• Chương 45 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Nấm Lùn

Tiêu Cố lấy mạt chược ra thật.

Cái anh mang là một bộ mạt chược cỡ nhỏ, Mễ Tinh cảm thấy nhiêu đó cũng đủ rồi, hộp mạt chược mở ra còn có một bàn vuông nho nhỏ.

Đứng cùng hàng với họ cũng có một thanh niên, cậu ta đi cùng với bạn gái xếp hàng, thấy hai người lấy mạt chược ra chơi, họ còn nói tập hợp cho đủ người.

Mễ Tinh nhìn họ trải mền ra dưới đất, đặt bàn vuông nhỏ lên rồi cứ thế ngồi xuống. Lông mày của cô giật giật không kìm được, cảnh sát vẫn nhìn sang mãi đấy, mấy người tụ tập đánh bài trông có được không đấy?

Tiêu Cố và cậu thanh niên nọ ngồi đối diện với nhau, bắt đầu lật bài. Chơi mạt chược có thể là cách rút ngắn khoảng cách nhanh chóng nhất giữa hai người xa lạ, thế là Tiêu Cố tự nhiên trò chuyện với người kia: "Cậu cũng đi theo bạn gái tới xếp hàng à?"

Cậu thanh niên gật đầu, thở dài đáp: "Đúng đấy, cô ấy cứ ồn ào muốn mua, em đâu thể để cô ấy tới xếp hàng một mình suốt đêm như vậy được. Anh xem giờ đang là giữa đông..." Cậu vừa nói vừa bắt đầu xếp bài: "Nhưng mà một năm cũng chỉ có một lần, nhường nhịn một chút vậy".

"Nói đúng lắm". Tiêu Cố gật đầu cười, bắt đầu xếp bài trước mặt mình.

Một cô em xếp hàng phía trước thấy họ đang xếp bài cũng lân la tiến tới: "Hai anh đẹp trai ơi, cho em một chân với".

"Được". Tiêu Cố không nói gì, cậu thanh niên kia cũng thoải mái đồng ý. Cô gái nọ nghe vậy thì ngồi xuống mền luôn, bắt đầu lấy bài. Tiêu Cố quay đầu nhìn Mễ Tinh đang đứng sau lưng mình, hỏi cô: "Ba thiếu một, em chơi không?"

Mễ Tinh cười ha ha hai tiếng: "Em xem được rồi, em không biết chơi".

"Em không biết á?" Tiêu Cố ngước mắt nhìn Mễ Tinh, ánh mắt trông như bất ngờ lắm.

Mễ Tinh xì miệng xuống: "Không biết thì sao nào? Em biết chơi Tam quốc sát đấy, anh biết không?"

Tiêu Cố kìm lòng không đậu cong môi cười: "Không sao, lần sau anh sẽ dạy cho em".

Mễ Tinh: "..."

Ai nói là cô muốn học hả?

Tiếng mạt chược nhanh chóng thu hút thêm một cô em nữa, chẳng mấy chốc đã đủ chân chơi bài. Mễ Tinh kéo băng ghế nhỏ tới ngồi sau Tiêu Cố nhìn anh đánh, mặc dù cô không hiểu mạt chược, nhưng ai thắng ai thua cô vẫn còn đọc được.

Lượt thứ nhất bắt đầu, chỉ một mình Tiêu Cố Hồ bài.

[Thuật ngữ trong mạt chược, bạn Tặc đã tra thử và không hiểu gì, khỏi giải thích luôn ><]

Cậu thanh niên ngồi đối diện nhìn anh, rốt cuộc không kìm được hỏi thử: "Bình thường anh không tìm được ai chơi với mình phải không?"

Tiêu Cố khẽ cười đẩy quân bài ở trên tay mình xuống: "Tự Sở".

Thanh niên: "..."

Một cảnh sát tuần tra đi tới, đưa tay gõ gõ vào bàn của bọn họ: "Làm gì đây hả, tụ tập cá cược nơi đông người phải không?"

Mễ Tinh: "..."

Cô đã nói rồi mà, bị cảnh sát túm cổ thấy chưa.

Cậu thanh niên ngẩng đầu nhìn anh, cười tươi vui vẻ đáp: "Sir à, bọn em có mang tiền ra đâu, có phải cá cược gì đâu chứ. Anh xem đêm hôm đằng đẵng là như thế, bọn em kiếm gì chơi giết thời gian đó mà".

Cảnh sát nói: "Đêm dài đằng đẵng thì về nhà mà ngủ, tới đây góp náo nhiệt làm gì, tăng việc cho bọn tôi đấy hả".

Cậu thanh niên vẫn hì hì như thế: "Cũng tại bạn gái em nhất quyết muốn mua mà, hay là anh cấm trung tâm thương mại bán hàng đi, em giơ tay tán thành".

Sau đó bạn gái cậu ta còn tấn công dữ dội.

Cậu thanh niên xoa xoa đầu bị đánh, cười với anh cảnh sát: "Sir à, bọn em không bài bạc thật mà, anh xem có một thần cờ bạc ngồi đối diện đây này, em mà cược không phải dâng tiền cho người ta sao chứ?"

Sir nọ nhìn cô gái ngồi phía sau lưng cậu, nói với cô: "Thằng nhóc này là bạn trai em hả? Mồm mép trơn tru lắm, em nên cân nhắc kĩ một chút".

Cậu thanh niên ồn ào đó tự nhận mình thành thật thuần lương, nhưng mà anh sir nọ không để ý tới cậu, đi sang Tiêu Cố ngay bên cạnh: "Nhóc xem cậu thanh niên này này, trầm ổn hơn nhiêu, chẳng trách mấy cô gái trong hàng cứ nhìn hắn mà thôi".

Tiêu Cố: "..."

Mễ Tinh: "..."

Thanh niên: "..."

May mà vừa nãy anh sir này không khen cậu như thế, cái này có khác gì đao bổ.

A Sir dặn dò thêm vài câu, cuối cùng mới dứt khoát rời đi. Mễ Tinh nhìn qua hàng người xếp, quả nhiên có không ít cô gái đang nhìn ngó Tiêu Cố rồi bán tán xì xào, có người còn chụp trộm.

Cô cười ha ha ở trong lòng, may mà hôm nay mình đi theo, nếu không biết đâu Tiêu Cố chạy theo em nào đó.

Sau khi cảnh sát đi, một bàn người bắt đầu chơi mạt chược, Tiêu Cố vẫn thắng được nhiều nhất. Đánh xong một lượt, anh đưa bình bước bên cạnh cho Mễ Tinh uống nước, làm ấm người cho cô, bạn gái cậu thanh niên đối diện nhìn thấy vậy, cô bực bội bấm bạn mình một cái: "Em cũng muốn uống nước nóng".

Thanh niên: "..."

Cậu u oán liếc nhìn Mễ Tinh và Tiêu Cố, suýt chút nữa Mễ Tinh phun hết nước ra ngoài.

"Được rồi được rồi, anh đi mua cho em, em chơi đi".

Cậu thanh niên nói xong thì đứng lên, đêm nay mấy sạp bán hàng nhỏ tới giành vị trí từ rất sớm, định kiếm một khoản tiền cuối năm.

Qua chín giờ, màn ảnh lớn trên quảng trường bắt đầu phát chương trình truyền hình liên hoan đêm giao thừa, mấy người Tiêu Cố dựng bài lên, bước vào giai đoạn thư giãn giữa quảng trường.

Tiêu Cố và Mễ Tinh cùng ngồi trên băng ghế, anh buộc chặt tấm thảm lông dê trên người cô, còn đưa sang một túi đồ ăn vặt.

Một cô bé cứ nhìn Tiêu Cố mãi, sau đó còn đau lòng cầm điện thoại đăng tin lên weibo: "Cũng đứng chờ suốt đêm xếp hàng mua túi phúc, người ta có bạn trai anh tuấn chăm sóc chu đáo và tỉ mỉ, mình chỉ có thể cô đơn run lẩy bẩy ở trong gió mà thôi, huhuhu qaq giữa mùa đông rét lạnh, dường như mình nhìn thấy gà nướng, cây giáng sinh, còn cả khuôn mặt tươi cười hiền hòa của bà ngoại..."

Ngược lại, Mễ Tinh vừa ăn đồ ăn vặt, vừa tựa vào người Tiêu Cố nhìn màn ảnh lớn trên quảng trường, không nôn nóng xếp hàng một chút nào: "À đúng rồi, buổi biểu diễn năm mới có Cố Tín phải không anh?"

"Ừm".

Mễ Tinh mở to mắt nhìn Tiêu Cố: "Cố Tin cho Thẩm Thi Thi một cái vé, bảo cô bé tới trường quay đêm nay".

Tiêu Cố cúi đầu nhìn cô: "Em cũng muốn xem à?"

"Không ạ". Mễ Tinh uống một ngụm nước nóng: "Thẩm Thi Thi cũng muốn mua túi may mắn Bunny, nhờ em mua giúp cho một cái.

Hai người đang trò chuyện, trên màn ảnh xuất hiện hình Cố Tín, không chỉ ở trường quay, ngay cả mấy cô gái trong quảng trường cũng nháo nhào hét lên.

Mễ Tinh hơi kinh ngạc: "Nhân khí của Cố Tín tốt ghê..." Cô vừa nói vừa cười cười với anh: "Nhưng mà em thấy giọng của anh còn hay hơn cậu ấy. Này, nếu anh cũng đi hát chắc còn nổi tiếng hơn nữa đó".

Tiêu Cố không nhịn được khẽ cười: "Hay là thôi đi, dù sao ngoài hát ra anh còn làm được nhiều việc nữa lắm, nhưng mà thằng nhóc ấy ngoài hát ra thì chẳng biết làm gì, anh không muốn cướp chén cơm của nó".

Mễ Tinh nhìn cái vẻ không biết xấu hổ của anh mà buồn bực: "Chàng trai trẻ à, anh tự tin quá đấy".

Tiêu Cố vuốt vuốt đôi mày nhíu của cô.

Cô em bên cạnh tiếp tục đăng blog: "Trong hàng có một đôi tình nhân cứ liếc mắt đưa tình, xin hỏi báo cảnh sát có được việc không nhỉ [mỉm cười]

Weibo vang lên tiếng nhắc nhở, cô gái mở bình luận ra xem: "Chó FA thì chịu đựng thế đi, bảo vệ đồ ăn cho chó mới chính là chính sự [mỉm cười]

Em gái: "..."

Đến mười hai giờ đêm, chương trình giao thừa cũng chuẩn bị kết thúc, mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình lớn không chớp mắt, mong chờ ngôi sao cuối cùng trước phút giây đếm ngược".

Mễ Tinh cũng nín thở chăm chú nhìn màn ảnh, Tiêu Cố nhìn cô hỏi: "Em có hâm mộ ngôi sao nào không?"

"Hâm mộ á, em thích Mạc thiên vương, em đoán nhất định anh ấy sẽ ra để đếm ngược".

Mễ Tinh vừa nói hai mắt không rời khỏi màn hình.

Quả nhiên, MC trên màn hình lớn gọi tên của Mạc Trăn, mấy cô gái trên quảng trường lại hét la ầm ĩ.

Hình như Mễ Tinh cũng bị không khí này kích động, cô phấn khởi nói với Tiêu Cố: "Tới bây giờ em chưa từng đón giao thừa như vậy, cảm giác phấn khích quá. Sang năm mình lại đi anh nhé".

Tiêu Cố: "..."

Anh lặng lẽ cười cười, xoa nhẹ đầu Mễ Tinh: "Được".

Trong tiếng hoan hô của fan hâm mộ, Mạc Trăn lên sân khấu, lúc anh cất tiếng hát, mấy cô gái trong quảng trường cũng đồng thời hát theo. Hát hết một bài, còn ba mươi giây nữa, năm nay sẽ chính thức vẽ lên dấu chấm tròn.

Trên màn ảnh bắt đầu xuất hiện chữ số Ả rập theo thứ tự giảm dần, mọi người cùng đồng thanh đếm ngược.

"10, 9, 8... 3, 2, 1! Năm mới vui vẻ".

Bong bóng ngũ sắc ồ ạt rơi xuống nơi biểu diễn, che khuất toàn bộ trường quay trong nháy mắt. Trên quảng trường cũng có người chuẩn bị pháo hoa xong, đúng lúc này cũng đồng thời vang nổ.

Cả thế giới như ngân nga bốn chữ chúc mừng năm mới.

Mễ Tinh ôm lấy cổ Tiêu Cố, cười nói với anh: "Năm mới vui vẻ".

Tiêu Cố cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vương ý cười chan chứa, anh vén một nhúm tóc trên trái cô, hôn lên môi cô một cái: "Chúc mừng năm mới".

Mỗi một năm mới sau này nữa, họ sẽ bên nhau cùng bước qua.

Nụ hôn đó rơi vào mắt của không ít cô em, có em gái còn kéo cảnh sát tuần tra ngay bên cạnh, tố cáo đầy căm phẫn: "Sếp ơi xem kìa, họ ngược cẩu".

A sir: "..."

"Khụ khụ". Cậu thanh niên đánh bài với Tiêu Cố ho hai tiếng, nhìn họ rồi nói: "Trước mặt mọi người, không nên ảnh hưởng tới phong tục tập quán nha".

Mễ Tinh cuống quýt cúi đầu xuống, nhưng hai tai đỏ ửng đã bán đứng cô rồi.

Tiêu Cố nhìn chàng trai trước mặt, anh nghĩ lát nữa phải chém bài của một mình hắn thôi.

Bạn gái thanh niên nọ rất hâm mộ Mễ Tinh và Tiêu Cố, cô cau mày nhìn bạn trai của mình: "Anh xem người ta đi, yêu thương nhau như vậy, hơn nữa bạn trai người ta còn tuấn tú".

Thanh niên: "..."

Cậu mím môi nói với bạn gái của mình: "Vừa nhìn đã biết hai người kia đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, các cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt khi nào cũng anh ơi em à, hận không thể mỗi ngày dính vào nhau. Qua hai ba năm nữa, em cứ nhìn xem họ có vậy hay không?"

Cô gái nọ cười với anh rồi gật đầu nói lại: "Anh nói có lý lắm, theo như anh nói, cứ mỗi hai ba năm thì nên đổi bạn trai phải không? Xem này, hai chúng ta cũng vừa bước sang năm thứ ba luôn đấy".

Thanh niên: "..."

Tại sao mấy cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt không cố gắng ở nhà hưởng thụ thế giới của hai người đi chứ, giữa trời đông giá rét chạy tới quảng trường xếp hàng mua túi phúc làm gì?

Cậu ân cần xoa bóp vai bạn gái, hỏi: "Vợ à, lạnh không em? Anh đi mua đồ uống nóng cho em nhé, chờ anh".

Cậu vừa nói xong thì oai phong đi tới, Tiêu Cố thấy bây giờ nhiệt độ càng lúc càng hạ thấp, anh cũng đứng lên nói với Mễ Tinh: "Anh cũng đi mua đồ uống nóng, em cầm cho ấm tay nhé".

"Vâng ạ". Mễ Tinh phất phất tay với anh.

Tiêu Cố và thanh niên nọ đi tới một quán nhỏ mua nước, cậu thanh niên đó thấy anh tới thì khẽ hừ nói với anh: "Nếu hôm nay em và bạn gái mà chia tay, anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đấy".

Tiêu Cố nghi ngờ nhìn cậu: "Cho dù anh có thích con trai đi nữa cũng không thích cậu đâu".

Thanh niên: "..."

Ông chủ quán ăn nhỏ nhìn họ, ồ lên như tỉnh ngộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net