• Chương 47 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Nấm Lùn.


Sau khi về đến nhà, quả nhiên Mễ Tinh ngủ trên giường suốt một ngày như thế, ngày hôm sau, cô bị Tiêu Cố bắt đến tiệm giúp việc.

Lượng khách trong dịp Tết Nguyên Đán tăng vọt, trong tiệm rất bận rộn, cô đành phải quay về làm nhân viên phục vụ.

Hai ngày này, hầu như Tiêu Cố đều có mặt trong tiệm, khi Mễ Tinh cầm một bình trà rỗng đi nấu nước pha trà, cô hung hăng trợn nhìn anh một cái: "Không phải anh nói em là bà chủ hả? Kết quả lại làm chân chạy bàn."

Tiêu Cố không lên tiếng chỉ cười cười xoa nhẹ đầu của cô.

Trong phòng khách, một khách nữ kéo tay Thẩm Thi Thi nhìn Mễ Tinh chép miệng: "Này, cái cô phục vụ đó có quan hệ gì với ông chủ Tiêu vậy?"

Thẩm Thi Thi nhìn theo mắt cô ta, xoay đầu cười híp mắt: "À, đó là bạn gái của ông chủ, chính là bà chủ đấy."

Vị khách nọ đột nhiên ôm lấy ngực, vẻ mặt như vừa chịu một đả kích cực lớn: "Ông chủ Tiêu có bạn gái?"

"Đúng vậy" Thẩm Thi Thi gật đầu cười, "Có phải hai người rất tình tứ đúng không, ngày nào cũng ngược cẩu trong tiệm."

Khách nữ: "..."

Điều này cô vừa cảm nhận rất sâu sắc.

Tết Nguyên Đán này, không chỉ doanh thu trong tiệm tăng nhanh, mà ngay đến chuyện yêu đương của ông chủ Tiêu và bà chủ cũng lan đi chóng mặt.

Sau tết Nguyên Đán, cuối cùng Mễ Tinh cũng về làm công việc tạm thời – dắt chó đi dạo, mỗi ngày chỉ cần dẫn Cẩu Đản ra ngoài xem như đã hoàn thành công việc.

Sau khi Tiêu Cố xử lý xong công việc ở chi nhánh trở về, Mễ Tinh đang mặc quần yếm hình tai thỏ chọc chó trong phòng khách. Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu lại, thấy Tiêu Cố đi vào, trong tay còn cầm một nhánh hoa hồng nữa.

Mễ Tinh lập tức trừng mắt nhìn, hỏi anh: "Cô gái nào tặng hoa cho anh vậy?"

Tiêu Cố cười nhẹ một tiếng, đưa hoa sang cho cô: "Tặng em đấy, mấy ngày nay em vất vả rồi."

Mễ Tinh cúi đầu nhìn cái túi đựng bông hồng đỏ đẹp tươi, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Cố: "Mượn hoa hiến phúc à?"

Tiêu Cố giơ tay gõ đầu cô một cái: "Anh mới mua ở tiệm bán hoa đấy."

"Ừm." Mễ Tinh nhẹ nhàng giãn chân mày, lại bĩu môi nói tiếp, "Anh nhỏ mọn ghê, người ta toàn tặng cả một bó, anh thì chỉ tặng có một đóa."

Tiêu Cố cười nói: "Là bông hoa đẹp nhất trong tiệm hoa đấy nhé."

Mễ Tinh bị anh chọc cười: "Dù sao cũng là anh nói đấy, em đi cắm hoa đây." Cô tung tăng chạy về phía phòng ngủ, tìm một ly thủy tinh, đổ nước rồi cắm cành hồng vào.

Để ly thủy tinh trên bệ ô cửa sổ, cô tung tăng chạy ra, đứng bên cạnh Tiêu Cố xoay một vòng: "Anh thấy em hôm nay có gì khác lạ không?"

Tiêu Cố đang chơi cùng Husky, nghe cô hỏi vậy, động tác cũng nhất thời chậm lại.

Lại nữa?

Anh nhìn kĩ Mễ Tinh thêm mấy lần, vừa định há mồm đã bị Mễ Tinh giành nói trước: "Anh dám nói em mập nữa thử xem?"

Tiêu Cố không khỏi buồn cười, anh khẽ cười lựa lời đáp thử: "Kẻ mắt..."

Chân mày Mễ Tinh giật giật.

"Không thay đổi." Tiêu Cố rất biết điều sửa lại.

Mễ Tinh nhìn anh, tiếp tục chờ đợi câu trả lời.

Lúc này tâm trạng Tiêu Cố như thể bị buộc tìm ra điểm khác biệt, trong khi không có gì so sánh. Anh nhìn kĩ Mễ Tình một lần nữa, ngay cả đầu móng tay cũng không hề bỏ qua... Móng tay?

Tiêu Cố cảm thấy cả thế giới như sáng bừng hiểu rõ: "Em làm móng tay?"

"Đúng vậy!" Mễ Tinh vui vẻ đưa tay mình ra trước mặt Tiêu Cố, mười ngón tay xòe rộng, "Đẹp không anh?"

Mười ngón tay của cô được sơn màu hồng nhạt, trên đầu ngón tay còn khảm đồ tinh tế, thậm chí vẽ cả hình tai thỏ.

Tinh tế, sinh động thế này chắc không chỉ tốn vài giờ thôi đâu, Tiêu Cố rất thức thời khen ngợi: "Ừ, đẹp lắm."

Nghe được anh khen, Mễ Tinh vui vẻ cười kéo cánh tay anh: "Đúng không đúng không, em cũng rất thích, xế chiều nay em làm hai tiếng đấy." Cô nói tới đây thì mở mắt thật to nhìn Tiêu Cố, "Bây giờ em không cần làm nhân viên phục vụ nữa rồi, anh không bắt em cắt móng tay nữa đúng không?"

Tiêu Cố cười bảo: "Ừ, nếu em thích thì cứ giữ lại đi."

"A, vậy thì tốt quá!" Mễ Tinh giơ tay mình lên, thưởng thức thêm lần nữa.

Tiêu Cố thuận thế hôn cô một cái, cúi đầu nhìn cô: "Ngày mai cùng anh đi Khải Thụy quốc tế đi."

"Ừm? Có chuyện gì ạ?"

"Chuyện bên này anh sắp xếp xong rồi, khoảng ba tháng sau sẽ khai trương chi nhánh, lần này chúng ta có thể dọn đến Khải Thụy quốc tế để ở rồi, đỡ phải chạy tới chạy lui."

"Ừm..." Mễ Tinh gật đầu, mặc dù sớm biết phải dọn đi, nhưng lúc này khi đi thật lại có phần không nỡ.

Như hiểu thấu lòng cô, Tiêu Cố lại nói thêm: "Cửa hàng bên này cũng có một nửa nhân viên cũ, anh cũng điều Thẩm Thi Thi sang chi nhánh bên kia, ở đó gần trường học cô bé hơn."

Nghe Tiêu Cố nói vậy, cảm giác không nỡ của Mễ Tinh cũng vơi đi một nửa, nghĩ tới bồn tắm ở Khải Thụy quốc tế, một nửa không nỡ còn sót lại dần dần bị mong chờ thay thế: "Vậy khi nào chúng ta đi?"

"Tuần sau, anh tìm một công ty vệ sinh quét dọn nhà bên đó, hơn nữa đồ dùng hàng ngày bên kia cũng không nhiều, ngày mai chúng ta mua một ít."

"Được, ra giường và rèm cửa muốn đổi thành màu hồng hết."

Tiêu Cố: "..."

Thì ra cô còn nhớ chuyện này.

Tiêu Cố hẹn công ty vệ sinh sáng hôm sau dọn dẹp, buổi chiều anh dẫn Mễ Tinh đến cửa hàng bách hóa tổng hợp để mua đồ.

Vốn anh định xem đồ trong bếp trước, kết quả lại bị Mễ Tinh lôi kéo đến hàng dệt may: "Đi xem đồ dùng trên giường trước."

Tiêu Cố đùa giỡn nhìn cô: "Đồ gì dùng trên giường?"

"Thì là..." Mễ Tinh muốn nói là ra giường, nhưng trước khi nói lại nhận ra Tiêu Cố đang ám chỉ. Mặt cô đỏ lên, dừng bước lại nhìn anh: "Hay là đi khu vực nhà tắm trước, em mua cho anh một bịch sữa tắm nhé."

Tiêu Cố cúi đầu im lặng cười.

Nhân viên bán hàng thấy có khách hàng tới, nhiệt tình chào đón họ: "Hai vị mua gì?"

Mễ Tinh nói: "Ra giường."

Người bán hàng hiểu rõ gật đầu: "Là dùng cho ngày cưới sao?"

Mặt Mễ Tình bị hỏi đến đỏ lên: "Không, không khác lắm."

Tiêu Cố nhìn dáng vẻ của cô, cũng bật cười thành tiếng. Cô bán hàng không thấy có gì cần lúng túng, cứ thế dẫn bọn họ đi xem hàng: "Bộ ra giường uyên ương này bán rất chuộng, vải bông tinh khiết, hoa thêu mĩ miều, viền ren lại làm cực kì lãng mạn".

Mễ Tình không thích nói: "Quá đỏ, có màu hồng không?"

"Có." Cô bán hàng dẫn bọn họ đi xem một bộ khác, "Bộ này là câu chuyện cổ tích, mặt trên thêu hoàng tử và công chúa, tượng trưng cho cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ của một đôi vợ chồng, ren trên gối toàn là hình công chúa."

Mễ Tinh cảm thấy rất hài lòng, cô sờ thử lên bề mặt xem sao, vô cùng mềm mại thoải mái: "Cái này không tệ, lấy cái này đi."

Tiêu Cố nhìn màu hồng nọ, im lặng gật đầu.

Sau khi mua ra giường xong, Mễ Tinh lại mua thêm một bộ rèm cửa sổ cùng màu, sau đó mới đẩy xe cùng Tiêu Cố đến khu đồ phòng bếp.

Lúc lựa chọn chén đĩa, tất cả món đồ mà Mễ Tinh lấy được đều là màu hồng cả, Tiêu Cố chỉ lo cả căn nhà sẽ toàn màu hồng mất, vì vậy anh đành phải vắt hết óc ra mà bới móc: "Em nhìn cái chén này đi, chỗ này có một vết dơ."

Mễ Tinh nhìn hướng tay anh chỉ, đúng là có một vết dơ nhỏ. Nhân viên bán hàng thấy vậy vội vàng nói: "Không sao đâu, qua mấy ngày là hết.

Tiêu Cố cười lạnh: "Đừng nói như cảm lạnh ấy nhé."

Nhân viên bán hàng: "..."

Mễ Tinh cũng chê cái chén có vết dơ trong tay, thế là trả nó về, chọn thêm... một cái màu hồng khác.

Tiêu Cố: "..."

Lần mua đồ này họ chọn được rất nhiều, hơn nữa một nửa là hồng rực, làm Tiêu Cố có phần không dám nhìn thẳng nó.

Lúc về đến nhà đã là năm giờ chiều, Tiêu Cố đặt đồ đạc xuống, bắt đầu làm thức ăn. Mễ Tinh lăng xăng một bên giúp đỡ anh, vừa liếc trộm chương trình giải trí trên TV.

"Sắp chiếu < Thượng đế cấm khu 4>!" Trên màn hình tivi xuất hiện khuôn mặt của Mạc Trăn, Mễ Tinh phấn khởi kên to, "Mạc thiên vương đẹp quá!"

Tiêu Cố liếc về phía phòng khách, thả con dao nhỏ trong tay xuống: "Mạc Trăn đẹp trai à?"

"Thừa lời." Ánh mắt của Mễ Tinh không rời khỏi màn hình, "Chờ bộ phim trình chiếu mình đi xem anh nhé!"

Tiêu Cố giữ chặt vai cô lại, ép cô nhìn phía anh: "Anh và Mạc Trăn ai đẹp trai hơn hả?"

Mễ Tinh trả lời: "Mạc Trăn là nam thần của em!"

"Ừm." Tiêu Cố cởi tạp dề làm bếp ra, "Vậy em đi tìm nam thần mà nấu cơm cho nhé".

Mễ Tinh: "..."

Cô lấy lòng đi đến cạnh Tiêu Cố, kéo tay anh năn nỉ: "Đừng thế mà, hai người khác nhau, đẹp trai cũng khác."

Tiêu Cố khoanh hai cánh tay trước ngực, dựa vào bàn thủy tinh, như cười như không nhìn lại cô: "Nói, ai đẹp trai nhất?"

Mễ Tinh: "..."

"Sao anh lại ngây thơ thế chứ, so đo với con gái làm gì!" Mễ Tinh bất mãn nhìn anh hừ một tiếng.

Tiêu Cố vẫn thờ ơ như thể không phải đang chờ câu trả lời.

Mễ Tinh nghĩ đến chuyện cơm tối, cô đành thỏa hiệp theo: "Em qua tuổi đam mê thần tượng rồi mà anh, hồi đó khi đi học..." Vừa nói cô vừa nâng cao giọng mình lên, gằn từng chữ một với Tiêu Cố, "Anh đẹp trai nhất! Được chưa!"

Tiêu Cố khẽ bật cười, khóe môi cong lên thành đường cong đẹp mắt.

Anh đưa tay, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: "Ngoan."

Mễ Tinh: "..."

Cô đẩy tay Tiêu Cố ra, xoay mặt lại chỗ cũ.

Hai gò má vô thức nóng bừng bừng.

Sau khi Tiêu Cố làm cơm xong, Mễ Tinh bưng thức ăn ra giúp. Ngoài ba món mặn một món canh, hôm nay Tiêu Cố còn làm một dĩa trái cây nữa.

Trái cây vốn đâu lạ lẫm gì, nhưng Tiêu Cố lại trình bày cực đẹp, làm Mễ Tinh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh lấy trái táo và quả cà chua bi cắt thành một hình đôi tai thỏ.

"Trời ơi, cái này đẹp quá!" Mễ Tinh cầm quả cà chua bi lên, đưa tay khều khều đôi tai thỏ: "Cái này làm sao ạ?"

Tiêu Cố nói: "Khó hơn trang trí trong món ăn Trung Quốc, làm tai thỏ là mức nhập môn đấy."

"Tiêu Cố, anh giỏi quá!" Mễ Tinh thích nó đến không nỡ buông tay, sao mà ăn cho được.

Tiêu Cố nhìn cô cười cười bảo: "Anh thích nghe em khen anh đẹp trai nhất kìa!"

Mễ Tinh cười xùy một tiếng, bỏ lại cà chua vào trong dĩa, hai tay ôm lấy eo anh: "Anh còn nhớ không, lúc em mới tới thành phố A bị trộm hết tiền, không tìm được công việc, khi đó em nói tới đây rồi em chưa gặp chuyện gì may mắn cả." Cô nói tới đây, khóe miệng khẽ cong lên, "Nhưng thật ra không phải, ở thành phố A em gặp được một chuyện may mắn nhất, đó chính là anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net