Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGÀY 4

Tôi đi săn lần đầu tiên khi được tái sinh thành một Goblin. Muốn ăn thì lăn vào bếp.Làm việc thì mới có ăn. Những đứa Goblin mới sinh chỉ có khẩu phần dinh dưỡng hạn chế là những con sâu bướm béo mập – không, tôi không hề nói rằng tôi không thích chúng, chúng ngon không tưởng, nhưng bọn tôi không có nguồn cung cấp sâu vô hạn. Đi săn là điều khó tránh khi mà Goblin với nhiệm vụ trông nom những đứa mới sinh, không còn cung cấp khẩu phần ăn cho bọn tôi nữa.

Chỉ sau 4 bốn ngày kể từ khi sinh ra thì mỗi đứa đều buộc phải đi săn. Nó dạy cho mỗi người biết được sự khắc nghiệt của tự nhiên. Y như tôi nghĩ, đi săn một mình không phải dễ dàng. Nên tôi kiếm một thằng bạn/một con tốt thí, tên là Gobukichi, bằng cách chém gió cũng như nịnh hót khi bọn tôi tiến vào rừng.

Bọn Goblin trong thế giới này có vẻ toàn là lũ đần dộn.

Nhờ vậy mới dễ dụ bọn chúng.

Ồ, phải rồi. việc sinh sản của Goblin có thể được thực hiện trong cùng loài. Tuy nhiên, tỉ lệ mang thai lại rất thấp. Để khắc phục tình trạng đó, chúng bắt cóc phụ nữ loài người và hãm hiếp họ cho đến khi họ có thai.

Bạn thấy đó, hôm qua tôi tìm được một thanh kiếm rỉ sét gần phía sau hang động. Khi đang nhặt thanh kiếm lên, tôi tình cờ thấy một căn phòng với vài người phụ nữ ở đó. Nhiều người trong số họ trần truồng và chỉ được che lại bằng những miếng giẻ rách, kể cả khi cấp độ của họ cao hơn hẳn bọn Goblin đó.

Có một cô gái trẻ đẹp đang ở trong một tình trạng vô cùng kinh khủng. Toàn thân cô đã bị vấy bẩn bởi một thứ chất lỏng đục ngầu (nói thế này chắc là biết rồi nhở "P ), và sức sống của cô ấy, càng ngày càng trở nên yếu dần theo từng hơi thở mong manh đó. Cô ấy chắc chắn đang ở ngay bờ vực của cái chết – một sự cố nghiêm trọng mà chắc ai cũng hiểu được.

Đoán chắc rằng họ đã bị bắt cóc. Với sức mạnh hiện giờ, điều này nằm ngoài khả năng của tôi, thế nên tôi chỉ có thể chắp đôi tay lại với nhau và cầu nguyện cho họ "Nam mô a dì đà BụtNamu Amida Butsu". Đây đơn thuần chỉ là một cử chỉ an ủi.

Có lẽ một trong số họ là mẹ của tôi? Nhưng chỉ nghĩ về điều đó đủ làm cho tôi chán nản rồi, nên tôi tạm gác chuyện đó qua một bên...

Quả nhiên, đi săn hai mình đúng là luôn tốt hơn một mình, nhưng mà hơi đáng tiếc là Gobukichi định ăn con mồi một mình mà không hỏi ý kiến của tôi, nên tôi cho hắn một trận bằng cành cây để dạy cho hắn biết được về hệ thống cấp bậc là gì. Cuối cùng thì hắn lăn qua lăn lại, nên tôi chuyển mục tiêu của mình qua chiến lợi phẩm.

Kết quả của cuộc đi săn hoành tá tràng đầu tiên là một con thỏ màu nâu nhạt và có một cái sừng dài 20cm ngay trước trán nó, nên tôi quyết định gọi nó là "Thỏ SừngHorned Rabbit". Mặc dù cái sừng khá là sắc, nhưng nó lại hơi nhỏ để một con người có thể sử dụng. Nhưng bởi vì thế mà nó có kích thước hoàn hào cho Goblin. Nó không thể chém như một thanh kiếm, nên đâm và thọc nó như một thanh estoc có lẽ sẽ phù hợp hơn.

[Goburou đã nhận được Sừng Thú Nhỏ!!]
Khoảnh khắc mà tôi nhặt chiếc sừng lên, một thông báo vang lên đâu đó, nhưng chắc đó chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.

Re_Monster_Tap_1.4
Ồ, phải. Tôi quên nói với bạn, tên tôi hiện tại là Goburou. Goblin trưởng lão đặt tên cho tôi khi tôi lần đầu tiên mở mắt. Mặc dù nó không hợp khẩu vị của tôi, nhưng tôi vẫn chấp nhận nó vì tôi không muốn dùng cái tên cũ của mình.

Hay nói đơn giản thì tôi đã từ bỏ cái tên đó.

Mặc dù tôi đã có được sừng của Thỏ Sừng làm vũ khí, nhưng lột da con thỏ này thật phiền phức. Còn khó hơn nữa khi mà phải phớt lờ đi ánh nhìn của Gobukichi đang chảy dãi thèm thuồng đó, làm khuôn mặt của cậu ta nhìn còn xấu hơn bình thường. Vì muốn có được chút bình yên, tôi quyết định chia con Thỏ Sừng thành 2 phần và đưa một nửa cho cậu ta. Tôi đã cố lột da phần thịt thỏ của mình, nhưng mà phiền quá nên tôi xơi tất. Tôi có thể kiếm được một món vũ khí và ăn thịt tươi. Quả nhiên hôm này là ngày trọng đại nhất. Thịt rất ngon, mấy con bọ bí ẩn kia vị cũng không tồi chút nào, nhưng thịt vẫn là là nhất.

NGÀY 5

Hôm nay chúng tôi lại đi săn. Gobukichi đã bị ép phải hiểu rõ về vai vế của chúng tôi, ai nằm trên ai nằm dưới, thông qua "bài giảng đạo" của tôi. Nhờ kinh nghiệm ngày hôm qua, chúng tôi săn được con mồi ngay tức thì. Nó cũng là một con Thỏ Sừng khác, nhưng ít nhất nó cũng to gấp đôi so với con lúc trước. Mà có lẽ nó cũng nguy hiểm hơn bởi vì Gobukichi chỉ sử dụng một cây gậy gỗ, trong khi tôi vẫn còn giữ chiếc sừng ngày hôm qua. Khả năng trong thực chiến của nó tốt hơn tôi tưởng.

Trong lúc Gobukichi thu hút sự chú ý của con thỏ, tôi đập tan xương sống và khoét tim của nó từ phía sau.

Một phần nhỏ của chiếc sừng bị tổn hại do khâu xử lí khó khăn, nhưng cuộc đấu này vẫn được tính là thành công do số chiến lợi phẩm mà chúng tôi thu được.

Cũng tương tự như con thỏ bị giết ngày hôm qua, tôi bẻ sừng của nó đi.

Tôi vô tình gọi tên món vũ khí này là "Sừng Huyền thoại chuẩn gayThe Most Legendary Horn", nhưng mà cái thông báo sau đó đính chính lại lời của tôi.

[Goburou đã thu được Sừng Thú Nhỏ!!]
Tôi quyết định phớt lờ nó đi vì tôi chẳng hiểu nó ra làm sao. Trong khi tôi đang bận suy nghĩ, tôi bắt gặp Gobukichi đang nhìn chằm chằm vào số chiến lợi phẩm với đôi mắt thèm thuồng.

Trong khi đang nhai thịt, nghiền xương, và chậm rãi nuốt nó, tôi cảm thấy cơ thể mình như tràn đầy sức sống.

Điều này khẳng định lại một vấn đề mà tôi đã suy nghĩ vào hôm qua.

Có vẻ như kể cả sau khi được tái sinh, tôi vẫn còn giữ lại được khả năng ESP [Hấp thụ].

Điều này giống như là tôi đang ở trong chế độ New Game Plus[2] vậy. Mặc dù tôi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Nhân tiện, từ cái lúc mà nhân loại có thể tiến vào không gian và thậm chí là vài thế kỉ trước đó, tỉ lệ được sinh ra với khả năng ESP là một phần nghìn. Một số người thậm chí nói rằng [Dị năng/Ngoại cảmPsychic] là một bước tiến hóa của loài người. Mặc dù một vài người nói thế, khả năng ESP là một kiểu gen không liên hoàn.

Không hề có chuyện một [Dị năng/Ngoại cảmPsychic] với cơ hội 100% di truyền năng lực lại cho con cái được. Xác suất thừa kế khả năng là không tuyệt đối, nên làm thế nào khơi dậy được những kĩ năng ESP đó vẫn còn là một bí ẩn.

Khả năng ESP đã trở thành một phần trong cuộc sống hằng ngày. Một người có thể khơi dậy năng lực bằng một cách phi tự nhiên, như tiếp xúc với người ngoài hành tinh hay những vật bất thường. Bởi vì sức mạnh tâm linh được công nhận là một phần của mỗi cá nhân, sẽ không ai khinh thường người đó cả. Thời điểm khi [Dị năng/Ngoại cảmPsychic] còn bị áp bức do khả năng của họ đã hết rồi. Nếu một người không thấy hài lòng với năng lực của họ, thì mấy cái thiết bị tiêu trừ năng lực đó bán đầy ngoài chợ.

[Hấp thụ] của tôi là hàng khủng, nó còn hiếm hơn cả [Ngoại cảmPsychometry], [Di chuyển đồ vật bằng ý nghĩTelekinesis] và [Dịch chuyểnTeleportation], mấy cái đó toàn là hạng phổ biến. Thế này này, không cần biết thứ đó cứng thế nào hay nó có độc không, tôi đều có thể ăn được. Răng của tôi có thể cắn nát những thứ như sắt hay vàng dễ dàng. Trong khi độc tố thì sẽ được tái cấu trúc lại, trở thành vô hại và tôi ăn được mà không thấy ghê tởm. Đặc tính của thứ tôi ăn, bất kể là vật dụng hay sinh vật sống, đều bị hấp thụ và đồng hóa trong tôi, cho nên tôi có thể dùng chúng. Chỉ một người duy nhất sỡ hữu kĩ năng này với một xác suất nhất định.

Tuy tôi không rõ lắm cách mà nó hoạt động... Ồ mà thôi, tôi cũng chỉ muốn cho bạn biết về khả năng của mình. Biết về nguyên tắc của siêu năng lực cũng chẳng để làm gì.

Chỉ vì tôi đã ăn được thứ gì có năng lực, không có gì bảo đảm tôi sẽ hấp thụ được năng lực của nó. Chẳng hạn như tôi ăn một sinh vật sống, độ "tươi" của nó chính là nhân tố quan trọng quyết định xem tôi có hấp thụ được đặc tính của nó hay không. Sau khi nó chết, tôi có 12 giờ để ăn nó trước khi cơ hội để hấp thụ được năng lực mất đi.

Có một vài bộ phận nhất định sẽ cho năng lực dễ hơn mấy phần khác như tim và não, nơi mà hầu hết năng lực được tập trung. Tăng cường thể chất, và cải thiện tốc độ hồi phục, có thể được thêm vào nhờ khả năng hấp thụ. Nếu thứ mà tôi tiêu thụ mạnh hơn tôi, thì chắc chắn tôi sẽ có đồng thời nhiều năng lực. Ngoài ra, có thể cường hóa một khả năng đã sở hữu, bằng cách tiêu thụ chủ sở hữu nhiều lần. Siêu năng lực [Hấp thụ] tuy không hề mạnh, nhưng khi tôi ăn càng nhiều thì tôi sẽ trở nên mạnh hơn. Theo lẽ tự nhiên, nó cũng có một giới hạn.

Trước khi đầu thai, tôi cường hóa bản thân bằng cách ăn các sinh vật hủy diệt hàng loạt cũng như các espers làm việc xấu.

Thật không may, những khả năng mà tôi từng có khi còn ở kiếp trước xem ra đã quay về con số 0. Vì có một vài kĩ năng rất hữu dụng nên khi chúng bị reset, tôi cảm thấy rất nuối tiếc, nhưng thật may mắn khi tôi vẫn còn kĩ năng [Hấp thụ]. Cho nên, Thỏ Sừng hay mấy con bọ bí ẩn đó, tôi sẽ ăn hết mà không ngần ngại gì. Hơi bị mất thể diện một chút, tuy nhiên, biết được rằng nó là kĩ năng duy nhất mà tôi còn giữ lại được sau khi đầu thai cũng đủ tốt rồi.

Để có thể sống sót trong cuộc sống khắc nghiệt này, tôi phải ăn. Mấy thứ như ý thức chung hay đạo đức đều có thể dễ dàng bị vứt bỏ. Kĩ năng tôi có được lần này là [Chạy trốnEscape]. "Khi lẩn trốn hoặc bỏ chạy, tỉ lệ trốn thoát và thích ứng với môt trường tăng lên". Tôi tự hỏi không biết vì sao mà con Thỏ sừng không hề cố gắng bỏ chạy lúc chúng tôi săn nó hôm nay...Oh sao cũng được. Sau đó chúng tôi săn thêm 2 con Thỏ Sừng. Đi ngủ với cái bụng căn tròn đúng là tuyệt vời ông mặt trời. Có vẻ như số lần mà Gobukichi dựa dẫm vào tôi đã tăng lên đáng kể. Nó có thể là bởi vì luật rừng của thế giới này mà cậu ta xem tôi như là bề trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net