C299. KẾT CỤC CUỐI CÙNG CỦA TỪ TRĂN TRĂN. CẦU HÔN DƯỚI TÁN CÂY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi buổi công chiếu của "Kế hoạch thứ ba" kết thúc, trong tháng đó bộ phim được chiếu trên các rạp trong cả nước, dư luận khen ngợi tới tấp, phòng vé bùng nổ. Mấy ngày liên tục, bộ phim này trở thành các chủ đề hot trên mạng.

Mới công chiếu ba ngày mà đã phá kỷ lục phòng vé.

Mạc Băng uống một ngụm cà phê nóng, nói: "Phòng vé đã vượt mốc 600 triệu rồi."

Nhưng mà việc này cũng nằm trong dự đoán.

Khương Cửu Sênh ừ một tiếng, vẻ mặt thờ ơ. Đã vào đầu đông, ở phim trường gió lớn, nhiệt độ rất thấp, cô hơi sợ lạnh, bèn khoác chiếc áo lông dài bên ngoài bộ quần áo diễn, mắt nhìn xuống, thợ trang điểm đang trang điểm mắt cho cô.

Mạc Băng lại lướt Weibo một lúc nữa.

"Bộ phim được đánh giá rất cao," cô đặc biệt nhấn mạnh: "Nhất là đánh giá cho em đấy." Mạc Băng đưa ipad cho Khương Cửu Sênh.

Những bình luận trên mạng đều nói phim rất hay, dù có phải là fan của Khương Cửu Sênh hay không thì tác phẩm đặt ở đó rồi, không ai còn nghi ngờ thực lực của cô nữa.

Ưm Ưm...A A... A Ưm...Người Ta Không Muốn Nữa: "Đ*ch! Sao diễn xuất của Khương Cửu Sênh có thể tốt như vậy chứ."

Chỉ Đặt Đại Cái Tên: "Xin lỗi anh dâu, em phải tạo phản trong ba phút, chèo thuyền couple Vấn – Sênh nào!" @Tô Vấn Vip @Khương Cửu Sênh Vip @Mr.Tần Vip

Nhìn Thấu Hồng Trần Xuất Gia Tu Đạo Xin Đừng Dụ Dỗ: "Đầu tiên là bị Thường Xuân quyến rũ, sau đó lại bị vẻ đẹp của cô ấy mê hoặc, cạn cả máu rồi!"

Tôi Chết Đi Sống Lại Đó Có Tin Không: "Tôi có thể ngắm Khương Cửu Sênh mặc sườn xám mười năm."

Nắm Đấm Nhỏ Của Nhà Tạ Đãng: "Xem xong phim của Khương Cửu Sênh, suýt chút nữa thì tôi quên mất cô ấy là một ca sĩ nhạc Rock."

"..."

Mr.Tần Vip trả lời Chỉ Đặt Đại Cái Tên: "Xóa ngay, nếu không khóa nick."

Chỉ Đặt Đại Cái Tên cạn lời!

Khương Cửu Sênh tải lại trang, quả nhiên dòng bình luận đó đã bị xóa, cô bật cười khanh khách.

Tiểu Ma từ xe bước đến nói: "Chị Sênh, cô Phó muốn gặp chị."

Mạc Băng nhìn lên hỏi: "Cô Phó nào?"

Còn có cô Phó nào nữa, Tiểu Ma nói: "Phó Đông Thanh ạ."
Mạc Băng đứng dậy, nhìn ra phía bên ngoài phim trường. Quả nhiên nhìn thấy xe của Phó Đông Thanh đang đậu ở đầu đường, không chạy vào đây.

Cô nghĩ: "Xem ra dạo này việc kinh doanh của nhà họ Phó không tốt lắm." Phó Đông Thanh là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, nếu không phải thực sự quá thảm hại, sao cô ta có thể cúi đầu.

Trong khu Hoành Điếm có rất nhiều đoàn phim, người đông đúc phức tạp, Khương Cửu Sênh bảo Tiểu Ma trực tiếp mời cô ta lên xe.

Khương Cửu Sênh cởi áo khoác, bên trong mặc quần áo diễn, hỏi: "Cô uống nước hay cà phê?"

Phó Đông Thanh lắc đầu, cô ta trang điểm nhạt, sắc mặt trắng bệch, ngồi trầm ngâm, ngón tay nắm lấy tay vịn đã trắng bệch, hồi lâu mới nói: "Tôi xin lỗi."

Khương Cửu Sênh bình tĩnh điềm nhiên, vẻ mặt bình thản hỏi: "Xin lỗi cái gì?"

Phó Đông Thanh mím môi, màu son đỏ không hề nhạt nhưng vẫn không giấu được vẻ tiều tụy, hồi lâu cô ta mới nói: "Có suy nghĩ quá phận với bạn trai cô," cô ta cúi đầu, giọng nói như đang cố gắng kìm nén: "Xin lỗi."

Không cam tâm, xét thời thế mà bất đắc dĩ phải làm vậy, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ chắc chắn phải giành được lúc đầu của cô ta.

Khương Cửu Sênh nói: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô."

Vẻ mặt Phó Đông Thanh càng thêm trắng bệch: "Còn nữa, tôi chịu thua."

Khương Cửu Sênh từng nói, nếu cúi đầu nhận thua thì sẽ dừng lại, dù cô ta có không cam tâm thế nào thì cũng phải nhận thua. Nhà họ Phó bây giờ đã không còn như trước, cô ta mất đi chỗ dựa, tiếng tăm lại xấu, nếu Khương Cửu Sênh còn tiếp tục làm khó thì cô ta hoàn toàn không sống nổi trong giới giải trí này. Đã hai tháng trôi qua rồi mà phòng làm việc không chút khởi sắc nào, rơi vào đường cùng rồi, cô ta đành giẫm lên lòng tự tôn của mình mà đến đây khép nép nói xin lỗi.

"Kiểu nhân vật của tôi và cô không giống nhau, tài nguyên của cô, tôi sẽ không động vào nữa." Khương Cửu Sênh đứng dậy, bước xuống xe: "Tự giải quyết ổn thỏa đi."

Nếu như Phó Đông Thanh thông minh thì sau này cô ta sẽ tự động tránh xa Thời Cẩn, thu lại suy nghĩ không nên có của mình. Nếu cô ta chết vẫn không thay đổi, cô cũng không ngại làm kẻ tiểu nhân mà đuổi cùng giết tận.

Vào lúc này, Tô Vấn và Minh Dao đang đóng một cảnh phim, là cảnh Hoa Khanh trút bầu tâm sự với Dung Lịch. Sau khi Phó Đông Thanh bị đổi thì Minh Dao vào vai Hoa Khanh. Bởi vì đột nhiên đổi diễn viên, thời gian hơi gấp nên Mạc Băng mới nhặt được một chỗ trống, để Minh Dao đến thử vai một cảnh rồi thuận lợi nhận được vai diễn này.

Trước khi Phó Đông Thanh lên xe đã hỏi một câu: "Việc tôi bị đổi đi có liên quan đến cô không?" Đạo diễn không nói lý do là gì, chỉ đổi cô ta đi, ngoài trừ việc đắc tội Khương Cửu Sênh ra, cô ta không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác nữa.

"Không liên quan." Khương Cửu Sênh quay đầu, ánh mắt hơi lạnh, nói: "Tôi khuyên cô, nên tìm vấn đề từ bản thân mình."

Phó Đông Thanh bị đổi đi, hoàn toàn là ý của tác giả, tác giả cũng không giải thích nhiều, chỉ nói là cô ta không thích hợp.

Hai tiếng đồng hồ sau, mặt trăng đã lên cao. Tô Vấn và Khương Cửu Sênh có một cảnh quay đêm. Ở phủ Định Tây tướng quân, Dung Lịch cầu hôn Oanh Trầm.

Diễn viên đã vào vị trí, đạo diễn kêu to: "Action!"

Ngày 15 tháng Tám, trăng tròn vành vạnh, hoa quế trong phủ Định Tây tướng quân tỏa hương thơm ngát.

Lão tướng quân Định Tây đã xuất chinh, trong phủ tướng quân chỉ còn một chủ nhân là Oanh Trầm. Trung thu trăng tròn, trong phủ yên tĩnh, gió thổi hoa rơi, phủ lên mặt đất một lớp hoa quế trắng, ánh nến khẽ lay động, rơi xuống mặt đất, mờ mờ ảo ảo.

Oanh Trầm đi qua hành lang, bước chân bỗng khựng lại, ngẩng đầu hỏi: "Kẻ nào trên xà nhà?"

Lời nàng vừa dứt, một hòn đá từ trên mái nhà xuống rơi vào giữa hồ sen, tạo nên từng vòng sóng tròn. Sau đó, trong đêm tối vang lên một giọng nói trầm thấp: "Là ta."

Là Dung Lịch.

Chàng nhún chân nhảy xuống, còn chưa tiếp đất thì đã đáp xuống cây hoa quế trong vườn của nàng, ngông nghênh ngồi trên cành cây cao, khiến cây hoa quế khẽ đung đưa, gió thổi qua, mưa hoa khắp bầu trời.

Chàng ngồi giữa biển hoa, khẽ cười với nàng.

E rằng Hoa Khanh phải nhường lại vị trí đệ nhất mỹ nhân của Đại Sở rồi, nói về dung mạo, ai có thể như vị thất vương gia này, đẹp như tranh như hoa.

Nàng cho người hầu lui xuống hết, bước đến phía dưới cây, ngẩng đầu nói: "Vương gia muốn đến phủ tướng quân, gửi một tấm bái thiếp đến là được, cần gì phải làm quân tử trên xà nhà."

Nàng chỉ không hiểu, trung thu trăng tròn, chàng không ở trong cung ngắm trăng hầu giá, sao lại đến phủ tướng quân làm gì.

Dung Lịch ngắt một cành hoa, cầm trong tay chơi đùa, nói: "Nếu như đến gặp phụ thân của nàng, đương nhiên phải gửi bái thiếp, nhưng mà," chàng chuyển chủ đề, từ trên cây nhảy xuống, một vạt áo trắng nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Oanh Trầm. Dung Lịch chọn một đóa hoa tươi nhất, cài vào bên tóc của cô gái, chàng mỉm cười nói: "Trung thu trăng tròn, bản vương đến để gặp giai nhân."

Thất vương gia Dung Lịch quyền lực tối cao, bên ngoài đều đồn rằng chàng anh tuấn mà lạnh lùng, cao quý hơn người.

Oanh Trầm chỉ cảm thấy người này tự do phóng khoáng, thích làm theo ý mình, nàng nâng tay lên muốn lấy đóa hoa trên tóc xuống, chàng lại nắm lấy tay nàng, hỏi: "Vết thương của lão Tứ là nàng làm sao?"

Không tính là nàng làm.

Chỉ là đấu kiếm thôi, chặt mất một cánh tay của lão Tứ, đao kiếm không có mắt, cũng không thể trách nàng được.

Oanh Trầm gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: "Là ta." Những cánh hoa làm nàng say mê, nhất thời quên mất phải rút tay lại.

Dung Lịch cao hơn nàng nhiều, chàng khom lưng xuống nhìn thẳng vào mắt nàng: "Có phải là vì ta không?"

Tháng trước, Tứ vương gia Dung Sùng và Thất vương gia Dung Lịch tỉ võ.

Dung Lịch vì mất tập trung mà bị thương ở cánh tay trái.

Đương nhiên, nếu không phải do Oanh Trầm đến, chàng sao có thể mất tập trung.

Oanh Trầm chau mày im lặng.

Chàng bước đến một bước, cúi người là có thể ngửi thấy hương hoa quế nhàn nhạt trên người nàng, khóe môi cong lên lộ ra vẻ vui vẻ: "Oanh Trầm, nàng thích ta."

Ngữ khí vô cùng kiên định.

Oanh Trầm bỗng ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm, sắc hoa khắp trời trở thành nền, nàng chỉ nhìn rõ dung mạo chàng, trong con ngươi của Dung Lịch ánh lên một vầng trăng tròn, sáng rực rỡ, đẹp vô cùng.

Thích chàng ấy sao?

Nàng không phủ nhận.

Dung Lịch vẫn nắm lấy tay Oanh Trầm, rất chặt, giọng nói căng thẳng, gió thổi đến, từng chữ vang vọng: "Ngày 28 tháng Tám, phủ Lịch thân vương tuyển tú, ta chờ nàng."

Dung Lịch đã làm lễ Nhược Quán, chàng là hoàng tử được hoàng đế yêu thương nhất, bá quan văn võ khắp triều đều đang chọn lựa người thích hợp để làm thê tử của chàng, hơn một nửa các cô gái trong cả kinh thành đều muốn được bước chân vào phủ Lịch thân vương của chàng.

Dung Lịch đứng đối diện nàng, ở trước cây hoa quế mà hứa hẹn.

"Nàng đến, ta sẽ chọn nàng làm phi."

Oanh Trầm chăm chú nhìn chàng.

Dung Lịch nói: "Nếu nàng không đến, ta sẽ trốn ra đi tìm nàng."

Phụ thân thường nói, đế vương vô tình, cho nên, ông dùng công trạng của mình để xin một đạo thánh chỉ, nếu nàng không muốn thì không cần nhập cung làm phi. Tiểu thư của phủ Định Tây tướng quân có thể tự chọn chồng, đây là những gì cha từng nói với nàng.

Oanh Trầm xuất thân nhà tướng, đọc Binh pháp Tôn Tử, học cưỡi ngựa múa kiếm, nàng không giống những cô gái khác trong thiên hạ. Hàng mi Oanh Trầm khẽ rủ xuống, nói: "Dung Lịch, ta không muốn bước vào nhà đế vương, không muốn cùng tam thê tứ thiếp hầu hạ một chồng."

Nàng ấy gọi chàng là Dung Lịch.

Khắp cả Đại Sở, ngoại trừ đương kim cửu ngũ chí tôn, không có ai dám gọi tên húy của chàng như thế.

Hoa rơi làm ánh mắt người bối rối, ánh mắt chàng sáng rực, phản chiếu rõ ràng từng đường nét trên gương mặt Oanh Trầm, chàng xoay người lại, cả người toát lên vẻ cao quý, nhẹ nhàng khẩn cầu nàng: "Oanh Trầm, ta sẽ xưng đế, sẽ bỏ hết tam cung lục viện. Ngày 28 tháng Tám, nàng đến có được không? Ta muốn lấy nàng, ta muốn lấy nàng làm vợ."

Trước khi gặp được nàng ấy, chàng muốn có cả thiên hạ.

Sau khi gặp được nàng ấy, chàng muốn mang cả thiên hạ đổi lấy nàng.

Oanh Trầm im lặng hồi lâu rồi ngẩng đầu mỉm cười, nói: "Được, ta làm vợ chàng."

Trong mưa hoa khắp trời, chàng lại cười như một đứa trẻ.

Vì nàng mà không từ gió tuyết, dưới hoa năm ấy, hẹn ước đến bạc đầu, thế nhưng, việc đời lắm đổi thay, thời loạn thế vô tình.
Đạo diễn lau nước mắt: "OK!" Ông đứng dậy, giơ ngón tay cái với hai diễn viên chính: "Rất tốt."

Rõ ràng là bày tỏ nỗi lòng với nhau, nhưng không hiểu vì sao lại khiến người ta rơi lệ.

Trợ lý bước lên đưa quần áo, trời rất lạnh, trang phục diễn lại mỏng, không thể để bị lạnh đến bệnh được. Đạo diễn đưa hai ly nước nóng đến: "Tô Vấn à." Đạo diễn mặt mày rạng rỡ, lại quay đầu nhìn Khương Cửu Sênh, gọi: "Sênh Sênh à."

Ngữ điệu này hình như có việc nhờ vả.

Khương Cửu Sênh đón lấy ly nước nóng: "Đạo diễn cứ nói."

Tô Vấn tính tình khó chịu, thích làm theo ý mình, không dễ nói chuyện, so ra thì Khương Cửu Sênh dễ nói chuyện hơn nhiều. Đạo diễn nhìn cô với ánh mắt tha thiết: "Tôi cảm thấy chỗ này thêm vào một cảnh hôn thì sẽ tốt hơn." Người đang cười thường không bị đánh mà, ông mỉm cười hỏi: "Cô cảm thấy thế nào?"

Khương Cửu Sênh chưa kịp trả lời.

Tô Vấn đã lạnh nhạt nói: "Không ra sao cả."

Cậu ấy từ chối thẳng, không chừa chỗ lui.

Tô Vấn không đóng cảnh thân mật, diễn xuất bao nhiêu năm như vậy cậu ấy chưa từng đóng cảnh thân mật. Nếu không phải từ chối thẳng thì cũng dùng diễn viên đóng thế, hôn giả cũng không chịu đóng, tịnh thân như ngọc khiến người ta phẫn nộ mà!

Đạo diễn không thèm để ý đến cậu ta, chỉ tha thiết nhìn Khương Cửu Sênh.

Khương Cửu Sênh xưa nay dễ tính thế mà lần này lại thẳng thừng từ chối: "Xin lỗi đạo diễn, tôi đóng cảnh hôn không tốt."

Gia giáo nhà Khương Cửu Sênh nghiêm, nghe nói bạn trai cô không cho đóng cảnh hôn.

Chuyện này đạo diễn cũng biết, ông dùng lí lẽ và tình cảm để thuyết phục cô, khéo léo nói: "Không sao cả, chúng ta quay góc xa, chỉ chạm vào một chút thôi." Ông giơ ra một đầu ngón tay nhỏ: "Chỉ một chút xíu thôi."

Dung Lịch và Oanh Trầm thương yêu nhau như vậy, mà từ đầu đến cuối đến một nụ hôn cũng không có, đạo diễn cảm thấy thật xót xa.

Khương Cửu Sênh im lặng một lúc rồi hỏi: "Có thể dùng góc quay xa à?"

Đạo diễn thấy cô hơi dao động thì hai mắt sáng lên, lập tức nói: "Đương nhiên là được, cảnh hôn quay ở góc xa, muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu."

Khương Cửu Sênh suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Nếu quay góc xa thì có thể dùng diễn viên đóng thế."

Đạo diễn á khẩu!

Dùng diễn viên đóng thế sao còn tạo chủ đề được nữa! Nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Tô Vấn và Khương Cửu Sênh đó, cái ông cần là chủ đề hot này này! Chắc chắc sẽ bùng nổ!

Sau đó, vẫn quyết định dùng diễn viên đóng thế. Bởi vì chưa chọn được diễn viên đóng thế cho Khương Cửu Sênh nên tạm thời không quay, sau này bổ sung thêm cảnh này.

"Đế hậu" đã quay được hơn một nửa, nếu tiến độ nhanh hơn một chút, có lẽ sẽ kịp mùa điện ảnh.

Cuối tháng Mười một, "Kế hoạch thứ ba" ra mắt được chưa đến nửa tháng, phòng vé đã đạt kỷ lục 3 tỷ.

Đầu tháng Mười hai, truyền thông Thiên Vũ đầu tư một chương trình truyền hình chiếu trên mạng du lịch ngoài trời. Từ Thanh Cửu và Tô Khuynh lấy quan hệ người yêu để tham gia, ngoài ra còn có vài nghệ sĩ hot nhất dưới trướng của truyền thông Thiên Vũ.

Rất rõ ràng là Vũ Văn Xung Phong muốn lăng xê hai người này, đài truyền hình không dám dùng nghệ sĩ có vết nhơ, nên đầu tư tiền để làm chương trình giải trí chiếu mạng. Đương nhiên dư luận không chấp nhận, mắng chửi một phen, cứ mắng mãi, ngày nào Tô
Khuynh cũng lên bảng tìm kiếm, chương trình chưa chiếu đã hot. Nói tóm lại, cô đi trên con đường nổi tiếng do anti, càng đi càng xa.

Dù sao thì các người cứ tiếp tục bôi nhọ đi, cô ấy vẫn cứ nổi.

Antifan câm nín cả. Mắng mệt rồi thì sao đây? Hết vốn từ để mắng rồi.

Ngày 3 tháng Mười hai, vụ án Kiều Phương Minh trong phiên tòa đầu tiên của Tòa án nhân dân Giang Bắc đã có phán quyết, cả ba bị cáo, phán quyết như sau:

Khương Dân Hải, tội cố ý giết người và tội lừa đảo, bị tuyên án tù chung thân. Khương Cường bị người khác xúi giục, bởi vì say rượu mà phạm tội giết người, bị tuyên 16 năm tù giam. Từ Trăn Trăn xúi giục người khác giết người và hợp tác lừa đảo, bị tuyên 12 năm tù giam.

Vừa đọc xong bản tuyên án, Từ Trăn Trăn sụp đổ tại chỗ, cô ta đứng lên, lớn tiếng mắng chửi: "Khương Dân Hải, đến con gái ruột của mình ông cũng kéo xuống nước, ông có còn là con người không!"

Khương Dân Hải cúi đầu im lặng.

Từ Trăn Trăn đẩy viên cảnh sát đang kéo cô ta ra, từ chỗ bị cáo xông lên, lớn tiếng hét trên tòa án: "Là Khương Cường giết người, nên tuyên nó tội tử hình, tôi không có giết người, dựa vào cái gì mà ghép tội cho tôi, tôi không phục! Tôi không phục!

Chánh án và bồi thẩm đoàn cau mày im lặng.

Nhân viên an ninh nhanh chóng khống chế cô ta, cảnh cáo: "Không phục có thể xin mở phiên tòa thứ hai, nếu như cô còn gây náo động trên tòa, sẽ bị phán tội theo luật đấy."

Ba viên cảnh sát bước đến, giải phạm nhân đi.

Từ Trăn Trăn liều mạng chống trả, trong lúc giằng co, cô ta nhìn thấy Từ Bình Chinh ngồi trên ghế dự thính, ánh mắt bỗng sáng lên: "Ba!"

Từ Bình Chinh nhíu mày.

"Ba!" Cô ta cố chen lên phía trước, tóc tai rũ rượi, vết sẹo trên gương mặt trông rất đáng sợ. Cô ta giống như nắm lấy tia hy vọng cuối cùng, sống chết nắm chặt hàng rào của ghế dự thính: "Ba cứu con với, con không muốn ngồi tù đâu."

Mười hai năm tù giam, giống như giết chết cô ta vậy.

Từ Bình Chinh đứng dậy, trong mắt không chút cảm xúc, lạnh lùng nói: "Tôi không phải là ba của cô."

Chín năm tình cảm cha con, ông ta lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Từ Trăn Trăn cười lớn, người nhà họ Từ ấy à, nhà từ thiện chết tiệt, toàn là một đám tiểu nhân ngụy quân tử! Cô ta cười xong, trong mắt như có ánh lửa bừng bừng, nhìn người đang ngồi bên cạnh Từ Bình Chinh: "Khương Cửu Sênh, là cô có đúng không? Là cô xúi giục Khương Dân Hải khai tôi ra!"

Khương Cửu Sênh điềm tĩnh, cũng không phủ nhận: "Nếu cô ngay thẳng, sao người khác có thể nắm được điểm yếu của cô." Nói xong, cô đứng dậy, trước khi rời đi để lại một câu nói: "Khương Trăn Trăn, tôi khuyên cô, lương thiện một chút đi."

"Ha ha ha ha ha ha..."

Từ Trăn Trăn ngồi trên mặt đất, hết cười lại khóc.

Tiêu hết rồi, cả một đời của cô ta, cứ thế mà tiêu cả rồi...

Một tuần sau, Từ Trăn Trăn bị chuyển đến nhà tù nữ thành phố Giang Bắc để thi hành án.

Cô ta ôm một thùng giấy, bên trong đựng áo tù nhân và đồ dùng cá nhân, nữ giám ngục đẩy cô ta: "Vào trong."

Từ Trăn Trăn lảo đảo bước vào phòng giam.

Một nơi rộng chưa đến mười mét vuông, sáu người đứng trong đó, đều là nữ tù nhân bị cạo trọc đầu. Ngoại trừ Từ Trăn Trăn, năm người còn lại đều đã lớn tuổi, người đứng phía trước nhất trên cổ có hình xăm, dáng người rất cao, nhìn xuống Từ Trăn Trăn, giọng nói thô lỗ, hỏi: "Phạm tội gì mà vào đây?"

Từ Trăn Trăn không thèm đếm xỉa đến chị ta, bàn tay ôm thùng giấy trắng bệch.

Nữ tù nhân đó quan sát Từ Trăn Trăn, lướt mắt đến vết sẹo trên gương mặt cô ta, mất kiên nhẫn sờ đầu mình: "Tao hỏi mày đấy."

Từ Trăn Trăn vẫn không đếm xỉa, cô ta đặt chiếc thùng xuống, bước đến trước cửa sổ phòng giam, hét lên với viên giám ngục ở ngoài: "Tôi không muốn ở đây, tôi muốn đổi một căn phòng khác."

Năm nữ tù trong phòng cười rộ cả lên.

Người cao nhất bước lên phía trước, một tay bóp chặt gáy của Từ Trăn Trăn: "Đổi phòng? Nó coi chỗ này là khách sạn cơ đấy."
Cô ta vùng vẫy xoay đầu, đẩy một cái: "Chị tránh ra!"

Ôi chà, khá nóng tính đây.

Nữ tù khoanh tay, huýt sáo: "Các chị em, dạy dỗ nó cho tao."

Bốn nữ tù còn lại xắn tay áo lên, vây quanh cô ta.

Từ Trăn Trăn lớn tiếng kêu cứu, viên giám ngục bên ngoài khẽ nhìn, rồi xem như không thấy. Sau đó nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

8 giờ tối, đầu đông nên gió đêm rất lớn, nửa vầng trăng tỏa ánh sáng lờ mờ.

Thời Cẩn đứng ngoài ban công nghe điện thoại.

"Cậu Sáu, đã sắp xếp xong hết rồi."

"Vất vả rồi."

Anh chỉ nói một câu rồi cúp máy, ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ rồi xoay người đi vào phòng ngủ. Hôm nay Khương Cửu Sênh quay một cảnh dưới nước, lúc trở về thì bắt đầu sốt nhẹ.

Cô nằm cuộn mình trong chăn, trùm kín đầu.

Thời Cẩn vén một góc chăn, để đầu cô lộ ra ngoài, gọi: "Sênh Sênh."

"Ừm?" Khương Cửu Sênh nhắm mắt, mê man, vô thức tựa vào người anh, gương mặt cô ửng đỏ, đang đổ mồ hôi lạnh.

Thời Cẩn cúi đầu hôn cô.

Khương Cửu Sênh mở mắt ra, lùi ra phía sau: "Đừng hôn, sẽ lây bệnh cho anh đấy."

"Không sao, anh không sợ." Thời Cẩn dán môi lên môi cô, hỏi: "Còn thấy khó chịu không?"

Cô lắc đầu, nói: "Chỉ thấy hơi buồn ngủ." Thời Cẩn đã cho cô uống thuốc cảm và thuốc hạ sốt, cô uống thuốc xong thì rất buồn ngủ.

Thời Cẩn khẽ chạm trán mình vào trán cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Còn hơi sốt nhẹ, chúng ta đến bệnh viện có được không?"

Khương Cửu Sênh tựa mặt vào lòng bàn tay anh, cọ cọ rồi lại nhắm mắt, nói: "Em ngủ một giấc là khỏe thôi." Sức khỏe của cô cũng không tính là kém, bởi vì cô tập boxing nên còn khỏe hơn những cô gái bình thường, bệnh vặt đều có thể chịu được.

Thời Cẩn vẫn không yên tâm: "Em ngủ đi, anh bế em đi." Anh đắp chăn cho cô rồi đứng dậy đi lấy quần áo.

Cô uống thuốc cảm, ngủ rất sâu, cả đoạn đường cũng không tỉnh giấc. Thời Cẩn đưa cô khám cấp cứu, mở một phòng bệnh nằm truyền nước. Cô ngủ chập chờn, mí mắt nặng trĩu, không mở ra nổi, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng của Thời Cẩn.

"Để tôi làm, cô ra ngoài đi."

Mu bàn tay cô nhói đau, anh đang đặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net