Chương 48: Trận chiến cược ngọc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc xe chạy ra khỏi đường hầm dẫn vào bên trong đấu trường, Bạch Tử Thạch chỉ vừa cảm nhận được tầm mắt quang đãng đã bị tiếng la hét ồn ào dọa cho hoảng sợ. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, trên khán đài hình vòng cung trang trí như đấu trường La Mã, hàng ghế đã được lấp đầy hơn phân nửa, những cái đầu người nhốn nha nhốn nháo, ồn ào huyên náo. Xoay người nhìn lại thì thấy, trên đường hầm sau lưng cậu là hai cái màn hình khổng lồ, đang phát cảnh quay cận những khối nguyên thạch được đặt trên xe.

Có phải hơi lố rồi không? Không chỉ Bạch Tử Thạch ngẩn người, đến cả Sylvester cũng không ngờ, trận tranh tài của anh ta lại có thể bùng nổ đến mức này.

Trên đài, Sigma tươi cười rạng rỡ. Tình huống này có lố quá không ấy hả? Không lố chút nào. Xét trên danh vọng của thằng nhãi Vincent ở Á Thành, bấy nhiêu đây người vẫn còn ít. Vincent Karen Garcia xưa nay không vướng bụi trần, sống tựa thánh nhân, nay đột nhiên lại có hai á thú nhân quyết đấu vì nó, một trong số đó còn là bạn đời được Vincent đích thân thừa nhận, còn chuyện gì hấp dẫn hơn chuyện này nữa?

Dù lí do có là sùng bái, ái mộ Vincent, hay đơn thuần chỉ muốn đến hóng chuyện, thì cũng đủ để mọi người đua nhau chen chúc, lũ lượt kéo đến đấu trường. Nếu không phải thời gian quá ngắn, độ lan truyền tin tức chưa đủ nhanh, thì không phải chỉ ngồi đầy sàn đấu thôi đâu. Cháy vé là cái chắc!

Sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Thế mà lại chọn hôm nay là ngày thi đấu. Nếu tuyên truyền thêm vài ngày, có khi còn vượt cả cuộc thi giữa những đổ thạch sư có tiếng ấy chứ! Sigma nghĩ tới đây thì hơi ảo não, nhưng, chuyện xấu của thằng nhãi Vincent chắc sẽ thu hút được sự chú ý của nhiều người hơn nhỉ... Sigma liếc mắt nhìn Vincent đang chăm chú ngắm Bạch Tử Thạch, tính toán xem có nên lôi chuyện này ra để tạo điểm nhấn không?

"Ông à, chỉ một lần này thôi." Vincent chẳng thèm quay đầu, bình thản nói. Sigma đờ người... Vincent, con đừng có thông minh như vậy được không!

Bạch Tử Thạch bước xuống xe, đi đến trước máy tách đá của mình theo hướng dẫn của giáo viên, nhân viên công tác bắt đầu khiêng từng khối nguyên thạch xuống, đặt sau lưng cậu. Bên phía Sylvester cũng làm tương tự vậy.

Hai người đứng cách nhau ba mét, khi ánh mắt chạm nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương chứa đầy sự nghiêm trọng và bất đắc dĩ. Đặc biệt là Sylvester, áp lực tâm lý của anh ta lớn hơn Bạch Tử Thạch rất nhiều. Dù anh tin chắc mình sẽ giành được phần thắng, nhưng nhớ đến đá may mắn hàng thật trên cổ tay Bạch Tử Thạch, sự tự tin trong lòng lại bị bóng đêm che phủ.

Nhưng, dù thế nào, hiện giờ anh đã không còn đường lui nữa. Long trọng thế cũng tốt, coi như tổ chức một buổi tiệc từ biệt lớn, chấm dứt mối tình đầu của mình, tạm biệt gánh nặng và những băn khoăn của bản thân trong quá khứ! Ánh mắt anh ta dần trở nên kiên định, trận đấu này, anh nhất định sẽ thắng!

Sau khi hai nhân viên đã ổn định vị trí, một á thú nhân anh tuấn, trên mặt đầy ý cười bước lên sàn đấu: "Hiện tại, như các bạn đã thấy. Hai á thú nhân xinh đẹp tham gia trận đấu cược ngọc ngày hôm nay đã chuẩn bị xong. Thôi không nhiều lời nữa, hiện tại, xin hỏi Sylvester và Bạch Tử Thạch một câu, hai người muốn tự tách đá, hay mời sư phụ?"

Tay nghề tách đá của mình thật sự không được tốt lắm, Bạch Tử Thạch biết rõ điều này. Vì phòng ngừa chính mình tách hư phỉ thúy, cậu trả lời trước: "Mời sư phụ tách."

"Tôi tự tách." Sylvester cũng nhanh chóng đưa ra quyết định. Không chỉ vì anh tin tưởng tay nghề tách đá của mình, mà quan trọng hơn, trận đấu này, anh muốn tự tay thực hiện từ đầu đến cuối.

Người chủ trì gật đầu, sau khi chờ sư phụ tách đá mà Bạch Tử Thạch yêu cầu bước lên đài xong, nở nụ cười tươi, nói: "Được rồi, đầu tiên tôi sẽ phổ biến một vài quy tắc, còn bây giờ, chính thức bắt đầu tách!"

Sư phụ tách đá đi đến bên cạnh Bạch Tử Thạch, ông là một á thú nhân lớn tuổi, tay mang găng tay hắc văn, trông rất nghiêm túc: "Muốn tách khối nào trước?"

Tự hỏi vài giây, Bạch Tử Thạch chỉ vào khối nguyên thạch có vẻ ngoài không tệ, nhưng bên trong lại chẳng có gì, nói: "Bắt đầu từ khối này ạ."

Sư phụ tách đá gật gật đầu: "Mài trước hay cắt luôn? Nếu cắt thì cắt từ đâu?" Lão sư phụ hỏi cặn kẽ, đây cũng không phải nguyên thạch của bọn họ, dưới tình huống chung, sư phụ tách đá đều sẽ tôn trọng mong muốn của chủ nhân khối nguyên thạch.

Bên trong không có gì thì mài làm chi? Bạch Tử Thạch nhủ thầm trong lòng, nói: "Cắt luôn ạ." Sau đó cậu cầm viên phấn lên, tránh chỗ có trứng muối và mãng đái ra, vẽ một đường gần trung tâm nguyên thạch: "Cắt dọc theo đường này."

Lão sư phụ hơi kinh ngạc, vừa rồi ông quan sát khối nguyên thạch này, vẻ ngoài không tệ, người bình thường đều sẽ chọn mài trước, không mài ra ánh xanh thì mới cắt. Cậu bé này thế mà lại chọn cắt luôn, còn cắt thẳng vào vị trí trung tâm, tuy đã né chỗ có trứng muối và mãng đái, nhưng nếu bên trong có phỉ thúy thật thì vẫn khó để xác định hướng đi của phỉ thúy, cắt thẳng xuống như thế rất dễ phá hỏng phỉ thúy bên trong!

Nhưng mặc kệ thế nào, khối nguyên thạch này cũng là của người ta, lão sư phụ cũng không nhiều lời, dễ dàng nâng khối nguyên thạch nặng gần 30 kg lên, đặt lên máy cắt đá.

Trên màn hình lớn là cảnh quay đặc tả khối nguyên thạch, tuy không có âm thanh, nhưng nhìn hành động cũng không khó để đoán được họ đang nói gì. Ở Á Thành, quê hương của trò cược ngọc, á thú nhân, thậm chí đến cả thú nhân cũng có một vài hiểu biết nhất định về phương diện này. Mọi người đều rất khó hiểu với lựa chọn cắt trực tiếp của Bạch Tử Thạch.

Một vài người vì tin tưởng mắt nhìn người của Vincent mà cược Bạch Tử Thạch thắng đã bắt đầu bồn chồn, cho dù thế nào, cậu nhóc này vẫn là một á thú nhân mới học năm nhất, còn chưa trưởng thành! Mà những người còn lại cược Sylvester thắng đã bắt đầu cười toe toét, giống như nhìn thấy tiền thắng cược đang vẫy tay với mình vậy.

Lúc những khán giả ngồi trên khán đài bắt đầu thảo luận về hai khối nguyên thạch đang được tách, Sylvester không hề bị ảnh hưởng, bắt tay vào mài đá, khối nguyên thạch đầu tiên anh ta chọn là khối anh ta coi trọng nhất. 

Tuy không đến từ mỏ quặng có niên đại xa xưa, cùng chẳng phải nguyên thạch lâu đời, nhưng vẫn là nguyên thạch được khai thác khá sớm ở mỏ Tara, lớp vỏ ngoài vẫn còn mang những đặc điểm tượng trưng của đá Tara, vỏ màu nâu đen, nhẵn nhụi đầy đặn, đường mãng đái mảnh, trứng muối lớn và đậm màu. Suốt mấy trăm năm qua, đá Tara nổi tiếng có màu đậm, tỉ lệ ra phỉ thúy màu xanh lục chủng thủy cực cao, là một trong những loại nguyên thạch được nhóm đổ thạch sư yêu thích.

Quan sát hình dáng, mật độ và đường đi của trứng muối xong, Sylvester chọn một điểm nhỏ, bắt đầu ra tay. Tay anh rất vững, đá vụn rơi ra từ lớp vỏ bị mài rơi lả tả, mười phút sau, anh ta đột nhiên lấy đá mài ra, dùng bàn chải nhỏ quét sạch chỗ đá vụn trên cửa sổ bị mài nhẵn, xối chút nước lên. Một màu xanh thăm thẳm hiện ra ở cửa sổ, sau khi được nước sạch gột rửa, màu xanh lục nồng, đậm, thấu trong tỏa ra, làm người ta yêu thích.

"Xanh rồi! Là thủy nhu!" Những tiếng hoan hô vang trời tràn ngập khán đài. Gương mặt tuấn tú của Sylvester không nhịn được lộ ra nụ cười vui sướng, nhưng hy vọng bản thân cược trúng cũng không làm anh vui đến ngớ ngẩn. Sylvester mở đèn cường quang, soi vào vị trí có ánh xanh, cẩn thận kiểm tra, không phải chỉ quan sát xem sắc xanh có ăn sâu vào trong hay không, mà quan trọng hơn là, anh muốn xem đường đi và chiều sâu của ánh xanh.

Một lúc sau, anh ta đặt đèn cường quang xuống, cuối cùng cũng không kiềm được vẻ vui sướng, đổi một viên đá mài khác nhỏ hơn, bắt đầu làm việc.

Cảnh này được màn hình lớn chiếu lại toàn bộ, những người mua Sylvester thắng vui tươi hớn hở: "Nhìn đi, cậu ấy đổi đá mài khác nhỏ hơn! Phỉ thúy bên trong chắc chắn không nhỏ!"

Sylvester cũng không bị âm thanh bên ngoài ảnh hưởng, anh ta cẩn thận sử dụng đá mài nhỏ, không mài nhanh và mạnh như vừa nãy nữa, giờ anh ta vừa mài vừa dừng lại xối nước quan sát, sợ làm hư phỉ thúy bên trong. Dù sao cược trúng thôi vẫn chưa đủ, nếu tách hỏng, thì cũng coi như cược hụt.

Không giống Sylvester thuận lợi mài ra phỉ thúy, bên phía Bạch Tử Thạch so ra kém hơn nhiều. Nhưng không lãng phí thời gian mài đá như Sylvester, bên này cậu trực tiếp cắt luôn nên nhanh hơn. Vì hành động chậm hơn Sylvester nên lúc lão sư phụ cố định xong vị trí nguyên thạch, khởi động máy cắt đá cắt xuống, tiếng hô hào cược trúng đã vang lên.

Lão sư phụ làm như không nghe thấy, kéo máy cắt đá xuống, gọn gàng lưu loát. Sau khi nguyên thạch bị cắt làm đôi, ông tách khối đá ra, một mảng xám trắng, hai bên mặt cắt không hề có tí ánh xanh nào.

Cược hụt rồi! Lão sư phụ nhủ thầm trong lòng, nhìn về phía Bạch Tử Thạch. Sắc mặt thú nhân nhỏ tuổi nghiêm túc mà nặng nề, nhưng không có vẻ gì là uể oải hay khó chấp nhận.

Tố chất không tệ. "Khối nguyên thạch này còn muốn cắt tiếp không?" Lão sư phụ hỏi.

Bạch Tử Thạch bước đến, cẩn thận quan sát mặt cắt ở hai bên, trầm ngâm hồi lâu: "Cắt thêm một lần nữa đi ạ, biểu hiện của khối nguyên thạch này thật sự không tệ."

Lão sư phụ không nói gì, đặt một khối lên máy, cắt dọc theo chỗ Bạch Tử Thạch nói, bên trong như cũ vẫn chẳng có gì.

Lúc này, chưa đợi lão sư phụ hỏi, Bạch Tử Thạch đã chủ động lên tiếng: "Không cần cắt nữa, hụt rồi ạ." 

Nói xong, sắc mặt cậu lại khôi phục vẻ bình tĩnh, làm lão sư phụ hơi bất ngờ, thấy á thú nhân nhỏ tuổi này còn chưa trưởng thành, vóc dáng nhỏ nhắn, ông không nhịn được an ủi một câu: "Không sao, hụt là chuyện thường, vẫn còn bốn khối nữa."

Bạch Tử Thạch gật gật đầu, nở nụ cười hiền lành: "Con biết rồi, không sao đâu ạ."

"Ra quân bất lợi nhỉ." Sigma nhìn thoáng qua Vincent, sau đó lại tiếc nuối khi không nhìn thấy được bất kỳ cảm xúc dao động nào trên mặt anh. Nhưng ông không hề biết rằng, khi Vincent nhìn thấy Bạch Tử Thạch nở nụ cười, nắm tay đang siết chặt mới dần thả lỏng.

Bạch Tử Thạch bắt đầu chọn khối nguyên thạch thứ hai, yếu trước mạnh sau, lần này cậu chọn khối nguyên thạch chứa phỉ thúy không rõ màu sắc, lớp vỏ cát trắng, nặng tầm 50 kg. Lão sư phụ mới đặt khối nguyên thạch lên bàn, đã nghe thấy tiếng hoan hô vang dội trên khán đài: "Trúng! Trúng lớn rồi! Chủng băng! Là chủng băng màu xanh đậm!"

Bạch Tử Thạch ngẩng đầu nhìn qua, vừa hay nhìn thấy cửa sổ được Sylvester tách ra. Cửa sổ rộng khoảng 30 cm, bên trong ánh lên sắc xanh lục cực kỳ đậm, ở mép ngoài là phỉ thúy nhẵn nhụi, sáng bóng, trong suốt, không chút tạp chất, vừa trong vừa sáng, ánh mắt trời rọi vào như có vầng hào quang lượn lờ bên trong, xinh đẹp nịnh mắt, chỉ mỗi phần này thôi cũng đã đạt đến chủng băng!

Chắc chắn là trúng lớn rồi! Gương mặt Sylvester ửng hồng vì hưng phấn. Nhất là dưới tình huống cả hai đối lập rõ ràng như thế, ánh mắt anh ta càng sáng đến kinh người.

Bạch Tử Thạch bình tĩnh thu tầm mắt về, đặt tay lên nguyên thạch nghiên cứu hồi lâu, cầm bút vẽ một đường trên lớp vỏ, nét bút lần này xa vị trí trung tâm hơn. Lão sư phụ hơi ngạc nhiên, nếu được chọn, nhát đầu tiên có lẽ ông cũng sẽ cắt ở chỗ này, nhưng gần trung tâm hơn một chút.

Lão sư phụ nào biết, nét vẽ này đã được Bạch Tử Thạch vẽ dựa trên lực cảm ứng đường đi của phỉ thúy và thời gian cảm ứng?

Nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch, lão sư phụ điều chỉnh vị trí nguyên thạch xong, kéo tay cầm của máy cắt đá xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net