồ, cảm thấy quần áo sờ vào đều rất thô ráp, đành mở miệng hỏi chủ tiệm á thú nhân đang vui vẻ trò chuyện với Langia: "Ở đây có bộ nào mềm mại hơn không ạ?"

Chris hơi ngạc nhiên: "Những bộ này là quần áo được làm từ lông tơ của vịt lê, đã được khen là khá mềm mại rồi." Ông đi đến kéo tay Bạch Tử Thạch, cảm giác trong tay trơn trượt, mềm mại đến mức không nói nên lời. 

Chris sờ thử quần áo cậu đang mặc, nhìn Bạch Tử Thạch rồi nhịn không được vén tay áo cậu lên. Trên đôi vai trắng nõn của cậu có một vùng da đã bị ma sát đến mức đỏ ửng.

Chris im lặng một lúc: "Cậu thật sự không thể tiếp tục mặc loại vải này được." Langia cũng đi đến, nhìn thấy vệt đỏ trên vai Bạch Tử Thạch, ông không khỏi đau lòng, trách cứ nói: "Thằng nhóc này, cháu không mặc được loại vải này sao lại không nói?"

Bạch Tử Thạch có hơi xấu hổ kéo tay áo xuống, nhẹ giọng nói: "Mọi người ai cũng mặc như vậy..."

Langia trách cứ nhìn cậu lần nữa rồi nói với Chris: "Tôi nhớ hình như ở đây có quần áo làm từ tơ của thú nhả tơ, đúng không?"

Chris vỗ tay đáp: "Đúng rồi! Tôi suýt quên mất." Sau đó hấp tấp chạy vào phòng trong, thú nhả tơ là một loại động vật tương đối thông minh, thịt không ăn được, chỉ có tơ của nó được xem là mềm mại, rất nhiều người thích dùng loại tơ này làm rèm che và khăn trải giường,  nhưng may thành quần áo thì không được nhiều á thú nhân mua lắm, bọn họ cảm thấy loại vải này quá nhẹ, mặc vào cứ như là không mặc gì, làm người ta không được tự nhiên. Sau khi thấy doanh số bán ra không tốt, Chris cũng quên mất nó, bây giờ nhớ lại, loại vải này thật sự rất hợp với Bạch Tử Thạch.

Chờ sau khi vải được mang đến, Bạch Tử Thạch đưa tay sờ thử, nhìn qua khá giống vải bông, sờ lên quả thật rất mềm nên cậu lập tức mặc thử một bộ. Cảm thấy bộ quần áo vừa mềm nhẹ vừa thoải mái nên vội vàng đặt làm mỗi mùa ba bộ, còn mấy bộ hiện tại cậu mặc thì được Chris và Langia sửa lại tại chỗ.

Sau đó, Bạch Tử Thạch theo Langia dạo qua kha khá cửa hàng, mua tất cả đồ dùng hàng ngày, tuy có vài cái hình dáng hơi khác, nhưng cách dùng cũng tương tự mấy thứ lặt vặt ở trái đất, điều này khiến Bạch Tử Thạch yên tâm phần nào. 

Sau chuyện quần áo, lúc mua đồ Langia luôn chọn mấy loại có chất liệu mềm nhẹ, hành động này làm Bạch Tử Thạch vừa cảm kích vừa thấy ấm áp.

Hiện tại, Bạch Tử Thạch cũng có hứng đi dạo hơn, cậu đi dọc theo con phố, thấy phía xa có rất đông người tập trung ở đó, sau khi nói với Langia một tiếng, Bạch Tử Thạch liền qua đó xem thử. Cậu ỷ vào vóc người nhỏ nhắn, luồn lách qua đám người, nhưng đến khi mọi thứ hiện ra trước mắt, Bạch Tử Thạch bỗng trở nên ngây ngẩn.

Những tảng đá to nhỏ, màu sắc không đồng nhất quen thuộc, bên cạnh đống đá còn có cái máy cắt lạnh băng, những cục đá trắng bóng đã bị mở ra nằm rải rác gần đấy, quan trọng nhất là, cậu cảm nhận được cái cảm giác đã lâu không thấy, cảm giác thân thiết, tựa như có một đám bông mềm cọ nhẹ vào linh hồn.

Đống đá đó là nguyên thạch phỉ thúy! Nơi này là nơi để cược ngọc!

Bạch Tử Thạch có hơi hoảng hốt nhìn một á thu nhân đeo đôi găng tay đen không rõ chất liệu đang cầm một khối đá tròn cỡ quả bóng màu cát vàng đặt lên máy tách đá, sau khi dùng bút trắng vẽ lên tảng đá hai nét thì bắt đầu mài đá.

Một đám á thú nhân tụ lại một chỗ, vây kín xung quanh máy tách đá cản trở tầm mắt của Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch không động đậy, ngược lại còn từ từ lùi về sau. Đột nhiên thấy người ta cược ngọc ở đây làm cậu cảm thấy khó mà thích ứng kịp, vô thức nhớ lại lời nói lạnh lùng của Vương Châu Ngọc và cảm giác không trọng lực khi rơi từ trên cao xuống.

Bạch Tử Thạch chật vật chạy ra khỏi đám người, vô tình va phải một thú nhân, lúc cậu lảo đảo sắp ngã thì có một cánh tay duỗi ra ôm lấy eo cậu, kéo nhẹ một cái làm cả người Bạch Tử Thạch bổ nhào vào lòng anh.

Lòng ngực truyền đến cảm giác mềm mại làm Vincent ngẩn người, anh không hề biết ôm một á thú nhân lại thích đến thế. Anh cúi đầu muốn xem thử á thú nhân trong lòng, vừa hay va phải đôi mắt đen nhánh đang ứa lệ thì lập tức ngây ngẩn, cảm giác như có thứ gì đó lợi dụng lúc anh không phòng bị đã chui vào trong lòng.

Bạch Tử Thạch bị khuôn ngực cứng rắn của thú nhân đụng đau nên chảy nước mắt sinh lý, cảm thấy thú nhân này ôm cậu từ nãy đến giờ vẫn không chịu buông ra nên khó chịu, dùng sức đẩy mấy cái.

Lòng ngực bị đẩy mấy cái yếu ớt làm Vincent cảm thấy á thú nhân nhỏ nhắn trong lòng rất giống chú sói anh nuôi lúc nhỏ, thường thích dùng đệm thịt vỗ mặt và tay anh, vừa mềm vừa đáng yêu. 

Dù vậy, anh cũng không làm lơ ý muốn của á thú nhân, Vincent nhìn thật kỹ dáng người nhỏ bé trong lòng mình rồi nhẹ nhàng buông tay, cảm giác trống trải làm anh thấy hơi mất mát, giọng nói trầm thấp êm tai nhẹ nhàng vang lên: "Lần sau nhớ cẩn thận." Dịu dàng đến mức chính Vincent cũng ngạc nhiên.

"... Xin lỗi." Bạch Tử Thạch cũng biết mình đụng người ta trước nên ngoan ngoãn xin lỗi.

Chất giọng nhẹ nhàng, êm ái làm một người vốn không thích á thú nhân yếu ớt như Vincent không hề cảm thấy ghét bỏ một chút nào, ngược lại anh còn muốn nghe cậu nói nhiều hơn. Vincent mở miệng định nói gì đó, nhưng tiếng hò reo của đám người quanh đó cắt ngang lời anh.

"Trúng, cược trúng rồi! Trúng lớn rồi! Nhìn thế nước này xem, là chủng băng đấy!"

------

(*) Trúng (đổ trướng, cược trúng): Nếu cược trúng là trong đá có ngọc với tỉ lệ 1/10, thì cược trúng mà ra ngọc cực tốt có tỉ lệ 1/10000

(**) Thế nước: từ để chỉ độ thông thấu/độ trong của phỉ thúy. Những người chuyên nghiệp có thể nhận ra chủng phỉ thúy bằng mắt thường, nhưng để chính xác thì người ta thường dùng đèn cường quang rọi vào bề mặt phỉ thúy.

(***) Chủng băng: Chỉ loại ngọc sáng bóng, trong trẻo như băng.

(****) Máy tách đá: máy cắt hoặc máy giải thạch, lưỡi cưa bằng kim cương vì vỏ của nguyên thạch rất cứng, lưỡi cưa thường sẽ dễ bị mòn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net