• Chương 58 •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Fei Ying

Sau khi Cố Tín cúp điện thoại, con Husky vẫn đang cố dồn sức học theo tiếng sói tru. Cố Tín nghe nó gào mà đau hết cả đầu, rõ ràng lúc còn bé con Hao Thiên Khuyển này cũng đáng yêu lắm mà, sao giờ lớn lên cứ như thay đổi hẳn thành một con khác thế. Chắc chắn là do Tiêu Cố nuôi dưỡng thành như vậy.

Cố Tín đưa ra kết luận xong, anh trầm mặc nhìn nó một hồi, cuối cùng cầm di động lên gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Thi Thi: "Dạo này em đang bận gì à?"

Thẩm Thi Thi trả lời lại rất nhanh: "Em còn thi hai môn nữa là xong! Đại Đại, anh có chuyện gì không? Hay là muốn hẹn hò với em? [xấu hổ]"

Lần trước Cố Tín hẹn cô đi xem buổi biểu diễn mừng năm mới, đó là lần đầu tiên Thẩm Thi Thi được trực tiếp nhìn thấy Cố Tín trên sân khấu.

Hoàn toàn không giống lúc bình thường, trên sân khấu, cả người Cố Tín chói lóa trong ánh đèn rực rỡ, đẹp trai ngời ngời. Mỗi động tác của anh đều mang phong thái của một ngôi sao lớn, chỉ một ánh nhìn cũng có thể khiến cho khán giả mến mộ hò hét điên cuồng.

Sân khấu âm nhạc trực tiếp mang tới những rung động khó mà so sánh được, Thẩm Thi Thi cảm thấy xem xong buổi biểu diễn này rồi, hình như cô lại yêu Cố Tín thêm lần nữa.

Cố Tín nghe cô nói vậy cũng chỉ cười cười, gửi tin nhắn thoại sang: "Anh muốn mời em tới giúp anh dắt chó đi dạo, để trả thù lao, anh mời em ăn cơm tối được không."

Thẩm Thi Thi nghe giọng nói của anh, đầu ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại: "Không mời em ăn cơm cũng không sao, em chỉ có một yêu cầu thôi, sau này nhắn tin wechat bằng tin nhắn thoại với em được không anh? :)"

Giọng nói của Cố Tín mê đắm lạ kì, Thẩm Thi Thi nghĩ có khi mình nghe được suốt cả đêm ấy chứ.

Âm thanh có tin nhắn mới vang lên, lại là một tin wechat từ Cố Tín, vẫn là tin nhắn thoại: "Em thích là được rồi."

Thẩm Thi Thi: "..." Che mặt.

Tâm hồn sôi sục hồi lâu, Thẩm Thi Thi gửi thêm tin chat nữa: "Đại Đại này, anh nuôi chó lúc nào thế?"
Cố Tín hạ thấp âm lượng, nói vào ống nghe: "Là chó Tiêu Cố nuôi lúc trước, bây giờ Mễ Tinh đang có thai, anh ấy không chăm sóc được nên để lại chỗ anh."

Thẩm Thi Thi còn chưa kịp tỉnh lại từ cảm xúc trong giọng nói của anh thì đã bị tin tức vừa rồi làm chấn động cả người: "Mễ Tinh có thai???"

Mặc dù có nghe nói về hôn sự giữa ông chủ Tiêu và Mễ Tinh, nhưng cô chưa nghe thấy chuyện hai người họ "vì con mà cưới" đâu.

Dù Thẩm Thi Thi gõ tin nhắn bằng chữ, nhưng qua lớp màn hình điện thoại, Cố Tín vẫn cảm nhận sự bất ngờ choáng váng của người kia.

Một lần nữa anh thu giọng nói của mình: "Em kích động thế, chẳng lẽ là con của em à?"
Thẩm Thi Thi: "..." Đại Đại nhà cô hài hước quá đi.

Ngón tay run rẩy gõ gõ trên màn hình: "Chỉ tại em thấy tốc độ tiến triển của hai người bọn họ nhanh quá thôi."

Cảm giác như Mễ Tinh vừa mới bàn tán với mình về chuyện chị Dung Dung có phải là bà chủ hay không vẫn còn ngay trước mắt, thế mà mới chỉ trong giây lát, cô ấy đã mang thai con của ông chủ Tiêu, ngồi vững vàng ở vị trí bà chủ kia rồi.

"Ừ, đúng vậy." Cố Tín nói xong câu này, trong đầu anh cũng nảy ra suy nghĩ, liệu có phải anh và Thẩm Thi Thi cũng nên tăng tốc độ nhanh hơn không đây? Có khi phải tranh thủ chuyện dắt chó đi dạo mà phát triển thêm một chút nữa mới được!

Nghĩ thế nên anh bỗng cảm thấy mặt mũi của con Husky kia cũng không đáng ghét cho lắm.

Ngày hôm sau là ngày Tiêu Cố mời cơm mọi người trong cửa hàng thịt xiên, Thẩm Thi Thi cũng được tham gia. Ánh mắt hóng hớt của cô nàng quét một vòng trên bụng của Mễ Tinh rồi hỏi: "Mấy tháng rồi?"

Mễ Tinh: "..." Dù cô không nói gì thì Thẩm Thi Thi cũng không chịu ngồi yên: "Thì ra chị với ông chủ Tiêu là "bác sĩ bảo cưới" à."

Những lời này đúng lúc bị Tiêu Cố bên cạnh Mễ Tinh nghe thấy được, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Thi Thi rồi đáp: "Không phải chúng tôi kết hôn vì có con mà là vì chúng tôi yêu nhau thôi."

Mễ Tinh: "..."

Thẩm Thi Thi: "..."

Khách trong tiệm thịt xiên càng ngày càng đông, theo phản xạ Thẩm Thi Thi định đi pha trà rót nước cho bọn họ, may mà dừng lại kịp thời.

Hôm nay cô tới đây để ăn chùa cơ mà, sao mà cứ nghĩ mình là nhân viên phục vụ như thế chứ!

Chỉ một lát sau, toàn bộ phòng lớn ở tầng 1 đã kín bàn, hầu hết đều là dân cư quanh khu này, mọi người ngồi cùng nhau cũng có chung đề tài nói chuyện. Màn chúc tụng Tiêu Cố và Mễ Tinh ồn ào qua đi, kế tiếp là lễ nghi đặc biệt của người Trung Quốc trên bàn ăn – mời rượu.

Mễ Tinh còn đang mang bầu đứa nhỏ, chắc chắn không thể uống rượu được, thế nên rượu trong bữa tiệc đều do một mình Tiêu Cố ngăn cản hết. Mễ Tinh thấy vậy thì hơi lo, ngày mai anh ấy còn phải đi làm nữa, uống nhiều như thế tối nay đừng mong ngủ được.

Chờ Tiêu Cố kính rượu các bàn xong, anh đi tới bên cạnh Mễ Tinh mặt mũi đang nặng trịch như chì, quơ quơ chai rượu trong tay với cô: "Trong này hơn một nửa là nước."
Mễ Tinh: "..."

Có lẽ hiếm khi được ăn thịt xiên một lần cho thoải mái, tối hôm đó mọi người thực sự đã nới rộng dạ dày để ăn thêm. Đến tận gần 11h, gần như mọi người đều về hết.

Mễ Tinh nhìn khu vực chọn thức ăn trống trơn là lại thấy đau lòng: "Liệu có bị ăn đến phá sản không anh?"
Tiêu Cố cười nói: "Đâu có phá sản dễ thế được, dù sao thì cả đời cũng chỉ có một lần này thôi."

Mễ Tinh bỗng cảm thấy tâm hồn thiếu nữ của mình như bị ai đánh trúng.

Vì cũng muộn rồi lại thêm việc Tiêu Cố uống rượu, hai người không về khu quốc tế Khải Thụy nữa mà ở lại hoa viên Nam Thành luôn. Mặc dù đồ bên này đã được chuyển đi khá nhiều nhưng những đồ dùng cần thiết trong nhà vẫn được anh giữ lại.

Một lần nữa quay về nơi đây, Mễ Tinh lại cảm thấy bùi ngùi. Khoảnh khắc gõ cánh cửa này lần đầu tiên, có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới về sau sẽ có nhiều chuyện xảy ra như thế này.

"Sao thế?" Thấy Mễ Tinh đứng đờ trước cửa không nhúc nhích, Tiêu Cố đang thay giày ngẩng đầu nhìn cô. Mễ Tinh lắc đầu, đi vào trong phòng, thuận tay đóng cánh cửa phía sau.

Thời gian cứ thong thả trôi đi, nhưng đối với người bận rộn như Tiêu Cố thì chỉ tiếc không thể bẻ một giờ đồng hồ thành hai nửa. Mễ Tinh cũng làm quen với hồ sơ công ty được một tháng, bắt đầu được giao một vài công việc thường ngày, mặc dù chỉ là chút chuyện nhỏ như hạt đậu hạt vừng, nhưng cũng còn tốt hơn việc tiếp tục ngồi xem hồ sơ công ty như trước đó, đọc suốt cả một tháng, đến mục lục cô cũng thuộc làu làu.

Cuối tháng, Cố lão gia gọi điện thông báo cho Tiêu Cố, hôn lễ đã chuẩn bị gần xong, thời gian tổ chức là vào đầu tháng hai.

Trước mấy ngày, Tiêu Cố đưa Mễ Tinh về lại thành phố C, nhẫn cưới đặt theo yêu cầu đã làm xong, Tiêu Cố tự mình tới kiểm tra, sau đó mang theo chiếc nhẫn đi tìm Mễ Tinh

Lần trở về này, Mễ Tinh không ở nhà họ Cố mà về lại nhà họ Mễ. Tiêu Cố nghĩ sau khi kết hôn với mình, cô và cha mẹ sẽ ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều nên cũng không phản đối. Anh lên xe, việc đầu tiên là gọi cho Mễ Tinh, cô nói mình đang đi cùng mẹ tới tiệm thử áo cưới.

"Vậy anh tới đó tìm em." Tiêu Cố quay đầu ở đoạn đường giao nhau phía trước, lái xe về hướng cửa hàng nọ.

Lúc anh đến, Mễ Tinh đã chọn áo xong, đang ngồi nói chuyện cùng mẹ mình trong quán cafe bên cạnh. Tiêu Cố đi tới nhìn qua đồ uống trước mặt cô, thấy đó là một ly nước ấm mới đưa mắt sang cái hộp đang để ở chỗ trống bên cạnh.

"Đây là áo cưới hả?" Anh nhìn logo in trên hộp, cất lời hỏi. Mễ Tinh gật đầu đáp: "Vâng, vừa lắm ạ, không cần phải đổi nữa."

Tiêu Cố ngồi xuống một ghế trống khác, giọng nói nghe có vẻ tiếc nuối: "Sao không đợi anh tới rồi hãy cởi ra?"
Mễ Tinh cười nói: "Ngày làm lễ chính thức sẽ mặc cho anh xem, vui lòng chờ nhé."

Khóe miệng Tiêu Cố hơi nhếch lên, anh lấy chiếc nhẫn mới đến tay, mở hộp đưa tới trước mặt của Mễ Tinh.

Mễ Tinh nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh bên trong nó, mặc dù không có kiểu dáng gì đặc biệt, nhưng mặt trên chiếc nhẫn toàn bộ đều được nạm bằng kim cương màu hồng.

"Trời ơi, cái này đẹp quá." Mễ Tinh cầm chiếc nhẫn lên, dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời, viên kim cương lóe lên ánh sáng chói lòa khiến người ta khó mà rời mắt.

Kim cương màu hồng vô cùng quý hiếm, một chiếc nhẫn như vậy chắc chắn có giá trị không rẻ.

"Bên trong chiếc nhẫn còn khắc tên của hai chúng mình nữa."
Mễ Tinh nghe Tiêu Cố nói vậy thì cố ý nhìn qua, đúng là bên trong có khắc một chữ "Tinh" và một chữ "Cố".

Đôi môi vô thức cong lên, cô đưa chiếc nhẫn lại cho Tiêu Cố: "Anh đeo cho em đi."

Tiêu Cố cười cười cầm nhẫn về, nhưng lại nhét vào hộp lần nữa: "Ngày làm lễ chính thức sẽ đeo cho em, vui lòng chờ nhé."

Giọng điệu của anh bắt chước hệt như cách nói của cô lúc nãy làm cho công chúa nhỏ Mễ Tinh rất bất mãn.

Tiêu Cố đưa tay vuốt gọn mái tóc cô, Mễ Tinh lại mím môi kéo tay anh: "Mẹ còn ở đây đấy."

Bà Mễ: "..."
Thì ra hai đứa còn nhớ tới bà cơ nữa cơ à, vừa nãy còn tưởng mình lại trở thành người vô hình cơ chứ.

Buổi tối Mễ Tinh cùng mẹ mình quay về nhà họ Mễ. Đã liên tục mấy ngày không được ôm vợ ngủ, Tiêu Cố cảm thấy có khi tối nay cũng lại mất ngủ thôi.

May mà sau đó chỉ hai hôm là đến ngày cử hành hôn lễ, lễ kết hôn giữa hai nhà Cố Mễ được tổ chức vô cùng long trọng, khách tới tham gia đều là những nhân vật có máu mặt ở thành phố C.

Mễ Tinh mời Hoắc Lệ tới làm phù dâu, Tiêu Cố thì mời Cố Tín làm phù rể.

Bên trong phòng chuẩn bị, Mễ Tinh vẫn đang trang điểm thay quần áo, bởi vì có thai nên cô dặn dò riêng thợ trang điểm không nên đánh quá đậm, chỉ cần nhạt nhạt thôi được rồi.

Tiêu Cố thay xong lễ phục thì đi sang xem vợ mình thế nào, Mễ Tinh đứng dậy từ trước gương trang điểm, xách váy cưới dài tới trước mặt Tiêu Cố quay một vòng: "Thấy sao anh?"
Váy cưới dài chấm đất càng làm tôn lên vóc dáng cao gầy của Mễ Tinh, mái tóc uốn xoăn búi gọn trên đỉnh đầu, chỉ để vài lọn tóc buông lơi tô điểm trên khuôn mặt.

Trang phục mang đậm phong cách quý tộc châu Âu ưu nhã và cao quý, áo cưới đính trân châu viền ren lại càng tăng thêm sắc màu hạnh phúc.

Tiêu Cố đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, khom người hôn lên môi Mễ Tinh một cái: "Đẹp lắm."

Mễ Tinh đỏ mặt, này này,... trong phòng thay đồ toàn là người thôi đó!

Cũng may mọi người đều giả vờ như không nhìn thấy gì, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Tiếng chuông điểm mười hai giờ, trong giáo đường vang lên giai điệu "Wedding March", Mễ Tinh khoác tay ba mình đi từ bên ngoài nhà thờ từng bước từng bước tiến vào trong, các khách mời vỗ tay vang dội.

Đi theo bên cạnh Mễ Tinh còn có những bạn nhỏ làm hoa đồng tung bông, tụi nhỏ tung hoa dọc theo con đường cô đi, bước trên con đường thảm đỏ dài dằng dặc vương đủ loại hoa giấy sáng lòa, cuối cùng Mễ Tinh cũng tới cạnh anh.

Ông Mễ hoàn thành lễ nghi giao con gái của mình cho Tiêu Cố xong thì lui xuống phía dưới.

"Anh Tiêu Cố, anh có đồng ý cưới cô Mễ Tinh làm vợ mình, dù cho nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh vẫn yêu cô ấy, tôn trọng và bảo vệ cô ấy, cho đến khi cái chết chia lìa hai người."

Lời thề này Mễ Tinh đã nghe trong phim ảnh không dưới mười lần, nhưng lúc này, ngay trong hôn lễ của mình, những lời từ miệng cha xứ nói ra bỗng trở nên thiêng liêng đến lạ.

"Tôi đồng ý." Giọng nói trầm ấm của Tiêu Cố vang lên, làm lòng cô kích động.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tiêu Cố, mềm mại như nước nhưng kiên nghĩ vững vàng.

"Cô Mễ Tinh, cô có đồng ý cưới anh Tiêu Cố làm chồng mình, dù cho nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, cô cũng yêu anh ấy, tôn trọng và bảo vệ anh ấy, cho đến khi cái chết chia lìa hai người."

Cùng một câu như vậy, cha xứ chỉ đổi xưng hô rồi cũng hỏi Mễ Tinh.

"Tôi đồng ý." Giọng nói nhẹ nhàng của Mễ Tinh vang lên trong giáo đường, từng chữ từng chữ rơi vào lòng Tiêu Cố.

"Bây giờ mời hai người trao nhẫn cho nhau."

Tiêu Cố lấy nhẫn cưới ra, Mễ Tinh tự giác chìa tay mình tới.

Tay cô mang một đôi găng tay bằng ren, Tiêu Cố nâng tay cô lên, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Màu hồng của kim cương lúc này đây càng long lanh rực rỡ.

Mễ Tinh nâng tay mình lên ngắm nghía một hồi, không quên đeo nhẫn lại cho anh.

Mặc dù hai chiếc nhẫn một đôi, nhưng nhẫn của Tiêu Cố giản dị hơn bao nhiêu, không hề có nhiều kim cương lòe loẹt. Mễ Tinh cũng giống anh khi nãy, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của người kia, Tiêu Cố tiện thể cầm tay cô, nở một nụ cười.

Rõ ràng là đã có thai con của anh ấy rồi, thế mà nụ cười này của Tiêu Cố vẫn dễ dàng khiến cho tâm hồn thiếu nữ của Mễ Tinh nổ tung như pháo hoa rực rỡ.

Nhịp tim nhanh đáng sợ như thế này, giống như khi cô còn là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mới biết yêu.

Có lẽ trên cõi đời này thực sự có một người như thế, người có thể khiến bạn luôn luôn có cảm xúc như của mối tình đầu.

"Bây giờ mời chú rể hôn cô dâu."
Lời của cha xứ kéo suy nghĩ của Mễ Tinh trở lại, cô phục hồi lại tinh thần thì thấy gương mặt tuấn tú của Tiêu Cố từ từ phóng đại trước mắt mình, sau đó là một nụ hôn dịu dàng tràn đầy yêu thương. Các khách quý tới dự lễ cưới đều vỗ tay, có vài người còn nhiệt tình đứng lên huýt sáo, ồn ào cả lên.

Lúc anh hôn cô, khuôn mặt của Mễ Tinh không ngừng đỏ ửng, lan tới tận mang tai, mãi rồi Tiêu Cố cũng buông ra. Cha xứ tuyên bố lễ tuyên thệ kết thúc, mọi người di chuyển ra bên ngoài bãi cỏ bắt đầu dùng bữa.

Trên bãi cỏ đã cắt tỉa gọn gàng được bày biện một chiếc dương cầm đầy nổi bật, một nghệ sĩ ngồi trước đàn biểu diễn cho mọi người nghe.

Khách khứa bận bịu chuyện ăn uống rồi trò chuyện, không có mấy người thưởng thức màn trình diễn của nghệ sĩ đàn piano, Chu Nghi Nhiên đi lên, nói gì đó với người đánh đàn, sau đó anh ta lễ phép rời khỏi vị trí, mời Chu Nghi Nhiên ngồi xuống.

Chu Nghi Nhiên ngồi trước đàn dương cầm, suy nghĩ mấy giây, sau đó bắt đầu đàn bản nhạc "Hôn lễ trong mơ."

Hoắc Lệ vẫn luôn chú ý đến anh, khi anh đánh đàn, cô lại lắng tai nghe. Trên bãi cỏ không ít người đã phát hiện ra người đánh đàn chuyển thành Chu Nghi Nhiên, có cơ hội trực tiếp thưởng thức màn trình diễn của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, mọi người đều cảm thấy vinh hạnh.

Mễ Tinh và Tiêu Cố đang chào hỏi khách khứa, lúc này cũng bị tiếng đàn của Chu Nghi Nhiên hấp dẫn. Tiêu Cố nhìn bộ lễ phục màu trắng của Chu Nghi Nhiên, nhíu mày không lên tiếng.

Bản nhạc kết thúc, các vị khách cũng không keo kiệt tặng một tràng pháo tay cho anh. Chu Nghi Nhiên đứng lên cảm ơn mọi người, sau đó nhìn Mễ Tinh ở cách đó không xa nói: "Bài hát này tôi muốn tặng hai người, hy vọng hai người sẽ luôn luôn hạnh phúc."

"Cảm ơn." Mễ Tinh cầm ly rượu trước mặt lên, làm một động tác cạn ly với anh.

Trong ly là rượu, nhưng trước khi Mễ Tinh kịp đưa lên miệng đã bị Tiêu Cố chặn ngang. Tiêu Cố cũng cầm ly rượu lên, làm động tác cạn ly với Chu Nghi Nhiên, sau đó ngửa đầu uống rượu

Chu Nghi Nhiên cầm ly rượu từ khay của nhân viên phục vụ, cũng ngửa đầu uống một hớp. Sau màn uống rượu này, anh rời khỏi cây đàn dương cầm, nghệ sĩ ban đầu lại trở về chỗ ngồi tiếp tục trình diễn.

Hoắc Lệ đi tới cạnh anh, suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: "Nếu trong lòng không vui thì không cần cười thoải mái vậy đâu."

Chu Nghi Nhiên cười bảo: "Anh không miễn cưỡng gượng cười mà thật lòng chúc phúc cho họ mà."

Dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, trước kia Mễ Tinh cũng có tình cảm với anh, điểm này dù ít dù nhiều anh vẫn nhận ra được. Chỉ tiếc là hai người khi đó còn quá trẻ, mỗi người có con đường phải đi, mà tình cảm đó chỉ mới nảy sinh một chút xíu, chôn trong lòng đôi thiếu niên nam nữ như một hạt giống từ đầu đến cuối không có cơ hội để mọc rễ nảy mầm. Đến khi cảm thấy cuối cùng thời cơ cũng đến rồi, bắt đầu muốn đưa đối phương vào kế hoạch cuộc đời mình thì mới phát hiện ra, trong lúc không hay biết, cô ấy đã đi lệch quỹ đạo mà anh từng suy tính, không còn có điểm giao nhau với nhau.

Bỏ qua cuối cùng cũng là bỏ lỡ.

Chu Nghi Nhiên lại cầm một ly rượu lên, uống một hớp, Hoắc Lệ ở bên cạnh lẩm bẩm: "Anh có thể buông tay được thì đã tốt lắm rồi."

Sau khi hôn lễ kết thúc, Mễ Tinh vẫn trở lại nhà họ Mễ. Đối với chuyện này, Tiêu Cố hơi buồn rầu, cứ cho là mấy ngày trước thì chấp nhận được đi, nhưng hôm nay là ngày cưới của họ, thế mà vẫn phải trời nam đất bắc mỗi người một nơi, thật đúng là ác mà.

Nhưng ngày mai phải về lại thành phố A, Tiêu Cố nghĩ tới đây thì quyết định tối nay phải đi ngủ thật sớm, như thế thì ngày mai có thể về sớm hơn một chút.

Ngày hôm sau anh thức dậy thật sớm, tới gõ cửa nhà Mễ Tinh, lúc này cô còn đang mơ màng nằm trên giường.

Cửa không khóa, Tiêu Cố dễ dàng mở ra, đi vào trong. Anh đứng một bên ngắm người nọ ngủ say, sau đó cúi xuống, hôn cô đánh thức. Mễ Tinh mặt đỏ tới mang tai mở mắt ra, không phải thẹn thùng mà lại là tức giận.

Tiêu Cố nhìn cô, nhếch môi nói: "Công chúa nhỏ, rời giường thôi, hôm nay phải về thành phố A mà."

Mễ Tinh ngồi dậy, mặc quần áo, còn không để cho Tiêu Cố nhìn: "Anh, xoay đi chỗ khác!"

Tiêu Cố bất đắc dĩ cười cười, ngoan ngoãn quay lưng lại.

Mễ Tinh mặc xong quần áo mới để anh quay lại. Cô vào phòng tắm rửa mặt, Tiêu Cố chờ ở bên ngoài, chờ cô trang điểm thay đồ xong thì đã nửa giờ trôi qua.

Tiêu Cố cũng không oán hận lấy nửa câu, đi theo cô cùng xuống lầu. Dì Minh thấy họ xuống, vội đem bày bữa sáng ra bàn. Mễ Tinh nhìn quanh bốn phía, không thấy ba mẹ mình đâu thì vội hỏi: "Ba mẹ cháu đâu?"

Dì Minh nói: "Sáng nay họ cùng nhau tới công ty, họ biết anh Tiêu sẽ đến đón cháu, mau ăn sáng rồi hay đi."

"Vâng." Mễ Tinh gật đầu, nhìn sang Tiêu Cố ở bên cạnh, "Anh có muốn ăn sáng uôn không?"

Đúng là Tiêu Cố còn chưa kịp ăn sáng nên ngồi xuống cùng ăn với cô. Mễ Tinh cầm bánh mỳ lên cắn một miếng, hơi nhíu mày: "Em không muồn về thành phố A đâu."

Mi mắt Tiêu Cố giật giật, bỏ dao nĩa trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn cô, "Tại sao?"

Trong lòng anh có phần lo lắng và trĩu nặng, nếu Mễ Tinh thực sự không muốn cùng anh về thành phố A thì anh nên làm gì bây giờ? Anh tuyệt đối không muốn cách xa cô, nhưng cũng không muốn miễn cưởng ép cô rời đi cùng mình... Chân mày Tiêu Cố cau lại.

Mễ Tinh chậm rãi uống một hớp sữa bò, trên môi còn dính một ít bọt sữa màu trắng: "Ở thành phố C mấy ngày nay, anh còn đỡ vất vả một chút, về lại thành phố A, anh lại ngày đêm mải mê công việc." Nghĩ một hồi cũng thấy phiền toái.

Tiêu Cố thở phào nhẹ nhõm, thì ra là cái này à? Chỉ cần không phải cô không muốn cùng đi với mình là được.

Anh dùng ngón tay lau đi bọt sửa trên miệng Mễ Tinh, khẽ cười nói: "Vạn sự khởi đầu nan, chi nhánh công ty vừa mới đi những bước đầu tiên, cho nên hơi nhiều việc, chờ qua đợt bận bịu này là ổn thôi."

Mễ Tinh nhìn anh, đôi mắt đảo quanh, khóe miệng nhếch lên bảo: "Mấy ngày nay em ở nhà học dì Minh nấu mấy món ăn ngon, về sẽ hầm canh cho anh!"

Dù chỉ một chút, cô cũng muốn giảm bớt gánh nặng cho Tiêu Cố.

Tiêu Cố cười nhẹ, đứng lên kéo Mễ Tinh vào lòng: "Bây giờ em đang có thai, phải nghỉ ngơi thật nhiều, nấu ăn không phải là chuyện em cần quan tâm đâu."

Mặc dù phản ứng thai nghén của Mễ Tinh không quá nghiêm trọng, nhưng thi thoảng vẫn sẽ thấy buồn nôn, hơn nữa tình trạng của phụ nữ có thai cũng có thay đổi, anh không dám xem thường chút nào.

Mễ Tinh ngẩng đầu, lườm anh: "Anh sợ em làm khó uống chứ gì."

Chuyện thế này trên ti vi cô từng xem không ít, bạn gái dày công nấu bữa ăn tối cho bạn trai, mặc dù bạn trai cảm thấy không dễ ăn chút nào nhưng vẫn giả bộ món ăn rất ngon và ăn hết tất cả.

Tiêu Cố thông minh như thế, tốt nhất là không để cô làm, giải quyết từ ngọn nguồn của vấn đề luôn. Lời này của cô làm Tiêu Cố không nhịn được cười: "Công chúa nhỏ hầm canh, dù có khóc anh cũng sẽ uống hết."

Mễ Tinh: "..."

Ai còn lạ gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net