• Chương 13 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nước
Chuyển ngữ: Nấm lùn

Vốn là con Husly này Cố Tín mua về nhà để nuôi, sau đó vì anh ta bận quá nên đành phải đưa cho Tiêu Cố, còn nói một cách mỹ miều là "Chó và người là hai kẻ đơn độc vừa lúc hợp thành đôi".

Mễ Tinh không ở lại phòng khách mà quay về phòng mình. Ngã xuống giường, cô tiện tay lấy di động tìm thông tin về Cố Tín.

Xem lướt qua đã thấy một mớ đầy kết quả, cô click vào cái đầu tiên, nhìn xuống thông tin cá nhân của anh ta. Hở... Thành phố C? Cố Tín là người thành phố C?

Mễ Tinh khẽ nhíu mày, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Quả thực ở thành phố C có một gia đình họ Cố, cũng tính là có qua lại với nhà họ Mễ của cô. Mặc dù họ cũng là bạn bè, nhưng trong gia đình họ Cố cô chỉ quen với hai chị em Cố Trân và Cố Bảo mà thôi, còn Cố Tín, quả thực chẳng có ấn tượng gì chứ đừng nói đến Tiêu Cố.

Mặc dù đều là người họ Cố ở thành phố C, nhưng chắc là không có quan hệ gì nên Mễ Tinh cũng không suy nghĩ nữa, cô lướt xuống đọc tin, nhìn thấy một tấm hình Cố Tín vén quần áo. Bởi vì anh ta nghiêng người hướng về phía ống kính, nên máy ảnh chụp được rất nét cái hình xăm ngang bên hông anh ta.

Mễ Tinh: "..."

Hai anh em nhà này xăm hoa văn tình nhân nữa cơ đấy, tình cảm tốt thật.

Cô phóng to hình xăm lên, cẩn thận nghiên cứu xem thử, hình xăm ngang hông Cố Tín nhìn có vẻ giống như con kỳ lân. Mễ Tinh trợn trừng mắt, chẳng lẽ hình xăm trên người Tiêu Cố cũng là kỳ lân sao?

Mễ Tinh cố nhớ lại buổi tối hôm đó mình nhìn thấy nhưng chẳng nghĩ được gì, cô buồn bực lấy điện thoại đặt đồng hồ báo thức rồi quay đầu đi ngủ.

Lúc cô ra cửa là bốn giờ rưỡi chiều, đúng lúc gặp phải Tiêu Cố dắt cho đi dạo về. Mễ Tinh nhìn quanh phòng khách một vòng không nhìn thấy Cố Tín ở đây nữa: "Anh ta đi rồi sao?"

" Ừ." Tiêu Cố buộc xích chó lên con Husky, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế sofa, "Công việc của cậu ấy rất bận, thỉnh thoảng mới bớt được chút thời gian tới đây, may mà Thiên Thiên vẫn còn nhận ra cậu ta được đấy."

Mễ Tinh đồng ý gật gật đầu, xem ra chỉ số IQ của Cẩu đản cũng không tệ lắm. Tiêu Cố kéo xích chó rồi mở cửa, anh quay đầu lại nhìn Mễ Tinh: "Đúng rồi, chuyện Cố Tín là em họ tôi cô đừng nói cho người khác nhé."

"Ừ." Mễ Tinh đổi giày đế bằng theo anh đi ra ngoài, thuận tay khóa cửa lại, "Nếu anh ta là em họ của anh thì anh bảo anh ấy đại diện cho cửa hàng của anh luôn, nhất định có thể thu hút rất nhiều fan hâm mộ tới ăn."

Tiêu Cố bảo: "Bây giờ trong cửa hàng cũng đông đúc lắm rồi, không có thời giờ để tiếp đãi fan hâm mộ của cậu ta." Anh suy nghĩ một chút lại thấy Mễ Tinh nói cũng đúng, nếu cậu em họ có giá trị lợi dụng thì mình cũng không cần trả tiền thuê nữa kìa, "Nếu không chi nhánh mới có thể để cậu ta đi sang cắt băng khai trương."

Vốn Mễ Tinh chỉ cố ý trêu đùa Tiêu Cố một chút thôi, không ngờ anh ấy lại cho rằng nó được, cô bực bội cười cợt: "Một ca sĩ nổi tiếng hát nhạc Rock lại đi cắt băng khai trương cho cửa hàng thịt xiên, phì, hình ảnh đẹp thật."

Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cô: "Lạ lắm à? Đinh Mông còn là khách quen trong cửa hàng của tôi đó."

Mễ Tinh: "..."

Cô biết Đinh Mông, người này cũng là ca sĩ, lúc trước hai vợ chồng Đinh Mông ngược cẩu ở trên mạng cô cũng từng nhìn thấy.

Đột nhiên một cửa phòng tầng năm có người mở cửa ra, một ông cụ bước từ trong ra ngoài. Ông cụ nhìn thấy Mễ Tinh và Tiêu Cố đi từ trên tầng đi xuống thì cười hiền với họ: "Hai vợ chồng son lại ra ngoài dắt chó đi dạo đấy à?"

Mễ Tinh: "..."

Tiêu Cố: "..."

Anh hơi mím môi, nói nhỏ với Mễ Tinh: "Ông Khưu lớn tuổi rồi, có lúc sẽ hơi mơ hồ."

"À..." Mễ Tinh mỉm cười với ông Khưu, đi qua người anh bước tiếp. Tiêu Cố kéo Husky dừng lại, trò chuyện với ông Khưu mấy câu.

Cửa hàng thịt xiên của Tiêu Cố cách hoa viên Nam Thành chỉ một con phố, đi mấy phút là qua. Mễ Tinh thay đồng phục làm việc xong thì còn tận mười mấy phút nữa mới đến năm giờ chiều, nhưng mà đã có khách tới sớm ngồi chờ trong sảnh.

Quả thực Mễ Tinh cũng thấy khá nghi ngờ, đi ăn giờ này có phải sớm quá không?

Buổi tối Thẩm Thi Thi không ở đây, thế nên Mễ Tinh đi theo Lâm Tĩnh Dung học hỏi. Lúc hơn sáu giờ mới là thời gian khách đông nhất, Lâm Tĩnh Dung bận quá không để ý đến cô. May mà ở cửa hàng thịt xiên ngoài việc đánh dấu thức ăn ra thì cũng không cần có chuyên môn đặc biệt, Mễ Tinh càng lúc càng nhanh tay, nhưng mà lần đầu tiên dọn bàn vẫn còn hơi bỡ ngỡ.

Mặc dù lúc trước Tiêu Cố nói với cô mười giờ tối là sẽ hết giờ làm, nhưng mà có khách chín giờ rưỡi mới đến đó ăn cơm, nửa giờ đồng hồ vẫn còn chưa ăn xong, bọn họ phải chờ khách ăn xong mới có thể về được.

Lúc Mễ Tinh về đến nhà cũng mười một giờ rồi, cô mệt mỏi ngã xuống giường, ngay cả tắm cũng không buồn tắm.

Nằm một lúc cho tinh thần tỉnh táo, Mễ Tinh cố gắng đi rửa mặt qua loa rồi quay về giường nằm lại. Aiz, một ngày không tắm cũng chẳng sao... Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi rồi.

Chín giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, đúng giờ cô bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Lúc đồng hồ ầm ỹ lần thứ hai, cô mới mắt nhắm mắt mở sờ đến điện thoại di động, nhấn tắt đồng hồ báo thức.

Vừa tắt xong Mễ Tinh đã ngủ lại rất nhanh, mười giờ, đồng hồ báo thức thứ hai cô chuẩn bị lại náo loạn vang lên. Lần này sau khi nhấn tắt đồng hồ báo thức, rốt cuộc Mễ Tinh cũng phải bất đắc dĩ bò dậy, đi phòng tắm rửa mặt.

Tiêu Cố dắt chó đi dạo về, anh thấy Mễ Tinh còn chưa đi thì đến trước phòng cô nhìn xem thử. Cửa phòng ngủ của Mễ Tinh không đóng, cô đang ngồi ở trước bàn đọc sách trang điểm.

Tiêu Cố đứng bên ngoài nhìn cô đang đánh phấn, anh hơi nghiêng người, dựa vào cửa rồi nói: "Còn mười phút, cô đi làm ngay đi không thì đến muộn đấy."

Mễ Tinh bị tiếng nói bất ngờ của anh làm cho sợ hết hồn, cô quay đầu nhìn Tiêu Cố rồi vội vàng quay lại: "Tôi còn chưa kẻ mắt nữa, xong ngay đây."

Tiêu Cố vẫn đứng dựa vào cửa, từ tốn nói thêm: "Tới muộn 30 phút trở lên thì xem là nghỉ làm nửa ngày, tới muộn hai giờ trở lên thì xem như là nghỉ làm một ngày."

Tay cầm bút kẻ mắt của Mễ Tinh dừng lại một thoáng, cô cắn cắn khóe môi: "... Tới muộn hai giờ thì không cần đi nữa, dù sao cũng xem như nghỉ làm."

Tiêu Cố cười với cô: "Vô cớ nghỉ làm một ngày trừ ba ngày tiền công."

Mễ Tinh: "..."

Bởi thế mới nói người dân lao động chính trực chẳng bao giờ thắng được nhà tư bản gian manh.

Cô tức giận để bút kẻ mắt xuống, mặc áo khoác ngoài đi ra cửa. Lúc đi qua người Tiêu Cố, cô còn lạnh lùng hừ cho anh một tiếng.

Tiêu Cố cũng không giận dỗi gì, anh cười khẽ nhìn bóng lưng của cô nói thêm: "Thật ra thì không cần trang điểm mắt của cô cũng đã to lắm rồi."

Mễ Tinh đang đứng trước cửa đi giày lại bật cười hai tiếng: "Cái này là khen tôi đấy à?"

Tiêu Cố nói thêm: "Mắt của trâu cũng rất to."

Mễ Tinh: "..."

Tạm biệt!

Cô đập vào then cửa đùng một tiếng, chạy vội vàng xuống dưới.

Lúc mười giờ hai mươi chín phút ba mươi sáu giây, cô ấn dấu vân tay lên thẻ dụng cụ. Nhìn trên máy hiển thị tên của mình, Mễ Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô thay quần áo xong đi ra, lấy điện thoại di động trên người nhìn xem thử.

Tối hôm qua mệt quá nên ngay cả vào weibo của anh chàng thỏ cô cũng không thèm xem, không biết có bỏ qua tin tức gì rồi không.

Lúc năm giờ sáng anh chàng thỏ có đăng bài đăng mới, mặc dù chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Mễ Tinh sững sờ ngay tại chỗ.

"Về nước ^_^[ Hình ảnh]"

Điện thoại di động của Mễ Tinh thiếu chút rơi xuống đất, cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, mặt trợn trừng từng. Tấm hình này là sân bay quốc tế thành phố C, weibo cũng xác định vị trí là sân bay quốc tế thành phố C.

Mễ Tinh cảm thấy tim mình thình thịch như muốn nhảy cẫng lên, anh Thỏ về nước?

Hô hấp hơi rối loạn, Mễ Tinh gắng bình tĩnh cất điện thoại vào túi.

Anh Thỏ về nước rồi, nhưng cô lại tới thành phố A, làm nhân viên phục vụ... trong chuỗi cửa hàng thịt xiên.

Nghĩ tới việc này Mễ Tinh lại như là quả bóng cao su đã xì hơi, cô lấy điện thoại ra như bị bệnh thần kinh, tìm weibo Alice gửi một tin nhắn riêng: "Tình hình bây giờ thế nào rồi? Ba em có dấu hiệu mềm mỏng đi chưa?"

Cô đứng trước cửa phòng thay quần áo chờ một lúc mà vẫn chưa nhận được trả lời của Alice, không thể làm gì khác là xuống tầng làm việc.

Lúc này còn chưa có chính thức kinh doanh, mọi người đều đứng đây chuẩn bị trước khi mở cửa hàng. Lâm Tình Dung đưa cho Mễ Tinh một cây tăm bằng trúc để cô luyện đếm tăm, Mễ Tinh nghĩ đến phật núi vô ảnh thủ của Thẩm Thi Thi thì càng thêm phấn chấn.

Bên cạnh cô là một cậu thanh niên cũng đang tập đếm tăm, nhìn cậu ấy có vẻ không lớn lắm, trông như mới tốt nghiệp trung học chẳng bao lâu. Lâm Tĩnh Dung đứng bên cạnh quan sát nên hai người cũng không tiện nói chuyện riêng, cậu thanh niên nóng lòng hoàn thành công việc, không cẩn thận lại làm các que tăm vung vãi rơi đầy đất.

Lâm Tĩnh Dung đứng bên cạnh phê bình: "Sao tay con trai lại lóng ngóng vụng về thế chứ?"

Mễ Tinh: "..."

Chị Dung Dung à, chị nói thế với một cậu con trai thì cậu ta có thể hiểu được sao?

Dĩ nhiên tình hình của cô cũng không khá hơn mấy, mặc dù không làm rơi tăm tre đầy đất nhưng tốc độ quá chậm, ngay cả chính cô cũng không nhìn nổi. Lâm Tĩnh Dung đứng bên cạnh hỏi cô: "Cô sao vậy? Hình như không tập trung?"

Mễ Tinh khẽ sửng sốt, cười nói: "Tôi không có."

Để chứng minh mình không phải vậy thật, cô cũng tăng động tác trên tay mình, sau đó không cẩn thận, làm tăm tre lại rơi đầy đất như thanh niên vừa rồi.

Mễ Tinh: "..."

Chẳng lẽ chị Dung Dung lại nói, tại sao tay con gái lại lóng ngóng vụng về như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net