• Chương 19 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn cũ
Chuyển ngữ: Nấm Lùn

Hai ngày sau, Mễ Tinh vừa bước vào nhà đã ngửi được hương vị nồng nàn thơm ngọt của xoài tươi.

Cô dừng lại ở bên ngoài phòng bếp, tò mò nhìn vào trong.

Trên sàn nhà là một sọt xoài lớn, không biết phải đến mấy chục cân, Tiêu Cố đang mặc tạp dề đứng ở bên bàn bếp, cẩn thận cắt nhỏ xoài.

Đầu lưỡi màu hồng của Mễ Tinh liếm liếm bên khóe miệng, cô hỏi thử: "Anh đang làm gì thế?"

Tiêu Cố bận cắt nên không buồn nhìn cô: "Làm xoài khô đấy."

Đôi mắt Mễ Tinh đảo quanh đến chiếc sọt đang chiễm chệ trên sàn: "Anh mua đâu ra mà nhiều xoài thế vậy?"

Tiêu Cố trả lời: "Người ta tặng đó."

Mễ Tinh tặc lưỡi, ai rảnh việc mà tặng anh ta nhiều xoài như vậy chứ? Cô suy nghĩ một lúc, lại chớp mắt hỏi thêm: "Không lẽ cô gái nào thầm yêu anh nên gửi tặng đấy à?" Để lấy lòng người thương, đến tiền vung ra cũng không hề tiếc nuối.

Cuối cùng Tiêu Cố cũng nghiêng đầu nhìn cô: "Là một người đàn ông tặng tôi."

Mễ Tinh: "..."

Ông chủ Tiêu vậy mà... Gái trai ăn tất, giá cả thị trường không hề tệ.

Cô cười "ha ha" hai tiếng, rồi tiếp tục ở bên cạnh vây xem: "Có cần tôi giúp gì không?"

Lần trước cô cắt cải bó xôi, vì thế mới được ăn một bữa cơm Tây vô cùng ngon miệng, nếu bây giờ cô giúp lột vỏ xoài, nói không chừng lát nữa cũng được chia mấy miếng xoài khô đó.

Mễ Tinh vừa tính mưu vừa hồi tưởng lại dư vị năm miếng xoài lần trước. Mặc dù trong cửa hàng cũng có vài miếng vụn, nhưng vị của miếng nhỏ đâu ngon bằng miếng to.

Ấy thế mà Tiêu Cố không cho cơ hội đó: "Giống xoài của Đài Loan rất nhỏ, một quả xoài chỉ cắt được hai miếng hoàn chỉnh thôi, rất thử thách tay nghề, thôi cô sang kia chơi với Hao Thiên Khuyển đi."

Mễ Tinh hơi mếu máo: "Thế có cần tôi lột vỏ giúp không?"

"Không cần, tôi sợ cô lột vỏ xấu quá."

Mễ Tinh: "..."

Thế anh cứ thưởng thức một mình luôn đi nhé!

Cô xoay người hổn hển chuẩn bị đi, không ngờ Tiêu Cố lại với theo gọi lại: "Cô lấy hai quả xoài mà ăn."

Mễ Tinh ngây người tại chỗ, vừa mừng còn vừa sợ: "Thật à?"

Khóe môi Tiêu Cố khẽ cong lên, lúc quay đầu nhìn cô đáy mắt vẫn vương vấn ý cười: "Chỉ hai quả xoài thôi mà, cô có cần kinh ngạc đến vậy không?"

À, tại vì là xoài nên tôi mới kinh ngạc thế đó! "Không phải anh thích xoài lắm à?"

Tiêu Cố cúi mắt tiếp tục chuyên tâm cắt quả xoài trong tay: "Không muốn thì thôi vậy."

Mễ Tinh sợ anh đổi ý nên vội cầm xoài đi, mang về phòng ngủ.

Cứ cảm thấy hình như gần đây chủ nhà mình đổi tính, so với hồi mình mới tới thì tốt hơn rất nhiều. Mễ Tinh vừa nghĩ vừa lột xoài cắn thử.

Ôi, xoài tươi vừa chín, thơm ngọt đậm đà, nếu làm xoài khô chắc sẽ cực kì ngon.

Nhưng mà không biết có phần mình không nhỉ?

Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Cố luôn ở nhà sấy xoài khô của mình, đến lúc này Mễ Tinh mới phát hiện ra cái lò nướng cỡ lớn trong phòng bếp có hình thù kì lạ, thật ra đó là máy sấy khô ở mức nhiệt độ thấp.

Tiêu Cố làm khô miếng xoài tươi, sau đó anh lại tiếp tục phân chia vào trong túi.

Lúc Mễ Tinh về nhà, nhìn thấy Tiêu Cố đang ôm chó trên sofa xem tivi, ánh mắt cô dừng lại trên miếng xoài khô trên mép người kia một lúc lâu, sau đó dè dặt hỏi: "Anh làm xoài khô xong rồi à?"

"Ừ." Tiêu Cố cắn miếng xoài trong tay, thậm chí Mễ Tinh có thể tưởng tượng ra hương vị thơm nồng dai dẳng đó.

Cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh ăn chằm chặp.

Hình như lúc này Tiêu Cố mới để ý đến ánh mắt quá nhiệt tình của cô, tủm tỉm ném sang một túi xoài to bự: "Cô cầm túi này ăn đi."

Mễ Tinh vội vàng bắt được chiếc túi giấy vừa thình lình bay tới, sững người không tin nổi.

Một túi? Anh ấy cho cô một túi? Trời ơi cô chỉ định xin vài miếng thôi mà.

Tiêu Cố thấy cô ôm xoài vẫn thẫn thờ như tượng, lông mày anh khẽ nhíu: "Chê ít à? Mười cân xoài mới làm được một túi như thế đấy."

"Không không không." Mễ Tinh lắc đầu liên tục, "Cám ơn phúc lợi của ông chủ!"

Cô vui sướng chạy như bay về phòng.

Tiêu Cố nhìn theo hướng phòng ngủ của cô, khóe miệng lơ đãng khẽ cong lên, những nhân viên khác đâu có kiểu phúc lợi thế này.

Mễ Tinh quay về phòng thì không thể chờ đợi thêm được nữa, cô mở túi giấy ra, mùi xoài ngào ngạt khắp cả phòng. Giống xoài Đài Loan thì rất nhỏ, cho nên miếng xoài sau khi cắt cũng nhỏ nhỏ xinh xinh, giống trứng gà vậy đó.

Mễ Tinh cắn một miếng rồi lim dim hạnh phúc.

Vẫn cách làm quen thuộc, vẫn hương vị nhớ nhung.

Quả nhiên không phải vì đêm hôm đó đói quá cô mới thấy nó ngon. Mễ Tinh vui vẻ giải quyết gần nửa túi rồi rửa mặt đi ngủ.

Ngày hôm sau trước khi mở cửa hàng, Mễ Tinh nằm bò ở trước quầy thu ngân nhìn laptop trong tay. Bây giờ cô đang phải soạn giáo án bổ sung Anh ngữ cho nhóc mập, mặc dù miệng cứ nói là không vấn đề gì, nhưng mà cô không nhớ lắm về dạng đề kiểm tra, nếu bảo cô đi thi tiếng Anh cũng chưa chắc chắc cao điểm.

Tiêu Cố cầm mấy túi xoài vụn vào cửa hàng, thấy cái dáng vẻ mặt đầy phiền não của Mễ Tinh thì đi lên trước hỏi: "Có chuyện gì à?"

Mễ Tinh nhìn thấy Tiêu Cố, theo bản năng cô đưa tay che màn hình laptop, mặc dù ông chủ không nói nhân viên không được phép làm thêm, nhưng mà làm việc riêng ở đây thì không ổn chút nào.

Chỉ có điều hành động đó của cô càng khiến người ta chú ý hơn, Tiêu Cố nhìn màn hình laptop của cô rồi nói: "Wish là mong muốn tốt đẹp rất khó để đạt được, sau đó là đến tân ngữ, có ý giả tưởng, hope là hy vọng, kiểu như chưa chắc chắn, không giống với wish."

"Hả? À, cám ơn anh." Mễ Tinh hơi ngẩn người, một lúc sau mới gật đầu nói tiếng cảm ơn với Tiêu Cố. Nhìn bóng lưng Tiêu Cố rời đi, cô bất giác lại nghĩ, còn lấy ví dụ bác Trương bán thịt ở bên đường để bắt bí cô à? Chưa chắc bác Trương đã biết dạng câu tân ngữ thế này đâu?

Ông chủ Tiêu, chắc chắn anh ấy đã tốt nghiệp trung học.

Tiêu Cố để xoài khô vụn lên bệ trước quầy hàng, nói với Lâm Tĩnh Dung: "Cái này tôi mới làm hai ngày trước đấy."

"Ôi, tốt quá, mấy hôm nay có rất nhiều khách hỏi không biết lúc nào mới có xoài khô đây." Lâm Tĩnh Dung vui vẻ mang xoài khô đi cất, mấy nhân viên khác trong tiệm nghe thấy có xoài khô cũng vội vàng tụm lại.

Chỉ có một mình Mễ Tinh là tỏ ra bình tĩnh, tôi không cướp với mọi người, của mọi người tất đấy.

Tiêu Cố thấy nhân viên xúm đông xúm đỏ thì mở lời: "Nhân có đầy đủ mọi người ở đây, tôi nói về chuyện du lịch năm nay nhé."

Mọi người vừa nghe lỗ tai càng dựng thẳng. Lâm Tĩnh Dung giật mình cảm thán: "Nhanh thật, lại hết một năm rồi."

Tiêu Cố gật đầu, lên tiếng: "Thời gian vẫn là hai ngày 15,16, nhân viên làm đủ một năm đều có thể tham gia."

Nghe đến đây, Mễ Tinh liền buồn bực, ơ, vậy chả liên quan gì đến cô rồi.

"Ông chủ Tiêu ơi, suối nước nóng lần trước em nói với anh có được không? Ở ngay gần thành phố A, hai ngày đi về là đủ rồi. Em thấy bạn em đã đi đến đó rồi, họ khen ghê lắm ấy!" Tiểu Đức cười híp mắt nhìn Tiêu Cố, du lịch luôn là đề tài khiến người ta phấn khởi.

Tiêu Cố gật đầu đáp: "Tôi đã tìm hiểu thông tin suối nước nóng đó rồi, cũng được lắm, nếu như mọi người đều đồng ý thì tới đó được nhé."

"Được ạ được ạ!" Tất cả nhân viên nhất trí đồng thanh, Mễ Tinh lại mếu máo, hừ, ngâm suối nước nóng có gì phải vui đâu, cô đã từng đi Nhật Bản ngâm nước nóng nữa kìa.

Bên kia, Cố Tín đang ngồi trong phòng nghỉ gửi Wechat.

Trong lúc vô tình anh nhìn thấy Thẩm Thi Thi nên nhắn tin đáp lại, avatar cho đến tên người dùng đều liên quan đến anh, vừa nhìn là đoán được.

Wechat tự động của anh ta có rất nhiền fan hâm mộ gửi tin nhắn mỗi ngày, mặc dù anh ta đã thiết lập để tự động trả lời, nhưng thỉnh thoảng cũng chọn một hai người rồi tự mình trò chuyện, cũng xem như mang niềm vui đến cho người hâm mộ.

Nhưng mà từ trước tới giờ fan hâm mộ được anh chọn vẫn luôn là Thẩm Thi Thi.

"Anh Cố đẹp trai ơi, nghệ sĩ dương cầm được mời đệm đàn riêng cho cậu vừa mới tới rồi kìa." Giọng nói của quản lý vang lên sau lưng, Cố Tín thoát Wechat rồi mở cửa.

Quay đầu nhìn lại, đứng sau anh là một người đàn ông mặc âu phục giày da, ngoại hình khí chất đều nổi trội hơn người. Cố Tín quan sát anh một lúc, hơi nhíu mày: "Chu Nghi Nhiên?"

Chu Nghi Nhiên mỉm cười, đáp lại, giọng nói du dương như tiếng đàn ngân vang: "Không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi."

Người quản lý thoáng lờ mờ: "Hai người biết nhau sao?"

Vốn anh ta còn nghĩ làm Cố Tín bất ngờ, thế nên không tiết lộ danh tính người mời tới.

Cố Tín đứng dậy, mỉm cười: "Quen biết đã nhiều năm rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net